Ở đầu kia phòng, Sophie Neveu cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh ròng ròng
trên trán. Langdon vẫn nằm dang chân dang tay trên sàn. Đợi một chút,
Robert. Sắp xong rồi. Biết người bảo vệ, trên thực tế ắt không nổ súng
vào cô cũng như Langdon, nên lúc này Sophie chuyển sự chú ý vào vấn đề
đang làm cô bận tâm, rà soát toàn bộ khu vực xung quanh một kiệt tác cụ
thể - một kiệt tác khác của Da Vinci. Nhưng chiếc đèn chiếu tia cực tím
này chẳng phát hiện ra điều gì bất bình thường. Cả ở trên sàn, trên
tường, hay thậm chí trên chính bức tranh, đều chắng thấy gì.
Hẳn phải có một cái gì đó ở đây chứ!
Sophie cảm thấy hoàn toàn chắc chắn rằng cô đã đọc đúng ý định của ông cô.
Ông còn có thể có ý định gì khác?
Kiệt tác mà cô đang xem xét là một tấm toan cao khoảng mét rưỡi. Quang cảnh
lạ lùng mà Da Vinci tạo ra bao gồm Đức Mẹ đồng trinh Mary ngồi với Chúa
hài đồng Jesus, John Người rửa tội và thiên thần Uriel trên một rìa đá
chênh vênh. Khi Sophie còn nhỏ, không một chuyến viếng thăm Mona Lisa
nào được hoàn tất mà ông cô không kéo cô ngang qua căn phòng để xem bức
tranh thứ hai này.
"Ông ơi, cháu đang ở đây! Nhưng cháu không nhìn thấy nó!".
Phía sau cô, Sophie thấy người gác đang cố gọi điện đài xin chi viện.
Hãy nghĩ đi!
Cô hình dung lại lời nhắn viết nguệch ngoạc trên tấm kính bảo vệ của bức
Mona Lisa. Trò lừa bịp đen tối của con người! Bức hoạ trước cô không có
kính bảo vệ để có thể viết tin nhắn lên đó và Sophie biết ông cô ắt
không đời nào nỡ làm hỏng bức kiệt tác này bằng cách viết thẳng lên mặt
tranh. Cô dừng lại.
Chí ít cũng không phải ở mặt trước. Cô lia mắt lên, nhìn dọc sợi dây cáp dùng để treo bức hoạ.
Liệu có thể là cái này không? Nắm lấy cạnh trái của khung tranh bằng gỗ, cô
kéo về phía mình. Bức hoạ có khổ lớn và mặt sau kênh ra khi cô giựt nó
khỏi tường. Sophie luồn đầu và cả vai vào phía sau của bức hoạ và dùng
chiếc đèn tia cực tím đế kiểm tra mặt sau.
Chỉ mất vài giây để
Sophie nhận ra là bản năng của mình đã lầm. Mặt sau bức hoạ trống trơn.
Chẳng thấy chữ tím hiện dưới tia tử ngoại, chỉ có nền nâu loang lổ của
vải toan dãi dầu qua năm tháng và…
Khoan.
Mắt Sophie dán chặt
vào một tia lấp lánh của kim loại lạc lõng ở gần mép dưới của khung
tranh bằng gỗ. Vật đó rất nhỏ, được nhét một phần vào cái khe giữa vải
toan với khung. Một sợi dây bằng vàng được gắn với nó.
Sophie cực kỳ kinh ngạc khi thấy sợi dây được gắn với một chiếc chìa khoá bằng vàng
trông rất quen. Đầu chìa chạm khắc, to bản có hình cây thánh giá và mang dấu triện khắc chìm mà cô đã không thấy lại từ hồi chín tuổi. Một bông
hoa huệ với chữ viết tắt P.S. Lúc này, Sophie cảm thấy như vong hồn của
người ông đang nói thầm vào tai cô. Đến thì đến lúc, chiếc chìa khoá sẽ
là của cháu. Cổ họng cô nghẹn lại khi nhận ra rằng ông mình ngay cả
trong cái chết vẫn gắng giữ lời hứa với cô. Chiếc chìa khoá này là để mở một cái hộp, giọng ông đang vang lên, nơi ông giữ nhiều bí mật.
Giờ đây, Sophie đã nhận ra rằng toàn bộ mục đích của trò đố chứ tối nay
chính là chiếc chìa khoá này. Ông cô đã mang nó theo mình khi ông bị
giết. Vì không muốn nó rơi vào tay cảnh sát, ông đã giấu nó sau bức hoạ
này. Rồi ông bày ra trò săn tìm kho báu tài tình này để đảm bảo chỉ
Sophie có thể tìm ra nó.
"Au secours!"(5) giọng người gác la lên.
Sophie giật chiếc chìa khoá từ sau bức hoạ và luồn nó vào sâu trong túi áo
cùng với chiếc đèn tia cực tím. Nhìn từ sau bức hoạ, cô có thể thấy
người bảo vệ vẫn đang cố gắng một cách tuyệt vọng để bắt liên lạc với ai đó thông qua bộ đàm. Anh đang lùi dần về phía lối ra, vẫn kiên quyết
chĩa mũi súng vào Langdon.
"Au secours!" Anh ta lại hét vào máy bộ đàm.
Vẫn chỉ lạo xạo tạp âm.
Anh ta không liên lạc được, Sophie nhận ra, cô nhớ rằng các khách tham quan có điện thoại di động ở đây thường tức phát điên lên khi họ muốn gọi
điện về nhà để khoe rằng họ đang chiêm ngưỡng Mona Lisa. Đường dây giám
sát tăng cường bên trong các bức tường đã làm cho căn phòng hoàn toàn
không thể truyền tin nếu không bước ra khỏi cửa. Lúc này, người bảo vệ
đang lùi nhanh về phía cửa ra vào, và Sophie biết rằng cô phải hành động ngay lập tức.
Nhìn lên bức tranh lớn mà cô đang nép nửa người sau
nó, Sophie nhận ra rằng Leonardo Da Vinci, lần thứ hai trong buổi tối
hôm nay, lại giúp đỡ cô.
***
Chỉ còn vài mét nữa thôi. Grouard
tự nói với mình, vẫn giữ chắc "Arrêtez! Ou je la détruis"(6). Giọng
người phụ nữ vang lên khắp căn phòng.
Grouard liếc về phía cô và dừng phắt lại: "Mon dieu, non!"(7).
Qua vầng sáng đo đỏ mờ ảo, anh có thể nhìn thấy người phụ nữ đang thực sự
nhấc bức tranh khỏi cáp treo và dựng đứng nó trên sàn trước mặt cô. Với
chiều cao mét rưỡi, bức vẽ hầu như hoàn toàn che lấp thân hình cô. Ý
nghĩ đầu tiên của Grouard là thắc mắc tại sao, dây treo tranh không khởi động hệ thống báo động, nhưng tất nhiên tối nay những thiết bị cảm biến chưa được mở lại. Cô ta đang làm gì vậy?
Khi nhìn thấy điều đó, anh lạnh cả máu.
Tấm toan bắt đầu phồng lên ở giữa và đường viền mỏng manh của hình Đức Mẹ
đồng trinh Maria, Chúa hài đồng Jesus và John Người rửa tội bắt đầu méo
mó.
"Không?" Grouard thét lên, cứng người vì kinh hãi khi nhìn bức
tranh vô giá của Da Vinci dãn ra. Từ phía sau, người phụ nữ thúc đầu gối vào giữa tấm toan! "NON!".
Grouard cuống cuồng chạy đến và nhằm
khẩu súng trên tay về phía cô nhưng ngay lập tức nhận ra rằng đó là một
sự đe doạ suông. Tấm toan chỉ là vải bố, nhưng lại hoàn toàn bất khả xâm phạm. Một áo giáp sáu triệu dollar.
Mình không thể bắn xuyên qua một tác phẩm của Da Vinci được!
"Đặt súng và máy bộ đàm xuống!", người phụ nữ nói bằng một thứ tiếng Pháp
bình tĩnh, "kẻo tôi sẽ thúc đầu gối xuyên thủng bức tranh đấy. Tôi nghĩ
anh biết ông tôi sẽ cảm thấy thế nào về điều này".
Grouard cảm thấy
choáng váng: "Làm ơn… đừng. Đó là bức Đức Mẹ trên núi đá!". Anh đặt khẩu súng và máy bộ đàm xuống, giơ hai tay lên đầu.
"Cảm ơn", người phụ nữ nói, "bây giờ hãy làm đúng như tôi nói, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi".
***
Một lúc sau, mạch máu Langdon vẫn còn đập dồn dập khi ông chạy bên cạnh
Sophie xuống cầu thang thoát hiểm về phía tầng hầm. Không ai nói một lời nào kể từ lúc bỏ người bảo vệ run rẩy nằm lại trong Salle des Etats của bảo tàng Louvre. Khẩu súng lục của người bảo vệ này đang nằm trong bàn
tay riết chặt của Langdon và ông rất nóng lòng muốn vứt bỏ nó. Thứ vũ
khí này sao mà nặng nề và xa lạ một cách nguy hiểm.
Nhảy hai bậc một xuống cầu thang, Langdon tự hỏi liệu Sophie có biết mình đã suýt huỷ
hoại một bức tranh quý đến thế nào không. Sự chọn lựa của cô về nghệ
thuật có vẻ phù hợp một cách dễ sợ với cuộc phiêu lưu đêm nay. Cũng như
Mona Lisa, tác phẩm của Da Vinci mà cô vừa túm lấy rất nổi tiếng trong
giới lịch sử nghệ thuật về sự tràn ngập những biểu tượng ngoại giáo được ẩn giấu trong đó.
"Cô đã chọn một con tin vô cùng giá trị đấy", ông vừa nói vừa chạy.
"Madonna of the Rocks", cô đáp lại, "nhưng tôi không chọn nó mà ông tôi đã chọn
nó. Ông để lại cho tôi một thứ gì đó đằng sau bức tranh".
Langdon giật mình nhìn vào cô: "Cái gì cơ? Nhưng làm sao cô biết bức tranh nào, tại sao lại là Madonna of the Rocks?".
So dark the con of man (Trò lừa bịp đen tối của con người).
Cô nở một nụ cười đắc thắng. "Tôi đã không đoán được hai anagram đầu tiên, Robert. Và tôi không muốn trượt nốt câu thứ ba".
Chú thích:
(1) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Ai đó?
(2) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Tên cô?
(3) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Trả lời đi!
(4) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Tôi đây.
(5) Tiếng Pháp trong nguyên bản: tiếng hô cầu cứu.
(6) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Dừng lại! Kẻo tôi phá huỷ nó (bức tranh này).
(7) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Chúa ơi, không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT