Khi Địch công quay lại gặp Mã Tông, người thuộc hạ của ông hỏi một cách hớn hở:
- Ngài đã ở đó khá lâu. Bà ta đã nói những gì, thưa đại nhân?
Quan án lau mồ hôi trên trán sau đó leo lên lưng ngựa. Ông lẩm bẩm:
- Không có ai ở đó – Hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sáng, ông nói thêm – Ta đã tìm kiếm rất kỹ lưỡng tại nhà của bà ta nhưng không tìm thấy gì. Ta đã đặt ra một số giả thuyết nhưng cuối cùng đã chứng minh là nó không đúng. Chúng ta hãy quay về khách điếm.
Trong khi họ vượt qua bãi đất hoang, Mã Tông đột nhiên dùng roi ngựa chỉ về phía trước và kêu lên:
- Hãy nhìn vào những làn khói bốc lên ở đằng xa, thưa đại nhân! Họ đã bắt đầu đốt các bàn thờ. Lễ hội của người chết đã kết thúc.
Quan án nhìn chằm chằm vào các cột khói đen bốc lên cuồn cuộn trên các mái nhà.
- Phải – ông nói – cánh cửa của địa ngục đã đóng lại.
Đóng lại, ông nghĩ, những bóng ma của quá khứ. Ba mươi năm qua, bóng ma của cái đêm định mệnh trong Căn Phòng Đỏ đã phủ bóng tối lên cuộc sống của những người có liên quan đến nó. Và cuối cùng bây giờ, sau ba mươi năm dài, những bóng tối đã ra đi vĩnh viễn cùng với sự ẩm ướt, sự độc ác và bẩn thỉu, bây giờ nằm co rúm tại đó là một người đàn ông đã chết và một phụ nữ cũng sắp sửa chết đi. Chẳng bao lâu họ sẽ ra đi, ra đi mãi mãi không bao giờ quay lại.
Khi họ quay về khách điếm Thiên Phúc, Địch công kêu người quản lý tính tiền. Ông ra lệnh cho tiểu nhị chăm sóc các con ngựa rồi cùng với Mã Tông quay lại Căn Phòng Đỏ.
Trong khi Mã Tông sắp xếp hành lý, quan án ngồi xuống và đọc lại báo cáo về việc tự tử của Viện sĩ mà ông đã viết vào đêm trước, sau đó viết tiếp phần kết luận về cái chết của Nguyệt Thu. Ông kết luận là cô ta đã chết vì một cơn đau tim sau khi đã uống quá nhiều rượu.
Sau đó ông viết một bức thư ngắn gọn cho Phong Đại, nói rằng ông đã tìm thấy người đàn ông đã giết chết Tào Quang và Nguyệt Thu nhưng người này đã chết và ông muốn mọi việc cứ để cho nó chìm vào quên lãng là tốt nhất. Trong phần kết luận, ông viết ” Tôi xin thông báo là quan ngự y Lý Huy, người đã bị loạn trí vì bệnh phong vào giai đoạn cuối đã chuyển về sống ở gần đây. Ông ta được tìm thấy đã chết trong căn lều bẩn thỉu của bà Linh, một người bệnh sắp chết. Người phụ nữ này có lẽ cũng đã chết nên tôi yêu cầu ông hãy đốt cháy căn lều đó cùng với hai cái xác bên trong để ngăn chặn dịch bệnh lây lan. Thông báo việc này cho gia đình họ Lý. Người phụ nữ thì không còn ai là người thân.”
Sau đó, ông ký tên vào cuối thư. Ông đọc lại bức thư một lần nữa rồi nhúng bút vào mực và viết thêm dòng tái bút: “ Tôi cũng nghe nói là Khởi Vu Phổ đã rời khỏi hòn đảo này cùng với cô gái mà anh ta yêu. Một mối tình lớn hơn và sâu đậm sẽ an ủi con gái của ông, hãy chuyển đến con gái của ông lời chúc tốt đẹp nhất của tôi cho hạnh phúc tương lai của cô ta.
Ông lấy một tờ giấy khác và viết thư cho Tào Phan Tề, thông báo cho anh ta là đã biết được ai là kẻ đã giết chết cha anh ta, nhưng người này đã qua đời trong một căn bệnh kéo dài và đau đớn. Ông nói thêm: “ Như vậy Thượng đế đã báo thù cho anh và không có gì ngăn cách tình hữu nghị giữa hai gia đình họ Tào và họ Phong, mối quan hệ này đã được gắn kết trở lại.”
Ông dán hai bức thư và ghi chú trên đó “ Riêng tư”. Sau đó ông cuộn các báo cáo của ông cùng với hai bức thư và bỏ vào tay áo của mình. Đứng lên khỏi ghế, ông nói với Mã Tông:
- Chúng ta sẽ về nhà ngang qua Tần Hoài. Tại đó ta sẽ đưa các báo cáo của ta cho quan án Lỗ.
Họ đi vào đại sảnh và Mã Tông mang theo hành lý.
Địch công thanh toán tiền cho người quản lý và đưa cho người này hai lá thư gởi cho Phong Đại và Tào Phan Tề nhờ chuyển ngay.
Khi họ đi ra sân trước để lên ngựa, có tiếng cồng chiêng trên đường phố và tiếng thét vang “ Tránh đường, tránh đường! “
Hàng chục người nhễ nhại mồ hôi đang khiêng một cỗ kiệu lớn. Nó được một đội bộ đầu theo sau bảo vệ, giương cao những tấm bảng lớn màu đỏ ghi cấp bậc, chức danh của thẩm phán Lỗ. Người đội trưởng kéo tấm màn che sang một bên và cúi mình thi lễ, quan án Lỗ trong bộ lễ phục màu xanh lá cây và chiếc mũ cánh chuồn màu đen bước xuống kiệu trong khi đang cầm một chiếc quạt giấy quạt liên hồi.
Khi nhìn thấy Địch công đang ngồi trên ngựa, ông vội chạy đến bên cạnh và hào hứng kêu lên:
- Huynh trưởng của tôi! Thật là khủng khiếp! Hoa hậu của đảo Thiên Đường đã chết trong hoàn cảnh bí ẩn là đề tài được bàn tán sôi nổi trong toàn tỉnh! Khắp mọi nơi người ta chỉ nói về điều này! Bây giờ họ lại kéo đến đây để xem cái sự kiện khủng khiếp này! Ngay sau khi nghe được tin này tôi thật sự bị sốc! Trong mơ tôi cũng không mong là huynh lại có thêm nhiều công việc như thế, tất nhiên!
- Cái chết của cô ta có phải là một cú sốc đối với ngài ? – quan án nhận xét một cách khô khan.
Lỗ ném cho quan án một cái nhìn sắc sảo. Ông nói một cách vui vẻ:
- Tôi luôn luôn quan tâm đến những người phụ nữ xinh đẹp, Địch, luôn luôn! “ Dọc theo con đường bụi bặm của cuộc sống mệt mỏi vì những thói quen, những bông hoa hiếm hoi đã nở rộ, mang đến cho người du khách những giọt sương lóng lánh của nó, một sự nghĩ ngơi ngọt ngào “ đó là bài thơ mà tôi vừa mới làm xong. Tôi vẫn đang tìm từ ngữ thích hợp cho câu thơ cuối cùng. Không tệ lắm, phải thế không ? Phải, những gì xảy ra với cô gái đáng thương đó?
Địch công đưa tập tài liệu cho ông ta.
- Tất cả ở trong đây. Tôi đã lên kế hoạch đi qua Tần Hoài để đưa cho ngài các giấy tờ nhưng ngài cho phép tôi đưa tất cả cho ngài ở đây và ngay bây giờ. Tôi mong muốn trở về nhà.
- Phải, chắc chắn là thế! Lỗ gấp quạt lại và nhét nó vào sau cổ áo của ông ta. Sau đó ông nhanh chóng trải các giấy tờ ra. Khi ông liếc nhanh vào bản báo cáo đầu tiên, ông gật đầu và nói:
- Tôi thấy ngài đã xác nhận nhận định của tôi về cái chết của Viện sĩ. Tất cả chỉ là vấn đề thủ tục. Như tôi đã nói với ngài.
Ông xem tiếp báo cáo về cái chết của Hoa hậu. Sau khi ông thấy tên mình không được đề cập đến trong những mối quan hệ của cô ta, ông gật đầu hài lòng. Cuộn tất cả các tài liệu lại ông nói với nụ cười mãn nguyện:
- Công việc thật là tuyệt vời, Địch! Viết rất khéo léo. Tôi có thể gửi bản báo cáo này cho tri phủ mà không cần phải thay đổi gì cả, thực tế là có thể thay đổi một chút. Phong cách viết có vẻ hơi nặng nề, tôi có thể nói như vậy. Tôi có thể làm cho nó nhẹ nhàng hơn một chút để dễ đọc. Phong cách thịnh hành hiện nay của những quan chức ở kinh thành, ngài biết đấy. Tôi nói với ngài là thậm chí có thể thêm vào đôi chút hài hước, rất nhẹ nhàng. Không, không thể phủ nhận sự hỗ trợ vô cùng quý báu của ngài, tất nhiên.
Đút các giấy tờ vào tay áo của mình, ông nhanh chóng hỏi tiếp:
- Phải, vậy ai là người đã gây ra cái chết của Nguyệt Thu? Ngài chắc đã giam hắn ta vào ngục rồi chứ, tôi nghĩ thế?
- Khi ngài đọc hết báo cáo của tôi – Địch công trả lời – ngài sẽ biết Hoa hậu qua đời vì một cơn đau tim.
- Nhưng tất cả mọi người nói là ngài từ chối xác nhận về nguyên nhân cái chết của nhân viên điều tra! Bí mật của Căn Phòng Đỏ như họ gọi nó. Trời đất, Địch, ngài đừng nói rằng tôi sẽ phải tiếp tục điều tra việc này nhé?
- Đó là một điều bí ẩn thực sự. Nhưng phán quyết của tôi về cái chết ngẫu nhiên đó có bằng chứng chứng minh. Ngài có thể yên tâm là các cơ quan cấp trên sẽ chấp nhận vụ án này.
Quan án Lỗ không dấu diếm tiếng thở phào nhẹ nhõm.
- Chỉ còn lại một việc cần phải làm – Địch công nói tiếp – Trong số các giấy tờ ngài sẽ tìm thấy một tờ thú nhận của lão chủ tiệm đồ cổ Ôn Nguyên. Lão ta đã khai gian tại tòa án và tra tấn một kỹ nữ. Lão ta xứng đáng nhận một trận đòn nhưng điều đó có thể giết chết lão ta. Tôi đề nghị ngài nên đem lão ta ra bêu xấu một ngày và thông báo là lão ta được hưởng án treo. Nói thêm với lão là lão ta sẽ bị đánh nếu có bất kỳ một đơn khiếu nại mới nào tố cáo lão.
- Tôi sẽ rất vui lòng làm điều đó! Tên vô lại đó có đồ cổ tốt nhưng bán với giá cắt cổ! Sau vụ này có lẽ lão ta sẽ hạ giá một chút! Tôi đoán thế. Phải, tôi có nghĩa vụ làm điều đó, Địch. Xin lỗi vì thấy ngài chuẩn bị rời khỏi đây. Tôi muốn ngài nán lại một chút để…à… xem xét hậu quả của các vụ án. Ngài đã thấy cô vũ nữ vừa mới đến đây ngày hôm qua? Không à? Họ nói rằng cô ta rất tuyệt vời với những điệu múa điêu luyện và một giọng nói vô cùng quyến rũ. Và dáng vẻ cô ta…
Vừa mỉm cười ông ta vừa dùng ngón tay út vân vê ria mép của mình. Đột nhiên ông nhìn Địch công với vẻ dò hỏi. Nhướng cao đôi mày ông hỏi với vẻ trịch thượng:
- Tôi thất vọng khi ngài cuối cùng cũng không tìm ra bí mật của Căn Phòng Đỏ, Địch. Ngài nổi tiếng là thẩm phán thông minh nhất trong toàn tỉnh chúng ta. Hãy kể về những vụ giết người đó trong khi chúng ta dùng một tách trà!
- Danh tiếng không phải luôn luôn là sự thật! – Địch công nói với nụ cười buồn bã – Tôi phải quay trở lại Phổ Dương ngay bây giờ. Khi nào có dịp ghé qua đó hãy đến thăm tôi. Tạm biệt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT