Trên hành lang người qua người lại, cả hai người đều có chút bối rối. Lục Lan Xuyên hỏi: "Sao lại không cẩn thận như vậy, nghiêm trọng không?"
Tô Tú "À" lên một tiếng, "Không nghiêm trọng, tiêm một mũi uốn ván, sau đó khử trùng, không sao nữa rồi."
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng ánh mắt vừa lướt qua mặt hắn bỗng nhiên ngừng lại. Hai người cũng chỉ khoảng một tuần không gặp mà người này đã gầy đi quá nhiều, mí mắt xuất hiện quầng thâm lớn, lúc nhìn người khác như muốn che đậy tinh thần mệt mỏi bên trong, so với trước kia đúng là hai người hoàn toàn khác.
Nghĩ cũng phải, sự nghiệp gặp phải trở ngại, đối với hắn mà nói thực sự là đả kích trí mạng...
Biết Lục Lan Xuyên cũng đang yên lặng quan sát mình, cô nhanh chóng quay đầu sang hướng khác, "Anh vẫn khỏe chứ?"
Chỉ bốn chữ đơn giản, ánh mắt Lục Lan Xuyên nhìn cô lại nồng nhiệt hơn nhiều, khóe miệng lộ ra chút ý cười y thỏa mãn, "Ừ, rất tốt, không cần lo lắng."
Tô Tú liếc nhìn hắn, chẳng hỏi thêm gì nữa, đã sớm biết hắn chắc chắn có cách để vượt qua cửa ải khó khăn rồi.
Triệu Trinh rất nhanh đi đến, trước đó anh ấy vừa đi nộp phí lấy thuốc, bị bất ngờ khi thấy Lục Lan Xuyên, "Lục tổng?"
Cũng quá thần tốc, anh mới vừa gọi điện được vài phút thôi mà...
Lục Lan Xuyên gật đầu với anh ấy, không hề đề cập đến chuyện của mình ở lầu trên, "Đã xong chưa? Tôi đưa cô ấy về."
"Xong rồi." Triệu Trinh đưa thuốc cho hắn, sau đó nói nhỏ với hắn, "Hôm nay Tô Tú lòng dạ cứ để đâu đâu nên tay mới bị máy móc làm cho bị thương."
Lục Lan Xuyên nhìn anh, Triệu Trinh ý tứ sâu xa vỗ vào vai hắn, "Tô Tú là cô gái đơn thuần nhẹ dạ, chỉ là biểu đạt không tốt, Lục tổng, cố gắng quý trọng."
Hắn lập tức hiểu ra hàm ý, có lẽ Triệu Trinh cảm thấy Tô Tú đang lo lắng cho hắn, cho nên mới thất thần đến nỗi bị thương? Nhưng mà...làm sao có thể chứ, Tô Tú quan tâm hắn, chỉ một câu hỏi vừa nãy đã làm hắn thấy thụ sủng nhược kinh rồi, đâu dám ước vọng quá đáng khác nữa?
***
Ba người cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, Triệu Trinh một mình rời khỏi, Tô Tú trực tiếp lên xe của Lục Lan Xuyên.
Lục Lan Xuyên đưa cô về nhà, sau đó đi vào phòng sắp xếp vài bộ quần áo để thay đổi, tiện thể tắm rửa một chút, đến lúc xuống lầu lại thấy Tô Tú đang bận rộn trong phòng bếp.
Tô Tú quay đầu nhìn thấy hắn, nói một cách tự nhiên, "Ăn xong rồi hãy đi, sắp xong rồi."
Nói xong cô lại quay người đi, Lục Lan Xuyên không thể đoán ra rốt cuộc cô đang nghĩ gì, nhưng thấy thân ảnh nhỏ gầy đang cúi đầu trước bồn rửa rau củ, sự kìm nén từ trước đến giờ cuối cùng cũng được phóng thích.
Eo bỗng bị người khác ôm lấy từ sau lưng, hơi thở mát mẻ của đàn ông bao bọc lấy Tô Tú, cơ thể cô dần dần trở nên cứng nhắc, trong vô thức muốn vùng ra nhưng lại nghe hắn thì thầm: "Chỉ ôm một chút, xin em đấy."
Trước kia nếu muốn Lục Lan Xuyên nói lời thừa nhận chắc chắn là việc không có khả năng, mà lúc này hắn có thái độ hạ mình chỉ vì cần một chút chỗ dựa, một chút ấm áp với sức mạnh mà thôi.
Tô Tú nhìn chằm chằm dòng nước róc rách đổ xuống bồn, rau củ xanh tươi nổi lên từng chút một, cô siết chặt ngón tay, sau cùng không nói một lời bắt đầu rửa rau.
Thân hình Lục Lan Xuyên rất cao, cho nên cứ quấn chặt lấy sau lưng cô như vậy thực sự có chút phiền phức nhưng Tô Tú cũng không đẩy hắn ra.
Hai người cứ như vậy nấu cơm, thật khó bề tưởng tượng, lúc ăn cơm cũng không ai nói chuyện, nhưng bữa cơm này kéo dài rất lâu, không khí rõ ràng cũng không giống trước đây.
Rốt cuộc là khác chỗ nào, bản thân Tô Tú cũng không nắm được, rõ ràng thường ngày hau người cũng rất ít khi trao đổi, nhưng hóa ra giữa trầm mặc và trầm mặc cũng có sự khác nhau. Cho dù chẳng ai nói gì nhưng dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương, không hề đối chọi gay gắt, cũng không mỉa mai chế nhạo.
Đợi khi kết thúc bữa ăn Tô Tú đi rửa bát, Lục Lan Xuyên vẫn chưa đi, trong lòng cô thực ra cũng có lời muốn nói với hắn, đang đắn đo mở miệng như thế nào.
Nhưng khi cô lau tay đi ra ngoài, Lục Lan Xuyên đã đã nằm tựa vào sô pha ngủ rồi.
Không biết rốt cục đã bao lâu rồi hắn chưa được ngủ, tư thế không thoải mái như vậy vẫn ngủ được. Lúc Tô Tú đi qua, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của hắn thở dài.
Cô muốn quay lên lầu, cổ tay lại bị hắn bắt lấy, hắn từ từ mở mắt, hóa ra vốn không hề ngủ say, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Thở dài cái gì?"
Tô Tú trầm mặc, "Tôi có chuyện thương lượng với anh."
Lục Lan Xuyên gật đầu, vỗ vào chỗ bên cạnh mình, Tô Tú hoài nghi một chút rồi vẫn ngồi xuống.
***
"Chuyện gì?" Hắn thấy cô mãi chưa nói ra như là chuyện rất khó mà mở miệng.
Tô Tú cúi đầu vặn xoắn ngón tay, sau cùng nói: "Buổi chiều Tô Lăng gọi điện cho tôi, sức khỏe bố tôi hai ngày nay không được tốt lắm, hai chúng tôi định quay về với ông. Anh cũng biết... ông ấy chỉ có một mình, người thân bạn bè cũng hiếm khi qua lại."
Lục Lan Xuyên chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, vì thế Triệu Trinh nói cô lòng dạ để đâu đâu, thực ra là vì chuyện này đi? Lúc hắn đang khó khăn nhất, Tô Tú chắc nghĩ rằng hắn sẽ không đồng ý? Cũng khó trách, trước kia hắn quá bá đạo lại không nói đạo lý.
Thấy cô bất an nhìn mình, Lục Lan Xuyên đưa tay ra sờ vào gò má trắng muốt của cô, sau đó từ từ đứng dậy, "Lúc nào em đi, để bảo Lục Khuyên Nhi đưa em đi."
"Chiều mai." Lại bổ sung thêm, "Không cần đâu, tự tôi có thể."
Lục Lan Xuyên có chuyện cô không giúp nổi nhưng Lục Khuyên Nhi có thể, cho nên không muốn làm lãng phí nguồn nhân lực của hắn.
Hắn một mực không cho Tô Tú biết mình hiện giờ đang gặp phải chuyện gì, thứ nhất là không muốn thấy vẻ khó xử của cô, để cô phải dối lòng an ủi mình, việc này với đánh cắp nhân phẩm chẳng có gì khác nhau, bản thân trước kia lại đã làm biết bao nhiêu chuyện thất đức với cô như vậy. Thứ hai là không muốn lợi dụng tình cảnh hiện giờ để dành lấy sự đồng cảm của cô, cả đời này hắn đã làm khó cô bao nhiêu lần rồi, hơn nữa biết rõ là cô sẽ không lo lắng vì mình và cũng không muốn tạo thêm gách nặng gì cho cô.
Cho nên thay vì để cô trơ trọi một mình ở nhà, chi bằng cho cô về thăm người thân, đó là chuyện tốt hơn cả.
Hóa ra lúc cần người ở bên cạnh nhất mà không có cô đúng là một việc vô cùng khó chịu.
Nhớ đến những lần trước
kia cô bị ốm hay có chuyện quan trọng, hắn hiếm khi ở bên cô, hoặc đều
chọn lựa Tử Tây mà lơ là cô, cảm giác xót xa thất vọng đại khái là như
vậy sao
Hắn ép mình biểu hiện
điềm tĩnh chút, lúc quay đầu lại nhìn cô, thậm chí còn nặm ra một nụ
cười, "Không sao, Lục Khuyên Nhi đưa em đi, anh khá yên tâm."
Tô Tú nhìn hắn chằm
chằm, ý cười bên môi Lục Lan Xuyên càng sâu, bước đến gần cô, từ từ cúi
xuống hôn lên đỉnh đầu cô, "Xem như là lợi tức."
Miệng người này đúng là vĩnh viễn không tích đức.
Trên môi truyền đến cảm xúc ấm nóng mềm mại, hắn không hề tiến lên một bước mà chỉ qua loa hôn xuống, sau đó liền lùi lại.
Ánh đèn trắng sáng trắng càng làm làn da nhợt nhạt của hắn thêm rõ ràng, hắn vừa nãy mới nghỉ ngơi được vài phút mà thôi...
"Anh về công ty đây."
Lục Lan Xuyên nói xong liền đi, Tô Tú đứng nhìn bóng lưng hắn rời khỏi,
tay đang rủ bên người từ từ nâng lên.
Biết rõ người trước mặt
sức mạnh vô định, trên đời này làm gì có chuyện gì có thể đánh bại hắn
được, nhưng cô vừa mới nhìn thấy nỗi buồn đơn độc từ trong mắt hắn.
***
Ngày hôm sau Lục Khuyên Nhi đến đưa Tô Tú, lúc Tô Tú bỏ hành lý vào, phát hiện cốp xe để rất nhiều thuốc bổ.
Lục Khuyên Nhi nói: "Đây là Lục tổng chuẩn bị, là chút tấm lòng của anh ấy, chị dâu ngàn vạn
đừng cự tuyệt. Quay về cứ nói là chị mua là được rồi."
"Thay tôi cảm ơn anh ta."
Vẻ mặt Lục Khuyên Nhi
phức tạp liếc nhìn cô, cuối cùng không nói gì cả. Lục Lan Xuyên đã dặn
không được phép nhiều lời, cậu ta đương nhiên cũng sẽ không nói bừa, hơn nữa Tô Tú cũng mặt đầy tâm sự.
Hai người này đúng thật là làm người khác nhìn không ra.
Tô Tú ngồi thất thần
suốt dọc đường, may mà đoạn đường về nhà cô không quá xa, đến ngõ nhà Tô Tú Lục Khuyên Nhi liền thả cô xuống, đây cũng là ý của Lục Lan Xuyên.
Cậu ta giúp cô lấy toàn
bộ thuốc bổ ra, Tô Tú cáo biệt, cậu ta đứng phía sau cô lưỡng lự một
lúc, "Chị dâu, nếu chị có thời gian rảnh, gọi cho Lục tổng một cuộc điện thoại. Cho dù nhắc nhở anh ấy nhớ ăn cơm cũng được."
Trong tay Tô Tú treo đủ
loại túi, khớp ngón tay rất nhanh bị thít đau lâm râm, cô nhìn những
phiến đá xanh lát đường phía trước mặt, gật đầu nhẹ.
Lục Khuyên Nhi bật cười, trên mặt tỏ rõ sự vui vẻ, "Chúc bác trai sớm ngày bình phục."
Những ngày sau đó, Tô Tú luôn ở bên cạnh bố, cũng có lúc cô sẽ không kiềm được mà nhớ đến Nam
Thành. Lo lắng về công việc, nhưng cũng có lúc cũng nhớ đến... người và
việc không nên nhớ.
Quê nhà không xa Nam
Thành, nhưng căn bản không cách nào tiếp cận được tin tức ở Nam Thành,
trên báo cũng không có tin tức liên quan đến Tây Ninh, trái lại tin Hằng Nghiệp bị đình chỉ hoạt động để điều tra lan truyền khắp nơi.
Đã trôi qua một tháng,
trên lý thuyết thì lập án điều tra cũng phải phải ra kết quả rồi. Hôm
qua cô gọi một cuộc điện thoại cho Lục Lan Xuyên mà chẳng ai nghe mà Lục Lan Xuyên cũng không gọi lại.
Cô ngồi ngây ngốc trong
vườn phía trước cửa nhà, trong đầu liên tục nhớ đến cảnh hắn điên cuồng
tìm kiếm cô ở bệnh viện ngày hôm đó. Cô nhắm mắt lại, đưa tay ra vuốt
ngực mình.
"Sao vậy? Như là người bị mất hồn thế?" Tô Lăng ngồi xuống xích đu bên cạnh cô, nghiêng đầu đánh giá.
Tô Tú lập tức thu lại suy nghĩ, "Không sao?"
"Tô Tú, chị bây giờ có chuyện gì đều không muốn cho em biết."
"Bởi vì miệng em rất rộng, có chuyện gì nói cho em, em chắc chắn sẽ nói lại với bố."
Tô Lăng mở lớn mắt, "Chị có chuyện gì muốn che giấu bố?"
Tô Tú bị nghẹn họng, Tô Lăng giơ tay chọc cô, "Chị xong rồi, chắc chắn cùng ai đó có quan..."
"Ài, có phải đến giờ
uống thuốc của bố rồi không?" Tô Tú nói xong liền đi thẳng vào nhà, Tô
Lăng thấy bóng lưng vội vã biến mất của cô, hét lớn: "Chột dạ, chắc chắn là có điều mờ ám."
Tô Tú đã đi lên gác, Tô Lăng đứng dậy định đi vào cùng, bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến.
Sắc trời đã tối rồi, Tô
Lăng ngờ vực bước đến gần cửa, cửa trong nhà đều làm bằng gỗ, lúc mở ra
sẽ có tiếng kẽo kẹt phát ra. Nương vào vệt sáng không rõ ràng, cô nhíu
mày nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh..."
Tô Lăng quan sát người
đàn ông trước mặt, hắn chỉ mặc một chiếu áo sơ mi trắng, giữa ấn đường
còn có khí khái tinh anh không giấu được, hình dáng của hắn dần dần rõ
nét trong đầu, lúc một cái tên hiện ra, cô gần như không thể tin được mà trừng lớn mắt: "Lục Lan Xuyên?!"
"Vâng, quả là không thể
tốt hơn." Tô Lăng ôm ngực soi xét hắn, khóe miệng nhếch lên, trong mắt
không kìm được phát ra tia nguy hiểm nhàn nhạt, "Anh lại còn giám đến
đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT