Sau khi về nhà, Tô Tú ở trong vườn hoa nhỏ chăm sóc cây cỏ, xung quanh thỉnh thoảng có xe đi ngang qua, cô cũng sẽ nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn, đợi khi có xe chạy qua trước cửa vườn, lại im lặng cúi đầu xuống tiếp tục công việc.

Sắc trời nhanh chóng chuyển tối, những bóng đèn nhỏ được thắp sáng trong vườn, những bóng đèn này là được Lục Lan Xuyên lắp cùng lúc bố trí vườn hoa. Trong vườn hoa vào ban đêm cho dù có một mình cô thì đèn đuốc vẫn sáng chưng tạo cảm giác ấm áp, Mà cô ở đó rất lâu , đem những cỏ dại cần loại bỏ đều bỏ dọn hết ra ngoài vườn rồi, cũng đã tưới nước rồi, sau đó chẳng còn việc gì có thể làm nữa, chỉ có thể thu dọn dụng cụ quay vào nhà.

Tự mình nấu mì ăn, một mình ở trong phòng ăn lớn như vậy, bên tai chỉ có tiếng " xoạch xoạch" của đồng hồ quả lắc, thật sự quá tĩnh mịch rồi, liền chạy đến mở ti vi lên.

Thực ra trước kia Tô Tú vốn không sợ yên tĩnh, cứ đến cuối tuần, Lưu Tịnh sẽ có đủ thứ loại hoạt động, cô một mình ở nhà xem sách, xem đĩa mà vẫn thấy vui vẻ. Cho nên Tô Tú nghĩ rằng chắc chắn là do Lục Lan Xuyên ngày thường quá náo loạn rồi, vì thế mới làm cô nảy sinh ra cảm giác trống trải, đành mở to âm thanh ti vi lên chút.

Lục Lan Xuyên không quay về, Tô Tú cũng không có ý định đợi hắn, đến giờ đi ngủ liền lên lầu như thường lệ.

Tuy nhiên mấy ngày liên tiếp đều như vậy, Tô Tú ngoài xem tin tức có liên quan đến hắn ra, hai người vốn chẳng có cơ hội chạm mặt.

Hôm nay lúc ăn cơm trưa Triệu Trinh không nhịn được được mà nói ra: "Lục tổng lần này dường như phiền toái thật rồi, làng nghỉ dưỡng đó thâm hụt không ít tiền? Nhưng anh ta bây giờ gặp phải loại sự việc này, sợ không có ai giám bỏ tiền cứu giúp, Tây Ninh lần này e là không trụ nổi rồi."

Tô Tú đang cúi đầu ăn cơm, lưỡng lự một chút rồi nói: "Em không rõ."

Triệu Trinh ngẩn người.

"Vẫn chưa thấy anh ta." Tô Tú nhỏ giọng nói, tiếp vùi đầu ăn cơm.

Lưu Tịnh ở bên cạnh nghe được chỉ nhếch khóe miệng, Tô Tú nhìn đồ ăn trước mặt bỗng chẳng còn có khẩu vị.

Hoặc là trong mắt tất cả mọi người, cô phản ứng ngược như vậy dường như rất không hợp tình hợp lí, nhưng cô có thể an ủi Lục Lan Xuyên như thế nào cơ chứ? Tình hình giữa bọn họ, ngồi cùng nhau sợ cũng chỉ nhìn nhau không nói.

Quan niệm về nhiều thứ không giống nhau, căn bản nói không cùng một hướng. Hơn nữa một con người như hắn dùng hết thủ đoạn cũng sẽ không để cho mình xảy ra việc gì.

Đấy là sự nghiệp cả một đời của hắn, đã bỏ vào đó bao tâm huyết, sao có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ.

Cô về phòng làm việc đầu tiên, Lưu Tịnh với Triệu Trinh nhìn theo bóng lưng cô, sau đó lại nhìn nhau.

Lưu Tịnh nói: "Anh có thể đừng làm Tú Tú rối loạn, Lục Lan Xuyên khi đó đối với Tô Tú còn quá hơn thế này nhiều.

Triệu Trinh đành lắc đầu: "Anh không nghĩ gì cả, suy cho cùng cũng không phải là người liên quan, không có tư cánh chỉ trích ai? Anh chỉ cảm thấy, trong lòng Tô Tú thực ra cũng không dễ chịu, rõ ràng là những người thân cận nhất lại chung sống với nhau như người xa lạ."

Hai người sau cùng chỉ thiếu mỗi việc khóc thút thít, không biết đôi vợi chồng như vậy rốt cục nên làm như thế nào.

***

Lục Lan Xuyên mỗi ngày đều chạy giữa bệnh viện và công ty, Tử Tây vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói có lẽ cả đời này đều sẽ như vậy. Không biết vì sao, lúc nghe được tin này hắn không quá kích động, chỉ ngồi thật lâu bên giường bệnh chăm chú nhìn cô.

Trái lại Lục Khuyên Nhi có chút thương cảm, "Tử Tây rốt cuộc là vì cái gì, nếu là vì đàn ông, cái đó cũng quá không thoải đáng! Người đàn ông đó bây giờ vẫn không xuất hiện, căn bản là mặc kệ cô sống chết."

Nói xong cậu ta tự cảm thấy mình đã lỡ miệng, lại thở dài một tiếng, nhìn Lục Lan Xuyên vẫn chẳng có phản ứng gì. Hắn dạo này ngày càng trầm lặng. Tính tình cũng không nóng nảy như trước, có lúc cùng hắn nói chuyện cậu đều nghi ngờ rốt cuộc hắn có lắng nghe hay không.

Tấm lưng thắng tắp của Lục Lan Xuyên vẫn luôn ở đấy, trong lòng cũng đang thầm nghĩ Tử Tây vì sao lại muốn làm như vậy, muốn tất cả mọi thứ quay về vị trí cũ ư?

"Lục tổng anh...còn chống đỡ nổi không? Có cần về nhà ngủ chút?"

Mỗi ngày nhìn hắn một mình đi đi lại lại, có nhà không thể về, thêm việc hỗn loạn ở công ty. Lục Khuyên Nhi còn thấy mệt thay cho hắn. Thế mà lúc cần có người ờ bên cạnh giúp đỡ nhất , hắn lại chẳng hề có một người bạn hay người thân, nghĩ cũng rất đáng thương.

Quả nhiên Lục Lan Xuyên không có trả lời, vẫn ngồi ở đấy như một bức tượng.

Lục Khuyên Nhi bóp trán, chẳng thể làm gì, lúc này nếu Tô Tú bên cạnh có lẽ mọi thứ sẽ khác. Nhưng Lục Lan Xuyên kiên quyết không cho cậu quấy rầy Tô Tú, thật không biết là nghĩ như thế nào.

Bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đó có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Cả hai người đều quay đầu lại, thì ra là hai anh em Diệp Triệu Kỳ.

Diệp Triệu Kỳ với Lục Lan Xuyên đã không gặp nhau được một khoảng thời gian rồi, hai người đi đến cuối hành lang hút thuốc. Diệp Triệu Kỳ dùng kiểu ánh mắt châm chọc quan sát hắn, phát hiện người này gầy đi không ít, anh ta cúi đầu gảy tàn thuốc, thấp giọng nói: "Sao rồi, còn ổn chứ?"

Lục Lan Xuyên cười lên một tiếng, vẻ mặt có phần đau khổ, "Còn được."

Diệp Triệu Kỳ thở dài, "Có cái gì cần giúp cứ việc nói ra."

Lục Lan Xuyên gật đầu, thất thần nhìn ra ngoài khung cửa.

"Cô ấy đâu? Sao lại không nhìn thấy."

Biết "cô ấy" trong miệng anh ta là chỉ ai, Lục Lan Xuyên lắc đầu, "Không muốn cưỡng ép cô ấy, cô ấy không thích ở cùng một chỗ với tao, lúc này để cô ấy qua đây cũng là làm khó cô."

Để cô dối lòng an ủi mình, nghĩ đến cảnh đó hắn liền cảm thấy chua chát, không nghĩ rằng bản thân cũng có ngày này.

Diệp Triệu Kỳ có chút ngoài ý liếc nhìn hắn, Lục Lan Xuyên nói: "Có phải thấy tao đáng đời? Nhưng đến giờ tao cũng không hối hận đã kết hôn với cô ấy, không có cuộc hôn nhân này, tao có thể mãi mãi sống như một thứ rác rưởi."

Diệp Triệu Kỳ chẳng có lời nào để nói, cúi đầu có chút thất thần, sau cùng cười khổ phụ họa theo : "Đúng vậy, loại người giống như chúng ta không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc."

Lục Lan Xuyên nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, Diệp Triệu Kỳ chậm rãi nhả ra khói thuốc, vứt điếu thuốc đang hút chưa đến nửa vào trong thùng rác, "Trước kia tao không hiểu mày, biết rõ đây là xoáy nước mà vẫn muốn nhảy xuống, bây giờ hiểu rồi, trên đời này có vài người mày không từ bỏ được, cho dù có đau thêm lần nữa cũng vẫn là không bỏ được, bởi vì đó chính là mệnh của mày. Cứng rắn cắt đứt thì cũng chết mà thôi."

"Mày..." Lục Lan Xuyên nhíu mày nhìn anh ta, sau cùng đồng cảm cười, "Ngã rồi?"

"Đúng là ngã rồi, ngã không hề nhẹ." Diệp Triệu Kỳ nói, lại liếc nhìn hắn, vỗ liên tiếp lên vai hắn, "Tao chẳng còn hy vọng rồi, cô ấy cùng người ta chạy rồi không cần tao. Mày nắm cho thật chắc, có lẽ sẽ có kỳ tích."

Lục Lan Xuyên không tiếp lời, lòng đầy phiền muộn hút thuốc.

"Chuyện công ty mày không cần lo, tao sẽ về giúp mày." Diệp Triệu Kỳ lại nói, "Việc lần này là trách nhiệm của tao, lúc đó không kiểm tra cần thận."

"Có liên quan gì đến mày, việc xấu của tao quá nhiều, có người thấy tao gai mắt, việc này không đụng chân đụng tay thì việc khác cũng không thoát nổi."

Diệp Triệu Kỳ rất kinh ngạc trước thái độ cam chịu số phận của hắn, "Sao bỗng nhiên lại tiêu cực như vậy?"

"Không phải là tiêu cực." Lục Lan Xuyên quay đầu nói với anh ta, "Chỉ là nghĩ thông suốt một số việc, càng rõ cái gì quan trọng cái gì không mà thôi."

Diệp Triệu Kỳ khêu mày, cảm thấy người trước mặt có chút khác lạ.

Hai người nói thêm một lúc sau Diệp Triệu Kỳ có việc nên phải rời đi trước.

***

Quay về phòng bệnh, Diệp Vận Thanh vẫn còn ở đó, Lục Lan Xuyên nhắc nhở cô: "Em có việc bận không?"

Diệp Vận thanh im lặng nhìn hắn, "Em biết toàn bộ rồi."

Lục Lan Xuyên không hề bất ngờ, Tử Tây xảy ra chuyện, Diệp Triệu Kỳ nhất định kể một ít chuyện năm đó chô cô. Hắn chẳng có lòng nghe cô phát biểu cái gì, lại quay về bên giường bệnh.

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, trong lòng Diệp Vận Thanh không hề dễ chịu, "Em không biết chuyện giữa Tô Tú và anh là như thế này, cũng không ngờ Tử Tây sẽ chọn lựa làm vậy."

Gặp lại Tô Tú, Lục Lan Xuyên cũng không ngờ kết cục của mọi người sẽ là như vậy. Thực ra người đáng đang phải nằm trên chiếc giường là hắn, người đáng bị dằn vặt báo thù cũng là hắn, nhưng ông trời có lẽ cảm thấy trừng phạt như này đối với hắn mà nói là quá nhẹ rồi.

Tử Tây cả một đời đều như vậy hắn sẽ không dễ chịu, Tử Tây nếu không may ra đi, hắn cũng sẽ thống khổ cả đời.

Tô Tú cả đời còn lại cũng sẽ không thèm nhìn hắn nữa, đó mới là chỗ tàn khốc nhất của ông trời, để cho hắn sống từ từ tiếp nhận nhận tất cả. Tình thân, tình yêu đều bỏ hắn mà đi.

Hắn đưa tay chà hai má, nhịn không nổi mà cười khổ, "Bây giờ rất khinh thường anh phải không?"

Thật kỳ lạ, đối với bí mật này, trước kia che dấu không muốn ai biết. Hôm nay bị người khác biết rồi, ngược lại càng mong bị mọi người mắng cho vài câu, dường như chỉ có như vậy mới dễ chịu hơn trước.

Song Diệp Vận Thanh lại trầm mặc chẳng hề mắng hắn, chỉ nói: "Cực kỳ khinh thường anh, cũng đau lòng thay Tô Tú, anh thật sự đã phụ lòng cô ấy rồi."

Lục Lan Xuyên rủ mắt chẳng bày tỏ thái độ gì, Diệp Vận Thanh nói nhỏ nhẹ: Trước kia em cảm thấy anh đã có người trong lòng, bởi vì chẳng có ai tiến vào tim anh được. Giờ nghĩ lại trải qua những việc như thế ai còn giám tiến vào tim anh. Toàn bộ đều là Tô Tú."

Hổ thẹn với cô, yêu cô, quyến luyến cô, cũng là mối hận cả đời của cô.

Lục Lan Xuyên gục mặt xuống, Diệp Vận Thanh cũng biết là hắn phiền muộn, không tiếp tục nói nữa.

Cô cúi người xuống trước mặt hắn, "Dẫu sao cũng là hàng xóm, lúc này em vẫn sẽ cổ vũ tinh thần cho anh. Cố lên, lúc gặp khó khăn anh đều vượt qua được, lần này chắc chắn cũng có thể."

"Cảm ơn." Lục Lan Xuyên đứng dậy tránh khỏi ánh nhìn của cô, "Em cũng nói rồi, lúc gặp khó khăn anh đều có thể vượt qua, cho nên bây giờ cũng như vậy, một mình cũng có thể."

Diệp Vận Thanh không ngờ hắn cự tuyệt một cách rõ ràng như vậy, cười khổ: "Em chỉ nghĩ vì bạn bè..."

"Anh biết." Lục Lan Xuyên do dự một chút, "Nhưng anh không muốn lại làm lỡ thời gian của em, cũng không muốn gây ra hiểu nhầm không đáng có."

Diệp Vận Thanh ngớ ra, hiểu lầm cái gì không nói rõ cô cũng biết, Lục Lan Xuyên là không muốn làm cho cô hy vọng vô ích, điều then chốt vẫn là không muốn làm Tô Tú buồn? Nhưng lần trước quan sát thấy Tô Tú chẳng hề để ý đến hắn cho, vì thế cho dù cô không để ý, hắn vẫn cần vạch rõ danh giới của hai người như vậy sao?

Trước kia cô không hề biết Lục Lan Xuyên cũng có bộ mặt như này.

Cô còn muốn thêm gì đó nữa, điện thoại Lục Lan Xuyên bỗng rung lên, hắn lấy ra xem, nét mặt hiện rõ sự dao động.

Đợi sau khi hắn nhận điện thoại, vẻ mặt cũng ngày càng phức tạp, vội vã đi ra ngoài, chỉ nghe giọng hắn nôn nóng, " Tôi lập tức đến ngay! Cảm ơn anh Triệu Trinh."

Lúc hắn nói, giọng cũng run lên nhè nhẹ, trước khi đi cũng không thèm liếc nhìn cô, chỉ dặn dò hộ lý: "Việc ở đây giao lại cho cô."

Hắn bước vội ra ngoài, càng đi càng đi càng nhanh, có thể làm hắn lo lắng như vậy, chắc hẳn chỉ còn lại người đó.

***

Địa chỉ Triệu Trinh đưa không hề xa, trùng hợp chính là phòng cấp cứu ở tầng một của bệnh viện này, Lục Lan Xuyên vội vã đi qua, kết quả chẳng nhìn thấy ai. Trán hắn đổ đầy mồ hôi, hoàn toàn mất hết bình tĩnh, tùy tiện bắt được một người liền hỏi: "Tô Tú ở đâu?"

"Ai là Tô Tú?" Hộ lý mù mờ hỏi.

Trong điện thoại Triệu Trinh chỉ nói Tô Tú xảy ra chuyện đang ở trong phòng cấp cứu, hắn nghe được "xảy ra chuyện" liền cảm thấy căng thẳng. Ông trời thật muốn đối xử với với hắn như vậy sao? Nếu Tô Tú lại có chuyện gì thật, hắn sẽ điên mất!

Hắn chẳng kịp nghĩ cái gì, bỏ người trước mặt ra liền muốn chạy vào phòng cấp cứu, hộ lý vội cản hắn lại: "Ài, anh không được đi vào trong."

Lục Lan Xuyên cương quyết muốn xông vào, đến cả bác sĩ y tá đều đến cản hắn, hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào cánh cửa lầm bầm, "Thả tôi ra đi, tôi cần gặp cô ấy, cần phải ở bên cô ấy."

"Tiên sinh, anh cứ tiếp tục như vậy chúng tôi phải báo cảnh sát."

Mặc kệ ai nói gì, Lục Lan Xuyên chẳng hề nghe thấy, não hắn càng ngày càng loạn, trong đầu hiện ra vô số khả năng. Tiếp đó từ phía sau đám người ồn ào truyền đến một giọng nói, âm lượng không lớn, rất nhẹ và thấp, nhưng hắn vẫn nhanh nhạy nhận ra.

"Lục Lan Xuyên."

Hắn quay người lại nhìn thấy Tô Tú đứng chỉ cách mình vài bước chân, cánh tay cuốn băng, nhưng cả người rất toàn vẹn đứng ở đó, thậm chí giọng nói cũng rõ ràng, "Anh đang làm gì vậy?"

Lục Lan Xuyên xông lại ôm lấy cô, sau đó lại kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới một hồi, "Em sao vậy, Triệu Trinh nói em đang trong phòng cấp cứu."

"Cấp cứu?" Tô Tú cũng ngơ ngác, "Tôi mới từ phòng khám gấp ra, chỉ là tay không cẩn thận bị sước da." +

Lục Lan Xuyên thở ra một hơi, hai người đưa mắt nhìn nhau, hắn rất tự giác bỏ tay ra, được một lúc lâu mới nói: "Có lẽ là anh nghe nhầm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play