Giang Huyền Cẩn nghe thấy lời này, lập tức muốn phun lên mặt Hoài Ngọc một búng máu!
Tối hôm qua làm sao? Thế nào mà "Nhất thời cao hứng", lại thế nào mà cần phải cho nàng một "Công đạo"? Nếu hắn nhớ không nhầm, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ lỡ tay chạm vào chân của nàng, không làm một việc gì khác nữa. Sao lời đến miệng của nàng lại trở thành hắn đã làm chuyện gì đó không thể cứu vãn được nữa?
Ánh mắt của đại ca Giang Sùng ở bên cạnh nhìn hắn cũng hết sức phức tạp, miệng hết mở ra lại khép vào, muốn nói lại thôi.
Giang Huyền Cẩn vừa nhìn đã biết đại ca đang suy nghĩ cái gì, hắn đen mặt lắc đầu nói: "Ta không phải, ta không có.."
Lí Hoài Ngọc nắm lấy chiếc khăn tay lau giọt lệ không tồn tại trên khóe mắt, gật đầu nói: "Chàng không có, đều tại ta.. Là ta tự mình đa tình không oán hận, là một mảnh chân tình của ta họa không thành, là ta gửi gắm tình cảm sai chỗ hối hận suốt quãng đời còn lại! Là ta, đều tại ta hết!"
Gần như khi nói ra chữ cuối cùng, lời nói mang theo thương tâm, không cam lòng cùng hối hận. Nàng nhìn lại về phía Giang Huyền Cẩn, đôi mắt hạnh mang theo ba phần oán giận, cũng có bảy phần tình ý mãnh liệt, đấu tranh, bàng hoàng, bất lực. Nàng đưa tay lên, như muốn chạm vào góc áo của Giang Huyền Cẩn, rồi lại giống như kiêng dè chuyện gì đó, đột nhiên thu tay về, nghẹn ngào quay đầu đi.
Yêu không được, hận không thể, nàng đành nguyện ý đem tất cả ô danh ra sau lưng mình, chỉ mong chàng.. Có thể hạnh phúc..
Biểu cảm này trưng ra làm rung động tâm can mỗi người ở trong Tiền đường.
Đúng là một cô nương si tình bất hối lại con đường nhiều chông gai mà! Trong lúc nhất thời, Giang lão thái gia có chút không đành lòng, Long đầu trượng gõ xuống mặt đất, trừng mắt nhìn Giang Huyền Cẩn, nói: "Giang gia ta sẽ không dạy ra người vong ân phụ nghĩa!"
Không phải, làm sao hắn lại biến thành vong ân phụ nghĩa? Giang Huyền Cẩn nhìn bộ dáng căm phẫn trào dâng của phụ thân nhà mình, trong lòng mờ mịt.
Nếu nhớ không nhầm, hôm nay hắn đến đây dự định bất chấp mọi thứ, dù sao sớm muộn gì cũng bị phát hiện, không bằng hắn chủ động một chút, tạm thời cưới Bạch tứ tiểu thư này qua cửa, thứ nhất có thể chặn miệng các nhà khác suốt ngày giới thiệu cô nương cho hắn, thứ hai là.. Như lời nói của nàng, ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, tóm lại cũng nên chịu trách nhiệm.
Nếu nói trong hậu viện trước sau gì cũng phải nhét vào thêm một người. Vậy thì Giang Huyền Cẩn nghĩ rằng là ai cũng chẳng sao cả.
Kết quả như thế nào, hắn đã quyết định chịu trách nhiệm rồi, sao lại còn bị mắng là vong ân phụ nghĩa?
Sau khi ngỡ ngàng, Giang Huyền Cẩn liếc nhìn người bên cạnh một cái, hắn cảm thấy, vị Bạch tứ tiểu thư này nói không chừng thật sự là hồ ly tinh ngàn năm biến thành.
Quá giỏi mê hoặc lòng người!
"Lão thái gia, người đừng trách Quân Thượng." Lí Hoài Ngọc vẫn uất ức mà thở dài: "Là tiểu nữ không đủ tốt, không xứng với Quân Thượng."
Lão thái gia nhíu mày, nắm lấy Long đầu trượng cân nhắc hồi lâu, mở miệng nói: "Tứ tiểu thư chớ tự coi nhẹ bản thân, hai nhà Giang Bạch đã giao hảo với nhau nhiều đời, nữ nhi của Bạch gia, đương nhiên là xứng đôi với Huyền Cẩn rồi. Huống chi Huyền Cẩn luôn không trọng nữ sắc, nhiều năm qua đi như vậy, người có thể gần nó cũng chỉ có một mình tứ tiểu thư. Nếu nó đã mở miệng, như vậy người bên ngoài tất là không sánh kịp với tứ tiểu thư rồi."
Giang Diễm trốn nhà đi, hôn sự giữa hai nhà Giang Bạch bỏ dở ngang chừng, trước mắt khó khăn lắm Giang Huyền Cẩn mới chịu tới cứu vãn cục diện, người hắn muốn lấy cũng vừa đúng lúc là tiểu thư Bạch gia, ông làm gì còn lí do nào mà không đồng ý chứ?
Giang Sùng đứng bên cạnh do dự một lát, cũng gật đầu nói: "Phụ thân nói không sai."
Lí Hoài Ngọc chợt ngừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía lão thái gia. Thấu tình đạt lí như vậy sao? Nàng còn đang tính khóc thêm một lúc nữa đấy.
Giang Huyền Cẩn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tốt xấu gì cũng xem như đã đạt được mục đích, hắn nhẹ nhàng thở ra.
"Nếu đại ca và phụ thân đều đã đồng ý, vậy ta tạm thời đưa Bạch tứ tiểu thư trở về trước." Giang Huyền Cẩn nói: "Chuyện sính lễ ngày mai, chờ ta trở về bàn bạc lại cũng không muộn."
"Được." Giang lão gia gật đầu: "Cho người chuẩn bị xe, đi sớm về sớm."
"Vâng."
Hoài Ngọc vui vẻ, ngúi thấp đầu đi theo Giang Huyền Cẩn lui ra ngoài, ý cười trên mặt muốn giấu cũng giấu không được.
"Vậy mà ngươi thật sự muốn cưới ta." Nàng nhón chân khập khiễng theo sát sau lưng hắn, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai: "Có thể được kết mối tình nồng thắm với Tử Dương Quân, thật sự là phúc khí đã tu luyện mấy đời của ta!"
Bước chân thoáng dừng lại, Giang Huyền Cẩn quay đầu, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Tự mình đa tình không oán hận?"
Ý cười chợt cứng đờ, Hoài Ngọc yếu ớt lùi lại phía sau vài bước, chớp mắt nói: "Ta nói đùa mà."
"Một mảnh chân tình vẽ không thành?" Hắn tiến lên từng bước một, mí mắt híp lại.
Nàng lùi lại phía sau một bước: "Cũng là ta nói đùa thôi mà."
"Gửi gắm tình cảm sai chỗ hối hận suốt đời?"
"Hì hì hì!" Nhìn hắn bước đến càng ngày càng gần, Hoài Ngọc cảm thấy có chút khó thở, duỗi tay chống lên ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Đều là vì gieo vần thôi!"
Duỗi tay cuộn nắm thành quyền, phút chốc Giang Huyền Cẩn đấm một cú vào cái cột sơn màu đỏ thắm phía sau lưng nàng, hắn chặn Hoài Ngọc ở trên cột đá, bao vây nàng ở giữa khuỷu tay.
"Còn biết gieo vần!" Con ngươi nhiễm mực liếc nàng một cái, mang theo hai phần cười lạnh: "Có cần phải cho ngươi một cái sạp đi ngồi kể chuyện không?"
Hoài Ngọc rụt cổ lại, mếu máo nói: "Ngươi không thể nhỏ mọn như vậy nha, là ngươi đổ tội cho ta trước thì ta mới có ý nói xấu ngươi một chút, bằng không những ngày tháng sau này của ta ở trong phủ làm sao sống qua được!"
Nói xong, nàng vừa cười hì hì vừa đưa tay lên ôm chặt lấy cổ hắn, nói: "Ngươi đứng gần ta như vậy, có phải là muốn hôn ta đúng không?"
Giang Huyền Cẩn hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng người tránh khỏi vòng tay của nàng: "Ta đã nói trước đó rồi."
"Nói gì cơ?"
"Lấy ngươi, là cơ hội giải quyết vấn đề thích hợp." Hắn nói: "Hoàn toàn không phải vì tình cảm."
Lời nói này rất hàm súc, nói trắng ra một chút thì chính là: Ta lấy ngươi là bất đắc dĩ, nếu không phải là ngươi mặt dày vào trong viện của ta làm mọi người bẽ mặt không có bục mà bước xuống, ta cũng sẽ không lấy ngươi. Ta không thích ngươi.
Hoài Ngọc bi thương ôm ngực của mình, rưng rưng nước mắt nhìn hắn: "Ngươi thật lạnh lùng, thật vô tình, lòng dạ thật sắt đá!"
Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Nếu ngươi không tiếp nhận được, việc này vẫn còn có thể cứu vãn."
"Đừng chuyển nữa, cứ để như vậy đi." Hoài Ngọc nháy mắt cái đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Ngươi không có nhiều phu nhân, ta cũng không có nhiều tướng công. Nếu chung sống cũng coi như vui vẻ, ta gả cho ngươi lại còn có thể ăn no mặc ấm, vậy làm sao lại không gả?"
Nàng suy nghĩ rất thoáng, được ăn no mặc ấm là có thể gả, vậy nàng gả cho người khác thật đúng là được hời rồi!
Giang Huyền Cẩn nhìn thấy vẻ mặt không có chuyện gì cả kia của nàng, đột nhiên lại có xúc động muốn mang nàng quăng ra ngoài cửa sổ.
Nhận ra ánh mắt của người trước mặt không quá thân thiện, Lí Hoài Ngọc ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đùa cợt nói: "Hơn nữa, bây giờ ngươi không có tình cảm với ta, nhưng sau này ai có thể khẳng định ngươi không có chứ? Ở Kinh Thành có nhiều cô nương muốn cùng với ngươi có cảm tình như vậy, nhưng các nàng ấy đến cả tư cách ở cùng ngươi cũng không có, tốt xấu gì ta cũng là người đầu tiên!"
Nói tới đây, nàng rất kiêu ngạo, đưa tay chống nạnh, còn ưỡn ngực đứng thẳng người.
Giang Huyền Cẩn xoay người xem thường.
"Tiểu thư." Linh Tú đang đứng chờ ở phía xa nhìn thấy hai người nói chuyện cũng đã xong, cuối cùng cũng mang quải trượng đưa tới.
Vừa nhìn thấy thứ này, rốt cục Giang Huyền Cẩn cũng biết được vừa nãy là không đúng ở chỗ nào, liền liếc nhanh đến cái chân phải của nàng, lập tức đen mặt lại: "Ngươi muốn làm người què à?"
"Không có mà." Hoài Ngọc nói: "Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phụ thân của ngươi, dù sao cũng không thể chống theo cái quải trượng đi theo cùng chứ? Như vậy thì khó coi lắm, ấn tượng cũng không tốt. Ngươi phải cảm ơn ta đã không dùng quải trượng, bằng không nhất định ông ấy sẽ không dễ dàng gật đầu như vậy."
"Ngươi không đau sao?"
"Vẫn may." Nhanh chóng đáp lời, lại cảm thấy có hơi mệt, tròng mắt Hoài Ngọc vừa chuyển, lập tức lại nhíu mày: "Vẫn may ta có thể nhịn được.. Đau! Sao lại không đau! Đau chết mất! Ngươi mau mau đỡ ta!"
Nói xong, Hoài Ngọc duỗi tay đặt lên bờ vai của hắn.
Giang Huyền Cẩn đối với kĩ năng diễn xuất phù hoa này của nàng cười nhạo một tiếng, nắm lấy quải trượng nhét vào dưới cánh tay của nàng, quay đầu bước đi.
Hoài Ngọc xấu hổ sờ sờ chóp mũi, nàng quay sang hỏi Thừa Hư bên cạnh: "Ta giả vờ rõ ràng như vậy sao?"
Thừa Hư nín cười gật đầu: "Rất rõ ràng."
Hoài Ngọc vỗ đầu kêu "Ôi" một tiếng, vội vàng chống quải trượng đuổi theo người đi đằng trước.
Giang Huyền Cẩn vốn định đưa nàng về Bạch phủ, nhân tiện nói trước một tiếng với Bạch Đức Trọng ngày mai đem sính lễ tới phủ. Nhưng xe ngựa vừa đi đến nửa chặng đường, trong cung lại truyền người đến, vô cùng nôn nóng ngăn xe ngựa lại.
"Quân Thượng!" Hoàng Môn thái giám đứng ở đằng trước xe ngựa thở gấp nói: "Bệ hạ triệu khẩn, mời ngài lập tức vào cung!"
Lí Hoài Ngọc đang ngồi cười nói hì hì bên cạnh Giang Huyền Cẩn bỗng cứng người lại.
"Hàn Tiêu đại nhân và Vân Lam Thanh đại nhân nửa canh giờ trước tiến cung, nói phải tố cáo thừa tướng trường sử Lệ đại nhân ngụy tạo chứng cứ. Hai bên xảy ra xung đột trong ngự thư phòng, bệ hạ ngăn không được, chỉ có thể để nô tài mời Quân Thượng đến."
Nhìn sắc trời, thái giám càng thêm gấp: "Nô tài đã đi một chuyến tới Giang phủ, lại thêm quãng đường đuổi tới đây, đã chậm trễ không ít thời gian, không thể chậm trễ thêm được nữa!"
Nghe xong lời này, Giang Huyền Cẩn gần như đã muốn gật đầu, nhưng chợt liếc nhìn người trong xe một cái, hắn thoáng do dự.
Hắn không đưa nàng trở về, sợ rằng nàng không nói rõ được chuyện này thì sao?
"Quốc sự quan trọng hơn!" Ấy thế mà, người trong xe còn gấp hơn hắn, kéo chân phải lập tức nhảy xuống xe, cánh tay không ngừng vẫy về phía hắn: "Ngươi mau vào cung đi!"
Một người từ trước tới giờ vẫn luôn cà lơ phất phơ, đột nhiên lại đứng đắn như vậy, Giang Huyền Cẩn đúng là không quen chút nào. Nhưng biểu hiện này của nàng, hắn thấy rất thuận mắt, thậm chí còn cảm thấy rất đáng quý trọng.
Nữ tử hiện nay, còn có mấy người biết phân biệt nặng nhẹ, đặt quốc sự lên vị trí hàng đầu như vậy chứ? Thậm chí cũng không lo lắng việc hắn đi rồi, nàng trở về phủ sẽ có thể bị trách phạt.
"Thật sự muốn ta đi sao?" Hắn hỏi nhiều thêm một câu.
Lí Hoài Ngọc trợn mắt: "Người ta đánh nhau trước mặt bệ hạ rồi kìa, ngươi còn rảnh rỗi nói những lời vô nghĩa này làm gì? Ngươi làm Tử Dương Quân ngươi rốt cuộc như thế nào vậy?"
Nói xong, nàng cầm lấy quải trượng đánh về phía bánh xe: "Đi mau đi mau!"
Bộ dáng này, giống hệt như lão mẫu thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đuổi con đi kiến công lập nghiệp.
Mỉm cười nhìn nàng một cái, cuối cùng Giang Huyền Cẩn cũng buông màn xe, để phu xe đổi tuyến đường tiến cung.
Lí Hoài Ngọc đứng yên tại chỗ, nhìn thấy xe ngựa chạy về hướng cửa cung, trong lòng không ngừng lo lắng.
Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh, hai người này đều không phải là người dễ kích động, tố cáo Lệ Phụng Hành, chắc chắn là có chứng cứ. Nếu là trước kia nàng còn sống, chuyện này khẳng định không thành vấn đề, nhưng hiện giờ.. Không có Đan Dương trưởng công chúa chuyên quyền độc đoán, cho dù là đối sự việc, cũng không thể đối kết quả.
Nghĩ một hồi, Hoài Ngọc lấy miếng ngọc bội của Lục Cảnh Hành nhét vào tay Linh Tú.
"Ngươi đi Lục phủ một chuyến." Nàng nói: "Thay ta truyền lời."
Linh Tú nghiêng tai nghe nàng nói thầm hai tiếng, liên tục gật đầu, đi cùng nàng đến quan đạo Trường An, nàng quay về Bạch phủ, còn Linh Tú đi về phía Lục phủ.
Hậu viện Bạch phủ.
Tứ tiểu thư cả đêm không về phủ, nếu chuyện này ở những ngày trước, Linh Tú không đi bẩm báo, người trong phủ sẽ không ai biết hết. Nhưng bây giờ đã khác, Bạch Tuyền Cơ mới vừa được cái gật đầu của Giang lão thái gia, trở thành chính thất phu nhân của Giang Diễm! Chuyện vui này, dù thế nào cũng muốn mang Bạch Châu Cơ từng là "Thiếu phu nhân tương lai" lôi ra giẫm lên hai nhát mới càng thêm vui mừng.
Vì vậy, người trong phủ rất nhanh đã phát hiện tứ tiểu thư không trở về phủ, ngay cả Linh Tú cũng không thấy bóng dáng.
"Chứ không phải là cảm thấy mất mặt, không thể tiếp tục ở trong phủ được nữa, cho nên tự mình đi rồi?" Một nhóm ma ma cắn hạt dưa ngồi xổm ở hậu viện vui vẻ bàn tán.
"Thật thảm, nếu ta là tứ tiểu thư thì ta cũng đi! Cái gì cũng thua kém nhị tiểu thư thì thôi đi, ngay cả hôn sự cũng bị nhị tiểu thư đoạt mất!"
"Cái này sao có thể tính là đoạt được? Nhị tiểu thư giành được bằng bản lĩnh của chính mình, ai kêu tứ tiểu thư không có tiền đồ chứ, ngươi nói xem có phải hay không?"
"Đúng vậy." Phía sau có người lên tiếng.
Ba vị ma ma sửng sốt, cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, đồng loạt cùng quay lại xem.
Tiểu mỹ nhân toàn thân tơ lụa đứng ở sau lưng các nàng cách đó không xa, nhặt chiếc quải trượng từ mặt đất lên, vuốt vuốt tóc mai cười cười nhìn về phía các nàng: "Ta cũng cảm thấy tứ tiểu thư không có tiền đồ."
Nói xong, nàng chống quải trượng đi về phía Tây viện.
Nhóm ma ma ngẩn người, một người hỏi: "Ai vậy nhỉ?" Người kia nói: "Lúc chúng ta vừa tới dưới góc tường không có ai cơ mà?"
Cuối cùng, sắc mặt của ba người vô cùng khó coi, hạt dưa trong tay nắm không vững nữa, lại rơi ra mấy hạt.
"Đó là tứ tiểu thư." Ma ma run lẩy bẩy nói.
Nhìn quen tứ tiểu thư mặt xám mày tro rồi, bỗng nhiên nhìn thấy tứ tiểu thư sặc sỡ lóa mắt như thế, các nàng nhất thời không nhận ra nổi cũng là chuyện bình thường. Nhưng sau khi nhận ra, mấy ma ma lại không bình tĩnh được nữa, nhanh chóng thu hạt dưa lại, tranh nhau chạy đi tìm người cáo trạng.
Vì vậy, Lí Hoài Ngọc vừa mới trở lại sương phòng, nuốt được một ngụm nước bọt, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì có năm, sáu gia nô vọt tới trước mặt nàng.
"Tứ tiểu thư, phu nhân cho mời!"
Thở ra một hơi. Hoài Ngọc nói: "Chân ta bị thương, không đi đường được nữa."
Các gia nô sững sờ, người đứng đầu nhíu mày nói: "Mệnh lệnh của phu nhân mà tứ tiểu thư cũng không nghe sao?"
"Ta nghe mà, là các ngươi không nghe cho kĩ đi chứ?" Hoài Ngọc nhướn mi, vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa: "Phu nhân có phải là nói" Mời "ta qua đó không?"
"Phải."
"Vậy" Mời ", là cho các ngươi đi" Mời ", các ngươi phải phụ trách đem ta qua đó chứ." Vẻ mặt của nàng không dám tin: "Quy tắc ấy mà cũng không hiểu sao? Chân ta bị thương, các ngươi tiện thì đem cả ta và ghế nâng cùng nhau qua đó nha!"
"..."
Các gia nô đưa mắt nhìn nhau.
"Đừng ngốc ra đó nữa, đến nâng đi, bằng không cử nhiều người các ngươi đến đây làm gì?" Hoài Ngọc thoải mái dựa lưng vào ghế dựa, vỗ vỗ tay vịn hướng về phía bọn họ.
Suy nghĩ lại lời của nàng hai lần, vậy mà càng nghĩ lại càng có đạo lí, mấy gia nô hợp lại tính toán, một người nâng chân ghế, một người ở phía sau đỡ đầu ghế, vững vàng mời được Lí Hoài Ngọc ra ngoài.
Đông viện.
Bạch Mạnh Thị phái mấy gia nô thân thể khỏe mạnh đi, vốn sợ nàng ta phản kháng giống như trước kia, tính để mấy người đó chế trụ nàng ta. Ai biết được một lát sau, mấy gia nô đó lại cung kính nâng ghế của nàng tiến vào trong.
"Làm cái gì vậy!" Bạch Mạnh Thị nhíu mày, tay vỗ mạnh lên bàn: "Còn thể thống gì nữa!"
Các gia nô hoảng sợ, vội vàng buông ghế xuống, không biết làm cái gì lui sang một bên.
Hoài Ngọc cười hì hì đứng dậy, giống như không có việc gì hướng về phía nàng hành lễ.
"Ngươi đã đi đâu?" Vẻ mặt Bạch Mạnh Thị nghiêm nghị nói: "Cả đêm không về, nên là việc làm của nữ tử khuê các sao? Còn không quỳ xuống!"
Lí Hoài Ngọc rất không muốn quỳ, nhưng đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không nghe lời. Chậm chạm hai bước, nàng vẫn thành thật quỳ xuống.
Thấy nàng quỳ xuống rồi, Bạch Mạnh Thị bắt đầu hỏi tội: "Gia phong Bạch gia trước tới nay ngay thẳng đoan chính, không biết vì sao lại có người vô pháp vô thiên như thế! Nhị tỷ ngươi sắp gả đến Giang phủ, vào thời điểm mấu chốt ngươi lại làm bại hoại thanh danh Bạch gia, tâm ngươi thoải mái là được chứ gì?"
Bạch Toàn Cơ ngồi ở phía bên cạnh, tư thái đoan trang, khuôn mặt mang ý cười. Nghe vậy, nàng nhẹ giọng nói: "Mẫu thân cũng không cần phải trách móc Tứ muội như thế, muội ấy chắc hẳn vẫn còn chưa biết biến cố của hôn sự."
Lí Hoài Ngọc liếc nàng ta một cái, nói: "Ta biết."
"Sao?" Bạch Toàn Cơ ngừng lại. Kế đó cười càng thêm dịu dàng: "Tứ muội biết là tốt rồi, ta còn không biết nên mở lời như thế nào.. Việc này thật sự xin lỗi Tứ muội."
Nói là như vậy, nhưng trên mặt lại một chút áy náy cũng không có, thậm chí trong ánh mắt còn có vài phần đắc ý.
Tiểu cô nương à, đoạt hôn sự của người khác, đến khoe với người khác, đương nhiên là đắc ý rồi. Lí Hoài Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta, lại nghĩ đến Giang tiểu thiếu gia đã trốn nhà rời đi kia, trong lòng nhất thời có chút vui vẻ: "Không có việc gì, ta không trách tỷ."
Ngày mai không chừng ai trách được ai!
Nhìn nàng không có chút tức giận nào, ngược lại còn có bộ dáng rất vui vẻ, Bạch Toàn Cơ nhíu mày: "Nếu trong lòng Tứ muội bất mãn, có thể nói thẳng với Nhị tỷ, Nhị tỷ sẽ bồi thường cho muội."
"Không cần không cần." Lí Hoài Ngọc hào phóng xua xua tay: "Ta không cần bồi thường."
"Nếu ngươi đã thông suốt như vậy, vì sao lại còn muốn làm Nhị tỷ ngươi khó xử?" Bạch Mạnh Thị nhíu mày nói: "Đều là người một nhà, ngươi đã không thể chiếu cố giúp Nhị tỷ ngươi, vì sao ngươi còn dở thủ đoạn nham hiểm gây trở ngại cho nàng như vậy?"
Lí Hoài Ngọc nghe thấy dở khóc dở cười: "Ta gây trở ngại cho Nhị tỷ chỗ nào?"
"Ngươi cả đêm không về, làm bại hoại thanh danh Bạch phủ, còn nói không gây trở ngại?" Bạch Mạnh Thị trợn mắt: "Ngươi có biết nếu để tin tức lan ra ngoài, người ta sẽ xem thường cả Nhị tỷ ngươi không?"
Thật đúng là không biết đến cái này, Hoài Ngọc trầm mặc.
Bạch Mạnh Thị càng nói càng tức giận: "Tối hôm qua rốt cục ngươi ở đâu hết đêm?"
Về vấn đề này.. Hoài Ngọc do dự một lát liền nói: "Hôm qua ta vẫn luôn ở Giang phủ."
Giang phủ?
Lời này thật sự là hoang đường, Bạch Mạnh Thị gần như là lập tức cười lạnh một tiếng: "Ngươi mộng tưởng hão huyền nhỉ? Còn nói Giang phủ, sao không nói đến Hoàng cung luôn đi?"
Nha hoàn đứng xung quanh cũng cúi đầu cười vang một trận, ánh mắt ghét bỏ cùng chế nhạo nhìn về phía nàng.
Bạch Toàn Cơ không cười, nàng còn nghiêm túc nhìn y phục đang mặc trên người Lí Hoài Ngọc, nhíu mày nói: "Cho nên muội trộm một thân y phục và trang sức này, chính là vì đến Giang phủ sao?"
Vừa nói như vậy, Bạch Mạnh Thị mới chú ý tới trang phục của người phía dưới, bà đứng dậy đi đến trước mặt Lí Hoài Ngọc, duỗi tay nhổ xuống một cây trâm gài tóc.
"Thật đúng là.. Ngươi thật sự là muốn để cha ngươi tức chết thì mới chịu được sao!" Nhìn cây trâm được chế tác khéo léo, Bạch Mạnh Thị cả giận nói: "Trong phủ đã để ngươi thiệt thòi hay như thế nào, một quý tiểu thư lại đi trộm đồ!"
Hoài Ngọc nhíu mày, liếc Bạch Toàn Cơ một cái: "Cây trâm này có người biếu tặng, Nhị tỷ hoàn toàn không biết chuyện, vì sao lại một mực chắc chắn là ta trộm?"
Bạch Toàn Cơ nhíu mày lắc đầu: "Có người biếu tặng? Ngươi không biết lấy cái cớ này là vô cùng hoang đường sao? Ngươi ở Bạch phủ nhiều năm như vậy, bên cạnh ngoại trừ Linh Tú thì không còn một ai, từ khi nào mà lại quen biết thêm người rộng rãi như vậy?"
"Không nói đến cây trâm này. Xiêm y ở trên người ngươi, trang sức ở trên đầu ngươi, cộng vào ít nhất cũng phải bằng bổng lộc nửa năm của cha. Người nào mà lại hào phóng như vậy?"
Mọi người vừa nghe thấy, đều cảm thấy có đạo lí, cơn tức giận của Bạch Mạnh Thị không thể áp chế nổi, chộp về phía Lí Hoài Ngọc đánh một cái tát: "Ngươi không biết liêm sỉ!"
Cái tát có gió rít gào, mang theo mười phần lực đạo, đánh lên mặt thế nào cũng phải sưng phù lên. Lí Hoài Ngọc nhìn thấy, phản ứng cơ thể còn nhanh hơn đầu óc, ngửa đầu tránh được một cái tát này.
"Vù.." Bàn tay quét qua khoảng không, lực đạo vội thu hồi, suýt chút nữa trẹo cả cánh tay.
Trên mặt Bạch Mạnh Thị nhất thời nổi lên một trận xanh tím: "Ngươi còn dám trốn?"
"Bị đánh cũng phải để ta hiểu lí do mới được." Hoài Ngọc ngồi chồm hỗm ở trên chân trái của mình, ngẩng đầu nhìn Bạch Mạnh Thị nói: "Thứ này không phải ta trộm, Nhị tỷ vu khống, chỉ do nói xấu. Người không phân biệt tốt xấu đã động thủ, không khỏi có chút không công bằng."
Nói xong, nàng nhìn về phía Bạch Toàn Cơ: "Nhị tỷ cảm thấy ta không có khả năng có bằng hữu hào phóng như vậy, vậy ta muốn hỏi Nhị tỷ, với thân thể nhu nhược.. Aiz, cũng xem như là thân thể khá nhu nhược thế này, có thể đi trộm đồ sao?"
Bạch Toàn Cơ nắm lấy khăn tay nhã nhặn nói: "Ta chắc chắn là ngươi trộm, đương nhiên biết là trộm từ đâu. Mấy thứ này đều là ở trong danh sách đồ cưới của ta. Tối hôm qua lúc ta hồi phủ có cùng mẫu thân đi kiểm kê đồ cưới, phát hiện thiếu không ít đồ. Còn tưởng rằng là hạ nhân nào tay chân không sạch sẽ, không nghĩ rằng là ngươi."
"Woa.." Nhóm nha hoàn đứng bên cạnh đều kinh ngạc. Trộm đồ cưới tỷ tỷ của chính mình để mặc, đúng thật là không biết xấu hổ!
Lí Hoài Ngọc cũng kinh ngạc, nàng thừa nhận bản thân không biết xấu hổ, không nghĩ rằng nhị tiểu thư Bạch gia còn không biết xấu hổ hơn cả nàng.
"Đồ cưới của ngươi?" Kinh ngạc đến bật cười, nàng đưa tay hái một đóa mẫu đơn vàng nạm ngọc xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay: "Vậy ta xin hỏi Nhị tỷ, đồ cưới của tỷ là đặt mua ở chỗ nào? Trên mặt trang sức có ấn kí hay không?"
Bạch Toàn Cơ hơi nghẹn họng.
Bạch Mạnh Thị nhíu mày nói: "Là ngươi trộm đồ, sao lại còn quay lại chất vấn Nhị tỷ! Người đâu, gỡ hết y phục và trang sức trên người nàng ta xuống cho ta!"
"Vâng!" Mấy nha hoàn bên cạnh đáp lời, bắt đầu muốn động thủ.
Lí Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng, một tay chống đất, một cước đá bay nha hoàn xông lên trước nhất ra ngoài.
"A.." Nha hoàn kêu lên thảm thiết, va phải mặt sau chiếc ghế, rơi mạnh xuống đất.
Mấy người còn lại sợ hãi, nhất thời ngừng bước chân.
Lí Hoài Ngọc quay đầu, nhìn về phía người đang ngồi đoan chính phía trên, cười lạnh chìa ra ngón trỏ về phía nàng: "Bạch Toàn Cơ, hôm nay tốt nhất là ngươi mang bằng chứng ra đây, chứng minh ta trộm đồ cưới của ngươi. Bằng không, ta cam đoan trộm hết sạch đồ cưới của ngươi, nửa sợi tơ lụa cũng không tha!"
Bạch Toàn Cơ hoảng sợ, sắc mặt trắng bạch, nhíu mày nói: "Ngươi uy hiếp ta?"
"Thật sự làm phản rồi!" Bạch Mạnh Thị giận dữ đập bàn: "Người đâu, trói nàng ta lại cho ta!"
"Vâng!" Một loạt gia nô đáp lời từ bên ngoài tiến vào, đại sảnh nhất thời chật kín người. Những nha hoàn nhát gan lùi lại phía đằng sau, gia nô có thân thể khỏe mạnh thì vén tay áo lên lao về phía nàng.
Thẳng thắn mà nói, hai quả đấm khó mà địch lại được kẻ địch ở bốn phía, đối mặt với nhiều người như vậy, Lí Hoài Ngọc biết bản thân hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng mà, con cháu Lí gia mang trong mình ngạo khí của Hoàng thất, trong lòng rõ ràng biết kết cục cuối cùng của chính mình, nhưng thà phải liều chết cũng phải xé đối phương thành vài khối thịt để chôn cùng!
Vì thế, trong Đông viện náo loạn ầm lên, tiếng thét chói tai, tiếng chén khay rơi loảng xoảng xuống đất, tiếng đấm đá đến da thịt, từng tiếng từng tiếng lọt vào trong tai.
Ban đầu, Bạch Toàn Cơ còn có thể điềm tĩnh đứng xem ở bên cạnh, nhưng sau nhìn thấy Lí Hoài Ngọc hung hăng đập tên gia nô lên bức tường, đánh đến đầu toàn là máu, cuối cùng nàng cũng sợ tới mức la toáng lên.
"Ngươi điên rồi!"
Vì chân phải bị thương nên nàng di chuyển không linh hoạt lắm, bị người khác nắm được sơ hở nên cố ý giẫm lên vài cái. Lí Hoài Ngọc cười nhạo, dồn lực vào bên chân trái, quét một đường đá vào bên khóe miệng hắn đến sùi bọt máu, quay đầu đánh về phía tên gia nô khác.
Trong nhà đồ gì có thể vỡ đều đã vỡ hết rồi. Bạch Mạnh Thị đau lòng đến khuôn mặt trắng bệch, ban đầu còn muốn hô ngừng lại, nhưng về sau liền tức điên lên, gằn giọng quát: "Đánh chết nó cho ta!"
Nhóm gia nô vốn dĩ còn kiêng dè, vừa nghe thấy lời này liền thả lỏng, xuống tay càng nặng thêm.
Nửa canh giờ sau, vầng trán Lí Hoài Ngọc rách toạc, khuôn mặt chảy đầy máu, cuối cùng bị một tên gia nô ấn xuống đất, quỳ gối trước mặt Bạch Mạnh Thị.
Người nằm đầy trong phòng, ngã xuống nằm la liệt. Bên trong là một mảnh hỗn độn, chỉ có ánh mắt của người đang quỳ trên mặt đất vẫn sáng như sao trời.
Bạch Mạnh Thị vừa kinh vừa sợ, trừng mắt nhìn nàng. Gần như là run rẩy đưa tay kéo từng món trang sức trên người nàng xuống.
"Ngươi.. Ngươi có biết mình phạm vào bao nhiêu gia quy không hả!"
Nhìn thấy nàng ta trái lại không có chút đau đớn nào, Bạch Mạnh Thị lại càng tức giận: "Đêm không về ngủ, trộm cắp bảo vật trong phủ, dĩ hạ phạm thượng, đánh nhau ẩu đả, phá hoại đồ đạc trong phòng của ta! Những tội danh này cộng vào, ta cho ngươi lĩnh phạt hai mươi gậy cũng không quá đáng!"
"Ta khuyên bà tốt nhất đừng." Hoài Ngọc cười nói: "Bằng không ngày mai người bị chỉ trích chính là cha ta."
Vừa nghe thấy lời này, Bạch Mạnh Thị nở nụ cười: "Ngươi cho rằng lão gia vẫn còn tra hỏi chuyện của ngươi sao? Ông ấy có một nữ nhi Tuyền Cơ là đủ rồi, nào có rảnh mà quan tâm xem ngươi sống hay chết chứ? Cho dù ta đánh chết ngươi, chắc cũng vài năm sau ông ấy mới biết được tin ngươi chết cũng không chừng."
Lợi hại thật! Nếu tay không bị giữ, Hoài Ngọc rất muốn vỗ tay cho bà ta.
"Nên nhắc nhở ta cũng đã nhắc nhở bà rồi, nên như thế nào thì như thế ấy đi." Nàng nói: "Đến lúc đó đừng nói thành ta cố ý hại ngươi."
Bạch Mạnh Thị nghe không hiểu lời này của nàng có ý tứ gì, chỉ nghĩ nàng ta đang hù dọa người, phất tay áo nói: "Ta là đương gia chủ mẫu của Bạch gia này, dựa theo gia quy trừng trị người, có gì không đúng? Cho dù lão gia có hỏi đến, ta cũng không sai! Người đâu, kéo nàng ta vào trong viện, dùng gia pháp!"
"Vâng!"
Đến buổi trưa, mặt trời nhô lên cao, Giang Huyền Cẩn đang ở ngự thư phòng nghe Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh nói chuyện. Bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy căng thẳng.
Hắn nhíu mày, đưa tay thăm dò lồng ngực của chính mình, có phần không biết tại sao.
"Quân Thượng cũng cảm thấy vô lí sao?" Hàn Tiêu trầm giọng nói: "Đường đường là thừa tướng trường sử, lòng dạ lại hẹp hòi đến mức này, chỉ bởi vì trưởng công chúa từng nói hắn" Không có tài trợ giúp đất nước ", hắn liền ghi hận trong lòng, đã nhiều năm qua như vậy mà vẫn làm khó công chúa, ở vụ án của Tư Mã thừa tướng, lại vì thù riêng mà ngụy tạo bằng chứng!"
Giang Huyền Cẩn khôi phục trở lại, đón lấy đồ vật của Hoàng Thượng đưa tới nhìn một chút.
Đây là lời khai của mấy gia nô ở Lệ phủ, phía trên nói rõ 20 tháng 2 giờ Tuất, cũng chính là canh giờ ngay sau khi Tư Mã Húc chết, Lệ Thừa Hành say rượu về phủ, vẫn chưa có mặt.
Lúc thẩm tra vụ án của Tư Mã Húc, Lệ Thừa Hành từng ra công đường làm chứng, lúc ấy hắn nói cùng Tư Mã Húc ở bên ngoài cung, không may gặp Đan Dương trưởng công chúa, công chúa liền mời Tư Mã thừa tướng ngủ lại ở Phúc Khang cung. Khi đó đoạn chứng cứ này vô cùng mấu chốt, trực tiếp mang tất cả hiềm nghi đổ lên đầu Đan Dương.
Mà đến bây giờ, lời khai này lại là giả sao?
Giang Huyền Cẩn giật mình ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới lời nói hôm qua của Thanh Ti.
"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con dao sai khiến của đám tiểu nhân, thực sự cho rằng chuyện mình làm là đúng sao?"
Lồng ngực trầm xuống, hắn thu lại lời khai, nhìn về phía Lệ Thừa Hành đang quỳ phía dưới: "Lệ trường sử có điều gì biện giải không?"
Lệ Thừa Hành hừ nhẹ một cái, chắp tay nói: "Vụ án này đã kết thúc, vi thần không biết hai vị đại nhân vướng mắc việc này rốt cuộc mục đích là vì cái gì. Chỉ dựa vào hạ nhân thuận miệng nói mấy câu, Quân Thượng và bệ hạ chẳng lẽ lại định tội cho vi thần sao?"
"Thuận miệng vài câu?" Mày kiếm của Vân Lam Thanh dựng thẳng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Hai gia nô trong lời khai, một người đã ở phủ của ngươi bảy năm, một người là bà vú của ngươi. Bây giờ mỗi ngày đều bị người truy sát, liều chết đến cáo trạng, ngươi lại nói là" Thuận miệng vài câu "sao?"
Lệ Thừa Hành liếc hắn một cái, đứng thẳng lưng: "Vậy thì làm sao? Bọn họ vì sao lại bị người truy sát, vi thần không nắm rõ tình hình. Nhưng lời khai này thật sự là giả dối, nếu ngay cả Quân Thượng và bệ hạ cũng tin lời này, vậy vi thần hồi phủ sẽ trình lên mấy chục lời khai của các gia nô khác, chứng minh giờ Tuất đêm đó vi thần vẫn chưa hồi phủ."
"Ngươi.."
Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ, nhìn ba trọng thần ầm ĩ đến mặt đỏ tai hồng. Nhất thời cũng không có biện pháp nào, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang phía bên cạnh: "Quân Thượng nghĩ sao?"
Giang Huyền Cẩn nói: "Vụ án đã kết thúc, không tranh cãi nữa là việc tất yếu."
Hàn Tiêu giận dữ, gần như là lỡ miệng định mắng chửi, Vân Lam Thanh bên cạnh vội vàng túm lấy ống tay áo hắn, lắc lắc đầu.
Lệ Thừa Hành cười hành lễ: "Quân Thượng anh minh."
"Không có chuyện gì nữa, Lệ trường sử trước hết cứ lo việc trước đi, tân thừa tướng chưa nhậm chức, ngươi vất vả một chút." Lí Hoài Lân nói.
"Vi thần cáo lui." Quét mắt nhìn sang hai người bên cạnh một cái, Lệ Thừa Hành cười nhạt, đứng dậy quay đầu bước đi.
Hàn Tiêu là người có tính khí nóng nảy, nhưng trước mặt Thánh Thượng cũng không thể quá vô lễ, chỉ đành cố gắng kìm nén tức giận, nén đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Cánh cửa phía đại điện khép lại, Giang Huyền Cẩn nhìn về phía Hàn Tiêu: "Tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo đại nhân."
"Hàn mỗ tài hèn học ít, làm sao có thể giải đáp nghi hoặc của Quân Thượng." Hàn Tiêu lạnh mặt chắp tay: "Cáo từ trước!"
Nói xong, ông nhấc bước muốn đi ra ngoài.
Lí Hoài Lân ở phía trên nhìn thấy, lắc đầu. Tính khí của Hàn đại nhân này thật sự có thể nói là kém nhất trong bách quan. Thế nhưng ngay cả đến mặt mũi của Tử Dương Quân cũng dám phật ý.
Thế nhưng, Giang Huyền Cẩn không tức giận, mắt nhìn thấy hắn muốn đi, trái lại vội đứng dậy, nhanh chóng bước lên cản lại.
"Đại nhân dừng bước." Giang Huyền Cẩn đưa mắt nhìn hắn nói: "Vấn đề này chỉ có đại nhân có thể trả lời."
Hàn Tiêu vốn đã không vừa mắt Giang Huyền Cẩn, hơn nữa, thái độ vừa rồi của hắn còn giúp Lệ Phụng Hành, càng làm cho hắn giận sôi máu. Lúc này lại bị hắn ngăn cản, cuối cùng Hàn Tiêu cũng không nhịn được, đánh một quyền về phía hắn!
"Hàn đại nhân!" Lí Hoài Lân đứng dậy khỏi long ỷ, nhíu mày khẽ quát.
Vân Lam Thanh cũng vô cùng kinh hãi, hướng về phía Hoàng thượng thi lễ trước, sau đó mới bước nhanh tới can ngăn.
Thế nhưng, một chưởng mạnh mẽ phát gió bổ nhào xuống người Giang Huyền Cẩn, Vân Lam Thanh trừng mắt nhìn, chỉ thấy Tử Dương Quân duỗi tay nắm lấy nắm đấm của hắn, lấy mềm mỏng chống lại mạnh bạo hóa giải lực đạo trên tay, xẹt giữa không trung một vệt hình cung, tiếp đó đem lực của hắn đánh trở về không chệch một li.
"Binh.."
Hàn Tiêu lui về phía sau nửa bước, gót chân dùng sức đạp mạnh xuống đất mới có thể đứng vững thân mình, giương mắt lên nhìn hắn. Cơn giận đã giảm xuống một nửa, xoay người trở lại chỗ cũ, buồn bực quỳ xuống.
"Vấn đề gì?" Hắn tức giận hỏi.
Giang Huyền Cẩn đi theo phía sau hắn vài bước, thấp giọng nói: "Hàn đại nhân anh minh một đời, rốt cuộc vì cái gì lại tình nguyện chịu mất hết danh dự cũng muốn ủng hộ Đan Dương trưởng công chúa?"
"Vấn đề này trẫm cũng muốn biết." Hoàng đế ngồi bên trên nhìn bọn họ nói: "Bản tính Hoàng tỷ tuy không xấu, nhưng hành động lại không có chút nào đáng để ca tụng. Hai vị đại nhân tại sao lại bảo vệ nàng ấy đến mức này chứ, thậm chí không tiếc đã kết án rồi cũng muốn minh oan cho nàng?"
Giang Huyền Cẩn nói ra lời này, Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh cảm thấy nhiều nhất cũng chỉ là tâm tình phức tạp. Nhưng Hoàng thượng nói ra lời này thì.. Hàn Tiêu miễn cưỡng mỉm cười, hắn chợt cảm thấy bi thương, nỗi bi thương lan từ đáy lòng ra phía sau lưng.
Ngày xưa trưởng công chúa còn sống, bộ y phục cung đình hoa mẫu đơn Dao Trì đỏ như lửa, ngồi ở trên đài cao, cúi đầu nhìn hắn.
"Hàn đại nhân." Nàng nói: "Ngươi có thể tưởng tượng ra, nếu ngồi chung thuyền với ta, sau này ngươi có thể sẽ không được tán thưởng và kính ngưỡng nữa, thanh danh tích góp suốt hai mươi năm của ngươi sẽ trôi theo dòng nước."
Khi đó, Hàn Tiêu đáp lại rất phóng khoáng: "Công chúa là nữ nhân còn không sợ. Thần làm sao lại sợ hãi chứ?"
Đan Dương nghe thấy lời nói của hắn liền vỗ tay mỉm cười, cười xong lại không phục nói: "Ta cũng không phải là một nữ nhân bình thường! Ta còn có một Hoàng Đế đệ đệ rất khó lường."
Đối với lời này, Hàn Tiêu không cho là đúng, Lí Hoài Lân kế vị đã 5 năm nhưng vẫn không gây dựng được việc gì, tại sao lại "Khó lường" như đã nói?
Đan Dương nhìn qua vẻ mặt đã đoán được tâm tư trong lòng của hắn, ngay lập tức trừng mắt chống nạnh: "Ngươi đừng khinh thường nó! Qua vài năm nữa, Hoài Lân nhất định sẽ được vạn dân ca tụng! Nó sẽ là một vị hoàng đế tốt!"
Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn về phía lá cờ tung bay phía xa xa, ánh mắt rất kiên định: "Tuyệt đối là như vậy!"
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Hàn Tiêu hiểu được. Trưởng công chúa có dũng khí chống đỡ vô số những tranh chấp bên trong, không phải vì thân phận của nàng, mà là vì Lí Hoài Lân. Nhiều năm như vậy nàng đã giải quyết hết mọi việc, đều là vì để hoàng đệ có thể an vị ở ngôi vị Hoàng đế.
Vậy mà bây giờ, Lí Hoài Lân lại hỏi bọn hắn: Vì cái gì?
Vành mắt Hàn Tiêu đỏ lên, há miệng thở dốc, rất muốn vỗ bàn nói hết mọi chuyện cho hắn nghe! Bất kể hắn bị làm sao cũng không thể để trưởng công chúa đã chết rồi mà vẫn phải gánh trên lưng nhiều tội danh như vậy!
Nhưng mà, nhìn thoáng qua mấy lời khai tùy ý ném trên bàn kia, Hàn Tiêu ngậm miệng.
Không có người tin tưởng, cho dù hắn giải oan thay Đan Dương, có viết trăm tám mươi tờ khẩu cung, cũng sẽ giống như hai tờ giấy kia, bị ném tùy tiện ở nơi này, là những lời nói nhảm không có sức thuyết phục.
Hàn Tiêu suy sụp cúi đầu xuống, cười khổ nói: "Vi thần cảm thấy công chúa là người tốt."
Giang Huyền Cẩn nhăn mày, hiển nhiên đối với đáp án này Lí Hoài Lân cũng không hài lòng: "Ở đây không có người ngoài, vì sao đại nhân không nguyện nói rõ?"
Hàn Tiêu không lên tiếng, Vân Lam Thanh bên cạnh tiến lên vài bước, nhìn Giang Huyền Cẩn nói: "Đích thân Quân Thượng định tội cho công chúa, tự tay viết tội trạng, tự tay đưa rượu độc. Bây giờ lại hỏi chúng ta vấn đề này, không cảm thấy hoang đường sao?"
Muốn giết nàng là hắn, hắn đã nhận định rằng Đan Dương trưởng công chúa là người hung hăng tàn bạo tội đáng muôn chết, thì cho dù bọn họ có nói bao nhiêu cũng là vô dụng, vậy còn cần phải hỏi nữa sao?
Giang Huyền Cẩn cúi đầu trầm mặc một lát, nói: "Ta chỉ làm việc nên làm, không hề cố ý nhắm vào nàng."
Bất luận là người nào, chỉ cần có chứng cứ xác thực, phạm phải tội lớn không thể tha thứ, hắn cũng sẽ tự tay viết tội trạng, tự tay đưa rượu độc.
Hiển nhiên lời nói này Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh đều không tin, Vân Lam Thanh chắp tay nói: "Nếu Quân Thượng thật lòng nghi ngờ, không bằng hãy nghiêm túc tra lại vụ án của Tư Mã thừa tướng. Tư Mã thừa tướng vốn không phải là do trưởng công chúa giết chết, điểm này, ngài tạm thời có thể xem như là nguyên nhân vì sao ngày trước hai người bọn ta ủng hộ trưởng công chúa."
Dứt lời, lại hành lễ về phía Lí Hoài Lân: "Hôm nay hành vi của Hàn đại nhân lỗ mãng, thần nguyện dẫn hắn đi lĩnh phạt."
Lí Hoài Lân nhíu mày, nhìn hai người rất lâu, gật đầu.
Vân Lam Thanh mang theo Hàn Tiêu rời khỏi, trong ngự thư phòng còn lại mỗi hai người.
"Quân Thượng." Lí Hoài Lân hỏi một câu: "Ngài có phải nghi ngờ Hoàng tỷ bị oan hay không?"
Giang Huyền Cẩn lắc đầu không nói.
Vốn vụ án mạng kia đã rất rõ ràng rồi, nhưng bởi vì hai tờ cáo trạng kia, lại giống như nổi lên một tầng sương mù.
Hắn vừa nói đã kết án rồi thì không cần phải truy cứu là giả, thực ra chỉ để ổn định Lệ Phụng Hành thôi. Đan Dương từng là đệ tử của hắn, cũng từng đấu đá với hắn rất nhiều năm. Cái chết của nàng ấy có điểm khả nghi, hắn nhất định sẽ tra rõ.
Chỉ là, hai người Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh đó, chỉ sợ tạm thời sẽ không nói ra sự thật với hắn.
Thu liễm cảm xúc, hắn quay đầu nói với Lí Hoài Lân: "Thần sắp lấy vợ, vào 21 tháng sau, mong bệ hạ ân chuẩn cho thần nghỉ sớm."
Lí Hoài Lân vốn còn đang nghĩ về chuyện của Hoàng tỷ, vừa nghe xong lời này, ngạc nhiên đến nỗi trực tiếp đứng dậy: "Quân Thượng muốn thành thân?"
"Phải."
"Là cô nương nhà ai mà lợi hại như vậy, có thể làm cho Quân Thượng có tâm tư muốn thành gia?" Lí Hoài Lân vừa mừng vừa hiếu kì.
Trong đầu hiện ra một khuôn mặt không đứng đắn cho lắm, Giang Huyền Cẩn lắc đầu theo bản năng: "Nàng không lợi hại, chẳng qua là mồm mép lợi hại."
Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Lá gan cũng lớn đến lợi hại."
Lí Hoài Lân nghẹn họng trân trối nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy bầu trời quả thực muốn bão lớn.
Rốt cuộc là loại người thế nào mà khi nhắc đến ánh mắt Quân Thượng lại nổi lên ánh sáng lạ như thế kia? Hắn quen biết Tử Dương Quân đã tám năm, không phải là hắn vẫn luôn không gần nữ sắc hay sao?
"Nghe Quân Thượng nói như vậy, khi nào thành thân, trẫm nhất định phải đi xem rồi." Lí Hoài Lân cười nói: "Chúc mừng Quân Thượng trước nhé."
"Đa tạ bệ hạ." Giang Huyền Cẩn chắp tay, nhìn vào chiếc đồng hồ cát đang chảy, thần sắc hơi ngưng trọng: "Nếu không có chuyện gì khác, thần xuất cung trước, còn có việc chưa xử lý xong."
"Được." Lí Hoài Lân gật đầu.
Đem khẩu cung trên bàn nhét vào trong ngực, Giang Huyền Cẩn nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, tiến thẳng đến Bạch phủ.
Hôm nay sự vụ của Bạch Đức Trọng khá bận rộn nên vẫn chưa hồi phủ, lúc Giang Huyền Cẩn đến, Bạch Mạnh Thị vẫn như trước kia đi ra nghênh đón.
"Quân Thượng đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa." Bạch Mạnh Thị vừa nhìn thấy hắn liền vui mừng ra mặt: "Làm sao lại đến vào lúc này? Có gì dặn dò Toàn Cơ sao?"
Nhìn sang bên cạnh bà ta, chỉ có Bạch nhị tiểu thư đoan chính trang nhã hành lễ với hắn, Giang Huyền Cẩn có hơi nghi hoặc: "Bạch tứ tiểu thư ở đâu?"
Bạch Mạnh Thị ngạc nhiên, vẻ mặt có chút kì lạ: "Quân Thượng tìm nó làm gì?"
Sao lại hỏi như vậy? Giang Huyền Cẩn hơi nghi ngờ: "Từ lúc nàng ấy trở về, chưa nói cái gì sao?"
Với tính cách tùy tiện của nàng, không phải bây giờ nên khua chiêng gõ trống nói cho mọi người biết mình được gả cho Tử Dương Quân sao? Phản ứng này của Bạch phu nhân là như thế nào?
"Quân Thượng!" Không đợi Bạch Mạnh Thị mở miệng, Linh Tú lập tức phá tan sự ngăn cản của đám gia nô, nhào xuống quỳ trước mặt hắn: "Quân Thượng mau đến cứu tiểu thư nhà ta với!"
Thanh âm thê lương, kêu lên gần như vỡ âm, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.
Giang Huyền Cẩn chấn động, loại cảm giác căng thẳng đột nhiên lại kéo tới trong lòng một lần nữa.
"Láo xược!" Bạch Mạnh Thị vội vàng cho người kéo Linh Tú xuống dưới: "Trước mặt Quân Thượng, nào có phần cho ngươi nói chuyện! Kéo xuống vả miệng!"
Động tác của mấy gia nô nhanh nhẹn tiến lên định bắt người, Giang Huyền Cẩn khẽ quát một tiếng: "Khoan đã!"
Bạch Mạnh Thị kinh ngạc: "Quân Thượng?"
Giang Huyền Cẩn đi tới trước mặt Linh Tú, hỏi: "Có chuyện gì?"
Linh Tú vừa nghẹn ngào, vừa chỉ tay vào hai mẹ con Bạch Mạnh Thị: "Nô tỳ vừa mới nhận lệnh đi đưa đồ ở nơi khác. Lúc trở về thì phát hiện tiểu thư bị bọn họ đánh gần chết, bị nhốt ở trong phòng củi, khắp người toàn là máu! Nô tỳ muốn vào xem, nhưng bọn họ gạt ra khóa cửa lại rồi!"
Đồng tử co rút lại, Giang Huyền Cẩn đánh mắt nhìn sang hai người bên cạnh.
Bạch Mạnh Thị cơ bản không phản ứng gì, bà biết Tử Dương Quân và Bạch Châu Cơ có quen biết nhau, lần trước hai người cũng là quay về phủ cùng nhau. Nhưng nhìn thế nào thì hai người này cũng không thể có khả năng có thêm quan hệ khác, suy cho cùng thì đây chính là Tử Dương Quân!
Nhưng trước mắt này là thế nào? Chỉ vì cáo trạng của một nha hoàn, vậy mà Tử Dương Quân lại dùng loại ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn kia nhìn bà sao?
Bạch Mạnh Thị mờ mịt, chân cũng có hơi nhũn ra.
Phất tay để Thừa Hư dẫn theo Linh Tú, Giang Huyền Cẩn không nhiều lời, nâng bước tiến vào trong phủ.
"Mẫu thân, phải làm sao bây giờ?" Bạch Toàn Cơ nôn nóng: "Quân Thượng là tiểu thúc của Giang Diễm, nếu hắn nhìn thấy chúng ta đối xử như vậy với Châu Cơ, chắc sẽ không trở về nói với Giang Diễm chứ? Tiểu thiếu gia sẽ cho rằng con là người tâm địa ác độc đó!"
"Con đừng gấp." Lấy lại tinh thần, Bạch Mạnh Thị cầm lấy bàn tay giúp nàng ta bình tĩnh lại: "Bạch Châu Cơ bị phạt đúng tội, ai đến cũng vô dụng. Hơn nữa đây là việc nhà của Bạch gia chúng ta, cho dù hắn là Tử Dương Quân cũng không thể nhúng tay. Đi, đi theo xem xem!"
Bạch Toàn Cơ cắn môi gật đầu, nhấc váy đi theo Bạch Mạnh Thị.
Linh Tú chạy rất nhanh, gần như là ngã lộn nhào mà dẫn đường. Nhìn thấy phòng củi ở phía xa xa, nàng đưa tay lên chỉ: "Chính là gian phòng phía trước!"
Giang Huyền Cẩn bước nhanh qua đó, nhìn cánh cửa bị khóa, quát lên một tiếng: "Thừa Hư!"
Thừa Hư bên cạnh hiểu ý, rút kiếm chém dây xích đứt thành hai đoạn.
"Binh.."
Cánh cửa bị đẩy ra, bị bám đầy bụi bặm, người nọ dựa vào bên tường đầy đầu người.
"Khụ khụ khụ.." Lí Hoài Ngọc ho khan một tiếng trong phòng củi, nâng mí mắt lên nhìn người vừa tới, hơn nửa ngày mới nhìn rõ là ai, miệng mấy máy nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Giang Huyền Cẩn kinh hãi nhìn tình hình bên trong phòng củi, nâng bước tiến vào bên trong, đưa tay muốn chạm vào trán của nàng. Nhưng bàn tay với tới một nửa, lại bị máu ở trên đầu nàng dọa sợ.
"Làm sao lại có vẻ mặt này chứ?" Hoài Ngọc muốn xê dịch thân người, nhưng lại cứng đờ tại chỗ, thở hổn hển nói: "Tử Dương Quân thích hợp trưng ra khuôn mặt không rõ cảm xúc, như vậy nhìn mới thâm sâu khó dò. Bộ dáng cau mày của ngươi bây giờ thật có chút dọa người đó."
Nói xong, lại mếu máo: "Nhưng mà bây giờ ta thật sự bị dính chặt ở trên tường rồi, ngươi phải ôm thì ta mới có thể đứng dậy."
Giang Huyền Cẩn há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó, lại bị mùi máu tươi trên người nàng lan tới ập vào cổ họng.
Hắn im lặng, thu ngón tay về, đốt tay xiết chặt đến trắng bệch. Lồng ngực giống như bị cái gì đó bóp chặt, có phần không thở nổi.
Là do không khí ở trong phòng củi quá khó thở đi, hắn nghĩ như vậy, chậm rãi cúi người xuống, bế nàng lên.
"Thật sự ôm ta sao?" Hoài Ngọc cười hì hì nhìn xiêm y của hắn: "Ngươi thích sạch sẽ, cả người ta dính đầy máu cọ lên, áo bào này của ngươi đừng nghĩ tới nữa."
Một bộ áo bào mà thôi, không cần nữa thì bỏ đi. Hắn ôm nàng xoay người ra ngoài, nhìn về phía người đứng ngoài cửa.
Bạch Mạnh Thị và Bạch Toàn Cơ đứng bên ngoài, trợn mắt há hốc miệng.
"Quân Thượng, đây.." Bạch Mạnh Thị chỉ vào người trong lòng hắn nói: "Nàng ta vi phạm rất nhiều quy tắc, đánh nhau với gia nô nên mới thành ra như vậy. Đây thuộc về chuyện trong nhà của Bạch phủ."
Dừng lại một chút, bà cảm thấy khí thể vẫn chưa đủ, vì thế làm ra dáng vẻ kiêu ngạo nói: "Đây là hậu viện của Bạch phủ, bất luận là việc gì đều do chủ mẫu ta làm chủ!"
Ngụ ý nói: Ngài quản có hơi rộng rồi phải không?
Giang Huyền Cẩn nâng bước đi về phía bà ta.
Bạch Mạnh Thị ngẩn người, theo bản năng bắt lấy tay của Bạch Toàn Cơ đứng bên cạnh. Khí thế của Tử Dương Quân áp đảo người, cho dù là đang đứng trên địa bàn của bà, cũng không dám nhìn thẳng. Tuy biết rằng hắn sẽ không động thủ, nhưng cứ tiến từng bước qua đây như vậy, thật sự rất dọa người.
"Đây đều là.." Bà muốn nói, đây đều là quy tắc trong phủ, không thể trách bà.
Nhưng mà, trong khi bà mở miệng nói, Giang Huyền Cẩn ôm Bạch Châu Cơ đi lướt qua bên cạnh bà, dường như căn bản không nhìn thấy bà, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
"Linh Tú." Giọng nói của hắn truyền tới từ phía sau: "Tiểu thư nhà ngươi ở đâu?"
Linh Tú ở phía sau nhìn choáng váng, lúc này với lấy lại được tinh thần, vội vàng đi theo sau. Khi đi ngang qua bên cạnh hai người họ, nhíu mày liếc mắt một cái, sau đó chạy càng nhanh hơn.
Sắc mặt Bạch Mạnh Thị nháy mắt đã vô cùng khó coi.
Xung quanh có không ít gia nô hạ nhân, đều đã nhìn thấy tình hình vừa rồi. Bà là chủ mẫu rất có uy tín ở trong phủ này, lại ở trước mặt Tử Dương Quân không nói rõ được một câu.
Vậy tính làm sao?
Tây viện.
Giang Huyền Cẩn ôm Lí Hoài Ngọc sải bước vào trong gian phòng nhỏ, ánh mắt quét một vòng bên trong, im lặng rất lâu.
Lúc trước nàng nói bản thân sống những ngày ở Bạch phủ rất không tốt, hắn không tin. Tốt xấu gì thì nàng cũng là nữ nhi thân sinh của Bạch Đức Trọng, nếu không tốt thì còn nơi nào tốt?
Nhưng mà, bây giờ tận mắt chứng kiến, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác rất kì quái, giống như bản thân lại trở về phòng củi kia, không khí xung quanh ngập tràn bụi bặm, làm cho hắn không thể hô hấp nổi.
Buông người trong lòng đang nửa tỉnh nửa mê lên trên giường, Giang Huyền Cẩn cởi bỏ áo ngoài đầy bụi bẩn của nàng xuống, giúp nàng nằm thoải mái trên giường.
Trong lúc đong đưa qua lại, cổ tay áo hơi mở ra một chút, hắn cúi đầu xuống nhìn thấy vết bầm xanh tím trên cánh tay nàng. Hắn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, duỗi tay kéo toàn bộ ống tay áo nàng lên.
Xanh, tím, đen, một khối máu bầm lớn từ cổ tay nàng lan tới cánh tay, vén tay áo lên càng cao, vết máu bầm lại càng nhiều thêm.
Giang Huyền Cẩn xem xong, sắc mặt rất khó coi, suy nghĩ trong chốc lát, nói với Thừa Hư: "Ngươi về phủ thông báo một tiếng."
"Thông báo chuyện gì?" Thừa hư khom người hỏi.
Ánh mắt hắn sâu thẳm quét qua gian phòng một lượt, Giang Huyền Cẩn nói: "Nói ta ở Bạch phủ, đêm nay không về."
Thừa Hư kinh ngạc: "Chủ tử?"
Cho dù Bạch tứ tiểu thư có bị thương nặng, ngài cũng không thể không về phủ a! Nếu lão thái gia hỏi nguyên nhân, hắn nên bẩm báo lại thế nào?
"Nếu người trong nhà có hỏi, ngươi cứ nói đúng sự thật." Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nói: "Sáng sớm ngày mai, mời phụ thân cùng Đại ca Nhị ca, thay ta đem sính lễ tới đây."
Dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: "Bọn họ đều phải đến hết, một người cũng không thể thiếu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT