Edit: Lục Thất Tiểu Muội.

* * *

Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng đó, lọt vào tai lại giống như một tiếng sấm sét giữa mặt đất bằng phẳng, ngỡ ngàng đến nỗi khiến người nghe bất ngờ không kịp phòng bị.

Thừa Hư hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân: "Thuộc.. Thuộc hạ đi ngay!"

Từ trước đến nay, Tử Dương Quân luôn hờ hững với mọi việc, vậy mà lại xù lông tức giận vì hồng nhan sao? Nhưng sau khi kinh ngạc xong, Thừa Hư lại có chút cảm động. Không dễ dàng nha! Cây vạn tuế già sống hai mươi mấy năm, cuối cùng thì cũng nở được đóa hoa tươi thắm rồi! Đúng thật là phải để cho mọi người trong Giang gia đến xem!

Vừa nghĩ như vậy, dưới chân Thừa Hư lập tức sinh gió, nháy mắt đã chạy ra khỏi sương phòng.

Hoài Ngọc vô tri vô giác nằm trên giường, bên tai nghe thấy có người nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ là đang nói cái gì. Lờ mờ cảm thấy có người lật thân thể của mình lại, tiếp đó sau lưng có một thứ gì đó nhẹ nhàng bị kéo ra, da thịt lập tức đau đớn nóng rát.

"A.." Đau đớn rên rỉ một tiếng, nàng khó khăn nhấc mí mắt lên.

Linh Tú đứng ở bên giường, trong tay cầm nửa tấm trung y, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm lưng của nàng, nước mắt như trân châu lách tách rơi xuống. Nhìn thấy nàng mở mắt ra, nước mắt rơi càng dữ dội: "Tiểu thư.."

"Làm sao lại khóc rồi?" Hoài Ngọc hoảng hốt nói với Linh Tú: "Ta không sao.. Trước tiên ngươi đừng khóc.."

Thế này còn gọi là không có việc gì sao? Linh Tú sốt ruột lắc đầu nguầy nguậy, miệng mở ra, lại phát hiện cổ họng nói không ra lời, nàng giậm hai chân, chợt khóc "Oa" lên một tiếng càng dữ dội.

Giang Huyền Cẩn vốn đang đưa lưng về phía giường tránh đi, chợt nghe thấy tiếng khóc ác liệt này của Linh Tú, còn tưởng người trên giường đã xảy ra bất trắc gì, phút chốc quay đầu lại.

Người trên giường nằm sấp, xiêm y trên người đã kéo xuống một nửa, tấm áo bị máu dính chặt vào lưng, tầm mắt của hắn chôn vào một chỗ, một mảnh xanh đen hỗn tạp, máu thịt lẫn lộn.

Vậy mà trên lưng còn có vết thương nghiêm trọng như thế này sao? Trong lòng Giang Huyền Cẩn chấn động, có chút không dám tin. Người trong Bạch phủ đều là cái dạng gì, tại sao lại có thể ra tay với nàng nặng như thế này?

Đồng tử của Lí Hoài Ngọc rời rạc, hơi thở yếu ớt đứt quãng nói với Linh Tú: "Chỉ là chút da thịt bị thương.. Ta cũng không để bọn họ sống dễ chịu.. Ngươi đừng lo lắng nha."

Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Giang Huyền Cẩn nhíu mày, bất chấp cái gì mà phi lễ chớ nhìn, đi tới thay thế vị trí của Linh Tú nói với nàng ấy: "Đi tìm y nữ đến đây."

Linh Tú vẫn khóc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được liền gật đầu chạy ra ngoài.

Linh Tú chạy đi không thấy bóng dáng đâu, Lí Hoài Ngọc khó khăn chớp chớp đôi mắt, tầm mắt dừng lại ở người đứng bên cạnh.

"Ngươi.." Vẫn như trước không sợ chết đùa giỡn tâm tư của hắn. Bây giờ dẫu có nửa sống nửa chết, Hoài Ngọc cũng cất giọng khàn khàn nói với hắn một câu: "Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy.. Có phải là đang đau lòng vì ta không?"

Bộ dạng đã đến mức này rồi, còn có tâm tình nói những lời xằng bậy như thế sao? Giang Huyền Cẩn thật sự giận sôi máu: "Không có!"

Mếu máo đầy oan ức, Hoài Ngọc khẽ than thở: "Thật tuyệt tình.."

Giang Huyền Cẩn "Tuyệt tình" xụ mặt, đang định hỏi một chút rốt cuộc vì sao nàng lại biến thành như vậy, người trên giường giống như đã chống đỡ không nổi nữa, đầu nghiêng sang một bên, mắt cũng đột nhiên nhắm lại.

Giang Huyền Cẩn hoảng sợ, hắn lập tức đưa tay dò xét hơi thở của nàng.

Vẫn còn hơi thở.

Lồng ngực tĩnh lặng, sau đó thì nhảy lên điên cuồng. Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy có lẽ bản thân đã bị tâm bệnh nào đó, cả ngày hôm nay đều không bình thường chút nào.

"Quân Thượng." Linh Tú ra ngoài một lúc thì trở lại, giậm chân vội vàng la lên: "Bọn họ nói y nữ trong phủ đang ở bên cạnh phu nhân, không rảnh đến đây!"

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Giang Huyền Cẩn lạnh lẽo.

Phạt gia pháp thì còn tìm được lời giải thích, nhưng biết rõ thương thế của Bạch Châu Cơ nghiêm trọng như vậy, lại giữ y nữ ở bên cạnh, tỏ rõ là muốn dồn nàng vào chỗ chết. Đường đường là Ngự Sử phu nhân, tâm địa lại ác độc đến mức này sao?

Tháo minh bội (*) bên hông và hầu bao xuống đưa cho Linh Tú, Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi cầm cái này đi ra ngoài phủ mời y nữ về đây, đi cửa hông, không cần báo cho chủ mẫu Bạch gia biết."

"Vâng!"

(*) Minh bội: Ngọc bội có khắc tên.

Xuất phủ mời y nữ tới nhẹ nhàng hơn so với ở trong phủ nhiều, chỉ là, từ lúc y nữ kia bước vào cửa nhìn thấy người trên giường, lông mày không lúc nào thả lỏng.

"Trước tiên phải cởi y phục của cô nương này ra, giúp ta chuẩn bị một ít nước nóng. Nếu trong phủ có muối sạch cũng mang tới đây."

Linh Tú làm theo, Giang Huyền Cẩn canh giữ ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được mà hỏi một câu: "Có trở ngại gì không?"

Y nữ thở dài nói: "Cái này không chỉ có trở ngại, có thể sống tiếp cũng phải dựa vào số mệnh của vị cô nương này. Xem mạch tượng của nàng, lúc trước cơ thể chắc chắn bệnh cũ, cộng thêm toàn thân trọng thương, trong ngoài đều tổn hại, tâm thần mỏi mệt, tiểu nữ thật sự không nắm chắc được có thể trị khỏi."

Giang Huyền Cẩn giật mình, nhíu mày: "Cần thuốc gì ngươi có thể nói."

"Cái này không phải vấn đề của thuốc.." Y nữ thở dài, nhìn vẻ mặt của hắn, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nữ viết một toa thuốc cho cô nương uống một ngụm trước đi."

"Được."

Y nữ cầm giấy bút viết, Giang Huyền Cẩn xoay người trở lại bên giường, nhìn gương mặt trắng bệch kia của nàng, suy nghĩ một chút, đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng, đem chuỗi phật châu gỗ trầm hương vẫn thường mang bên người đeo vào cổ tay nàng.

Giờ Thân một khắc, mặt trời xuống núi.

Cuối cùng Bạch Đức Trọng cũng hoàn thành sự vụ trong triều ngồi kiệu hồi phủ, kết quả vừa mới bước vào cửa lớn phủ đệ của mình, thì có gia nô của Đông viện chào đón ông, nói: "Lão gia, ngài mau đi xem phu nhân chút đi!"

"Phu nhân làm sao vậy?" Ông khó hiểu.

Gia nô đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa lắc đầu: "Nô tài khó mà nói hết, ngài mau đi tới Đông viện là hiểu được ngay."

Bạch Đức Trọng đi theo hắn, trong lòng thầm trách Bạch Mạnh Thị này cứ úp úp mở mở.

Nhưng khi tới cửa Đông viện, ông nhất thời hiểu được vì sao gia nô lại khó mà nói hết.

Gian phòng trước tới giờ luôn sạch sẽ ngăn nắp, bây giờ lại một mảnh hỗn độn. Cái bàn ngã xuống đất, đồ sứ tinh mỹ tuyệt xảo giờ đây vỡ thành mảnh vụn trải đầy khắp nơi, lư hương đồng, ống nhổ bạc.. Đều thay đổi hình dạng nằm trên mặt đất, thậm chí trên tường còn có vết máu.

Bạch Đức Trọng chau mày, quát lớn: "Đây là kẻ trộm vào phủ không thành hay sao!"

Bạch Mạnh Thị khóc lóc đi từ bên sườn phòng ra, nắm chặt khăn tay quỳ về phía ông: "Lão gia, người phải làm chủ cho thiếp thân!"

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bạch Đức Trọng đưa tay nâng bà dậy: "Nàng muốn ta làm chủ chuyện gì?"

Chùi nước mắt, Bạch Mạnh Thị nghẹn ngào nói: "Người nhìn những thứ này đi, đều là Châu Cơ gây ra đó! Cả đêm hôm qua nó không về, sáng nay lại lén lút quay lại. Thiếp thân trách nó không biết tự trọng, muốn phạt nó một chút để nó nhớ lâu, ai ngờ nó lại không phục sự dạy dỗ này, đã đánh bị thương gia nô cũng không nói, còn đập vỡ hết mọi thứ trong phòng của thiếp thân nữa!"

Bạch Đức Trọng nghe thấy liền kinh ngạc: "Thật sao?"

"Chứng cớ đều ở đây, thiếp thân còn có thể nói dối được sao?" Bạch Mạnh Thị than thở: "Vốn nghĩ Châu Cơ khó chịu vì mất hôn sự, không ngờ nó lại quá so đo, nhốt vài ngày tính khí ổn lại cũng bỏ đi. Ai biết rằng, chẳng những nó không có ý hối cải, còn tìm người đến chống lưng giúp, phạt cũng không chịu, còn diễu võ dương oai!"

Bạch Đức Trọng giận dữ: "Ai dám chống lưng cho nó?"

Nhắc tới việc này, Bạch Mạnh Thị ậm ừ hai tiếng, không dám đáp lại.

Ma ma bên cạnh lập tức tiếp lời: "Việc Tứ tiểu thư làm cũng không chỉ như thế này đâu! Nàng ta còn trộm đồ cưới của Nhị tiểu thư, bị phát hiện cũng không thấy hổ thẹn, ngược lại còn uy hiếp sẽ trộm sạch đồ cưới của Nhị tiểu thư nữa!"

Thế này gọi là cái gì? Bạch Đức Trọng tức giận đến nỗi trước mắt biến đen, bất chấp là chỗ dựa gì cũng mặc kệ, duỗi tay cầm cái thước bằng gỗ lim từ trong tay áo ra, gầm lên một tiếng: "Bây giờ nó đang ở chỗ nào!"

Bạch Mạnh Thị nói: "Ở Tây viện."

Bạch Đức Trọng xoay người đi, trong lòng thật sự đang nổi trận lôi đình!

Ông luôn tự buộc mình, dạy dỗ con cái tận tâm tận sức, không mong chúng nó có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần biết liêm sỉ lễ nghĩa, lí lẽ thị phi trắng đen, vậy cũng không uổng phí tâm huyết nhiều năm của ông. Kết quả như thế nào, ông lại vẫn dạy ra đứa kiêu ngạo ngang ngược, thổ phỉ vô pháp vô thiên thế này sao?

Bạch Châu Cơ cả đêm hôm qua không về, vốn ông đã nén tức giận, hôm nay vừa nghe thấy lời nói của Bạch Mạnh Thị, Bạch Đức Trọng thật sự hận không thể đánh Bạch Châu Cơ quay trở về bụng mẹ, chưa bao giờ sinh ra nữ nhi như thế này!

Một mạch vọt tới Tây viện, ông đẩy của phòng ra, trông thấy Bạch Châu Cơ đang nằm ngủ trên giường.

Vậy mà lại còn ngủ!

Cơn giận dữ xông lên não, Bạch Đức Trọng sải bước vào trong, cũng không để ý những người khác trong phòng, giơ thước lên đánh về phía người trên giường!

"Lão gia!" Linh Tú sợ hãi kêu lên một tiếng.

Bạch Đức Trọng không để ý tới nàng, cũng không có thể để ý tới nàng, bây giờ người nào cản ông cũng vô dụng. Một thước này của ông đánh ra không có ý định thu tay lại!

Thế mà, trong chớp nhoáng, bên cạnh có người đột nhiên nghiêng người đến chắn ở trước giường. Ba thước gỗ lim lớn dừng lại ở trên tay người đó, âm thanh lanh lảnh vang lên.

"Ba!"

Mọi người trong phòng hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Đức Trọng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm được cây thước một lúc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hắn.

"Bạch đại nhân." Sắc mặt Giang Huyền Cẩn u ám, ném cây thước sang bên cạnh, thu tay áo hỏi: "Ngài làm cái gì vậy?"

"Quân Thượng?" Nhìn thấy hắn, Bạch Đức Trọng lui về sau hai bước, phút chốc nghĩ rằng mình đi nhầm chỗ rồi. Ông quay đầu lại nhìn, cách bày biện trong gian phòng này, cảnh vật bên ngoài phòng, bao gồm có cả Linh Tú đứng bên cạnh, bất luận là cái gì đều chứng minh rằng đây chính xác là phòng của Châu Cơ.

Cuối giờ Thân rồi, sắc trời đã tối, sao Tử Dương Quân lại vẫn còn ở trong phòng của nữ nhi chứ?

Cơn tức giận mới vừa đình trệ lại cuồn cuộn dâng trào, Bạch Đức Trọng không thể tin nhìn hắn, vừa giận vừa tức nói: "Còn tưởng rằng Quân Thượng là một chính nhân quân tử hiểu lễ nghi phép tắc, không ngờ cũng làm ra loại chuyện xông vào phòng khuê nữ như thế này!"

Nhìn không thấy nữ nhi thân sinh đang nửa sống nửa chết nằm trên giường, lại chỉ trích hắn xông vào khuê phòng thôi sao? Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn ông, nháy mắt liền hiểu được vì sao Bạch Mạnh Thị dám đánh Bạch Châu Cơ thành như vậy.

Lão đầu Bạch Đức Trọng này, căn bản không để ý tới chuyện tính mạng của Bạch Châu Cơ.

"Quân Thượng." Y nữ bên cạnh nơm nớp lo sợ đưa thuốc cho hắn: "Phải nhanh lên một chút, không được chậm trễ nữa."

Vừa nghe thấy lời này, Giang Huyền Cẩn cũng không để ý Bạch Đức Trọng nữa, đón lấy thuốc nói với Linh Tú: "Đỡ tiểu thư nhà ngươi dậy."

"Vâng!" Linh Tú vội vàng đi tới ngồi ở đầu giường, nâng Lí Hoài Ngọc để nàng dựa vào thân mình, thuận tiện uống thuốc.

Vừa khẽ động người, Bạch Đức Trọng mới phát hiện sắc mặt người nằm trên giường trắng bệch như tờ giấy, mùi máu tươi trong phòng cũng rất mạnh.

"Sao lại như thế này?" Ông ngẩn người.

Linh Tú nghiến răng nói: "Tiểu thư bị phu nhân đánh gần chết, bây giờ cả người không chỗ nào không bị thương. Lão gia không quan tâm, lại còn muốn đánh chết hơi thở cuối cùng này của tiểu thư! Tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi thân sinh của ngài! Tâm của ngài làm sao lại tàn nhẫn như vậy!"

Vừa nghe thấy lời này, Bạch Đức Trọng bất ngờ: "Phu nhân đánh nó?"

Dừng lại một chút, lại nhíu mày nói: "Nó phạm phải nhiều lỗi sai như vậy, tất nhiên là nên đánh!"

Gân xanh bên thái dương nhảy lên, Giang Huyền Cẩn nhìn Bạch Đức Trọng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng hô một tiếng: "Ngự Phong!"

Thừa Hư đi Giang phủ, Ngự Phong nghe tin xong ở lại Bạch phủ trước. Lúc này nghe thấy tiếng gọi, Ngự Phong lập tức rút thanh Nga Mi trên thắt lưng xuống.

"Làm cái gì?" Bạch Đức Trọng nghiêm nghị nói: "Đây chính là Bạch phủ! Quân Thượng vượt phép thì không nói, còn muốn ức hiếp chủ nhà sao?"

Giang Huyền Cẩn không để ý lời ông nói, ra lệnh cho Ngự Phong: "Mang người không liên quan ra hết bên ngoài viện, ngươi canh giữ ở trước cửa, không có dặn dò của ta, một con ruồi cũng đừng mong vào."

"Vâng!" Ngự Phong tuân mệnh, thanh Nga Mi chắn ngang trước mặt Bạch Đức Trọng, ép ông đi ra bên ngoài.

Vậy bốn chữ "Người không liên quan" lại chính là nói ông sao? Bạch Đức Trọng ra khỏi phòng, quay đầu nhìn lại, nổi giận đùng đùng: "Giang Huyền Cẩn, ngươi khinh người quá đáng! Ngày mai thượng triều, lão phu nhất định phải vạch tội của ngươi."

Buông bát thuốc xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dậy đi ra cửa, nắm lấy cánh cửa nhìn người đang tức hộc máu ở bên ngoài, lạnh lùng nói: "Đại nhân một mực muốn vạch tội, bản quân chờ bệ hạ triệu kiến."

Dứt lời liền phất tay đóng cửa lại, mọi âm thanh ồn ào chắn hết ở bên ngoài.

Người trong phòng đều sợ tới mức không dám hé môi, y nữ run run cầm lấy thuốc Ngự Phong mang đến, Linh Tú cũng cuống quít đi xem Hoài Ngọc trên giường.

Không nhìn thì không biết, Linh Tú vừa nhìn thấy đã sợ tới mức kinh hô ra tiếng: "Tiểu thư!"

Người trên giường chau mày lại, vừa nãy sắc mặt còn trắng bệch, thoáng chốc đã đỏ tới mức không bình thường, miệng khẽ mím, cả người run rẩy, giống như một con cá bị quăng lên mặt đất. Da thịt được chữa trị lành rồi, lại chảy ra rất nhiều máu.

Giang Huyền Cẩn xiết chặt cằm, vội vàng bước nhanh đến, đưa tay thăm dò cái trán của nàng.

Chạm tay vào nóng hầm hập!

Khẽ hít sâu một hơi, hắn quay đầu nhìn về phía y nữ: "Phát sốt rồi."

Y nữ vừa nghe thấy, vội vàng để thứ trong tay xuống, đi tới bắt mạch cho nàng, vẻ mặt thoáng chốc ngưng trọng.

Thế nào? Giang Huyền Cẩn nhìn nàng.

Y nữ thở dài, đưa tay chỉ ra ngoài cửa, đứng dậy đi ra ngoài. Giang Huyền Cẩn hiểu ý, đi theo nàng ra bên ngoài.

"Ta nói thẳng vậy." Ra bên ngoài cửa, y nữ thấp giọng nói: "Cô nương này trong ngoài đều bị tổn thương nghiêm trọng, đặc biệt là tì phế, nếu không phát sốt cao, uống chút linh dược còn có thể xoay chuyển, nhưng lúc này sốt cao không lùi, chỉ sợ.."

Lời còn lại nàng không nói. Giang Huyền Cẩn cũng hiểu được, trên mặt không gợn sóng kinh sợ, cổ tay áo hơi thu lại một chút.

Y nữ thở dài: "Tạm thời ta đi bốc cho nàng chút thuốc cho lui cơn sốt, làm phiền Quân Thượng tìm chút rượu, để người khác lau vào mình cho nàng ấy. Có thể sống được hay không, phải xem tạo hóa của nàng."

"Được." Thấp giọng đáp lời, hắn nhìn y nữ rời đi, vẫn đứng ở cửa thêm một lúc.

Đêm lạnh như nước, khắp nơi trong Bạch phủ đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn mỗi gian phòng này ở Tây viện đèn đuốc vẫn sáng trưng. Duỗi tay đón lấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, Giang Huyền Cẩn mím môi, khẽ thở dài.

Đẩy cửa bước vào, hắn để Linh Tú tìm nửa hũ rượu tới, sau đó vắt chiếc khăn, lau mặt và tay chân cho Hoài Ngọc. Cứ lặp lại như vậy trong nhiều canh giờ, vậy mà cũng không ngại phiền.



Đến lúc y nữ bê thuốc tới, Giang Huyền Cẩn cuối cùng mới dừng tay.

"Cho nàng uống cái này đi." Y nữ ra hiệu: "Cẩn thận đừng chạm vào miệng vết thương của nàng."

Linh Tú nghe theo ôm Hoài Ngọc dậy, Giang Huyền Cẩn cầm lấy bát thuốc thổi cho nguội một chút, rồi đưa muỗng đến bên miệng nàng.

Nhưng mà, Lí Hoài Ngọc lúc này không nuốt thuốc xuống được. Cau mày phun hết ra ngoài. Giang Huyền Cẩn nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống, dứt khoát để muỗng xuống, bưng bát thuốc lên nắm lấy miệng của nàng rót hết vào.

Tuy là nhổ ra không ít, nhưng tốt xấu gì cũng nuốt xuống được một chút. Chén thuốc đã thấy đáy, Giang Huyền Cẩn lại trông nàng thêm nửa canh giờ, Hoài Ngọc dần dần ổn định trở lại, không còn run rẩy nữa.

Ban đêm dần về khuya, tiếng ồn ào bên ngoài viện cũng dần biến mất. Linh Tú lo lắng nhìn thời gian, lại nhìn Tử Dương Quân ngồi lù lù bất động ở bên giường, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Quân Thượng, ngài đi nghỉ ngơi ở khách phòng đi, ở đây đã có nô tỳ trông coi."

Giang Huyền Cẩn không nhúc nhích, chỉ thay khăn tiếp tục lau mặt cho nàng, thuận miệng hỏi Linh Tú một câu: "Tiểu thư nhà ngươi ở trong phủ thường ngày ăn cái gì?"

Linh Tú sửng sốt, không hiểu vì sao hắn hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Theo quy tắc mỗi ngày, đồ ăn sáng là cháo trắng rau xào, buổi trưa có hai phần đồ ăn chay hai phần cơm trắng, bữa tối và bữa trưa không khác nhau là mấy."

Nói xong, lại liên miên cằn nhằn nhắc tới: "Trong phủ này toàn là người thấy người cao mà giẫm người thấp, biết phu nhân không thích tiểu thư nhà ta. Chi tiêu ăn mặc đều bạc đãi. Trước kia lúc tiểu thư còn điên dại, bọn họ lấy tiểu thư làm niềm vui, không ít lần lợi dụng ta không ở đó mà đánh mắng ức hiếp nàng. Bây giờ khó khăn lắm thì tiểu thư mới tỉnh táo trở lại, bọn họ lại thay đổi phương pháp cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng, cuộc sống của tiểu thư thực sự rất khó khăn!"

Giang Huyền Cẩn nghe xong, nhìn người trên giường một cái, thấp giọng nói: "Ta tưởng rằng.. Quả thật là ta đã hiểu lầm nàng."

Lúc đó nàng nói mình ở Bạch phủ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hắn còn tưởng rằng nàng nói dối để lừa sự đồng tình của hắn, kết quả lại là nói đúng sự thật, chỉ là hắn không muốn tin tưởng mà thôi.

Lâu như vậy tới nay, hắn đều cho rằng nàng nói dối, có phải là hắn đã xem nhẹ chân tâm của nàng hay không?

Ý nghĩ này vọt lên trong đầu, bên tai nhất thời vang lên những lời nàng đã từng nói:

* * *

"Ngươi ngốc sao? Cô nương nhà người ta nói muốn nhận lỗi, chính là muốn thăm dò ý tứ của ngươi, ai thèm quản ngươi rốt cuộc có nhận hay không chứ!"

* * *

"Ta sẽ không buông tay, đừng nói những lời vô dụng ấy nữa."

* * *

"Ở trong mắt ta, đương nhiên ngươi là quan trọng nhất."

* * *

Giang Huyền Cẩn nhíu mày, theo bản năng muốn lắc đầu đuổi những âm thanh đó ra ngoài. Nhưng mà, câu cuối cùng mềm mại nhất kia, vẫn không thể ngăn được mà chui vào lỗ tai của hắn.

"Ta muốn cùng chàng. Năm tháng đều gặp nhau."

Thanh âm của nàng như chim hoàng anh, âm cuối mang theo sức hút người khác, khiến lòng người ngứa ngáy.

Lồng ngực nóng lên, Giang Huyền Cẩn chỉ cảm thấy cổ họng hơi khẩn trương. Cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt mới vừa cười khanh khách trong tai trong mắt hắn dần dần biến mất không thấy nữa, người trên giường vẫn yếu ớt và tái nhợt như trước.

Phút chốc hắn xiết chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay.

"Quân Thượng?" Linh Tú hoảng sợ, khó hiểu nhìn Giang Huyền Cẩn.

Hơi ngẩn người, hắn nhận ra bản thân đã thất lễ, chậm rãi rũ mắt xuống: "Không sao."

Những xao động trong lồng ngực từ từ trấn tĩnh lại, Giang Huyền Cẩn đưa tay, lại xem xét trán của Hoài Ngọc lần nữa.

Sốt cao vẫn chưa lui.

Trong lòng trầm xuống, hắn quay đầu nói với y nữ: "Tới xem nàng đi."

Y nữ đang ngủ gà ngủ gật ở bên bàn hồi phục tinh thần, vội vàng đi tới bắt mạch lần nữa. Một lúc sau, khóe môi trắng bệch.

"Thế nào?" Giang Huyền Cẩn hỏi.

Do dự một hồi lâu, y nữ gian nan phun ra bốn chữ: "Mặc cho số phận."

Giang Huyền Cẩn nghe xong, cúi đầu xuống nhìn trên giường, mày kiếm không buông.

Duỗi tay vuốt ve chuỗi phật châu đã theo hắn nhiều năm nay ở cổ tay nàng, Giang Huyền Cẩn thấp giọng nói: "Cho dù là thiên mệnh, cũng nên công bằng cho ngươi một chút mới phải."

Linh Tú nghe thấy lời này, ngạc nhiên liếc hắn một cái, không hiểu sao lại cảm thấy mũi chợt cay cay.

Sau khi Bạch Đức Trọng rời khỏi Tây viện, lại trở về bên phía Bạch Mạnh Thị. Mặc dù rất tức giận hành vi ngang ngược này của Giang Huyền Cẩn, nhưng khi tỉnh táo lại, ông cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp, vì vậy hỏi Bạch Mạnh Thị: "Vết thương trên người Châu Cơ là ngươi đánh sao?"

Bạch Mạnh Thị hơi ngừng lại, sau đó oan ức nói: "Thiếp thân không phải đã nói rồi sao? Muốn để cho nó nhớ lâu, cho nên cho người dùng gia pháp. Nhưng gia pháp tuyệt đối không nghiêm trọng đâu, ai lại thật sự dùng sức đánh nó chứ? Người chớ nên tin những thủ pháp che mắt đó."

"Vậy chuyện Tử Dương Quân là thế nào?" Bạch Đức Trọng nhíu mày: "Vì sao ngươi không nói cho ta biết trước là hắn che chở cho Châu Cơ?"

Bạch Mạnh Thị càng thêm uất ức: "Tử Dương Quân là thân phận gì chứ, nửa cái mặt mũi cũng không cho thiếp thân, thiếp thân làm sao lại dám cáo trạng hắn?"

Đích thực là nửa cái mặt mũi cũng không cho, đừng nói đến Bạch Mạnh Thị, ông ở đó cũng không cho thể diện.

Bạch Đức Trọng suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Bạch Mạnh Thị nói không có vấn đề gì, tức giận, vẫn là rửa mặt nghỉ ngơi trước, ngày mai lo liệu chuyện lâm triều vạch tội hắn.

Nhưng khi ngủ một giấc dậy, trên đường lên triều, Bạch Đức Trọng lại do dự.

Hôm qua trên mặt Tử Dương Quân không có chút áy náy nào, ngồi ở đó toàn thân chính khí, không giống như bộ dạng làm việc gì trái lương tâm. Lúc trước khi ông đi, hắn lại tỏ ra không chút sợ ông tâu với Hoàng đế, thậm chí còn nói chờ bệ hạ triệu kiến.

Có phải là còn ẩn tình nào đó mà ông không biết chăng?

Đứng ở giữa nhóm triều thần, lặng lẽ liếc một cái về phía vị đế vương ngồi trên long ỷ, Bạch Đức Trọng do dự nhiều lần, cuối cùng đem ý muốn dâng sớ tấu nuốt lại vào trong bụng.

Hôm nay người thượng triều khá ít, triều hội diễn ra một canh giờ đã kết thúc. Bạch Đức Trọng rảo bước ra khỏi cung, nghĩ rằng nếu như hôm nay Giang Huyền Cẩn còn canh giữ ở Tây viện không có ý kiến gì, thì ông sẽ đi tìm Giang lão thái gia nói chuyện.

Thế mà, mới bước một chân vào Bạch phủ, Bạch Đức Trọng bị cảnh tượng bên trong dọa hoảng sợ.

Gánh sính lễ lụa đỏ, sếp từ cửa vào trong tận phòng khách, liếc mắt nhìn qua, rất giống một con rồng phun lửa đỏ.

"Lão gia!" Vẻ mặt người gác cổng hớn hở hành lễ với ông: "Ngài đã trở về rồi, các vị của Giang gia đang ở phòng khách chờ ngài."

Bạch Đức Trọng hơi sửng sốt, ông vỗ nhẹ cái trán của mình. Thầm nghĩ mình thật hồ đồ, quên mất hôm nay là ngày Giang phủ đưa sính lễ. Trước mắt hôm sự của Tuyền Cơ là quan trọng nhất, về cái khác, có thể chờ đến lúc nào rảnh thì nói sau.

Xốc lại tinh thần, ông chỉnh trang lại dáng vẻ, cất bước vào phòng khách.

Bạch Mạnh Thị đã đứng ở phòng khách, ánh mắt đảo qua sắc đỏ trong viện, quả thực là vui mừng ra mặt.

Sính lễ luôn là thứ quyết định mức độ xem trọng của nhà chồng với con dâu, Tuyền Cơ nhà bà đúng thật là có tiền đồ, lại làm cho Giang gia đưa ra quy chế cao nhất là sáu mươi bốn món, nhìn vào hai mép gánh lộ ra ngoài, có thể biết được dưới tấm lụa hồng kia là thứ gì đó sức nặng đủ nhiều.

Thân thích của Bạch gia đứng phía sau bà cực kì hâm mộ nói: "Tuyền Cơ gả thật tốt số, nữ nhi này không phí công nuôi dưỡng rồi!"

Bạch Mạnh Thị vừa nghe thấy, trong lòng vui mừng, trên mặt lại vẫn dè dặt mà che miệng nói: "Sính lễ là thứ hai, Toàn Cơ có thể gả cho một vị hôn phu tốt mới là chính sự."

Mấy người thân thích lại khen nàng thêm vài tiếng, nâng Bạch Mạnh Thị lên tận trời.

Người nhà Giang gia im lặng ngồi trên ghế uống tràm không lên tiếng.

Bạch Đức Trọng bước vào trong, cũng không nhìn nhiều, hành lễ về phía Giang Sùng đầu tiên: "Đã để thông gia cùng các vị chờ lâu."

Giang Sùng đứng dậy, không đáp lại tiếng "Thông gia" này của ông, chắp tay nói: "Bạch đại nhân dốc sức vì nước nhà, chúng ta chờ một chút cũng là việc nên làm."

Bạch Đức Trọng sửng sốt, lễ phép mỉm cười, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Ánh mắt đảo qua bên cạnh, ông nhất thời giật mình.

Giang lão thái gia chống long đầu trượng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bên cạnh ông còn có Giang Thâm đang mỉm cười, sau lưng còn có một loạt thúc bá thân thích của Giang gia, tùy ý chỉ vào một người cũng đều là người có máu mặt trong triều.

Trách không được sao hôm nay triều hội là vắng vẻ như thế, những người này thế mà đều ở đây rồi?

Trong lòng kinh hãi, Bạch Đức Trọng mạnh mẽ tự trấn định bản thân, chắp tay thi lễ về phía Giang lão thái gia: "Lão thái gia lại tự mình qua phủ, Bạch mỗ thật sự sợ hãi!"

Giang lão thái gia cười cười, hòa nhã nói với ông: "Thông gia ngồi trước đi."

Đảo mắt một cái về phía những người sau lưng ông, Bạch Đức Trọng cứng nhắc ngồi xuống, chỉ dám ngồi nửa ghế, thân thể thẳng tắp.

Lão thái gia lại nói: "Hôm nay lão hủ, là tới đưa sính lễ."

Bạch Đức Trọng gật đầu, chắp tay nói: "Kì thực theo phép tắc thì Đại tướng quân tới đây là được. Để ngài đến một chuyến, ngược lại làm cho Bạch mỗ hổ thẹn quý phủ lễ nghi không chu toàn."

Lão thái gia cười lắc đầu: "Lão hủ chính là theo phép tắc tới đây, thông gia không cần lo lắng, lễ nghi của quý phủ rất chu toàn."

Lời này có ý gì? Bạch Đức Trọng có chút mờ mịt, Bạch Mạnh Thị sau lưng nghe cũng mơ hồ.

Theo phép tắc, không phải nên là phụ thân của tân lang đến đưa sính lễ sao? Giang Diễm muốn cưới vợ, lão thái gia đến làm gì? Còn nữa, Đại tướng quân vừa nãy miệng nói cái gì không phải? Sao xưng hô với Bạch Đức Trọng là "Đại nhân"? Nên xưng hô là "Thông gia" giống lão thái gia mới phải chứ.

Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận, Giang lão thái gia nói thêm một câu: "Khuyển tử Huyền Cẩn còn quấy rầy ở quý phủ sao?"

Nhắc tới việc này, sắc mặt Bạch Đức Trọng có hơi khó coi: "Quân Thượng còn đang ở Tây viện."

"Vậy được." Lão thái gia gật đầu, nháy mắt nói với Giang Sùng: "Đi gọi nó qua đây."

Bạch Mạnh Thị nhìn thấy vậy, vội vàng xen lời: "Hôm nay Giang gia vì hôn sự của Toàn Cơ mà nhiều người đến như vậy, đã là hưng sư động chúng (*), hà tất phải kinh động đến Quân Thượng nữa?"

(*) Hưng sư động chúng: Ra quân ồ ạt, huy động nhiều người, phát động nhiều người làm một việc gì đó.

Liếc bà ta một cái, lão thái gia cười nói: "Nếu là vì hôn sự của Nhị tiểu thư quý phủ, lão hủ hôm nay sẽ không cần ngồi ở đây."

Lời này vừa nói ra, cuối cùng Bạch Đức Trọng cũng nghĩ đến điều gì đó, ngạc nhiên nhìn người nhà Giang gia, há miệng muốn nói, lại cảm thấy ý nghĩ của mình quá vớ vẩn, thế nào cũng không nói nên lời.

Bạch Mạnh Thị cau mày khó hiểu, cảm thấy lời này không sao hiểu được. Người trong Bạch phủ đều rỉ tai thì thầm, bàn tán ồn ào.

Sương phòng Tây viện.

Giang Huyền Cẩn cả đêm không ngủ, vẫn đợi người trên giường tỉnh dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm y nữ bắt mạch, khuôn mặt tối như đêm đen.

Y nữ thấp thỏm ấn mạch đập, một hồi lâu sau chưa có kết quả. Giang Huyền Cẩn có chút nôn nóng, tiến lên muốn thăm dò hơi thở của nàng. Nhưng ngón tay còn chưa giơ lên, cánh cửa phòng đã bị người đẩy ra.

"Chủ tử." Ngự Phong tiến vào chắp tay truyền lời: "Lão thái gia mời người qua phòng khách. Đại công tử đang ở ngoài viện chờ người."

Mời hắn đi. Nói như vậy Bạch Đức Trọng đã bãi triều về phủ rồi. Giang Huyền Cẩn mím môi, nhìn người trên giường, ngón tay dừng ở cách hơi thở của nàng một tấc, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn buông tay đắp chăn lại cho nàng.

"Ta đi giải quyết việc thay nàng trước." Hắn đứng dậy nói với Linh Tú: "Chăm sóc tốt cho tiểu thư nhà ngươi, nếu có việc gì, đến thông báo với ta một tiếng."

Linh Tú liên tục gật đầu.

Đón lấy ngoại bào sạch sẽ Ngự Phong đưa qua, Giang Huyền Cẩn thay y phục, lấy nước lạnh lau mặt, đi ra cửa tìm Giang Sùng. Hai người đi về phía phòng khách, mới vừa đi qua cánh cửa, chợt đã nghe tiếng quát lớn của lão thái gia: "Ngươi còn ra thể thống gì!"

Tất cả mọi người hoảng sợ, không biết người ông khiển trách là ai. Giang Huyền Cẩn cũng rất tự giác tiến lên, cúi thấp đầu trước mặt ông: "Nhi tử thất lễ."

"Ngươi cũng biết mình thất lễ sao?" Lão thái gia trừng mắt: "Ngày đưa sính lễ, người ngươi muốn lấy, có thể tới muộn so với thông gia sao?"

Ban nãy trước đường còn ồn ào, vì một câu nói này, nháy mắt đã im lặng giống như tất cả người đều đã chết hết.

Bạch Đức Trọng trừng mắt lớn, Bạch Mạnh Thị cũng mở to mắt. Người trong Bạch gia cũng đều ngơ ngẩn tại chỗ. Có người còn ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.

Người muốn lấy vợ là ai? Tử Dương Quân? Chẳng lẽ lão thái gia đã hồ đồ rồi sao?

Trong lòng thoáng kinh sợ, vẻ mặt Giang Huyền Cẩn rất bình tĩnh, xoay người về phía Bạch Đức Trọng, lãnh đạm nói: "Vãn bối đến muộn, mong đại nhân thứ tội."

Bạch Đức Trọng: "..."

Tuy rằng Giang Huyền Cẩn luận về tuổi tác vai vế đều nhỏ hơn ông, nhưng thân phận người ta trước giờ luôn tự xưng là "Bản quân". Bây giờ chợt nghe hắn xưng là "Vãn bối", Bạch Đức Trọng cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

"Đây là chuyện gì?" Bạch Mạnh Thị không bình tĩnh nổi, nhíu mày nhìn Giang Huyền Cẩn, lại nhìn về phía lão thái gia phía sau: "Hôm nay không phải là thay tiểu thiếu gia Giang gia đến mang sính lễ cho Toàn Cơ sao? Làm sao lại biến thành Tử Dương Quân muốn kết hôn?"

Lão Thái gia gõ quải trượng, cười nói: "Hôm nay mời nhiều người hai nhà đến như vậy, là vì muốn nói rõ ràng việc này, để tránh miệng lưỡi người khác sau này. Vai vế của Huyền Cẩn lớn hơn Diễm Nhi, hôn sự của nó, đương nhiên phải xếp trước Diễm Nhi rồi. Hôm nay trên dưới Giang phủ ta đến đây, chính là muốn để Bạch đại nhân nhìn thấy thành ý của Giang phủ ta, yên tâm gả nữ nhi cho Huyền Cẩn."

Nghe lời này, Bạch Đức Trọng rất kinh hãi, không phải kinh hãi thành ý của Giang gia lớn cỡ nào, mà là kinh hãi chuyện.. Tử Dương Quân lại thật sự làm con rể của ông sao?

Biết bao nhiêu người trong triều muốn kết thân cùng Tử Dương Quân. Các lão kia thậm chí còn nguyện ý gả nữ nhi cho hắn làm thiếp, dù là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái, thế mà sao lại nhìn trúng Bạch Châu Cơ được?

Nếu không có chuyện hôm qua, Bạch Đức Trọng còn có thể ngây ngô nghĩ người Tử Dương Quân coi trọng chính là Toàn Cơ. Nhưng trải qua chuyện hôm qua.. Nếu còn không biết hắn muốn lấy ai, thì hơn bốn mươi năm sống trên đời của ông coi như uổng phí rồi!

Bạch Mạnh Thị hiển nhiên cũng nghĩ tới cái này, vẻ mặt thoáng chốc từ hồng biến thành trắng bệch, trợn mắt nhìn Giang Huyền Cẩn, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.

Hắn muốn lấy Bạch Châu Cơ sao? Làm sao hắn lại có thể lấy Bạch Châu Cơ chứ! Tuyền Cơ gả cho Giang Diễm đã xem như trèo cao rồi, vậy đứa ngốc kia dựa vào cái gì mà đòi gả cho Tử Dương Quân? Nếu chuyện này thành, Toàn Cơ sau này chẳng phải là phải gọi nó một tiếng thẩm thẩm sao? Thật là hoang đường!

Cơn giận không thể nén xuống, bà cũng bất chấp lễ nghi gì đó, vội vàng mở miệng nói: "Việc này không được!"

Bạch Đức Trọng chưa lên tiếng, lại để nữ gia quyến lên tiếng trước. Giang lão thái gia nhíu mày, rất không vui liếc bà ta một cái, trầm giọng nói: "Vì sao không được?"

Bạch Mạnh Thị hoảng sợ, vừa tức vừa vội tiến lên hỏi: "Lão thái gia biết Quân Thượng muốn cưới ai sao?"

"Đương nhiên biết." Ông gật đầu: "Tứ tiểu thư quý phủ, Bạch Châu Cơ."



"Nếu đã biết, lão thái gia cũng nên biết rằng, Bạch Châu Cơ điên dại đã nhiều năm, phẩm hạnh không đoan chính! Gả cho tiểu thiếu gia còn không được, thì có đức hạnh gì mà gả cho Quân Thượng chứ?" Bạch Mạnh Thị liên tục lắc đầu: "Xin lão thái gia cẩn thận suy nghĩ lại!

Lời này nói ra rất khó nghe, vô hình giẫm Giang Diễm một cú, Giang Sùng đứng bên cạnh liếc bà ta một cái, vẻ mặt lập tức không mấy hòa nhã.

" Ngươi hỗn xược! "Bạch Đức Trọng nhận thấy có chút không thích hợp, mắng bà một câu:" Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? "

" Quân Thượng là rường cột nước nhà, hôn sự của ngài ấy đương nhiên không thể qua loa. Hôm nay cho dù lão gia trách phạt thiếp thân, thiếp thân cũng phải nói rõ, không thể để nàng ta lừa gạt Quân Thượng! "Bạch Mạnh Thị bày ra thái độ công chính vì đại nghĩa diệt thân:" Lời nói của thiếp thân, từng câu đều là thật. Bạch Châu Cơ kia không những trộm cắp thành thói, đêm khuya còn không về nhà, bại hoại thanh danh, thật sự là khó bước vào nơi thanh nhã! "

Nữ nhi nhà khác, đều mong sao nói toàn lời hay, sợ bị nhà chồng coi thường. Bạch phủ này lại tốt như vậy, được người ta nói tốt vài câu, chủ mẫu đương gia đã vội vàng muốn hắt bát nước bẩn lên người nữ nhi.

Giang Huyền Cẩn nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu kia của bà ta, hơi cong môi:" Từng câu đều là thật? "

Đón lấy ánh mắt của hắn, Bạch Mạnh Thị có hơi chột dạ, nhưng vẫn ra sức gật đầu:" Phải. Người trong phủ đều biết! Bạch Châu Cơ ham hư vinh, trộm đồ cưới của Nhị tỷ để mặc, hôm qua không biết chạy đi đâu, cả đêm không về phủ! "

" Trộm đồ cưới của Nhị tỷ? "Giang Huyền Cẩn suy nghĩ một chút:" Bạch phu nhân nói chính là trang sức trên người Tứ tiểu thư hôm qua sao? "

" Đúng vậy! "Bạch Mạnh Thị bình tĩnh nói:" Đó đều là đồ của thiếp thân cho nhị nữ nhi, thiếp thân đã tự mình xem qua, không có sai. "

Giang Huyền Cẩn cười nhạo một tiếng, lật tay móc ra một cây trâm tơ vàng Bát Bảo nạm ngọc trai:" Vậy Bạch phu nhân nhìn xem, cái này có phải là đồ cưới của Nhị tiểu thư hay không? "

Đây là đồ của Bạch Châu Cơ đánh rơi ở Mặc Cư, là Ngự Phong nhặt được mang đến Bạch phủ, vốn định chờ khi nào nàng tỉnh lại thì trả cho nàng, không ngờ còn có tác dụng.

Bạch Mạnh Thị nhìn cây trâm trong tay hắn, cảm thấy cách chế tác cùng với đồ trên người Bạch Châu Cơ không sai biệt lắm, lập tức gật đầu:" Đúng! Cái này cũng phải! "

Thu tay lại, Giang Huyền Cẩn gật đầu:" Vậy dễ xử lí rồi, cây trâm này được lấy ra từ Thương Hải Di Châu Các, Thương Hải Di Châu Các của Lục chưởng quầy cách vách ngay gia trạch. Nếu Bạch phu nhân khăng khăng nói mấy thứ này là đồ cưới bà đặt mua cho Nhị tiểu thư, vậy không ngại mời Lục chưởng quầy đến xem, hỏi một chút liền rõ ràng. "

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Bạch Mạnh Thị lập tức tái xanh. Sau đó giận dữ nói:" Ý của Quân Thượng là thiếp thân đang nói dối sao? "

Đây là thẹn quá hóa giận mà hỏi ngược lại, người bình thường bị bà hù dọa thế này sẽ không trụ được, thế nào cũng sẽ nói" Ta không có ý này "linh tinh khác.

Thế nhưng, đứng trước mặt bà là Giang Huyền Cẩn trước đến nay không bao giờ cho người ta mặt mũi.

" Vốn dĩ là ngươi nói dối. "Hắn nheo mắt, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo:" Trang sức của Tứ tiểu thư là Lục chưởng quầy lấy từ Thương Hải Di Châu Các đem tặng, lại bị ngươi nói thành trộm đồ cưới của Bạch nhị tiểu thư. Chủ mẫu đương gia của Bạch gia, thế mà lại nói xấu tiểu bối trước mặt mọi người sao? "

Không ngờ lời nói dối sẽ bị vạch trần ngay tại trận, Bạch Mạnh Thị nhất thời không đứng vững, lắp bắp quanh co hai câu, lộ ra dáng vẻ lúng túng khó xử.

Bạch Đức Trọng nhìn thấy bộ dáng này của bà cảm thấy rất mất mặt, nổi giận nói:" Làm sao ngươi dám nói bậy ở nơi này! "

" Thiếp thân.. "Bạch Mạnh Thị nghiến răng, da mặt dày liều chết không nhận:" Thiếp thân không nói dối! Rõ ràng là Quân Thượng cố ý bao che Bạch Châu Cơ! Bỏ qua chuyện đó mà nói, cho dù trang sức kia là nàng ta lấy từ nơi khác, thì chuyện cả đêm nàng ta không về là sự thật! Một cô nương chưa xuất giá, lại qua đêm ở nhà người khác, ai biết đã xảy ra chuyện gì! "

" Ngươi hồ nháo! "Việc này liên quan đến danh tiết của nữ nhi, cuối cùng Bạch Đức Trọng cũng không ngồi được nữa, đứng dậy cho Bạch Mạnh Thị một cái tát. Đánh bà ta đến nỗi lảo đảo vài bước.

Che mặt vịn vào cái bàn, ánh mắt của Bạch Mạnh Thị càng phát ra thù hận:" Thiếp thân nói là sự thật, cũng là vì tốt cho Bạch gia chúng ta. Nếu Quân Thượng nhất thời xúc động cưới Châu Cơ về, lại phát hiện có gì đó bất thường, chẳng phải là lại trách móc chúng ta sao? "

Lời này có thể nói là dụng tâm hiểm ác, mỗi chữ mỗi câu đều ám chỉ Bạch Châu Cơ không sạch sẽ, mang nói ra trước mặt trưởng bối hai nhà, gần như muốn dự định không để cho Bạch Châu Cơ đường sống.

Mọi người Giang gia đưa mắt nhìn nhau, im lặng một lúc lâu, Giang lão thái gia đột nhiên đứng dậy, khom người về phía Bạch Đức Trọng.

Bạch Đức Trọng vội vàng đưa tay ra đỡ, nhíu mày nói:" Ngài làm vậy tổn thọ Bạch mỗ! "

" Lẽ ra lão hủ nên hành cái lễ này rồi. "Giang lão thái gia thở dài:" Giống như Bạch phu nhân nói, một cô nương chưa xuất giá, lại qua đêm ở nhà người khác, đích thật là không hợp lí. "

Bạch Mạnh Thị nghe vậy thì mừng rỡ, nghĩ lời nói của mình cuối cùng cũng có tác dụng.

Thế nhưng, lão thái gia lại nói tiếp:" Huống chi Huyền Cẩn từ trước đến nay là người thủ lễ, biết làm như vậy là không tốt với tứ tiểu thư, nhưng vẫn muốn để nàng qua đêm ở Giang phủ, lão hủ thật là dạy con không đúng, hổ thẹn với thông gia! "

Giang Sùng phía sau cũng khom người theo:" Ta thân là đại ca, không ngăn cản được nó, cũng thẹn với Bạch đại nhân! "

Giang Thâm chắp tay:" Ta thân là nhị ca, cũng không ngăn cản được, càng thẹn với Bạch đại nhân! "

Một loạt người Giang gia phía sau biết chuyện" Tam công tử giấu nữ nhân trong phòng ", tất cả đều hành lễ về phía Bạch Đức Trọng. Bọn họ thân là người Giang gia, chẳng những không ngăn cản, lại còn vô cùng phấn khích, thật sự là hổ thẹn!

Nhìn những người trước mặt đồng loạt cúi đầu, Bạch Đức Trọng ngây ngẩn cả người, Bạch Mạnh Thị cũng ngây ngẩn cả người.

" Tối hôm qua.. Châu Cơ qua đêm ở Giang phủ sao? "Bạch Đức Trọng thấp giọng hỏi.

Giang Huyền Cẩn liếc ông một cái, vẻ mặt lãnh đạm:" Hôm qua ở Giang phủ chân của Tứ tiểu thư bị thương, tạm thời đi đứng không tiện, vãn bối liền để nàng ở khách lâu. Việc này là vãn bối lo nghĩ không chu toàn, không có liên can gì đến Tứ tiểu thư, xin đại nhân thứ tội. "

Cái gì mà trộm cắp thành thói, cái gì mà đêm không về nhà cấu kết với người khác, hóa ra tất cả đều là bôi nhọ! Sau khi mọi người nghe Giang Huyền Cẩn nói xong, ánh mắt rơi trên người chủ mẫu Bạch gia. Lúc này, ngay cả những người trong Bạch gia cũng cảm thấy cách cư xử của Bạch Mạnh Thị này đúng thật là vừa nham hiểm lại vừa hoang đường!

Bạch Đức Trọng có chút áy náy nhìn Giang Huyền Cẩn:" Cho nên hôm qua Quân Thượng lại ngang ngược như vậy, là bởi vì lão phu xử oan cho Châu Cơ sao? "

Sắc mặt hơi trầm xuống, Giang Huyền Cẩn nói:" Đại nhân cảm thấy bản thân chỉ xử oan cho nàng thôi sao? "

Bạch Đức Trọng hơi ngẩn ra:" Không phải sao? "

Liếc Bạch Mạnh Thị một cái, Giang Huyền Cẩn nói với Bạch Đức Trọng:" Phu nhân của ngài đánh nữ nhi thân sinh của ngài mất nửa cái mạng, nếu tối hôm qua không phải là vãn bối ngăn cản, cái thước kia của ngài đánh xuống, chỉ sợ nàng đã tắt thở! Ngài thì tốt rồi, không hỏi han gì thì thôi, lại còn oán nàng trách nàng, mỗi lời nói mỗi cử chỉ, có chỗ nào đáng giá để cho Huyền Cẩn kính trọng chứ? "

Trong lòng Bạch Đức Trọng chấn động, há miệng thở dốc, không thể phản bác.

Người của Giang gia phía sau cũng bị dọa, vội vàng hỏi hắn:" Sao lại như vậy? Tứ tiểu thư bị thương sao? "

Giang Huyền Cẩn hạ tầm mắt, che đi tâm tình đáp:" Chưa biết sống chết. "

Vừa nghe thấy từ này, Bạch Đức Trọng không dám tin nhìn về phía Bạch Mạnh Thị, người phía sau vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói:" Ta cũng không xuống tay nặng như thế. "

Đều là gia nô động thủ thì có.

Bất chấp đang tiếp đón những người khác, Bạch Đức Trọng vội nâng bước đi về phía Tây viện. Giang lão thái gia cũng không ngồi được nữa, chỉ lo vất vả lắm mới chờ được con dâu lại cứ như vậy mà mất đi, vội vàng chống quải trượng theo sau.

Ông vừa di chuyển, người của Giang gia cũng đồng loạt đứng lên, chỉ còn lại Bạch Mạnh Thị cùng mấy người nhà Bạch gia đang ngớ ra đứng ở nội đường.

Đoàn người nhanh chóng đến Tây viện, đã nhìn thấy nha đầu chạy ra cửa Tây viện, lao đi rất nhanh, lảo đảo một cái liền ngã mạnh xuống đất.

" Linh Tú? "Bạch Đức Trọng nhìn thấy liền gọi một tiếng.

Giống như ngã rất đau, Linh Tú không thể đứng dậy nổi, quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Giang Huyền Cẩn, ngốc ngốc nhếch miệng cười nói:" Quân Thượng, tiểu thư sống qua được rồi! "

Nụ cười vô cùng tươi sáng, dù khuôn mặt lem luốc vết bẩn, nhưng vẫn phát sáng như thường. Thế mà, ánh sáng này chỉ lưu lại trong nháy mắt liền trút xuống sạch, Linh Tú giật mình nhìn vào một chỗ trống, đột nhiên gào khóc.

Hốt hoảng lo sợ cả đêm, hãi hùng khiếp vía cả đêm, tất cả đều bị nàng khóc ra ngoài, tiếng khóc vô cùng bi thương, nghe thấy lòng người đều chua xót.

Giang Huyền Cẩn nhìn thấy nàng, bàn tay vẫn luôn nắm chặt mới từ từ buông lỏng.

Sống qua được rồi..

Nghe được bốn chữ này, trong lòng mỗi người đều rất phức tạp, Bạch Đức Trọng nhìn gian phòng nhỏ hẹp phía trước, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân quả thực đã đối xử không tốt với Châu Cơ, tùy ý để nó bị ức hiếp thành như thế này.

Ông quay đầu lại, nói với nhóm người phía sau:" Gian phòng hơi nhỏ, để Quân Thượng và lão thái gia vào trước đi, các vị không ngại thì ở bên ngoài nghỉ chân một chút. "

Nhiều người đi thăm bệnh như vậy, cũng ảnh hưởng tới người bệnh. Tuy rằng mọi người đều muốn nhìn tứ tiểu thư kia, nhưng chủ nhà nói như vậy, cũng biết điều mà gật đầu.

Giang Huyền Cẩn vào trong, đi tới bên giường quen thuộc, cúi đầu nhìn sắc mặt của người trên giường.

Sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được một chút sức sống.

Nới lỏng lông mày, hắn liếc Bạch Đức Trọng bên cạnh một cái, đứng dậy nhường vị trí cho ông. Bạch Đức Trọng tiến lên nhìn, vẻ áy náy trong mắt càng đậm.

" Ta không phải phụ thân tốt. "Ông nói:" Lúc đầu đồng ý với mẹ của nó chăm sóc tốt cho nó, ta không làm được rồi. "

Giang lão thái gia nói:" Bây giờ bồi thường cũng không muộn. "

Bạch Đức Trọng cười gượng:" Lão thái gia cảm thấy Bạch mỗ nên bồi thường như thế nào mới tốt? "

" Vậy còn không đơn giản sao? "Lão thái gia trừng mắt, nắm quải trượng chỉ về phía Giang Huyền Cẩn bên cạnh:" Gả nữ nhi cho nó, chính là sự bồi thường tốt nhất. "

"... "

Bạch Đức Trọng trầm mặc, sau khi trầm mặc không thể không thừa nhận:" Lão thái gia nói đúng. "Ông nhìn về phía Giang Huyền Cẩn:" Có thể là ông trời đau lòng thay Châu Cơ, cho nên để nó được sự ưu ái của Quân Thượng. Nói thật ra, sáng nay Bạch mỗ suýt chút nữa còn hạch tội Quân Thượng. May mà.. May mà Bạch mỗ tin tưởng Quân Thượng là người có nhân phẩm tốt. "

Giang Huyền Cẩn cúi đầu không nói.

Giang lão thái gia cười nói:" Thực sự vạch tội nó một lần cũng tốt, đứa nhỏ này chưa bị người khác vạch tội lần nào, trải qua một chút cũng không tệ. "

Thông gia rộng lượng như vậy, trong lòng Bạch Đức Trọng cảm kích, nhưng lại nhìn người trên giường rất yếu ớt, ông hơi lo lắng hỏi y nữ:" Có thật là không sao không? "

Y nữ mệt mỏi cười nói:" Đã kê xong toa thuốc, một ngày uống ba lần, hết lòng chăm sóc sẽ không sao. "

Bạch Đức Trọng gật đầu, lại chắp tay với Giang Huyền Cẩn:" Đa tạ Quân Thượng cứu tiểu nữ một mạng. "

Giang Huyền Cẩn chưa kịp đáp lời, Giang lão thái gia bên cạnh lắc đầu nói:" Chuyện này có gì cần đa tạ? Nếu nó không cứu, sẽ không có con dâu rồi! "

Nói xong, lại kéo Bạch Đức Trọng ra bên ngoài:" Nếu thông gia đã chấp nhận hôn sự này, vậy bàn bạc về ngày cưới đi, tiện thể thu lại sính lễ. "

Bạch Đức Trọng gật đầu liên tục, loạng choạng vài bước theo ông ra bên ngoài, rồi lại không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Gian phòng âm u, Tử Dương Quân yên lặng đứng ở bên giường, dáng vẻ tiêu điều, bóng dáng trên triều so với bây giờ hoàn toàn giống nhau. Rõ ràng là cách người rất gần, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất xa.

Nhà chính Đông viện.

Bạch Toàn Cơ lặng lẽ khóc nửa canh giờ, Bạch Mạnh Thị lấy đá đắp mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khó chịu.

" Nhất định là nó dùng thủ đoạn cám dỗ gì rồi, bằng không Quân Thượng có thể coi trọng nó sao? "Giọng Bạch Mạnh Thị căm phẫn. Nói xong, lại an ủi nàng vài câu:" Con đừng vội, bọn họ chỉ để hôn sự của Quân Thượng lên phía trước, cũng không nói là muốn thôi hôn sự của con. "

" Nhắc cũng không nhắc đến, có gì khác biệt với từ hôn chứ? "Bạch Toàn Cơ gạt lệ:" Hơn nữa, cho dù không từ hôn, con gả qua đó cũng thấp hơn Bạch Châu Cơ một cái đầu. "

Tuy có được một mối hôn sự tốt làm cho nàng vui vẻ, nhưng nàng càng vui vẻ hơn chính là có thể giẫm Bạch Châu Cơ một cú. Hiện giờ không chỉ hôn sự lung lay bất định, Bạch Châu Cơ còn giẫm ngược lại nàng một cú, cái này bảo nàng làm sao cam tâm chứ?

Vừa nghĩ đến ánh mắt xem trò hay vừa rồi của thân thích trong nhà, trong lòng Bạch Toàn Cơ sinh oán hận.

Bạch Mạnh Thị thở dài:" Sớm biết như vậy nên thẳng tay đánh chết nó, như vậy cho dù Tử Dương Quân muốn lấy, nó cũng không có mạng để gả. "

Nghe vậy, Bạch Toàn Cơ đưa mắt nhìn bà.

Trong lòng trống rỗng, Bạch Mạnh Thị vội vàng nói:" Ta nói đùa thôi, thực sự đánh chết nó, ta cũng phải ăn cơm tù. "

Bạch Toàn Cơ lau nước mắt, nói:" Nếu đánh chết ở bên ngoài, người nhất định sẽ phải ăn cơm tù. "

Nhưng nếu không đánh ở bên ngoài thì sao?

Bạch Mạnh Thị sững sờ, nhìn ánh mắt của nàng, thoáng chốc cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.

Người nhà Giang gia và Bạch gia bàn bạc chi tiết về hôn sự xong, liền đứng dậy cáo từ. Giang lão thái gia bước ra cửa, nhìn thoáng qua Giang Huyền Cẩn vẫn chưa đi ra theo, vừa tức vừa buồn cười:" Ngươi đường đường là Tử Dương Quân, lại muốn ở rể hay sao? "

" Con có thứ này phải trả lại cho nàng. "Giang Huyền Cẩn nói:" Chờ nàng tỉnh lại, con sẽ đi sau. "

Lo lắng cho người ta thì lo lắng tốt lắm, còn tìm cái gì mà trả đồ để lấy cớ nữa. Lão thái gia nghe vậy lắc đầu:" Tiền đồ! "

Giang Huyền Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn bọn họ rời đi, nói với Bạch Đức Trọng vài câu rồi trở lại Tây viện.

" Chủ tử. "Ngự Phong đi theo phía sau hắn, nói:" Người đi ngủ trước đi, mắt đã đỏ hết rồi. "

Giang Huyền Cẩn lắc đầu, ngồi ở bên giường nói:" Hôm nay không lâm triều, không ít chuyện phải xử lý, ngươi pha cho ta chén trà nhỏ lại đây. "

Ngự Phong thở dài, lĩnh mệnh mà đi.

Trong tay có không ít sổ con vừa được chuyển tới, Giang Huyền Cẩn day day ấn đường (*), kiên nhẫn xem qua từng quyển một. Lúc xem đến quyển thứ năm, người trên giường chợt ho khan một tiếng.

(*) Ấn đường: Điểm giữa hai đầu lông mày.

Hơi kinh ngạc, hắn vội vàng đứng dậy đi xem, thấy đôi mắt Bạch Châu Cơ vẫn nhắm chặt, khóe môi hơi mở ra, giống như đang nói cái gì đó. Lần đầu không nghe rõ lắm, lần thứ hai đã nghe rõ hai chữ này.

Nàng gọi: Phụ hoàng.

Giang Huyền Cẩn sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó nở nụ cười.

Nằm mơ còn mơ thấy mình làm công chúa, nhưng bị vẻ đẹp của nàng phá hỏng rồi!

Đang muốn vươn tay chạm vào cánh môi đang nói bậy kia của nàng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn:" Người nào! "

Là giọng của Ngự Phong, Giang Huyền Cẩn nhướn mi, bỏ cuốn sổ xuống đứng dậy ra mở cửa.

Ngoài cửa, Ngự Phong một tay bưng trà, một tay nắm lấy thanh Nga Mi, ánh mắt đề phòng người đối diện.

Đối diện hắn có một người đang đứng, người đó toàn thân chỉ bạc áo bào tuyết, cầm trên tay nam dương ngọc cốt phiến.

" Cút ngay!"Lục Cảnh Hành đưa mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lệ khí.

* * *

Tiểu Thất: Cuối cùng lão Cẩn đã động tâm rồi! Không hiểu sao tui mong chờ tới ngày đại hôn với viên phòng dã man ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play