Thẩm Chỉ Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào, đành phải hung hăng trừng mắt Lạc Tầm Phong một cái.
Lạc Tầm Phong xấu hổ cười cười, nói với Thẩm Thập Ngũ: “Chỉ Ngọc chỉ là mệt mỏi, chân không có việc gì.”
“Thật sao?” Thẩm Thập Ngũ lau lau nước mắt, “Chính là không phải Trang chủ đi sau núi ngâm nước nóng sao? Sao sẽ mệt mỏi?”
Lạc Tầm Phong: “… Chúng ta đánh nhau, đánh mệt…. a…” Hắn còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Chỉ Ngọc véo đến hút khí, “Chỉ Ngọc, đau, đau…”
Thẩm Chỉ Ngọc căm giận buông tay ra.
Lạc Tầm Phong vội vàng lừa gạt Thẩm Thập Ngũ đi rồi, mới ôm Thẩm Chỉ Ngọc về phòng.
“Ngươi ngủ trước một lát đi,” Hắn đắp kín chăn cho Thẩm Chỉ Ngọc, thương lượng, “Buổi tối lại để cho cha ta tới Trang ăn cơm, được không?”
Thẩm Chỉ Ngọc khó khăn gật đầu.
Lạc Tầm Phong cười xoa xoa mặt y, “Đừng lo lắng, thật sự không có gì.”
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ, hỏi: “Cha ngươi có hung không?”
Lạc Tầm Phong: “… Không hung.”
Thẩm Chỉ Ngọc lại nghĩ nghĩ, “Vậy ông ấy sẽ mắng ta sao?”
Lạc Tầm Phong: “Sẽ không.”
Thẩm Chỉ Ngọc lại nghĩ nghĩ, “Vậy ông ấy sẽ mắng ngươi sao?”
Lạc Tầm Phong: “…” Cái này thật đúng là không biết.
Thẩm Chỉ Ngọc lại muốn hỏi gì đó, Lạc Tầm Phong cũng dứt khoát chui vào ổ chăn, kéo người vào trong ngực, “Đừng đoán mò, ngủ.”
Thẩm Chỉ Ngọc nằm trong ngực hắn, yên tĩnh trong chốc lát, lại ngẩng đầu hỏi: “Cha ngươi sẽ đánh ngươi sao?”
Lạc Tầm Phong: “Sẽ không, cha ta là tú tài, thích giảng đạo lý.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Ta sẽ không giảng đạo lý.” Chỉ biết đánh nhau.
“Không có gì, có ta ở đây.” Lạc Tầm Phong che lại mắt y, “Ngủ đi.”
Lúc này Thẩm Chỉ Ngọc mới nắm tay áo hắn, chậm rãi ngủ rồi.
*
Chạng vạng, Thẩm Thập Ngũ phát hiện Trang chủ nhà nó ở trong sân ngẩn người, vừa gọi y, y liền túm cổ tay áo run lên, hỏi: “Là Lạc Tầm Phong cùng cha hắn tới sao?”
Thẩm Chỉ Ngọc nhớ tới Lạc Tầm Phong nói cha hắn cũng thích uống rượu, “Muốn, hâm nhiều vò một chút.”
Thẩm Thập Ngũ chạy tới phòng bếp nói, chỉ một chốc sau lại chạy về, nói: “Trang chủ, Lạc đại ca cùng cha huynh ấy đã đến.”
Thẩm Chỉ Ngọc đứng bật dậy, thiếu chút nữa chạy vào trong phòng, hít một hơi thật sâu mới nhịn được, quay người đi tới cổng viện.
Lạc Tầm Phong dẫn Lạc Văn Nghiên đến sảnh ngoài, Thẩm Chỉ Ngọc đã chờ ở đó rồi.
“Chỉ Ngọc,” Lạc Tầm Phong kéo cha hắn qua, “Đây là cha ta.” Hắn lại giới thiệu Thẩm Chỉ Ngọc cho Lạc Văn Nghiên, “Cha, đây là Chỉ Ngọc…”
Thẩm Chỉ Ngọc có chút cứng ngắc, nhất thời căng thẳng, theo lời nói Lạc Tầm Phong liền hô: “Cha.”
Lạc Văn Nghiên: “…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Không phải, con…”
Lạc Tầm Phong cười cười ôm vai y, lại nói với cha hắn: “Cha, đây là tức phụ của con.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…’
Chỉ thấy mặt Lạc Văn Nghiên biến sắc.
Thẩm Chỉ Ngọc bắt đầu lo lắng.
Sau đó, Lạc Văn Nghiên kéo Lạc Tầm Phong qua liền lén mắng hắn: “Con làm gì vậy?! Chuyện lớn như vậy sao không nói với cha sớm một chút, ngay cả lễ gặp mặt cha cũng chưa chuẩn bị!”
Lạc Tầm Phong: “Chỉ Ngọc sẽ không ngại…”
Lạc Văn Nghiên: “Này là chuyện ngại hay không ngại sao? Đây là lễ nghi!”
Lạc Tầm Phong: “… Vậy làm sao bây giờ?”
Lạc Văn Nghiên: “Lúc vào thành ta vừa vặn mua một bức họa, ngươi mau đến nha môn lấy.” Ông lại quay đầu nói với Thẩm Chỉ Ngọc, “Cha đi vội, quên mang lễ vật, để cho Tầm Phong quay lại lấy.”
Thẩm Chỉ Ngọc vội vàng nói: “Không cần…”
Lạc Tầm Phong cầm chặt tay y nói: “Không có việc gì, ngươi và cha ăn cơm trước, ta đi nhanh liền về.”
Thẩm Chỉ Ngọc đành phải gật gật đầu.
Cuối cùng, Lạc Văn Ngiên ăn cơm không bao nhiêu, rượu lại uống mấy bình, say khướt mà lôi kéo Thẩm Chỉ Ngọc lải nhải cả buổi.
“Con dâu, vừa nhìn con chính là người đọc sách, không giống Tầm Phong, chỉ biết đánh nhau!”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…” Con cũng sẽ đánh nhau.
“Không nghĩ tới đứa con ngốc của ta cũng sẽ thông suốt… hức… năm đó có cô nương tặng khăn cho nó, nó còn tưởng rằng là người ta bán khăn tay, cứng rắn trả bạc cho người ta, cô nương kia tức giận đến khóc chạy…”
Thẩm Chỉ Ngọc thiếu chút nữa bị sặc rượu.
“May mắn hiện tại có con rồi. Mẫu thân nó đi sớm, ta cũng không quản nó được bao nhiêu. Mấy năm này một mình nó lang bạt bên ngoài, bên cạnh không có ai, nghĩ đến cũng không chịu nổi. Con dâu à, về sau cha giao nó cho con…”
*
Lúc Lạc Tầm Phong quay về nha môn, vừa vặn gặp phải có người đánh trống kêu oan. Chờ đến khi Chu Hoài Sơn thăng đường xong, hắn cầm bức họa trở về Lưu Vân sơn trang, Lạc Văn Nghiên đã ngủ ở phòng cho khách rồi.
“Cha cao hứng mới có thể uống nhiều rượu như vậy.” Lạc Tầm Phong kéo Thẩm Chỉ Ngọc nói, “Đừng lo lắng a, cha không tức giận.”
Đáy mắt Thẩm Chỉ Ngọc hiện lên ý cười, “Cha kể rất nhiều chuyện trước kia của ngươi cho ta nghe.”
Lạc Tầm Phong: “… Không nói xấu ta chứ?”
Thẩm Chỉ Ngọc cười cười đi ra ngoài.
“Thật sự nói xấu ta?” Lạc Tầm Phong đuổi theo, “Chỉ Ngọc, cha nói gì? Ngươi đừng tin hoàn toàn a, không nhất định là thật…”
Tiếng nói dần xa, trong phòng khách, Lạc Văn Nghiên say rượu không biết mộng thấy gì, khóe miệng mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT