Dùng xong bữa trưa chính là thời gian đi dạo trong phủ. Không ít khách khứa đi tham quan vòng quanh Giang phủ, Lí Hoài Ngọc và Lục Cảnh Hành liền nhân cơ hội chia ra hành động, đi thám thính một vòng xung quanh.
Tẩm cư của Giang Huyền Cẩn không thể vào, nhưng giam một người trong phủ, nhất định hạ nhân trong phủ sẽ biết một chút tin tức, vì vậy Hoài Ngọc nâng váy đi tóm đại một tên gia nô tìm cách hỏi chuyện.
Nhưng mà nàng vừa đi qua ngọn giả sơn ở hậu hoa viên thì trông thấy Giang Diễm.
Tiểu thiếu gia Giang gia hình như đang trốn tránh người nào đó, vừa nhìn thấy nàng đến thì hoảng sợ. Chờ sau khi nhìn rõ nàng lại vui vẻ nói: "Sao lại là ngươi?"
Hoài Ngọc mỉm cười: "Trùng hợp ghê nha, tiểu thiếu gia ở đây làm gì vậy?"
Giang Diễm đứng thẳng thân mình, có chút ngượng ngùng nói: "Tùy ý đi một chút."
Lời nói dối này mang nói trước mặt Đại vương quả thật không có sức thuyết phục nào, nhưng Hoài Ngọc không vạch trần hắn, còn nhón chân nhìn người ở bốn phía.
Bên ngoài ngọn giả sơn, vẻ mặt Bạch Toàn Cơ nghi hoặc tìm cái gì đó, trên tay còn bưng một chén trà nhỏ.
Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, nàng lùi về nhẹ giọng nói: "Kia không phải là tiểu thư của Bạch gia sao?"
Thần sắc trên mặt có chút xấu hổ, Giang Diễm nhìn nàng một cái, gật gật đầu: "Là tiểu thư Bạch gia, vốn nên là tứ tiểu thư tới, không biết vì sao nàng ấy đến đây, gia gia còn để ta dạo hoa viên cùng nàng ấy nữa."
"Tứ tiểu thư?" Ngạc nhiên liếc hắn một cái, lại cúi đầu nhìn lại bản thân, Hoài Ngọc đột nhiên nâng tay áo che miệng, cười đến trong mắt hiện lên gian xảo.
"Ta cũng nghe nói rồi, tiểu thiếu gia và Bạch tứ tiểu thư có hôn ước."
Vừa nghe thấy lời này, Giang Diễm liền nóng nảy: "Ta không thừa nhận!"
"Hả? Vì sao không thừa nhận?"
Liếc nhìn nàng một cái, Giang Diễm thở dài: "Ai lại nguyện ý cưới một kẻ ngốc chứ? Hôn sự này được định từ lúc ta còn chưa sinh ra, căn bản ta không biết gì, dựa vào cái gì bắt ta thừa nhận?"
Hoài Ngọc sờ sờ cằm, gật đầu: "Đúng là đạo lí này, nhưng nếu Bạch tứ tiểu thư không phải kẻ ngốc thì sao?"
"Không phải kẻ ngốc thì ta cũng không muốn lấy." Giang Diễm nhíu mày: "Hôn sự của bản thân, đương nhiên phải để bản thân làm chủ mới tốt."
Nàng không nhịn được cho hắn một cái vỗ tay, cười nói: "Tiểu thiếu gia thật sự đã học được mười phần khí phách của Tử Dương Quân rồi."
Nhắc tới tiểu thúc của hắn, mắt Giang Diễm sáng lên, ngưỡng mộ nói: "Tiểu thúc thật sự rất lợi hại, nếu ta có thể tự mình làm chủ giống tiểu thúc thì tốt rồi."
"..."
Hoài Ngọc cười như không cười: "Tử Dương Quân cũng chưa chắc có thể làm chủ mọi chuyện của bản thân đi? Cái vị trí kia của hắn phải cao một chút."
Hài tử lớn lên trong Giang phủ đều rất thuần lương, làm sao đã gặp qua loại sói đuôi to như Lí Hoài Ngọc bao giờ. Vuầ nghe thấy nàng nghi ngờ tiểu thúc nhà mình, Giang Diễm không nghĩ ngợi gì liền phản bác lại: "Tiểu thúc nhất định có thể làm chủ mọi chuyện của bản thân, người đã làm việc sẽ không thể sai, cho nên gia gia chưa bao giờ can dự vào."
"Ta nghe nhiều người khen ngợi Tử Dương Quân có công trợ giúp triều chính, nhưng phương diện này lại chưa từng nghe qua lời khen nào."
"Ngươi không tin có thể tùy ý tìm một người trong phủ mà hỏi." Giang Diễm hếch cằm nói: "Cái khác thì không nói, đã nói đến Mặc cư kia của tiểu thúc, luôn luôn không ai dám đi vào. Cho dù là cha ta và nhị thúc, đều phải bẩm báo lại. Ở sân trong của Giang phủ còn không cho các trưởng bối tùy tiện ra vào, ai có thể làm chủ được chuyện như thế chứ?"
Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hai tay Hoài Ngọc nâng tim: "Lợi hại như vậy sao? Vậy Mặc cư không cho ai ra vào trong lời nói kia, có phải là che giấu các loại cơ quan gì không?"
Nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Giang Diễm có chút đắc ý: "Cũng không phải là ai cũng không thể vào được, gần đây cũng có người bị đưa vào trong đó. Tiểu thúc thân phận tôn quý, người muốn mưu hại không ít, cho nên trong viện có chút cơ quan cũng là chuyện bình thường."
"Thật lợi hại nha!" Hoài Ngọc reo lên, vẻ mặt sùng bái cùng ngưỡng mộ, giống hệt các thiếu nữ không hiểu chuyện.
Trên mặt Giang Diễm bay qua vài rặng mây hồng, liếc nhìn nàng một cái, lại ho nhẹ hai tiếng nhìn về phía khác: "Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể dẫn ngươi nhìn từ phía xa xa một chút."
"Vậy thì không cần, quấy rầy đến Tử Dương Quân sẽ không tốt lắm." Hoài Ngọc cười nói: "Ta chỉ là cảm thấy lời ngươi vừa nói, Mặc cư kia còn rất huyền bí. Không biết là nhân tài kiểu gì mới được đưa vào trong a?"
Nói tới đây, Giang Diễm lập tức ngậm miệng, ánh mắt chuyển động, cười nói: "Còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?"
Nhanh như vậy mà đã chuyển qua lời khác, gần như Hoài Ngọc có thể xác định.. Thanh Ti đúng thật đang ở trong Mặc cư.
Bàn tay trong tay áo đưa lên tạo thành quyền, nét mặt nàng bất động, tiếp tục cười nói: "Ta sợ nói ra sẽ làm ngươi sợ."
Giang Diễm sửng sốt, nhìn lại một thân trang phục trên người nàng, có lẽ cũng là một cô nương của gia đình giàu có. Nhưng nghĩ lại một chút, trong triều này còn có nhà ai giàu hơn Giang gia nữa chứ? Có thể làm cho hắn sợ sao?
Vì thế Giang Diễm mỉm cười, tự tin nói: "Ngươi nói đi, nhất định ta sẽ không sợ."
"Vậy được." Hoài Ngọc mỉm cười, nâng váy hướng về phía hắn làm một cái lễ vô cùng đúng mực: "Tiểu nữ Bạch phủ tứ tiểu thư Bạch Châu Cơ, tham kiến tiểu thiếu gia."
Giang Diễm: "..."
Hắn bị dọa rồi.
Cô nương trước mặt này thập phần quý khí, vậy mà là Bạch tứ tiểu thư, là cái người Bạch Châu Cơ trong lời đồn đính hôn cùng hắn bị điên dại, mới vừa rồi còn bị hắn ghét bỏ một phen đây sao?
"Ngươi.." Trợn tròn mắt nhìn nàng, Giang Diễm cảm thấy bản thân có thể đã nghe nhầm: "Làm sao ngươi có thể là Bạch tứ tiểu thư được!"
Thoạt nhìn nàng tuyệt đối không ngốc a!
Hoài Ngọc cười tủm tỉm thưởng thức sự thay đổi nét mặt của tiểu thiếu gia một phen, sau đó buồn phiền mà thở dài: "Ta cũng hy vọng ta không phải, nhưng ta thật sự là Bạch tứ tiểu thư, làm cho tiểu thiếu gia thất vọng rồi."
Nhất thời trên mặt Giang Diễm có đủ loại màu sắc, ánh mắt quái dị nhìn nàng, cứng đờ không biết nói gì cho phải.
Còn có chuyện gì khó giải quyết hơn chuyện nói xấu lại nói cho chính chủ nghe chứ?
"Ta.." Tiểu thiếu gia lắp bắp biện giải cho chính mình: "Lời vừa rồi thật sự là không phải ý tứ đó đâu, chỉ là ta ghét việc sắp đặt hôn sự của các trưởng bối, không có ý tứ ghét bỏ ngươi."
"Vậy sao?" Hoài Ngọc đáp lời, đôi mắt cũng rũ xuống, bộ dạng thương tâm muốn chết: "Ngươi không cần an ủi ta, chính ta tự biết Bạch tứ tiểu thư bên ngoài truyền đi là cái hình dạng gì, ngươi không thích cũng là đương nhiên."
"Không.. Không phải."
"Vậy là cái gì?" Nàng giả vờ gạt nước mắt, ủy khuất nói.
Mặt Giang Diễm đỏ lên, hắn luôn miệng lưỡi lanh lợi, lúc này lại thật giống như một kẻ ngốc, lo lắng luống cuống nói: "Ngươi rất tốt, ngươi không ngốc! Váy rất đẹp, ngươi.. Ngươi cũng rất xinh đẹp."
Nhịn không được nữa rồi, Lí Hoài Ngọc "xì" một cái liền cười ra tiếng.
Thấy nàng nở nụ cười, Giang Diễm mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Nhìn nàng cười đến mắt hạnh long lanh, bên tai hắn có hơi đỏ lên.
Đang định nói thêm điều gì đó, bên ngoài giả sơn đột nhiên vang lên tiếng của Thừa Hư: "Tiểu thiếu gia?"
Có hơi kinh hãi, Giang Diễm muốn trốn tránh, nhưng tai Thừa Hư vô cùng nhạy bén, chắc chắn biết hắn ở phía sau giả sơn, cười liền nói: "Lão thái gia tức giận, người mau mau đến đình nghỉ mát bên kia đi."
Vất vả lắm mới sắp xếp được cuộc gặp mặt của hắn cùng Bạch nhị tiểu thư, thế nhưng người thì không biết chui vào xó nào rồi, lão thái gia có thể không tức giận sao?
Giang Diễm cảm thấy da đầu run lên, liếc Hoài Ngọc một cái, bất đắc dĩ nói: "Ta đi một chuyến."
"Tiểu thiếu gia đi thong thả." Hoài Ngọc uốn gối tiễn hắn, nhưng cũng nghiêng đầu gọi một tiếng: "Thừa Hư!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT