*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói chuyện với cư dân mạng, Lâm Thành đã quá là chuyên nghiệp rồi. Anh nghĩ nghiêm túc đối phó hẳn là không có vấn đề gì. Các cư dân mạng dù có thề son sắt, thì cũng đã có sao?

Lâm Thành kéo kéo cổ áo rộng thùng thình, hỏi: "Phòng bên đã bắt đầu hỏi rồi hả? Vậy chúng ta cũng bắt đầu thôi."

Trợ lý livestream cầm một sấp thẻ tới. Lâm Thành nhận, đọc câu hỏi trên mặt thẻ.

"Quay phim lần này, ấn tượng nhất với điều gì?"

Lâm Thành đặt tay xuống, trầm tư một lát, anh trả lời: "Cảm xúc... mỗi một chuyện cảm xúc đều rất sâu đậm, chúng luôn muốn trào ra cùng một lúc, rất ghê gớm. Trong quá trình quay phim, mỗi một chuyện, mỗi một người, tôi đều nhớ rất rõ ràng.

Anh nở một nụ cười, nói: "Ừm, nếu nhất định phải là một chuyện gì đó ấn tượng nhất, thì hẳn là... Sự chuyên nghiệp và thân thiện của tất cả các nhân viên trong đoàn làm phim. Đây là lần tôi quay phim được thuận lợi, thoải mái nhất. Anh nỗ lực thế nào, họ sẽ trả lại anh kết quả xuất sắc tương xứng. Người trong đoàn phim đều rất giỏi. Đúng rồi, trailer mọi người đã xem chưa vậy?"

Trong phần bình luận có người kêu lên: "Nhưng phòng bên không nói thế mà."

"Thuận lợi nhất? Thoải mái nhất? Anh hiểu nhầm cái nghĩa của từ thoải mái này à?"

Lâm Thành đọc được, mờ mịt hỏi: "Phòng bên nào?"

Bình luận trở nên dồn dập trong chớp mắt.

"Chị Thanh Thanh nói, chị ấy ấn tượng nhất chính là lần ngoài ý muốn làm anh bị ngã xuống nước trong khi không mặc đồ bảo hộ, làm anh bị bệnh, sốt cao, mà anh lại sợ ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn phim, nên chủ động mang cơ thể bệnh tật đi đóng phim. Chỉ là các cảnh quay của anh đều phải dùng rất nhiều thể lực để đánh võ, bệnh mãi không khỏi hẳn, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa đoàn phim và bệnh viện, cuối cùng đạo diễn Vương mới chủ động cho anh nghỉ một tuần."

"Quách Dịch Thế nói rất có lỗi với anh. Bởi nhân vật anh ấy diễn có thiết lập khá là thành thục, đạo diễn Vương không hài lòng, soi kĩ từng chi tiết. Đa số các cảnh quay chung của anh với anh ấy đều là ngoài trời, khi anh ấy không vào được trạng thái, mỗi cảnh anh đều bị NG theo anh ấy vô số lần. Mà trang phục diễn của anh lại rất mỏng, anh lạnh tới mức cứ run lên mãi, run tới cơ bắp cũng không nhịn được cộng hưởng theo anh."

"Đứa nhỏ này đúng là bị sốt tới hồ đồ rồi..."

"Lâm Thành à, anh cũng thảm quá rồi! Có phải những đoàn phim trước kia của anh còn tệ hơn nhiều không?"

"Nói thật, đây là lần đầu tôi gặp được một người nói tiếng phổ thông mà vẫn bị vả mặt đấy..."

Lâm Thành sửng sốt, không ngờ Hoàng Thời Thanh và Quách Dịch Thế lại thành thật như thế, còn nói cả những chuyện này ra.

Quách Dịch Thế thì thôi, từ khi debut cậu ta luôn rất suôn sẻ, người cũng trẻ tuổi, tính tình luôn tùy tiện không giấu giếm như vậy. Hoàng Thời Thanh thì lại lăn lộn trong giới bao nhiêu năm rồi, bản thân nhiều lần gây scandal, không ngờ cũng dám tự khai ra chuyện này.

Lâm Thành giải thích: "Không đâu, đó chỉ là những chuyện bình thường sẽ xảy ra rất thường xuyên trong quá trình làm việc thôi mà. Quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất tốt."

Anh thấy bình luận càng lúc càng nhiều hơn, vội vàng lật tấm thẻ tiếp theo.

"Đạo diễn Vương có phải là rất hung dữ không? Rất nhiều người chưa từng gặp đạo diễn Vương, nhưng trên mạng đã lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về anh ấy. Anh ấy rốt cuộc có phải là một người mập mạp, thường xuyên cáu giận trong đoàn phim không? Anh có sợ anh ấy không?"

Lâm Thành nhìn nội dung trên thẻ, chần chừ.

Anh nghĩ Hoàng Thời Thanh và Quách Dịch Thế chắc chắn sẽ nói là hung dữ, đẹp trai, sợ. Bởi ba chuyện này thực sự không thể cãi lại được. Nếu anh khen đạo diễn Vương nhiều quá, có lẽ sẽ không tốt.

Lâm Thành liếc nhìn phần bình luận, muốn xem xem có ai thông báo tình hình hai phòng bên không, chỉ chần chừ một lúc như vậy, trong phần bình luận đã có người bình phẩm.

"Sao tự dưng lại im lặng?"

"Được rồi, lời tiếp đó anh ấy nói, chúng ta có thể biết chắc là nói ngược lại nè."

"Con trai à, con không biết nói dối hửm? Còn phải nghĩ lâu như vậy? Nghĩ kĩ chưa nào?"

Lâm Thành:... Sao các người có thể diễn giỏi tới vậy nhỉ?

Lâm Thành hắng giọng một cái, trả lời: "Đạo diễn Vương là một người rất nghiêm túc trong công việc, yêu cầu cũng khá cao, nhân viên của anh ấy đều khá là kính sợ anh ấy. Anh ấy là một lãnh đạo ưu tú. Mặt khác, anh ấy trông vô cùng đẹp trai, không mập tí nào."

Lâm Thành cảm thấy câu trả lời lần này của mình tuyệt không có vấn đề gì. Công chính công bằng, tán thưởng nhiều chỗ, lại không có chỗ nào có ý nghĩa.

Ai ngờ anh vừa dứt lời, người trong bình luận ai cũng đánh dấu ba chấm ra, tiếp đó là đủ các icon cười to.

"Hoàng Thời Thanh nói, đạo diễn Vương rất dịu dàng, mưa thuận gió hòa, hơn nữa còn rất tuấn tú..."

"Mị nên nói cho anh ấy kiểu gì giờ, Quách Dịch Thế nói đạo diễn Vương là một người siêu hiền hòa thân thiết, không nghiêm khắc xíu xiu nào, cực kì đẹp trai?"

"Vì sao có người cũng là nói tiếng phổ thông, mà vẫn có thể đi theo hướng ngược lại với đồng đội của mình nhỉ?"

"Lâm Thành anh vẫn chưa hiểu hết đạo diễn Vương rồi, em thấy anh sắp xong đời nha."

"Lâm Thành anh học thuộc sai đáp án rồi, ba người không thi vào cùng một khoa á. Đạo diễn Vương thì thuộc về khoa đặc biệt, anh ấy là một thiên tài rất đáng được nghiên cứu trọng điểm. Anh là người mới, tui có thể cho anh một cơ hội thi lại."

Lâm Thành hoàn toàn bị hai tên trợn mắt nói dối kia làm cho ngây người, ngây đến nỗi không biết nên đáp trả lại thế nào.

Sao hoàn toàn không giống với talk show anh đã xem thế nhỉ?

Mấy câu hỏi này có phải là quá khó trả lời rồi không?

Hay vấn đề đều là do anh?

Lâm Thành lặng lẽ rút tấm thẻ tiếp theo ra.

"Diễn viên đạo diễn Vương ưu ái nhất là ai?"

Sao lại là đạo diễn Vương nữa?

Trận địa của Lâm Thành đã sẵn sàng đón quân địch, anh nghĩ ngợi, trả lời: "Hẳn là Quách Dịch Thế. Đạo diễn Vương rất coi trọng cậu ấy, khi giảng giải kịch bản rất chi tiết, cẩn thận."

Phần bình luận không hề bất ngờ:

"Hay lắm. Quách Dịch Thế bên cạnh đã buột miệng thốt ra là anh."

"Chị Thanh Thanh cũng buột miệng nói là anh nốt..."

"Quách Dịch Thế còn bảo không ai sánh được với anh."

"Đứa nhỏ đáng thương của mẹ, không biết mình được yêu chiều tới mức ấy sao?"

"Tui sẽ cho Quách Dịch Thế biết câu trả lời của anh!"

Lâm Thành: "..."

Lâm Thành vẫn luôn cho rằng Vương Trạch Văn đối xử với ai cũng tốt như nhau, anh cũng không phải là trường hợp đặc biệt gì. Mà thực ra anh tiếp xúc riêng với Vương Trạch Văn cũng không nhiều, thời gian quay phim cũng không dài lắm. Còn không thân thiết bằng chỉ đạo võ thuật.

Ai ngờ nhắc tới câu hỏi nào có liên quan tới Vương Trạch Văn, thì cuối cùng đều liên quan tới anh cả.

Chẳng lẽ trong mắt người khác, Vương Trạch Văn đối xử với mình thực sự đặc biệt?

... Không phải là anh tự mình đa tình?

Ngón tay Lâm Thành nắm chặt tấm thẻ, đang lúc xuất thần, một ID tên【 Bé vô lương tâm 】lại tặng quà cho anh.

Lâm Thành không nhìn rõ tên, thế là anh đọc ra miệng theo thói quen.

"Cảm ơn Bé vô lương... Cảm ơn người xem đã tặng quà, nhưng không cần đâu, dù sao tôi cũng sẽ không nhận được tiền." Lâm Thành đọc được một nửa thì chuyển miệng, xin tha, "Đừng sửa lại nickname nữa được không? Tôi biết, tôi tự biết bản thân tôi rồi được chưa?"

Các cư dân mạng cười vang.

Quách Dịch Thế bên kia nhìn thấy câu trả lời fans vác tới, thì rất khiếp sợ.

"Hả? Lâm Thành nói đạo diễn Vương ưu ái tôi nhất ấy hả?" Quách Dịch Thế kêu lên, "Oan uổng! Không phải anh ấy mới là người có tư cách trả lời câu hỏi này nhất sao? Đạo diễn Vương đã từng nổi quạu với anh ấy lần nào chưa? Đạo diễn Vương còn chưa mắng anh ấy lần nào luôn! Vẻ mặt của đạo diễn Vương khi nhìn thấy anh ấy cứ như Chủ nhiệm lớp nhìn thấy thủ khoa ấy, các bạn có hiểu không? Hiểu không hả!"

Mọi người trong phần bình luận lại rưng rưng nói hiểu.

Quách Dịch Thế vuốt vuốt tóc, bảo: "Cơ mà nếu tôi là đạo diễn thì tôi cũng sẽ ưu ái anh ấy. Lâm Thành là một võ sinh chuyên nghiệp, trình độ chức nghiệp xuất sắc như vậy. Mỗi một cảnh quay của anh ấy, gần như chỉ một lần là qua, chỉ có ngày đầu mới tới, bởi chưa chuẩn bị nên mới bị cắt vài lần. Anh ấy kéo tiến độ của đoàn phim nhanh hẳn lên. Rất nhiều lần chúng tôi đều được kết thúc công việc sớm."

"Nói là thiên tài... Tôi cảm thấy chắc là không hẳn. Đạo diễn Vương cũng từng nói anh ấy có khá nhiều khuyết điểm, bởi vì anh ấy không tốt nghiệp chính quy, lại bị các đoàn phim khác làm ảnh hưởng."

"Nhưng anh ấy rất cố gắng. Một đoạn kịch bản thôi mà có thể xem đi xem lại vô số lần, kể cả đoạn đó không có lời thoại, anh ấy cũng sẽ kiên nhẫn nghiền ngẫm các loại trạng thái tâm lí. Đạo diễn Vương không phải là người có chút quạu... muốn đã tốt càng phải tốt hơn sao? Khi Lâm Thành đóng phim, anh ấy chưa từng sợ phiền. Có sai lầm gì, có người nhắc là anh ấy sửa lại ngay."

Quách Dịch Thế tổng kết lại: "Dù sao thì anh ấy cũng là diễn viên bỏ nhiều công sức ra nhất mà tôi từng gặp. Tôi cảm thấy trong lòng anh ấy chắc chắn là rất nhiệt tình yêu thương cái ngành sản xuất này. Chỉ là không được may mắn cho lắm mà thôi."

Trong phần bình luận cũng đã tràn ngập cảm động.

"Nghe anh nói mà mị cảm động quá."

"Cuối cùng cũng đã có người ra mặt nói chuyện vì Lâm Thành của chúng ta rồi, làm cho số fans ít ỏi của anh ấy trong đó có em thật muốn khóc! Không biết từ khi nào nỗ lực đã mang một ý nghĩa tiêu cực như vậy, nhưng Thành nhà chúng em đi trên con đường này thực sự rất nghiêm túc, làm đến nơi đến chốn!"

"Fan đừng khóc, Thành của bạn khổ tận cam lai rồi."

Lâm Thành không hề có chút cảm giác khổ tận cam lai nào, các câu hỏi sau đó anh trả lời vô cùng gian nan, phải nghiêm túc tránh đi đủ các nội dung, tránh cho các cư dân mạng lại bảo anh toang. Một chút tâm tình thả lỏng cũng không có.

Nhưng hiệu quả chương trình livestream vẫn không tồi, độ hot tăng rất nhanh. Bởi biểu hiện của anh rất nghiêm túc, mọi người xem xong cũng chỉ cười cho qua.

Rất nhanh, Lâm Thành đã trả lời xong hết toàn bộ thẻ trên tay, anh khẽ thở ra.

Thời gian còn lại dành cho phần này cũng đã không còn nhiều, tiếp đó trợ lý livestream cầm thiết bị giúp anh, đi sang phòng bên tập hợp với hai người kia.

Sau khi anh tới, Hoàng Thời Thanh và Quách Dịch Thế cũng trước sau đi vào.

Anh và Quách Dịch Thế ngồi hai bên sofa, Hoàng Thời Thanh thì ngồi ở giữa, cách nhau một khoảng nhỏ.

Ba người ngồi cùng nhau, nói chuyện phiếm như những người bạn lâu năm. Hoàng Thời Thanh ngày thường rất lãnh đạm, khi lên sóng cũng biểu hiện rất bình dị gần gũi.

Ba người thảo luận về câu trả lời của mấy câu hỏi vừa rồi, Quách Dịch Thế cứ cười nhạo Lâm Thành toang mãi, nói ở bên kia cậu ta cũng nhận được lời cáo trạng của các fans.

Chờ họ nói cười với nhau được một lúc, bầu không khí nóng tới đủ độ, trợ lý livestream đứng bên cạnh nói: "Tiếp theo đây chúng ta tiến vào phần trả lời câu hỏi của các cư dân mạng."

Quách Dịch Thế hỏi: "Chỉ có câu hỏi của cư dân mạng thôi sao?"

Trợ lý livestream cười nói: "Nếu fans có yêu cầu gì, mọi người nỡ lòng nào từ chối hả?"

Quách Dịch Thế cười trêu chọc: "Nếu có yêu cầu gì không thực hiện được thì tôi cũng đành khai trừ người ấy ra khỏi hội fan thôi. Đừng trách tôi nha, tôi bị dồn tới chân tường rồi."

Người thường thực sự không đoán ra nổi các cư dân mạng sa điêu đang nghĩ gì trong đầu. Nói không lo lắng thì... vẫn là có một chút. Đặc biệt là đối với các minh tinh có phản ứng không đủ nhanh.

Lâm Thành nghĩ thầm mình cũng không có fans gì mấy, hẳn là không phải làm gì nhiều. Anh dựa vào lưng ghế sofa, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

Trợ lý livestream nói: "Bây giờ tôi bắt đầu chọn câu hỏi nhé. Từ từ, ông chủ này... ông chủ này tặng luôn quà trị giá một vạn, thật là lợi hại! Hẳn là một fan cứng, chúng ta chọn người này luôn nhé?"

Lâm Thành và Hoàng Thời Thanh đều không thích nói chuyện cho lắm, Quách Dịch Thế rất tự giác, tích cực nói: "Được đấy! Cảm ơn bạn fan cứng này nhé!"

Lâm Thành tập trung nhìn kĩ, phát hiện chính là cái ID tên "Bé vô lương tâm" kia.

Quả nhiên, đối phương bình luận: Hỏi Lâm Thành.

Trợ lý livestream: "Được, bạn nói đi. Tôi chuyển lời giúp bạn."

Lâm Thành cảm thấy đối phương đã có thể dùng cái tên ID như vậy, thì bản thân hẳn là sẽ khá bướng bỉnh, chỉ lo đối phương muốn mình chơi trò chơi gì đó.

Bé vô lương tâm: Mẫu hình người yêu lí tưởng của cậu ấy là như thế nào?

Trợ lý livestream nói: "Fan này hỏi anh, mẫu hình bạn gái lí tưởng là như thế nào?"

Chỉ có vậy?

Lâm Thành nghĩ rồi nói: "Không có mẫu hình bạn gái lí tưởng. Không thực sự thích một mẫu người nào đó."

Quách Dịch Thế ngạc nhiên hỏi: "Anh chưa yêu đương bao giờ hả?"

Câu hỏi thế này, nói không có, các cư dân mạng sẽ cho là nói dối, Lâm Thành lại không thể nói mình thích con trai được. Anh cười một cái, ngượng ngùng nói: "Có. Từng yêu thầm, nhưng lúc đó không dám tỏ tình."

Quách Dịch Thế cười ha ha hỏi: "Giờ tỏ tình còn kịp không?"

Lâm Thành đáp: "Không kịp nữa rồi. Nữ thần đã thích người khác."

Quách Dịch Thế thở dài, Lâm Thành cũng thở dài theo. Chỉ là ý nghĩa của hai tiếng thở dài này khác xa nhau.

"Là người trong giới à?" Hoàng Thời Thanh bỗng hỏi.

Lâm Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô: "Không phải, không phải."

Hoàng Thời Thanh: "Cô ấy làm gì?"

Lâm Thành: "... Nghệ thuật?"

Hoàng Thời Thanh khẽ cúi đầu.

Quách Dịch Thế xắn tay áo nói: "Để tôi chọn một câu đi, tôi thích chơi trò này lắm."

Trợ lý livestream để cậu ta tự mình chọn.

Quách Dịch Thế thật sự thò ngón tay ra chỉ, chọn một bình luận. Chờ khi cậu ta thấy rõ chữ trên đó, vẻ mặt tức khắc trở nên quỷ dị, nhướng mày với Lâm Thành, cười xấu xa nói: "Lâm Thành, họ hỏi anh mặc quần lót màu gì nè."

Lâm Thành: "..."

Quách Dịch Thế chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Nào nào! Có cần tôi xem giúp anh không?"

Lâm Thành trưng vẻ mặt quỷ dị ra đáp: "Màu đen."

Phần bình luận tràn ngập "Ủ ôi."

Sau đó không khí của cả phòng livestream đã bị biến đổi theo hướng bậy bạ này.

Quách Dịch Thế chọn một bình luận khác, lại rống lên: "Lâm Thành, họ hỏi da ngực anh có màu gì kìa!"

Lâm Thành: "... Màu da."

Quách Dịch Thế: "Họ hỏi anh ngoài màu da ra thì còn có một màu gì khác nữa!"

Lâm Thành: "..."

Quách Dịch Thế: "Lâm Thành ――"

Lâm Thành không nhịn được, nói: "Thôi cậu đừng chọn nữa, để tôi tự mình chọn đi! Các bạn còn hỏi mấy câu hỏi như vậy nữa là tôi không chơi nữa đâu."

Quách Dịch Thế cười haha, nằm dài ra phần lưng ghế sofa.

"Giờ tôi cảm thấy rất thắc mắc vừa rồi anh ở phòng bên đã trải qua những chuyện gì, sao fans của anh thú vị thế? Họ rất tài tình!"

Lâm Thành dán sát vào màn hình, khuôn mặt anh bị phóng đại.

Bởi có filter, da anh trông rất non mịn, mà lông mi dưới ánh sáng được kéo dài ra, tạo ra bóng râm nho nhỏ nơi dưới mắt, làm cho đôi mắt anh càng trong, sáng hơn.

Lâm Thành chống cằm, nghiêm túc quét từ trên xuống dưới.

Trong phần bình luận, ngoài đánh rắm cầu vồng ra thì là các đề nghị chơi trò chơi này nọ. Gì mà bắt anh bế Hoàng Thời Thanh đứng lên ngồi xuống, rồi đút Quách Dịch Thế ăn trái cây, lại hỏi anh khi tắm thì tắm bộ phận nào trước.

Anh lướt xuống một đoạn, lại thấy ông chủ giàu có tên "Bé vô lương tâm" kia.

Ông chủ lại lần nữa ném một vạn ra, hỏi: Muốn xem cậu nhào lộn, được không?

Lâm Thành chỉ vào bình luận này, nói: "Tôi biểu diễn nhào lộn cho mọi người xem nhé."

Hoàng Thời Thanh và Quách Dịch Thế đều vỗ tay hoan hô.

Máy sưởi trong phòng mở cỡ lớn, thế nên sau khi Lâm Thành vào phòng, anh đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo hơi mỏng.

Trợ lý livestream đi tới điều chỉnh cho camera hạ thấp xuống, nhắm ống kính ngay nơi có chỗ trống.

Lâm Thành kéo tay áo lên, trong khoảng không hữu hạn, anh lấy đà bắt đầu từ ngoài cửa, lại nhún một cái, chống tay lộn người trên không trung ngay trước ống kính.

Lộn tới nơi cao nhất, vì tác dụng của trọng lực, áo anh bị trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt nơi eo ngực.

Sau khi đáp đất một cách vững vàng, Lâm Thành tiện sửa lại quần áo một chút, khi trở lại trước màn hình, trong phần bình luận đã vô cùng thỏa mãn.

"Đã cap màn hình."

"Cũng chỉ lộ đến ngực. Tiếc là chỉ thấy được một bên."

"Mị nhìn thấy nửa người anh rùi."

"Xin nói lại cho chính xác, thím chỉ thấy mỗi một nửa của nửa trên cơ thể ảnh thui.【 liếm anh 】"



"Eo này! Cái eo nhỏ này bà pick!"

"Tôi đã nói rồi, eo này chắc chỉ một tay là ôm vừa.【 cười gian 】"



Lâm Thành sao có thể không hiểu họ đang dụ dỗ lừa gạt anh. Cứ để cho họ chơi tiếp, đề tài có lẽ sẽ hướng tới nội dung thiếu nhi không xem được, anh dứt khoát chủ động một chút, để họ ngừng lại trước thời hạn.

Đấu trí đấu dũng với cư dân mạng, không thể cứng rắn được. Đối phương rất đông người.

Anh lau trán, bày ra tư thế bị tước vũ khí đầu hàng: "Cảm ơn mọi người nhé, tôi chơi không lại mọi người rồi. Cứ tạm vậy đã được không?"

Các cư dân mạng đang đắc ý, cũng đồng ý tha cho anh một đường sống. Trọng điểm sau đó chuyển sang Quách Dịch Thế và Hoàng Thời Thanh.

Lần livestream này tổng thể vẫn rất vui. Sau cùng, ba người lại nói chuyện về đoàn phim với các cư dân mạng. Vương Trạch Văn bị lôi ra diss liên tục, còn cả cameraman và Côn gia nữa.

Quách Dịch Thế là người hướng ngoại, biết giữ nhiệt độ hiện trường thế nào. Hoàng Thời Thanh và Lâm Thành thì đều phản ứng nhanh, hai người có thể phối hợp với cậu ta vào những lúc mấu chốt, đề tài cũng rất phù hợp, nói đùa đúng mực, nhìn chung, bầu không khí giữa cả ba vẫn rất ấm áp hài hòa, làm cảm tình của người xem tăng gấp bội.

Chờ livestream kết thúc, đã là khoảng tám giờ tối.

Lâm Thành cầm điện thoại di động đặt ở một bên của mình lên, thấy Vương Trạch Văn nhắn tin cho mình.

Vương Trạch Văn: Xong việc chưa?

Lâm Thành: Mới vừa xong.

Vương Trạch Văn: Tôi đi đón cậu. Năm phút nữa cậu đi xuống bãi đỗ xe nhé.

Lâm Thành đang định bảo Quách Dịch Thế cùng đi, lại nghe thấy Quách Dịch Thế nói chuyện điện thoại với người quản lý, bảo đối phương rằng mình đang đi xuống.

Lâm Thành ngạc nhiên hỏi: "Cậu đi luôn à?"

"Đúng vậy." Quách Dịch Thế tưởng anh muốn tụ tập ăn uống, thì kêu khổ, "Tôi mệt quá à! Diễn trực tiếp thế này thật vô nhân đạo. Lần sau tìm anh ăn cơm nhé, hôm nay tôi về ngủ trước đã."

Lâm Thành: "... Được."

Anh cúi đầu nhắn lại cho Vương Trạch Văn.

Lâm Thành: Chỉ một mình tôi thôi à?

Vương Trạch Văn:?? Không thì còn ai nữa?

Vương Trạch Văn: Tôi nói là mời "cậu" ăn cơm. Có chữ "các" nào đâu, hả?

Lâm Thành: Được rồi. Tôi xuống ngay đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play