Chương 69
Hai động cơ Hawker 731 và Fiarrett TFE-731 ầm ầm đưa máy bay
cất cánh lên trời với lực đẩy cực mạnh. Bên ngoài cửa sổ sân bay Le Bourget rớt
xuống nhanh lạ lùng.
Mình đang chạy trốn khỏi quê hương. Sophie nghĩ bụng,
ngả người vào chiếc ghế da. Cho đến trước giờ phút này, cô vẫn tin rằng trò chơi
mèo vờn chuột của mình với Fache có thể biện hộ được cách này hay cách khác
trước Bộ quốc phòng. Mình đã cố gắng bảo vệ một người vô tội. Mình đã cố gắng
hoàn thành ước nguyện lúc lâm chung của ông. Cánh cửa mở ra cơ hội ấy, Sophie
biết, vừa đóng lại rồi. Cô đang rời bỏ đất nước mà không có những tài liệu để
làm bằng chứng, đi cùng với một người bị truy nã, và chở theo một con tin. Nếu
có một "ranh giới của lý trí" thì cô vừa vượt qua nó rồi. Gần như với tốc độ của
âm thanh.
Sophie ngồi cùng với Langdon và Teabing gần phía trước cabin - mẫu
thiết kế máy bay phản lực ưu tú, theo như chiếc huy chương vàng gắn trên cửa.
Những chiếc ghế quay sang trọng họ đang ngồi được cài chốt vào đường ray trên
sàn để có thể di chuyển và cố định xung quanh một chiếc bàn gỗ cứng hình chữ
nhật. Một phòng họp mini cho hội đồng quản trị. Tuy nhiên, khu vực đàng hoàng
này chẳng làm gì mấy để nguỵ trang cái tình trạng ít đàng hoàng hơn ở đằng sau
máy bay, nơi mà, trong một khu riêng gần phòng vệ sinh, người phục vụ của
Teabing-
Rémy ngồi với khẩu súng trong tay, đang miễn cưỡng thi hành lệnh
của Teabing là canh giữ gã thầy tu mình mẩy vấy máu, bị trói gô nằm dưới chân
ông ta như một thứ hành lý.
"Trước khi quay trở lại vấn đề viên đá đỉnh
vòm", Teabing nói, "tôi phân vân không biết các bạn có cho phép tôi nói một vài
lời không". Giọng ông nghe lo lắng, như một ông bố đang sắp sửa giảng những điều
cơ bản về tình dục cho lũ con. "Các bạn của tôi, tôi nhận ra mình chỉ là khách
trong cuộc hành trình này, và tôi rất lấy làm vinh dự về điều đó. Vâng, với tư
cách là một kẻ đã dành cả cuộc đời cho việc tìm kiếm Chén Thánh, tôi cảm thấy
mình phải có nhiệm vụ cảnh báo các bạn rằng các bạn đang sắp bước vào một con
đuờng mà đã đi là không thể trờ lui, bất kể nguy hiểm nhường nào". Ông quay về
phía Sophie. "Thưa cô Neveu, ông cô đã trao cho cô chiếc hộp mật mã này với hy
vọng cô sẽ giữ bí mật về Chén Thánh sống mãi".
"Vâng".
"Có thể hiểu được
rằng, cô cảm thấy có nghĩa vụ đi theo con đường đó tới bất cứ nơi đâu mà nó dẫn
đến".
Sophie gật đầu, mặc dù cô cảm thấy một động cơ thứ hai vẫn cháy bỏng
trong cô. Sự thực về gia đình mình. Bất chấp lời cam đoan của Langdon rằng viên
đá đỉnh vòm không liên quan gì đến quá khứ của cô, Sophie vẫn cảm thấy có cái gì
đó rất cá nhân quyện bên trong bí ẩn này, cứ như thể chiếc hộp mật mã do chính
tay ông cô tạo ra đang cố gắng nói với cô và đưa ra cách giải quyết cho sự trống
rỗng đã ám ảnh cô suốt những năm qua.
"Ông cô và ba người khác đã chết tối
nay", Teabing tiếp tục, "và họ làm như vậy để giữ cho viên đá đỉnh vòm không lọt
vào tay Giáo hội. Đêm nay, chút xíu nữa thì Opus Dei đã chiếm được nó. Tôi hi
vọng cô hiểu rằng điều này đặt cô vào một vị thế mang trách nhiệm đặc biệt. Cô
được trao cho một ngọn đuốc. Một ngọn lửa cháy suốt 2000 năm không được phép để
cho tắt. Ngọn đuốc này không thể để rơi vào những bàn tay đen tối", ông tạm
dừng, nhìn vào cái hộp bằng gỗ hồng mộc. "Tôi nhận thấy cô không có sự lựa chọn
trong vấn đề này, thưa cô Neveu, nhưng, xét những gì có thể mất hay còn trong
cuộc này, thì hoặc là cô phải gánh trọn trách nhiệm này… hoặc trao nó cho một
người khác".
"Ông tôi đã trao chiếc hộp mật mã cho tôi. Tôi chắc ông nghĩ
rằng tôi có thể đảm đương trách nhiệm đó".
Teabing có vẻ phấn chấn nhưng vẫn
chưa tin hẳn: "Tốt. Một ý chí mạnh mẽ là cần thiết. Tuy nhiên tôi muốn biết liệu
cô có hiểu rằng việc giải mã thành công viên đá đỉnh vòm sẽ kéo theo một thử
thách còn lớn hơn nữa không?".
"Như thế nào cơ?".
"Cô bạn thân mến, hãy
tưởng tượng là bạn bỗng có trong tay bản đồ tiết lộ vị trí của Chén Thánh. Lúc
đó, bạn sẽ sở hữu một sự thật có khả năng thay đổi lịch sử mãi mãi. Bạn sẽ là
người gìn giữ một sự thật mà con người đã tìm kiếm suốt bao thế kỷ nay. Bạn sẽ
phải đối mặt với trách nhiệm phơi bày sự thật ấy với thế giới. Cá nhân người làm
việc đó sẽ được nhiều người tôn sùng và nhiều kẻ khinh miệt. Câu hỏi đặt ra là
bạn có nghị lực cần thiết để thực hiện nhiệm vụ này không?".
Sophie ngừng
một lát rồi nói: "Tôi không chắc người có phận sự quyết định thế có phải là tôi
hay không".
Lông mày Teabing nhướn lên: "Không ư? Nếu không phải là người sở
hữu viên đá đỉnh vòm thì còn là ai?".
"Tu viện Sion, những người bao lâu đã
bảo vệ thành công bí mật đó".
"Tu viện Sion ư?" Teabing có vẻ hoài nghi.
"Nhưng làm thế nào? Đêm nay, cái hội kín đó đã tan tành. Bị chặt đầu, như cô đã
dùng chữ rất đắt. Họ đã bị thâm nhập bằng nghe trộm hay qua một tên gián điệp
trong hàng ngũ của họ, điều đó chúng ta không hề biết, nhưng thực tế là có kẻ đã
nhằm vào họ và tiết lộ nhân thân của bốn thành viên đứng đầu. Tôi không tin bất
kì ai từ trong tổ chức này đứng ra lãnh trách nhiệm ấy vào thời điểm
này".
"Vậy thì ngài gợi ý thế nào?", Langdon hỏi.
"Robert, anh cũng như
tôi đều biết rằng Tu viện Sion không bảo vệ sự thật suốt bao nhiêu năm qua chỉ
để cho nó tích đầy bụi cho đến thiên thu. Họ chờ đợi đến đúng thời điểm thích
hợp trong lịch sử để chia sẻ bí mật của họ. Thời điểm mà thế giới sẵn sàng đón
nhận sự thật".
"Và ngài tin rằng thời điểm đó đã đến?" Langdon
hỏi.
"Tuyệt đối là như vậy. Không thể nào hiển nhiên hơn. Tất cả những dấu
hiệu lịch sử đều đã đâu vào đó, và nếu Tu viện Sion không định sớm công bố bí
mật của họ thì tại sao Giáo hội lại tấn công?".
Sophie cãi: "Gã thầy tu đó
chưa nói với chúng ta về mục đích của hắn".
"Mục đích của hắn là mục đích
của Giáo hội", Teabing đáp, "Phá huỷ những tài liệu phơi trần cuộc đạỉ lừa bịp.
Tối nay, Giáo hội đã vươn tới gần mục đích hơn bao giờ hết của mình, và Tu viện
Sion đã đặt sự tin cậy vào cô, thưa cô Neveu. Nhiệm vụ bảo vệ Chén Thánh rõ ràng
bao gồm cả việc thực hiện nguyện ước cuối cùng của Tu viện Sion là chia sẻ sự
thật với thế giới".
Landon xen vào: "Leigh, yêu cầu Sophie phải quyết định
là một gánh nặng đối với một người chỉ cách đây một giờ đồng hồ mới biết về sự
tồn tại của tài liệu Sangreal".
Teabing thở dài: "Tôi xin lỗi nếu tôi đang
thúc hối cô, cô Neveu. Rõ ràng là xưa nay tôi vẫn tin rằng những tài liệu này
nên được công bố, nhưng chung cuộc, việc quyết định vẫn thuộc về cô. Tôi chỉ đơn
giản cảm thấy cô cần bắt đầu suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thành
công trong việc mở viên đá đỉnh vòm".
"Thưa các quý ông", Sophie nói giọng
quả quyết, "để dẫn lời của ngài "Bạn không tìm thấy Chén Thánh đâu, chính Chén
Thánh tìm thấy bạn". Tôi tin rằng Chén Thánh đã tìm thấy tôi, và khi nào đúng
thời đúng lúc, tôi sẽ biết mình phải làm gì".
Cả hai đều có vẻ sửng
sốt.
"Vậy thì", cô nói, chỉ vào chiếc hộp, "hãy tiến
tới".
Chương 70
Đứng trong phòng tranh của Château Villette, trung uý Collet
nhìn ngọn lửa đang tàn và cảm thấy rất nản. Đại uý Fache đã đến trước đó ít phút
và bây giờ đang ở phòng bên, la hét vào điện thoại, cố gắng điều phối để xác
định vị trí chiếc Range Rover mất tích.
Bây giờ có thể ở bất cứ đâu, Collet
nghĩ.
Sau khi làm trái mệnh lệnh trực tiếp của Fache và để tuột Langdon lần
thứ hai, Collet thấy biết ơn bộ phận giám định đã xác định được vị trí lỗ đạn
trên sàn nhà, ít nhất nó có thể chứng minh lời khẳng định của Collet rằng đã
nghe thấy tiếng súng nổ. Tuy nhiên, Fache rất tức tối và Collet cảm thấy sẽ có
hậu quả khốc hại khi tình hình lắng xuống.
Rủi thay, những manh mối tìm ra
được ở đây không rọi được chút ánh sáng nào vào sự việc đã diễn ra hoặc những
người dính líu. Chiếc Audi đen đậu bên ngoài được thuê dưới cái tên và số tài
khoản giả, và dấu tay trong xe không trùng khớp với bất cứ dấu tay nào trong hồ
sơ của Interpol.
Một nhân viên khác hớt hải chạy vào phòng khách, đôi mắt
dáo dác: "Đại uý Fache đâu?".
Collet hầu như không buồn ngước lên khỏi những
viên than hồng đang âm ỉ cháy: "Ông ấy đang gọi điện".
"Tôi gọi xong rồi",
bước vào phòng, Fache gắt. "Có tin gì vậy?".
Người nhân viên thứ hai nói:
"Thưa Đại úy, Trung tâm vừa mới nhận được tin của André Vernet ở Nhà băng Ký
thác Zurich. Ông ta muốn nói chuyện riêng với Đại uý. Ông ta thay đổi lời
khai".
"Ồ thật sao?". Fache nói.
Bấy giờ Collet mới ngước
lên.
"Vernet thú nhận rằng Langdon và Neveu đã ở khá lâu trong nhà băng tối
nay".
"Chúng ta đã đoán được điều đó", Fache nói, "Nhưng tại sao Vernet lại
nói dối?".
"Ông ta nói ông ta chỉ nói chuyện với Đại úy thôi, nhưng ông ta
đồng ý hợp tác hết mình".
"Để đổi lấy cái gì?".
"Giữ cho tên nhà băng
của ông ta khỏi bị nêu trên báo chí và giúp ông ta lấy lại tài sản bị mất. Nghe
có vẻ như Langdon và Neveu đã đánh cắp cái gì đó trong tài khoản của
Saunière".
"Cái gì?", Collet bật ra. "Như thế nào?".
Fache chưa hế nao
núng, đôi mắt như đóng đinh vào người nhân viên: "Họ đã lấy cắp cái
gì?".
"Vernet không nói rõ, nhưng nghe như ông ta sẵn sàng làm bất cứ gì để
tìm lại nó".
Collet cố gắng hình dung xem sự việc đã diễn ra như thế
nào.
Có lẽ Langdon và Neveu đã dí súng vào một nhân viên nhà băng chăng? Có
lẽ họ đã ép Vernet phải mở tài khoản của Saunière và giúp họ trốn thoát trong
chiếc xe tải bọc thép. Dù chuyện ấy là có thể, Collet vẫn khó tin rằng Sophie
Neveu có thể dính líu vào những điều như thế này.
Từ bếp, một nhân viên khác
gọi Fache: "Đại uý? Tôi đang rà soát những số mà ông Teabing đã gọi, và đang nói
chuyện với sân bay Le Bourget. Tôi có vài tin xấu đây".
***
Ba mươi giây
sau, Fache đã gói ghém và chuẩn bị rời khỏi Château Villette. Ông ta vừa mới
biết rằng Teabing đã giữ một chiếc máy bay phản lực riêng ở sân bay gần Le
Bourget và chiếc máy bay đó vừa cất cánh cách đây nửa giờ.
Người đại diện
Bourget trả lời điện thoại nói là không biết có những ai trên máy bay và nó bay
đi đâu. Máy bay cất cánh ngoài chương trình và không có kế hoạch bay nào được
ghi vào sổ nhật ký. Rất bất hợp pháp, ngay cả đối với một sân bay nhỏ.
Fache
chắc chắn rằng bằng cách gây sức ép đúng cách, ông ta có thể có câu trả lời cho
điều ông ta đang tìm kiếm.
"Trung uý Collet", Fache quát, tiến về phía cửa.
"Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc trao anh cho hội đồng kỉ luật quân
đội điều tra. Hãy cố gắng làm một cái gì đúng cho nó khác đi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT