Sau khi Địch công rời khỏi hội trường, ông đi thẳng đến dinh thự của Phong Đại. Ở cổng, ông đưa danh thiếp của mình cho người quản gia. Đại Phong vội vã chạy ra cổng để đón tiếp vị khách đến mà không báo trứơc này. Ông hỏi với vẻ háo hức là liệu đã có phát hiện gì mới về vụ án hay không.
- Phải – quan án chậm rãi nói – một số thông tin mới vừa được đưa ra ánh sáng. Trước khi tiến hành điều tra ta muốn thảo luận một số vấn đề với ông. Và cùng với con gái của ông nữa.
Phong liếc nhanh quan án rồi chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ rằng đại nhân muốn cuộc trò chuyện này được giữ kín? – khi thấy Địch công gật đầu, ông tiếp tục – Cho phép tôi được nói chuyện với đại nhân tại căn nhà trong khu vườn, nơi đại nhân nói chuyện với ông Tào sáng nay.
Ông ra lệnh với người quản gia sau đó dẫn quan án đi qua các phòng và hành lang sang trọng để đến khu vườn ở phía sau ngôi biệt thự.
Khi hai người đã ngồi xuống chiếc bàn uống trà nhỏ, người quản gia nhanh chóng rót hai tách trà và lui ra. Tiểu thư Bích Ngọc với thân hình mảnh mai mặc một bộ quần áo bằng tơ màu đen xuất hiện trong lối đi của khu vườn.
Sau khi Phong giới thiệu con gái của mình với quan án, cô đứng bên cạnh ghế của cha mình và nhìn xuống đất với vẻ khiêm tốn.
Địch công dựa lưng vào ghế. Cẩn thận vuốt ve bộ râu đen dài của mình, ông nói với Phong:
- Ta nghe nói rằng Viện sĩ Lý Liên khi gặp được con gái của ông lúc thuyền của họ va chạm với nhau đã nảy sinh ý đồ xấu với cô ta. Ta cũng biết rằng sau đó ông ta nhắn tin cho cô ta nói rằng nếu cô ta không đến gặp ông ta tại Căn Phòng Đỏ thì ông ta sẽ công bố các tin tức về một hành động phạm tội của ông trước đây cho mọi người biết. Cuối cùng, ông đã được nhìn thấy gần Căn Phòng Đỏ vào đêm mà Viện sĩ qua đời. Những cáo buộc này có thật không?
Mặt Phong Đại tái nhợt. Ông ta cắn môi và tìm cách trả lời. Đột nhiên cô con gái ông ta ngước lên và nói một cách bình tĩnh:
- Tất nhiên đó là sự thật. Đừng nên giấu diếm làm gì, thưa cha, con nghĩ rằng cần phải nói ra tất cả - Phong muốn nói gì đó nhưng cô gái nhanh chóng nói tiếp, nhìn thẳng vào mắt quan án – Đây là tất cả những việc đã xảy ra. Vào đêm mà hai chiếc thuyền va chạm, Viện sĩ đứng ra xin lỗi tôi. Ông nói năng rất lịch sự nhưng ngay sau khi người giúp việc của tôi đi lấy trà ông bắt đầu tán tỉnh tôi. Ông khen ngợi tôi và nói rằng vì thuyền của chúng tôi ở cạnh nhau cả đêm nên chúng tôi nên sử dụng tốt thời gian đó. Ông ta thuyết phục tôi về sự quyến rũ của ông ta và tầm quan trọng của ông ấy nhưng tôi từ chối ngủ với ông ta. Khi nghe tôi nói thế, ông ta đã tỏ ra giận dữ và thề rằng sẽ chiếm đoạt được tôi dù tôi có muốn hay không. Tôi bỏ ông ta đứng đó và quay về cabin của tôi, chốt chặt cửa. Sau đó tôi trở về nhà và không nói gì với cha tôi, tôi sợ ông sẽ cãi nhau với Viện sĩ và gặp rắc rối. Trong sự cố đó, Viện sĩ rõ ràng là đã quá say.
- Tuy nhiên, vào buổi chiều của cái đêm mà ông ta chết, tên khốn đó đã gởi cho tôi một tin nhắn.
Phong mở miệng định nói gì đó nhưng cô gái đặt tay lên vai ông và nói tiếp:
- Tôi yêu mến cha tôi, thưa đại nhân, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp ông. Quả thực là có tin đồn rằng nhiều năm trước đây cha tôi đã làm một việc gì đó mà điều đó có thể gây bất lợi cho ông. Đêm đó tôi lẻn đi đến Căn Phòng Đỏ. Tôi đi vào đó mà không ai thấy. Lý Liên đang ngồi ở bàn và viết một cái gì đó. Ông ta nói rằng cảm thấy rất vui vì tôi đã đến, ông mời tôi ngồi và nói rằng Thượng đế đã quyết định là tôi sẽ thuộc về ông ta. Tôi cố gắng để ông ta nói ra những lời cáo buộc về tội ác của cha tôi nhưng ông ta liên tục trốn tránh trả lời trực tiếp. Tôi liền nói với ông ta là tôi biết ông ta đã nói dối, tôi sẽ trở về nhà và kể cho cha tôi nghe tất cả mọi chuyện. Ông ta đứng lên và tóm lấy tôi, ông ta xé áo của tôi và rít lên rằng sẽ chiếm đoạt tôi ngay tại đó. Tôi không dám thét lên kêu gọi giúp đỡ vì tôi đã vào căn phòng này một cách bí mật, danh tiếng của tôi và cha tôi sẽ bị huỷ hoại nếu mọi người biết về điều này. Tôi nghĩ tôi có thể chống lại ông ta. Tôi đã dùng tất cả sức lực của mình để chống trả, cào xước mặt và cánh tay của ông ta. Ông ta đã đối xử với tôi một cách tàn nhẫn. Đây là bằng chứng.
Bất chấp sự phản đối của người cha, cô bình tĩnh nới lỏng cổ áo để nó tuột xuống đến thắt lưng và cho quan án thấy phần thân trần của cô. Ông nhìn thấy những vết bầm tím trên vai, ngực trái và hai cánh tay của cô ta. Cô kéo áo trở lại và nói tiếp:
- Trong cuộc giằng co đó các giấy tờ trên bàn bị đẩy sang một bên và tôi thấy con dao của ông ta nằm trên bàn. Tôi giả vờ như muốn buông xuôi phó mặc. Khi ông ta buông cánh tay của tôi ra để nới lỏng cổ áo của tôi thì tôi chụp lấy con dao và cảnh cáo là tôi sẽ giết chết ông ta nếu ông ta không cho tôi đi. Ông ta lại chụp lấy tôi một lần nữa, tôi đã chiến đấu dữ dội với con dao găm. Đột nhiên máu từ cổ họng ông ta phun ra. Ông ta ngã ngồi xuống chiếc ghế bành, thốt ra một tiếng kêu khủng khiếp bị tắt nghẹn.
Tôi đã phát điên. Tôi chạy về nhà ngang qua công viên và kể lại tất cả mọi chuyện cho cha tôi. Ông sẽ nói cho ngài biết phần còn lại.
Cô thực hiện một cái cúi chào chiếu lệ và lao xuống các bậc cầu thang của căn phòng.
Địch công cho Phong một cái nhìn dò hỏi. Người đàn ông vuốt râu sau đó hắng giọng và nói với vẻ ăn năn:
- Phải, tôi cố gắng làm cho con gái của tôi bình tĩnh lại, thưa đại nhân, tôi đã giải thích với con tôi là nó sẽ không bị khép tội. Đó là quyền của người phụ nữ khi bảo vệ bản thân chống lại sự tấn công của kẻ khác. Mặt khác, tôi nói với nó sẽ thật là rắc rối cho cả hai cha con nếu việc này bị đem ra xét xử công khai. Nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con tôi và mặc dù những tin đồn về tôi trước đây hoàn toàn vô căn cứ nhưng tôi không muốn nó được đưa ra một lần nữa. Vì vậy, tôi quyết định làm à… một hành động không hợp pháp.
Ông ta dừng lại để uống một ngụm trà. Sau đó, ông nói tiếp bằng giọng nói cứng rắn:
- Tôi đi đến Căn Phòng Đỏ, tôi đã tìm thấy Lý chết trên chiếc ghế bành nơi phòng khách như con gái tôi đã miêu tả. Có rất ít máu trên bàn và sàn nhà, hầu hết là dính vào chiếc áo của ông ta. Tôi quyết định làm cho cái chết của ông ta như là một vụ tự tử. Tôi đem thi thể vào Căn Phòng Đỏ, đặt nó nằm trên sàn nhà và đặt con dao găm vào tay phải ông ta. Sau đó, tôi lấy giấy tờ từ chiếc bàn trong phòng khách đem vào Căn Phòng Đỏ, khoá cửa và hành lang trái. Chỉ có duy nhất cánh cửa sổ của Căn Phòng Đỏ nhưng nó có chấn song, tôi hy vọng cái chết của Viện sĩ sẽ được hiểu là một vụ tự tử. Và nguyên nhân là do hoa hậu từ chối tình yêu của ông ta.
- Ta cho rằng – Địch công nhận xét – ông đã đút chìa khoá vào ổ khoá cửa sau khi ông được gọi đến để điều tra và sau khi ông vào phòng bằng cánh cửa bị phá vỡ?
- Đúng vậy, thưa đại nhân. Tôi mang theo bên mình chiếc chìa khoá đó, tôi biết rằng khi thi thể được phát hiện tôi sẽ là người đầu tiên được thông báo. Người quản lý đến tìm tôi, chúng tôi đi đến gặp quan án Lỗ và cùng nhau đi đến Căn Phòng Đỏ. Sau khi phá vỡ cánh cửa, quan án Lỗ và các bộ đầu vội chạy tới chỗ người chết như tôi mong đợi. Tôi nhanh chóng đút chìa khoá vào ổ khoá.
- Dừng lại – quan án nói. Ông suy nghĩ một lúc trong khi vân vê ria mép của mình. Sau đó ông nói:
- Để trò lừa bịp của mình được hoàn hảo, ông nên lấy đi tờ giấy ghi chép những ghi chú vội vàng của Viện sĩ.
- Tại sao, thưa đại nhân? Rõ ràng là tên dâm dục đó cũng muốn Hoa hậu!
- Không, ông ta không nghĩ đến Hoa hậu mà nghĩ đến con gái của ông. Hai vòng tròn đó tượng trưng cho hai chiếc nhẫn ngọc bích. Khi ông ta vẽ nó, mọi người nghĩ đó là hình vẽ một mặt trăng tròn mùa thu, vì vậy ông ta ghi chú thêm ba lần với hai từ Nguyệt Thu.
Phong giật mình nhìn vào quan án.
- Trời ơi! – ông kêu lên – Sự thật là như thế! Tôi là đồ ngốc khi không nghĩ về điều đó! – Ông nói thêm với vẻ xấu hổ - Tôi cho rằng tất cả điều này phải được nói ra và vụ án này phải xem xét lại?
Địch công nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn lên khóm hoa trúc đào. Hai con bướm đang vờn bông hoa trong ánh sáng mặt trời. Khu vườn yên tĩnh dường như rất xa rời với cuộc sống ồn ào của đảo Thiên Đường. Quay sang vị chủ nhà, ông nói với nụ cười ảm đạm:
- Con gái của ông là một cô gái dũng cảm và tháo vát, ông Phong. Tuyên bố của cô ta, cộng thêm những lời nói của ông, có vẻ như đã giải quyết được vụ án của Viện sĩ. Ta vui mừng khi biết lý do tại sao mà ông ta lại có những vết trầy xước trên cánh tay của mình, ta vẫn tin là có một lực lượng nham hiểm nào đó có mặt tại một thời điểm trong Căn Phòng Đỏ. Tuy nhiên, chúng ta có những vết sưng trên cổ của ông ta. Con gái của ông không nhận thấy chúng à ?
- Không, thưa ngài. Tôi không để ý. Có lẽ là một vài hạch sưng gì đó. Nhưng các biện pháp ngài đề xuất có liên quan đến tôi và con gái tôi, thưa đại nhân, ngài có ý định…
- Luật pháp quy định rằng – Địch công ngắt lời ông ta – một người phụ nữ giết chết người đàn ông định cưỡng hiếp cô ta thì sẽ không bị tội. Nhưng ông giả mạo bằng chứng thì đó là một hành vi phạm tội nghiêm trọng. Trước khi quyết định hành động tiếp theo, ta muốn biết thêm về những tin đồn mà con gái của ông nghe được. Ta nghĩ rằng cô ta đã nghe tin đồn là ba mươi năm trước đây ông đã giết chết Tào Quang là cha của Tào Phan Tề bởi vì hai người là tình địch?
Phong ngồi thẳng trên ghế. Ông nghiêm trang nói:
- Phải, thưa đại nhân. Đó là một lời vu khống độc địa. Tôi không giết Tào Quang, người bạn thân nhất của tôi. Sự thật là vào thời điểm đó tôi yêu tha thiết Hoa hậu, kỹ nữ Thanh Ngọc. Tôi thực sự yêu quý và muốn kết hôn với cô ta. Lúc đó tôi hai mươi lăm tuổi và vừa được nhận chức quản lý hòn đảo. Và người bạn của tôi, Tào Quang, hai mươi chín tuổi cũng yêu cô ấy. Ông ta đã kết hôn nhưng không được hạnh phúc. Tuy nhiên, mặc dù hai chúng tôi cùng yêu Thanh Ngọc nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi. Chúng tôi thoả thuận với nhau mỗi người sẽ làm hết sức mình để chiếm được tình yêu của cô ta và người kia không vì thế mà ác cảm. Cô ta, tuy nhiên, lại có vẻ miễn cưỡng khi phải chọn lựa và đưa ra quyết định.
Ông ngập ngừng, từ từ xoa cằm. Rõ ràng ông đã tự đấu tranh với bản thân xem có nên nói ra tất cả mọi chuyện hay không. Cuối cùng ông nói:
- Tôi nghĩ tốt hơn hết là nói cho đại nhân nghe toàn bộ câu chuyện. Tôi sẽ kể lại tất cả những việc đã xảy ra cách đây ba mươi năm như thực tế nó đã xảy ra. Tôi là một kẻ ngốc và khi tôi nhận ra điều đó thì tất cả đã quá muộn – ông thở một hơi dài và nói tiếp – Phải, bên cạnh tôi và Tào còn có một người nữa cũng muốn cầu hôn với Thanh Ngọc, cụ thể đó chính là Ôn Nguyên, chủ tiệm đồ cổ. Ông ta cố gắng chiếm lấy tình cảm của Thanh Ngọc không phải vì yêu cô ta mà chỉ là một sự ngu ngốc muốn khẳng định bản thân mình, ông ta muốn chứng minh với mọi người là ông ta không hề thua kém tôi hoặc Tào. Ông ta mua chuộc một người hầu của Thanh Ngọc để theo dõi cô ta, nghi ngờ ngoài tôi và Tào ra thì cô ta có một người tình bí mật khác.Vào thời điểm mà tôi và Tào muốn cô quyết định xem hai chúng tôi ai là người được cô chọn lựa thì gián điệp của Ôn thông báo cho ông ta là cô đã có mang. Ôn Nguyên đã đem chuyện này nói với Tào và bảo rằng tôi là người tình của cô ta, cả hai chúng tôi đã lừa anh ta. Tào đã chạy đến nhà tôi để hỏi rõ chuyện này. Anh ta là một người đàn ông thông minh tuy có đôi chút nóng tính, vì vậy tôi đã bỏ ít thời gian để thuyết phục anh ấy rằng tôi không có quan hệ thân mật với cô ta. Sau đó chúng tôi thảo luận xem nên làm những gì tiếp theo. Tôi muốn cùng với Tào đi đến gặp cô ta, nói với cô ấy rằng chúng tôi đã phát hiện ra cô ấy đã yêu một người đàn ông khác và do đó chúng tôi sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Cô ấy nên nói thật ra người đàn ông thứ ba ấy là ai, bởi vì chúng tôi vẫn là bạn của cô ta và sẵn sàng giúp đỡ cô ta trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào.
Tào không đồng ý. Anh ta nghi ngờ rằng Thanh Ngọc cố ý để chúng tôi tin rằng cô ấy lưỡng lự giữa hai chúng tôi nhằm để moi thêm được nhiều tiền từ hai chúng tôi. Tôi nói với Tào rằng đó không phải là tính cách của cô ta nhưng anh ta không nghe và bỏ chạy đi. Sau khi anh ta bỏ đi, tôi ngồi suy nghĩ về tình trạng này và quyết định nhiệm vụ của tôi là phải nói chuyện với Tào để tránh cho anh ta làm một chuyện gì đó ngu ngốc. Trên đường đến nhà của Tào tôi gặp Ôn Nguyên. Ông ta nói với tôi một cách hào hứng rằng ông đã gặp Tào và nói cho Tào biết là Thanh Ngọc sẽ gặp người tình bí mật của cô ta tại Căn Phòng Đỏ vào chiều hôm đó. Ông ta nói thêm rằng Tào đã đi đến đó để tìm hiểu xem ai là người tình bí mật của cô ta. Lo sợ rằng Tào bị rơi vào cái bẫy của Ôn Nguyên tôi đã chạy đến Căn Phòng Đỏ bằng cách đi tắt qua công viên. Khi tôi bước lên hàng hiên, tôi nhìn thấy phía sau đầu của Tào ló lên từ chiếc ghế bành trong phòng khách. Tôi gọi tên anh ta nhưng không thấy anh trả lời hay cử động nên tôi đi vào trong. Ngực anh ta đầy máu và một cán dao lòi ra từ cổ họng của anh ta. Anh ta đã chết.
Phong úp tay lên mặt của mình. Sau đó ông nhìn chằm chằm ra khu vườn với đôi mắt vô hồn. Sau khi tự chủ lại, ông nói tiếp:
- Trong khi tôi đứng tại đó nhìn một cách kinh hãi vào xác chết của bạn tôi, tôi đột nhiên nghe tiếng bước chân đi đến gần vang lên trong hành lang. Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi là nếu tôi bị bắt gặp đang đứng tại đây thì tôi sẽ bị nghi ngờ đã giết Tào vì ghen tuông. Tôi chạy ra ngoài và đến nơi ở của Thanh Ngọc nhưng không có ai ở đó. Sau đó tôi trở về nhà.
Khi tôi đang ngồi trong thư viện của tôi đang sắp xếp lại tất cả mọi chuyện để tìm lời giải thích thì một người bộ đầu đến gọi tôi, với tư cách là người quản lý của hòn đảo, đi đến Căn Phòng Đỏ. Một người nào đó đã tự tử tại đó. Tôi đã đi đến đó và gặp thẩm phán cùng những thuộc hạ của ông ta trong Căn Phòng Đỏ. Một người phục vụ đã nhìn thấy thi thể của Tào qua cánh cửa sổ. Bởi vì cánh cửa của Căn Phòng Đỏ đã bị khoá, chìa khoá nằm bên trong căn phòng trên sàn nhà nên thẩm phán kết luận là Tào bị chảy máu đến chết bởi một vết thương tự gây ra trên cổ họng của anh ta. Một con dao găm được siết chặt trong tay của người chết.
Tôi không biết phải làm gì. Sau khi tôi rời khỏi Căn Phòng Đỏ kẻ sát nhân đã di chuyển thi thể từ phòng khách vào Căn Phòng Đỏ và tạo hiện trường như một vụ tự tử. Thẩm phán hỏi người quản lý khách điếm về động cơ của việc tự tử thì người này cho biết là Tào Quang đã bị Hoa hậu từ chối tình yêu. Thẩm phán triệu tập cô ấy. Cô ấy nói rằng quả thực Tào Quang đã yêu cô ta. Sau đó cô ấy nói thêm, trong sự sửng sốt của tôi, là anh ta đề nghị mua lại cô nhưng cô đã từ chối anh ta. Tôi điên cuồng nhìn thẳng vào mắt cô ấy khi cô đang đứng trước thẩm phán và cung cấp một lời khai hoàn toàn sai lầm này, nhưng cô ấy nhìn đi chỗ khác. Thẩm phán khi đó đã quyết định rằng đây là một vụ tự tử vì tình yêu không được đáp lại và cho cô ấy lui ra. Tôi muốn đi theo cô ta để hỏi cho ra lẽ nhưng ông ta ra lệnh cho tôi ở lại. Dịch bệnh đậu mùa đã lây lan đáng báo động ở hòn đảo này và đó cũng là lý do tại sao thẩm phán của Tần Hoài và những thuộc hạ của ông ta có mặt trên hòn đảo này. Cả đêm ông ta và tôi bận rộn với việc đưa ra các biện pháp để ngăn chặn bệnh dịch lây lan, ông muốn đốt cháy các toà nhà phát sinh mầm bệnh và các biện pháp khẩn cấp khác. Vì vậy, tôi không có cơ hội để đi tìm Thanh Ngọc và yêu cầu cô ta đưa ra một lời giải thích.
Tôi không bao giờ nhìn thấy cô ta lần nào nữa. Sáng sớm hôm đó cô ta đã bỏ chạy vào rừng cùng với các cô gái khác khi những bộ đầu đốt cháy nhà của họ. Cô ta đã bị nhiễm bệnh và qua đời. Tôi nhận được giấy tờ của cô ta, từ một cô gái khác lấy được trên cơ thể của cô ta trước khi nó bị đốt cháy trên giàn thiêu cùng với những xác chết khác theo lệnh của thẩm phán.
Mặt Phong Đại xanh xao và những giọt mồ hôi túa ra trên trán. Ông run rẫy cầm lấy tách trà và từ từ uống. Sau đó, ông nói tiếp bằng giọng mệt mỏi:
- Tất nhiên là sau đó tôi nên thông báo cho thẩm phán biết vụ tự tử của Tào Quang đã bị làm giả. Đó là nhiệm vụ của tôi phải đưa tên sát nhân đã giết chết người bạn thân của mình ra trước công lý. Nhưng tôi không biết làm thế nào, Thanh Ngọc, người có liên quan đến vụ án thì đã chết. Và Ôn Nguyên đã nhìn thấy tôi đi đến Căn Phòng Đỏ. Nếu tôi lên tiếng, Ôn Nguyên sẽ buộc tội tôi đã giết Tào Quang. Tôi là một kẻ đau khổ hèn nhát, tôi đã giữ im lặng.
Ba tuần sau đó, khi dịch bệnh đã được kiểm soát và cuộc sống trên đảo này dần dần trở lại bình thường, Ôn Nguyên đến gặp tôi. Ông ta nói ông ta biết rằng tôi đã giết Tào và tôi đã sắp xếp cho nó trở thành một vụ tự tử. Nếu tôi không nhường lại chức vụ quản lý hòn đảo cho ông ta thì ông ta sẽ buộc tội tôi tại tòa án. Tôi nói ông ta cứ đi báo quan, tôi rất vui vì điều đó bởi vì sự im lặng của tôi mỗi ngày càng đè nặng lên bản thân tôi. Nhưng Ôn là một tên vô lại ranh mãnh, ông ta biết rằng ông ta không có bằng chứng nên ông ta chỉ cố gắng đe dọa tôi. Vì vậy, ông ta giữ im lặng và tung tin đồn mơ hồ rằng tôi là người chịu trách nhiệm cho cái chết của Tào Quang.
Bốn năm sau, tôi đã thành công trong việc gạt bỏ được Thanh Ngọc ra khỏi tâm trí của mình, tôi lập gia đình và sinh được đứa con gái Bích Ngọc. Sau khi con tôi lớn lên, nó gặp con trai của Tào Quang là Tào Phan Tề và có vẻ họ thích nhau. Hy vọng của tôi là một ngày nào đó chúng sẽ lấy nhau. Tôi cảm thấy rằng sự kết hợp của chúng sẽ tái khẳng định quan hệ hữu nghị giữa tôi và Tào Quang, người bạn đã chết của tôi mà tôi đã không thành công trong việc trả thù. Nhưng những tin đồn ác ý từ Ôn Nguyên đã đến tai Tào Phan Tề. Tôi nhận thấy có một sự thay đổi trong thái độ của anh ta đối với tôi - Ông dừng lại và nhìn quan án với vẻ buồn rầu – Con gái tôi cũng nhận thấy sự thay đổi thái độ của Tào Phan Tề và trong một thời gian dài nó đã rất chán nản. Tôi cố gắng tìm một người chồng tương lai cho nó nhưng nó không chọn bất cứ người đàn ông trẻ nào mà tôi giới thiệu cho nó. Nó là một cô gái rất độc lập và cứng đầu, thưa đại nhân. Đó là lý do tại sao tôi rất vui mừng khi thấy nó quan tâm đến Khởi Vu Phổ. Tôi rất muốn nó lấy một người đàn ông địa phương mà tôi biết rõ về thân thế, nhưng tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con gái của tôi không hạnh phúc nữa. Và Tào Phan Tề đã cho tôi thấy anh ta đã từ bỏ việc theo đuổi con gái tôi bằng cách làm người đứng ra mai mối cho việc đính hôn của con gái tôi
Ông hít một hơi thật sâu sau đó kết luận:
- Bây giờ ngài đã biết tất cả mọi thứ, thưa đại nhân. Bao gồm cả nguyên nhân tôi có được ý tưởng làm cho cái chết của Viện sĩ như là một vụ tự tử.
Địch công chậm rãi gật đầu.
Thấy quan án không có ý kiến gì, Phong lặng lẽ nói:
- Tôi thề trên vong linh người cha đã chết của tôi những gì tôi vừa kể cho đại nhân nghe về cái chết của Tào Quang là sự thật.
- Những linh hồn của người đã mất vẫn còn ở giữa chúng ta, ông Phong – quan án nhắc nhở ông ta – Đừng nên đem họ ra mà thề thốt.
Sau khi uống vài ngụm trà ông nói tiếp:
- Nếu ông đã nói cho ta biết tất cả sự thật thì có lẽ đã có một tên giết người tàn nhẫn tại đây. Ba mươi năm trước Tào Quang bị giết chết tại Căn Phòng Đỏ khi phát hiện ra người tình bí mật của Thanh Ngọc. Đêm vừa qua có lẽ cũng chính hắn là người đã giết chết Nguyệt Thu.
- Nhưng báo cáo của nhân viên điều tra đã chúng minh là cô ta bị chết vì một cơn đau tim, thưa đại nhân!
Địch công lắc đầu.
- Ta không chắc về điều đó. Ta không tin vào những sự trùng hợp, ông Phong, mà hai trường hợp này gần như giống hệt nhau. Một người đàn ông mà ta chưa biết ba mươi năm trước đây đã yêu một Hoa hậu thì ba mươi năm sau cũng có thể yêu một hoa hậu khác – cho Phong Đại một cái nhìn sắc bén, ông nói thêm – Và nói về cái chết của Nguyệt Thu, ta có cảm giác là ông chưa nói hết cho ta những gì ông biết về cô ta, ông Phong!
Phong Đại nhìn chằm chằm vào quan án với vẻ ngạc nhiên.
- Ít nhất tôi đã nói tất cả những gì tôi biết cho ngài rồi, thưa đại nhân ! – ông kêu lên – Chỉ duy nhất có một điều tôi chưa nói là việc cô ta có mối quan hệ ngắn ngủi với quan án Lỗ. Nhưng đại nhân sớm đã phát hiện ra việc này rồi!
- Ta đã biết điều đó. Phải, ta sẽ xem xét cẩn thận những biện pháp cần thiết để thực hiện. Đó là tất cả những gì ta cần nói với ông.
Ông đứng dậy và để cho Phong Đại tiễn ông ra đến cổng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT