Chương 59
Nam nhân viên lễ tân ở sảnh của trụ sở Opus Dei trên đại lộ
Lexington, thành phố New York, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của giám mục
Aringarosa trên điện thoại. "Xin chào ngài".
"Tôi có tin nhắn gì không?"
Giám mục hỏi bằng giọng lo lắng một cách khác thường.
"Có thưa ngài. Tôi
rất mừng thấy ngài gọi về. Tôi đã gọi đến nhà mà không gặp được ngài. Ngài có
một tin nhắn khẩn cấp qua điện thoại khoảng nửa tiếng đồng hồ trước
đây".
"Thật hả?" ông có vẻ nhẹ cả người khi nghe tin đó. "Thế người gọi
có để lại tên không?".
"Không, thưa ngài, họ chỉ để lại số thôi", người
nhân viên tổng đài chuyển số.
"Mã 33 à? Đó là mã của nước Pháp, đúng
không?".
"Vâng thưa ngài, đó chính là mã của Paris. Người gọi nhắn lại
rằng ngài rất cần liên lạc với họ ngay lập tức".
"Cám ơn. Tôi đang chờ
cuộc gọi này". Aringarosa nhanh chóng cúp máy.
Trong khi gác ống nghe,
nhân viên lễ tân tự hỏi tại sao đường dây điện thoại của Aringarosa lại lạo xạo
đến thế. Thời gian biểu hàng ngày của giám mục cho thấy ông đang ở New York
trong tuần này nhưng có vẻ như ông đang ở tận đầu kia thế giới. Người phục vụ
nhún vai. Trong những tháng gần đây, giám mục Aringarosa hành xử rất kì
lạ.
Máy di động của ta chắc đã không nhận được tin, Aringarosa nghĩ khi
chiếc Fiat đến gần lối ra của sân bay Ciampino Charter tại Roma. Thầy Giáo đang
cố tìm gặp mình đây. Mặc dù e ngại vì đã lỡ mất cuộc gọi quan trọng đó,
Arinbarosa vẫn thấy phấn khởi vì Thầy Giáo cảm thấy đủ tin cậy để gọi thẳng đến
trụ sở Opus Dei.
Mọi chuyện hẳn phải diễn ra tốt đẹp ở Paris hôm
nay.
Khi Aringarosa bắt đầu bấm số, ông cảm thấy phấn chấn khi biết rằng
ông sẽ sớm ở Paris. Ta sẽ hạ cánh trước bình minh. Một chiếc máy bay phản lực
thuê riêng đang chờ để chở Aringarosa trên chuyến bay ngắn tới Pháp. Máy bay
thương mại không phải là một lựa chọn vào giờ này, nhất là xét những gì chứa bên
trong chiếc cặp số của ông.
Điện thoại reo.
Một giọng nữ đáp:
"Direction Centrale Police Judiciaire"(1).
Aringarosa cảm thấy mình ngần
ngừ. Điều này thật bất ngờ.
"À vâng…người ta yêu cầu tôi gọi theo số máy
này đúng không?".
"Qui etes-vous?"(2), người phụ nữ hỏi: "Tên ông là
gì?".
Aringarosa phân vân không biết có nên xưng tên hay
không.
Cảnh sát tư pháp của Pháp.
"Tên của ông?", Người phụ nữ
nhấn mạnh.
"Giám mục Manuel Aringarosa".
"Un moment"(3). Có tiếng
cách trên đường dây.
Sau hồi chờ đợi, một người đàn ông khác tiếp máy,
giọng thô kệch và lo lắng: "Thưa giám mục, tôi rất mừng vì cuối cùng tôi cũng
tiếp cận được ngài. Ngài và tôi có nhiều điều để bàn".
Chú
thích:
(1) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Cục Cảnh sát tư pháp trung
ương.
(2) Tiếng Pháp trong nguyên bản: ông là ai?
(3) Tiếng Pháp
trong nguyên bản: Xin chờ một
lát.
----------------------------------------------
Chương 60
Sangreal… Sang Real… San Greal… Dòng máu hoàng gia Chén
Thánh.
Tất cả cứ xoắn quện với nhau.
Chén Thánh chính là Mary
Magdalene… người mẹ của dòng máu hoàng gia của Jesus Christ. Sophie cảm thấy một
đợt lạc hướng mới khi cô đứng trong tĩnh lặng của phòng khiêu vũ và đăm đăm nhìn
Robert Langdon. Langdon và Teabing càng đặt thêm nhiều mảnh lên bàn thì trò đố
chắp hình lại càng trở nên không thể đoán được.
"Như bạn thấy đấy, bạn
thân mến", Teabing nói, tập tễnh tiến về phía giá sách, "Leonnardo không phải là
người duy nhất cố gắng nói với thế giới sự thật về Chén Thánh. Hàng mấy chục nhà
sử học đã ghi chép hết sức chi tiết về dòng máu hoàng gia của Jesus vào sử biên
niên". Ông lướt ngón tay lên gáy một dãy hàng tá sách.
Sophie nghiêng
đầu, điểm các tiêu đề:
KHẢI HUYỀN TEMPLAR
Những người bí mật bảo
vệ nhân thân đích thực của Christ.
NGƯỜI PHỤ NỮ VỚI CHIẾC BÌNH NGỌC
THẠCH.
Mary Magdalence và Chén Thánh.
NỮ THẦN TRONG SÁCH PHÚC
ÂM.
Đòi lại tính nữ thỉêng liêng.
"Có lẽ đây là bộ sách nổi tiếng
nhất", Teabing nói, lôi từ đống sách ra một quyển bìa cứng rách nát và đưa cho
cô.
Ngoài bìa in dòng chữ:
DÒNG MÁU THIÊNG LIÊNG, CHÉN
THÁNH.
Ấn phẩm quốc tế bán chạy nhất rất được tán thưởng.
Sophie
ngước mắt lên: "Ấn phẩm quốc tế bán chạy nhất? Sao tôi chưa bao giờ nghe nhắc
đến nó".
"Khi đó cô còn bé. Quyển sách này đã gây náo động trong những
năm 1980. Theo khẩu vị của tôi, các tác giả đã đưa ra một số tín niệm đáng ngờ
khó chứng minh được trong phân tích của họ, nhưng giả thuyết cơ bản thì rất hợp
lí, và chung cuộc, họ đã thực hiện được việc đưa ý tưởng về dòng máu của Christ
vào dòng chủ lưu".
"Nhà Thờ phản ứng thế nào với cuốn sách?".
"Bị
xúc phạm, tất nhiên. Nhưng điều đó không có gì là bất ngờ. Nói cho cùng, đó là
bí mật mà Vatican cố chôn vùi vào thế kỷ thứ tư. Đó chính là một phần của cái mà
các cuộc Thập Tự Chinh nhằm tới. Thu gom và tiêu huỷ thông tin. Mối đe doạ từ
Mary Magdalene đối với những người của Giáo hội sơ khởi ẩn chứa sự phá huỷ tiềm
tàng. Bà không chỉ là người phụ nữ được Jesus ký thác nhiệm vụ thành lập Giáo
hội mà còn là bằng chứng vật thể rằng vị thiên chúa mới tấn phong của nhà thờ đã
sinh ra dòng máu trần tục. Giáo hội, để tự bảo vệ chống lại sức mạnh của
Magdalene, đã bôi nhọ vĩnh viễn hình ảnh của bà như một gái điếm và chôn vùi
những bằng chứng về cuộc hôn phối giữa Christ và bà, do đó đã tháo ngòi nổ bất
cứ lời tuyên bố nào về việc Christ có một huyết thống vẫn tiếp tục tồn tại và là
một nhà tiên tri trần tục".
Sophie ngước nhìn Langdon, ông gật đầu:
"Sophie, những bằng chứng lịch sử khắng định điều này là rất nhiều".
"Tôi
thừa nhận rằng", Teabing nói, "những điều khẳng định nói trên là kinh khủng,
nhưng cô nên biết rằng Giáo hội có những động cơ rất mạnh mẽ để tiến hành sự che
giấu này. Họ tất không thể tồn tại sau khi công chúng biết là có một huyết thống
từ Christ. Một người con của Jesus sẽ hủy hoại ý niệm về tính thiên giới của
Christ và do đó hủy hoại cả Nhà Thờ Thiên Chúa Giáo vốn tự xưng là nguồn mạch
duy nhất qua đó nhân loại có thể tiếp cận với thiên giới và tìm được đường vào
nước thiên đàng".
"Bông hoa hồng năm cánh", Sophie nói, đột nhiên chỉ vào
gáy một quyển sách của Teabing. Hệt như hoa văn khảm trên chiếc hộp bằng gỗ hồng
mộc.
Teabing liếc nhìn Langdon, nhoẻn miệng cười: "Cô ấy có con mắt rất
tinh đời". Ông quay lại phía Sophie. "Đó là biểu tượng của Tu viện Sion để chỉ
Chén Thánh. Mary Magdalene. Vì Nhà Thờ cấm nhắc đến tên bà nên Mary Magdalene
được bí mật biết đến dưới nhiều bí danh khác nhau - Cốc rượu Thánh - Chén Thánh
và Hoa Hồng". Ông ngừng lại. "Hoa Hồng có những mối liên hệ với hình sao năm
cánh của thần Venus và la bàn Hoa Hồng chỉ hướng. Nhân tiện xin lưu ý, từ rose
(hoa hồng) là y như nhau trong tiếng Anh, Pháp, Đức và nhiều ngôn ngữ khác
nữa".
"Rose - Hoa Hồng", Langdon bổ sung thêm, "cũng là dạng đảo chữ của
từ Eros, thần tình dục trong thần thoại Hy Lạp".
Sophie nhìn Langdon ngạc
nhiên trong khi Teabing nói tiếp: "Hoa Hồng luôn luôn là biểu tượng đầu tiên của
tính dục nữ. Trong tục lệ thờ nữ thắn thời nguyên thuỷ, năm cánh hoa đại diện
cho năm chặng trong cuộc đời người nữ: ra đời, bắt đầu có kinh, làm mẹ, mãn kinh
và chết. Thời nay, liên hệ giữa một bông hoa đang nở với đặc tính đàn bà được
nhìn nhận dưới góc độ thị giác nhiều hơn". Ông liếc nhìn Robert: "Có lẽ nhà ký
tượng học có thể giải thích điều này rõ hơn?".
Robert ngập ngừng. Một
khoảnh khắc dài.
"Ôi trời!". Teabing thở hắt ra. "Người Mỹ các bạn thật
hay cả thẹn". Ông quay lại nhìn Sophie. "Điều làm cho Robert lúng túng là việc
một bông hoa đang nở giống bộ phận sinh dục của nữ giới, đóa hoa tuyệt diệu mà
từ đó toàn nhân loại bước vào thế giới. Và nếu cô đã từng xem bất kì bức tranh
nào của Georgia O Keeffe(1), cô sẽ biết chính xác tôi định nói gì".
"Vấn
đề ở đây", Langdon nói, chỉ về phía giá sách, "là tất cả những cuốn sách này đều
chứng minh cùng một lời khắng định mang tính lịch sử".
"Rằng Jesus là một
người cha?" Sophie vẫn không chắc chắn lắm.
"Phải", Teabing nói, "và rằng
Mary Magdalene đã mang thai giọt máu hoàng gia của Người. Tu viện Sion, đến nay,
vẫn thờ Mary Magdalene như một nữ thần, Chén Thánh, Hoa Hồng và Thánh
Mẫu".
Sophie bỗng hồi tưởng lại nghi thức diễn ra trong tầng
hầm.
"Theo Tu viện Sion", Teabing tiếp tục, "Mary Magdalene có mang vào
chính thời điểm Jesus bị đóng đinh câu rút. Vì sự an toàn của đứa con chưa được
ra đời, bà không còn cách lựa chọn nào khác là phải trốn khỏi Đất Thánh. Với sự
giúp đỡ của người bác đáng tin cậy của Jesus, Joseph, Joseph xứ Arimathea, Mary
Magdalene đã bí mật tới Pháp, rồi lấy tên Gaul. Bà tìm thấy một nơi trú ẩn an
toàn trong cộng đồng người Do Thái. Chính tại đây trên đất Pháp, bà đã sinh một
bé gái đặt tên là Sarah".
Sophie ngước lên: "Họ thực sự biết tên của đứa
trẻ ư?".
"Còn hơn thế nữa. Những người Do Thái bảo vệ Magdalene và Sarah
đã ghi chép hết sức tỉ mỉ cuộc sống của họ. Hãy nhớ rằng con của Magdalene thuộc
dòng dõi các vua của người Do Thái - David và Solomon. Vì lý do đó, người Do
Thái ờ Pháp coi Magdalene là thuộc hoàng tộc thiêng liêng và tôn thờ bà như là
tổ mẫu dòng máu hoàng gia của các vị vua. Vô số học giả thời đó đã ghi chép về
thời kì Mary Magdalene ở Pháp, bao gồm cả sự ra đời của Sarah và gia phả sau
này".
Sophie giật mình: "Có cây gia hệ của Jesus Christ ư?".
"Đúng
thế. Và nó là một trong những nền tảng của tài liệu Sangreal. Một bảng phả hệ
hoàn chỉnh về con cháu dòng dõi của Christ".
"Nhưng một bảng phả hệ trên
cơ sở tài liệu về dòng dõi của Christ thì ích gì?" Sophie hỏi. "Nó không thể là
bằng chứng. Các nhà sử học không thể khẳng định tính xác thực của tài
liệu".
Teabing cười tủm tỉm: "Không nhiều hơn mức mà họ có thể khẳng định
là xác thực trong Kinh Thánh".
"Nghĩa là…?".
"Nghĩa là lịch sử bao
giờ cũng được viết bởi những kẻ chiến thắng. Khi hai nền văn hoá va chạm nhau,
người thua cuộc sẽ bị xóa bỏ, và kẻ chiến thắng sẽ viết những cuốn sách lịch sử
- những cuốn sách vinh danh sự nghiệp của chính họ và miệt thị kẻ thù bị chinh
phục. Như Napoleon đã có lần nói rằng: "Lịch sử là gì, nếu không phải là một thứ
ngụ ngôn được thoả thuận?". Ông cười. "Do bản chất của nó, lịch sử bao giờ cũng
là bản tường tnnh thiên lệch về một phía".
Sophie chưa bao giờ nghĩ về
lịch sử theo cách ấy.
"Tài liệu Sangreal chỉ đơn giản kể nốt phía kia của
câu chuyện về Christ. Cuối cùng, việc bạn tin phía nào của câu chuyện sẽ lại là
vấn đề của đức tin và khảo sát cá nhân, nhưng dù gì thì thông tin này cũng đã
tồn tại. Những tài liệu Sangreal gồm hàng chục ngàn trang. Các bản tường trình
của những nhân chứng về kho báu Sangreal mô tả rằng nó được chở trong bốn chiếc
hòm lớn. Nghe đồn trong các hòm đó là những Tài liệu thuần túy - hàng ngàn trang
chưa bị sửa đổi từ thời tiền Constantine do các đệ tử ban đầu của Jesus viết, họ
tôn kính Người như một bậc thầy và nhà tiên tri hoàn toàn nhân bản.
Cũng
theo lời đồn đại thì một phần của kho báu là Tài liệu "Q". huyền thoại - một bản
thảo chép tay mà cả Vatican cũng thừa nhận họ tin là đang tồn tại. Người ta cho
rằng đó là một quyển sách ghi những lời răn dạy của Jesus, có thể do chính tay
Người viết ra".
"Do đích thân Christ viết?".
"Tất nhiên", Teabing
nói, "tại sao Jesus lại không ghi biên niên kí về mục sự của Người? Hầu hết mọi
người đều làm thế trong những ngày đó. Một tài liệu khác có khả năng gây bùng
nổ, mà người ta cho rằng cũng ở trong kho báu đó, là một bản viết tay có tên là
Nhật kí Magdalene - trong đó có những ghi chép cá nhân của Mary Magdalene về mối
quan hệ của bà với Christ, việc Người bị đóng đinh trên cây thập ác và thời gian
bà ở Pháp".
Sophie yên lặng hồi lâu: "Bốn chiếc hòm tài liệu đó có phải
là kho báu mà các Hiệp sĩ Templar đã tìm thấy dưới đền thờ Solomon
không?".
"Đích thị. Những tài liệu này đã làm cho các Hiệp sĩ Templar
hùng mạnh đến vậy. Những tài liệu này đã trở thành đối tượng của vô số các cuộc
tìm kiếm Chén Thánh trong suốt lịch sử!".
"Nhưng ông đã nói rằng Chén
Thánh chính là Mary Magdalene. Nếu một ai đó tìm kiếm những tài liệu này thì tại
sao ông lại gọi đó là cuộc tìm kiếm Chén Thánh?".
Teabing nhìn cô, vẻ mặt
dịu đi: "Bởi vì nơi cất giấu Chén Thánh bao gồm một chiếc quan tài
đá".
Bên ngoài, gió gào rú trên những ngọn cây.
Giờ đây, Teabing
nói bình tĩnh hơn: "Cuộc tìm kiếm Chén Thánh chính xác là cuộc tìm kiếm để quì
trước nắm xương tàn của Mary Magdalene. Một cuộc hành trình để cầu nguyện dưới
chân kẻ bị ruồng bỏ, cái chất nữ thiêng liêng bị đánh mất".
Sophie cảm
thấy một nỗi ngạc nhiên bất ngờ: "Nơi giấu Chén Thánh thực ra là… một ngôi
mộ?".
Đôi mắt màu hạt dẻ của Teabing chợt như phủ sương: "Đúng thế. Một
ngôi mộ lưu giữ thi thể của Mary Magdalene và những tài liệu kể câu chuyện thực
về đời bà. Về cốt lõi, cuộc tìm kiếm Chén Thánh xưa nay bao giờ cũng là cuộc tìm
kiếm Magdalene - vị nữ hoàng bị đổ tiếng xấu, bị chôn vùi dưới mộ cùng với những
bằng chứng về yêu cầu chính đáng của gia tộc mình đối với quyền
lực".
Sophie đợi một lát trong khi Teabing bình tĩnh lại. Rất nhiều điều
về ông cô vẫn chưa được làm sáng tỏ. "Các thành viên của Tu viện Sion", cuối
cùng cô nói, "suốt những năm qua gánh trách nhiệm bảo vệ tài liệu Sangreal và mộ
Mary Magdalene phải không?".
"Phải, nhưng hội kín này còn có một bổn phận
khác quan trọng hơn - bảo vệ chính dòng máu hoàng gia. Dòng dõi của Christ luôn
luôn bị đe dọa. Giáo hội sơ khởi sợ rằng nếu dòng máu này được phép sinh sôi nẩy
nở thì cuối cùng bí mật về Jesus và Magdalene sẽ bị phơi bày và thách thức học
thuyết cơ bản của Thiên Chúa Giáo - học thuyết về một Đấng Cứu Thế giáng trần
không ăn ở với phụ nữ hay giao hợp". Ông ngừng một lát. "Tuy nhiên, dòng dõi của
Christ vẫn âm thầm phát triển bí mật ở Pháp cho đến khi có một bước đột phá táo
bạo vào thế kỉ thứ V, khi nó hôn phối với dòng máu hoàng gia Pháp để tạo ra dòng
dõi được gọi là dòng dõi vương triều Merovingien".
Tin này làm Sophie
ngạc nhiên. Merovingien là một từ mà tất cả các sinh viên ở Pháp đều đã học -
"Gia tộc Merovingien lập nên Paris".
"Phải. Đó là một trong những lí do
khiến truyền thuyết về Chén Thánh lại phong phú như vậy ở Pháp. Nhiều cuộc tìm
kiếm Chén Thánh của Vatican ở Pháp thực chất là những công vụ lén lút nhằm xoá
sổ các thành viên của hoàng tộc này. Cô đã bao giờ nghe nói về vua Dagobert
chưa?".
Sophie mơ hồ nhớ lại cái tên này từ một câu chuyện ghê rợn trong
lớp học lịch sử: "Dagobert là một vị vua thuộc vương triều Merovinge phải không?
Ông bị đâm vào mắt trong lúc đang ngủ?".
"Chính xác. Ông bị ám sát bởi
Vatican với sự thông đồng với Pepin d Heristal. Cuối thế kỷ thứ VII. Với vụ mưu
sát Dagobert, dòng họ Merovingien hầu như bị tuyệt diệt. May sao, con trai của
Dagobert, Sigisbert, đã bí mật trốn thoát khỏi cuộc tấn công và tiếp tục duy trì
dòng dõi của mình, sau này dòng họ đã sản sinh Gedefroi de Bouillon - người sáng
lập Tu viện Sion".
"Cũng chính con người này", Langdon nói, "đã ra lệnh
cho các Hiệp sĩ Templar thu hồi lại tài liệu Sangreal từ bên dưới đền thờ
Solomon và do vậy cung cấp bằng chứng về mối liên hệ kế truyền của dòng họ
Merovingien với Jesus Christ".
Teabing gật đầu, trút một tiếng thở dài:
"Tu viện Sion hiện nay có một nhiệm vụ rất trọng đại. Trách nhiệm của họ có ba
phần. Hội kín này phải bảo vệ tài liệu Sangreal. Họ phải bảo vệ ngôi mộ của Mary
Magdalene. Và, tất nhiên, họ cũng phải nuôi dưỡng và bảo vệ dòng dõi của Jesus
Christ - số ít ỏi thành viên của dòng dõi hoàng gia Merovingien còn sống sót đến
ngày nay".
Lời ông lơ lửng trong khoảng không rộng lớn, và Sophie cảm
thấy một rung động kì lạ như thể một thứ chân lí mới đang dọi vào đến tận xương
cốt cô. Những hậu dụê của Jesus còn tồn tại đến ngày nay. Tiếng ông cô lại như
đang thì thầm bên tai cô.
"Công chúa, ta phải nói cho cháu sự thực về gia
đình cháu".
Sophie cảm thấy rùng mình.
Dòng máu hoàng
tộc.
Cô không thể tưởng tượng được.
Công chúa
Sophie.
***
"Thưa ngài Leigh?" Tiếng người hầu nam vang lên lạo
xạo qua hệ thống thông tin nội bộ trên tường, và Sophie giật nảy người. "Ngài có
thể gặp tôi trong bếp một lát không?".
Teabing cau mặt vì sự chen ngang
không đúng lúc này. Ông đi tới hệ thống thông tin nội bộ và ấn nút: "Rémy, anh
biết đấy, tôi đang bận với khách. Nếu đêm nay chúng tôi cần gì khác nữa từ nhà
bếp, chúng tôi sẽ tự phục vụ. Cám ơn anh và chúc ngủ ngon".
"Chỉ một lời
với ngài thôi trước khi tôi lui, thưa ngài. Nếu ngài vui lòng".
Teabing
càu nhàu và ấn nút. "Vậy thì nhanh lên, Rémy".
"Chỉ là vấn đề trong nhà
thôi, thưa ngài, không đáng để các vị khách phải nghe".
Teabing có vẻ
hoài nghi: "Không thể để đến sáng mai được ư?".
"Không, thưa ngài. Câu
hỏi của tôi không mất đến một phút đâu".
Teabing tròn mắt nhìn Langdon và
Sophie: "Thỉnh thoảng, tôi cứ tự hỏi không biết ai đang phục vụ ai đây?". Ông
lại ấn nút. "Tôi sẽ đến ngay, Rémy. Tôi có thể mang đến cho anh cái gì
không?".
"Chỉ cần giải phóng khỏi áp bức thôi, thưa ngài".
"Rémy,
anh biết rằng món steak au poivre (2) của anh là lí do duy nhất để anh vẫn làm
việc cho tôi".
"Tôi biết rồi, khổ lắm, ngài cứ nói mãi".
Chú
thích:
(1) Georgia O Keeffe (1887-1986), nữ danh họa Mỹ chuyên vẽ hoa.
Trong tác phẩm của bà, hoa luôn được đồng nhất với bộ phận sinh dục của đàn
bà.
(2) Tiếng Pháp trong nguyên bản: bí tết hạt tiêu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT