Thẩm Thập Ngũ cảm thấy người xấu gọi là Lạc Tầm Phong này thật không biết xấu hổ, ở lại ăn cơm tối còn chưa tính, còn nói mình không có chỗ ở, Trang chủ nhà nó mềm lòng, liền giữ hắn lại trong Trang một đêm.

Thẩm Thập Ngũ không tình nguyện mà dẫn hắn đến phòng cho khách, Lạc Tầm Phong thấy bọn họ cách sân nhỏ của Thẩm Chỉ Ngọc càng lúc càng xa, nhịn không được mở miệng hỏi: “Không phải trong viện của Trang chủ các ngươi còn có mấy phòng trống sao? Sao phải đi xa như vậy?”

“Trang chủ không thích người khác ở trong viện của người,” Thẩm Thập Ngũ tức giận nói, “Ngoại trừ Mục sư phụ, không có người khác từng ở trong viện của Trang chủ.”

Lạc Tầm Phong: “Mục sư phụ là người nào?”

“Mục sư phụ là…” Thẩm Thập Ngũ nói đến một nửa, lại sửa lời đáp, “Mắc mớ gì tới ngươi?!”

Lạc Tầm Phong: “…”

Ta chỉ nói một câu muốn hầm cách thủy chó của ngươi, ngươi trừng ta cả một ngày.

Sau lại, Lạc Tầm Phong vẫn là gặp được Mục Trì. Khi đó, hắn đã là bộ khoái của nha môn Vân Châu, ba ngày hai lượt* không có việc gì liền chạy tới Lưu Vân sơn trang, dùng một xâu lại một xâu mứt quả, biến “người xấu” trong miệng Thẩm Thập Ngũ thành “Lạc đại ca”.

(*三天两头 tam thiên lưỡng đầu: ý cách 1 ngày hoặc gần như mỗi ngày, hình dung thường xuyên, nhiều lần.)

Vì vậy, Mục Trì thăm bạn trở về, phát hiện trong Trang nhiều hơn một người trẻ tuổi họ Lạc.

Thẩm Chỉ Ngọc không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Lúc sắc trời dần tối, y thấy Lạc Tầm Phong cả người mùi rượu ôm chăn màn, lung la lung lay đi vào trong viện, say khướt cười nói: “Mục tiền bối đổi phòng với ta…”

*

Hôm sau, Thẩm Chỉ Ngọc tỉnh lại từ trong mộng, mắt còn chưa mở liền sờ vị trí bên cạnh, sờ soạng hai cái, chỉ sờ đến ván giường cứng ngăng ngắc, mới nhớ tới, Lạc Tầm Phong đi Kỳ Châu còn chưa về.

Lúc ăn sáng, lòng y có chút không yên, ăn ăn, liền bắt đầu ngẩn người.

“Đồ nhi,” Mục Trì thấy cháo của y đều sắp lạnh, hỏi, “Ngẩn người gì vậy?”

Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút, hỏi, “Sư phụ, lúc trước… vì sao người phải đổi phòng với Lạc Tầm Phong?”

“Đổi phòng?” Mục Trì nghĩ một chút, mới lôi ra được chuyện này từ trong đầu, “Hừ, nhớ tới liền tức, sư phụ ta uống rượu cả đời, vậy mà bại bởi một tên choai choai họ Lạc!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Hai người uống rượu?”

Mục Trì: “Không chỉ uống rượu, mà còn đánh cuộc. Tiểu Lạc uống đến liều sống liều chết, ta còn tưởng rằng nó muốn học trộm võ công của ta, kết quả nó nói muốn đổi phòng với ta! Này là cược cái gì, ngủ ở đâu mà không giống… Đồ nhi, con cười cái gì?”

Lúc này Thẩm Chỉ Ngọc mới phát hiện mình cười, thu lại ý cười bên môi nói: “Không có gì.”

Mục Trì cằn bánh bao, bỗng hiểu ra, “Nó là vì muốn vào sân của con! Nó đã sớm để ý con rồi?!”

Vành tai Thẩm Chỉ Ngọc đỏ lên.

“Tiểu Lạc này, rắp tâm bất lương!” Mục Trì cả giận, “Đợi nó về, ta phải…”

Thẩm Chỉ Ngọc cho là ông muốn đánh Lạc Tầm Phong, vừa muốn mở miệng, chợt nghe Mục Trì nói: “Bảo nó mua cho ta hai vò rượu ngon!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “…”

Con chỉ đáng giá hai vò rượu?

Thẩm Chỉ Ngọc lại yên lặng bưng bát cháo lên húp.

Bắt đầu từ ngày này, dường như Thẩm Chỉ Ngọc đi lại cần mẫn hơn, đến sau núi cũng không cần sư phụ thúc giục, ngược lại là Mục Trì sợ y quá mệt mỏi, khuyên y chậm một chút.

Một tháng sau, người trong Trang thấy được Thẩm Chỉ Ngọc không còn phụ thuộc gậy chống, rời khỏi xe lăn đứng dậy, khí phách hăng hái giống như năm năm trước.

Thẩm Thập Ngũ ôm tiểu Quy một bên cười một bên khóc, dính đến lông chó ướt nhẹp.

Đáy mắt Mục Trì cũng ngậm nước mắt, nhắc mãi: “Đứng lên là tốt rồi, là tốt rồi…”

Thẩm Chỉ Ngọc bị bọn họ khóc đến có chút vô thố, đáy lòng lại ấm đến gần như cũng muốn chảy nước mắt.

*

Thẩm Chỉ Ngọc vốn muốn định đến Kỳ Châu tìm Lạc Tầm Phong, nhưng Lạc Tầm Phong dùng bồ câu đưa tin, nói mấy ngày nữa liền về rồi. Y sợ hai người trên đường bỏ lỡ, dứt khoát ngày ngày canh ở cổng thành chờ hắn.

Vì vậy, lúc Lạc Tầm Phong giục ngựa trở về, liếc mắt liền thấy người trong lòng tưởng niệm không thôi.

Hắn tung người xuống ngựa, thấy Thẩm Chỉ Ngọc đi từng bước tới, lồng ngực giống như có sóng triều quay cuồng.

Hắn nghe thấy y nói, Lạc Tầm Phong, ta thích ngươi.

Vành mắt Lạc Tầm Phong đỏ lên, hắn muốn hỏi, lúc trước ngươi không nói, là sợ chân của ngươi không khỏi sao?

Kỳ thật ngươi rất để ý, có phải không?

Nhưng hắn giật giật môi, cái gì cũng không hỏi, chỉ ôm lấy Thẩm Chỉ Ngọc, chôn mặt vào cần cổ y, rầm rì, “Nói lại lần nữa.”

Thẩm Chỉ Ngọc cũng đưa tay ôm hắn, nghe lời nói: “Lạc Tầm Phong, ta thích ngươi.”

Lạc Tầm Phong ôm chặt hơn nữa, tay lại dường như có hơi run, “Nói rồi không được đổi ý.”

Không đổi ý, Thẩm Chỉ Ngọc cười nói, cả đời cũng không đổi ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play