Lục Cảnh Hành đương nhiên muốn xem, gấp cây quạt đập mạnh vào lòng bàn tay một cái cất tiếng được.
Nhưng mà, tiếng "Được" còn chưa kịp nói ra, đám người xung quanh đã xôn xao lên.
"Ai nha, đến rồi đến rồi!"
"Thật không hổ là hậu bối của Giang gia, nhìn xem phong thái dáng vẻ của người ta kìa, chính là không giống với người thường chút nào."
Tiếng tán dương nổi lên tứ phía, tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía lối đá vuông thông vào Tiền đường.
Cuối con đường, Giang Diễm sải bước mà đến. Cổ áo thêu vàng đỏ, giày màu vân mây, đai lưng nạm ngọc sắc đỏ kèm theo bộ cẩm bào trắng như tuyết, coi ra tiểu thiếu gia này đúng là có một thân thể tốt, dù cho mái tóc đen chỉ tùy ý mà cột lại phía sau lưng. Quả nhiên là phong thái phi phàm, long chương phượng tư.
"Phong thủy của Giang gia đúng thật là tốt, hài tử dưỡng ra mỗi người đều rất xinh đẹp." Lục Cảnh Hành cười nói một câu.
Lí Hoài Ngọc đồng ý gật đầu: "Đây là lời nói thật."
Giang Diễm này xem như là đứa cháu trai có tiền đồ nhất Giang gia, lại còn thân thiết với Giang Huyền Cẩn, người ở bên ngoài thích thổi phồng người nhà Giang gia không ít, đem hai vị thúc cháu này đặt ngang hàng mà khen. Cái gì mà "Giang phủ song ngọc, Giới này Diễm (*) này, ta mộng chờ mong này, cuối cùng cũng không thể quên" Buồn nôn đến có thể nổi da gà toàn thân.
(*) Giới này Diễm này: Tên tự của Giang Huyền Cẩn là Giang Giới, còn chữ "Diễm" là của Giang Diễm.
Có điều buồn nôn thì buồn nôn, trái lại vẫn nói trúng tâm tư của không ít nữ nhân trong Kinh Thành này. Mà không, Giang Diễm đi từng bước tới chỗ Giang Huyền Cẩn, một nhóm tiểu thư khuê các bên cạnh bàn yến hội nhìn đến nỗi hai gò má ửng hồng, đặc biệt là bên phía cửa đại đường, chỗ Bạch Tuyền Cơ đang đứng, đôi mắt phát quang, cực kì vui sướng.
Vừa rồi Hoài Ngọc đã chào hỏi qua trưởng bối của Giang gia, lúc này trông thấy Bạch Đức Trọng đứng cùng người nhà của Giang gia, rất có một nửa dáng vẻ của chủ nhà a.
Nhìn thấy Giang Diễm tới gần, Bạch Toàn Cơ đứng càng thêm đoan trang, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, đuôi mắt còn liếc hắn một cái, chờ mong Giang Diễm hắn có thể liếc về hướng nàng đang đứng bên này nhìn một chút.
Thế nhưng, Giang Diễm đến là để làm lễ vấn tóc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu thúc nhà mình, tuyệt đối không nhìn sang nơi khác.
"Thời gian vừa đẹp." Giang Sùng đưa tay bỏ ngọc quan trên đỉnh đầu xuống, đưa cho Giang Huyền Cẩn một chiếc dây cột tóc bằng gấm: "Đợi làm xong lễ này, ta sẽ đi mời phụ thân khai yến."
Giang Huyền Cẩn gật đầu, đón lấy đồ vật rồi đi tới trước mặt Giang Diễm.
Lễ vấn tóc là quy tắc nhất định phải làm của nam tử Bắc Ngụy khi tròn mười tám tuổi, do vị thúc bá có địa vị cao nhất trong nhà đích thân buộc lên, có ý nghĩa là từ đây không còn là trẻ nhỏ nữa, có thể một mình gánh vác một phía.
Thúc bá đồng lứa của Giang gia, thân phận cao nhất đương nhiên là Giang Huyền Cẩn. Lí Hoài Ngọc ngó dài cổ mà nhìn Giang Huyền Cẩn buộc cho Giang Diễm một cái búi tóc đẹp, đội lên ngọc quan, đột nhiên lại nghĩ đến lễ cập kê của chính mình.
Lúc Tiên Hoàng mất, nàng mới lên mười hai tuổi, khi mười lăm tuổi, trong Hoàng thất có một vị thúc bá duy nhất lại chết ở trong tay nàng. Vì thế lễ cập kê là do Giang Huyền Cẩn đến làm cho nàng.
Khi đó Giang Huyền Cẩn rất nghiêm túc, rõ ràng tuổi tác còn nhỏ, vậy mà vẻ mặt lại rất giống với những lão già trong triều, hắn cầm ngọc kê buộc lên cho nàng, sức lực trên tay rất không đúng mức, làm nàng đau đến phải nhe răng trợn mắt.
Nhưng hôm nay xem ra, dường như hắn hiểu rõ phải buộc như thế nào, lực đạo trên tay vừa điềm đạm vừa vững vàng.
Lí Hoài Ngọc bĩu môi xem thường, thầm nghĩ xung quanh người này chỉ cần không có nàng là được rồi.
Lễ vấn tóc rất nhanh đã xong, Giang lão gia bước ra khai yến, các tân khách đều sôi nổi ngồi xuống.
Bạch Đức Trọng dẫn theo Bạch Tuyền Cơ, đi thẳng đến phía đầu bàn tiệc.
"Đây là Bạch nhị tiểu thư sao?" Giang lão thái gia nhìn thấy Bạch Toàn Cơ, mỉm cười hiền lành: "Trở thành một đại cô nương rồi."
Bạch Toàn Cơ theo quy củ mà hành lễ: "Tham kiến Giang lão gia."
"Tốt, đi vào ngồi đi." Giang lão gia nói: "Chờ dùng xong bữa trưa, lão hủ này sẽ để Diễm Nhi dẫn cháu đi hoa viên một chút."
Trong lòng Bạch Toàn Cơ vui mừng, vội vàng đáp lời: "Vâng."
Thành rồi, Giang lão thái gia gật đầu, hôn sự này nhất định có thể thành rồi. Bạch Toàn Cơ cúi đầu e thẹn nén ý cười, nắm lấy chiếc khăn tay mà vẫn không nhịn được run lên.
Nàng chờ mong hôn sự này nhiều năm như vậy, cuối cùng thì cũng rơi xuống đầu nàng!
Giang Huyền Cẩn im lặng gắp đồ ăn, cũng không quan tâm đến đoạn đối thoại lắm. Chỉ là, khoảnh khắc buông đũa xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía vị Bạch tứ tiểu thư kia.
Lí Hoài Ngọc và Lục Cảnh Hành ngồi ở bàn tiệc trong đình viện, do ở Bạch phủ chưa được ăn thứ tốt đẹp gì, vừa nhìn thấy món ngon vừa quý vừa lạ trên bàn, nàng kiềm chế không nổi, chiếc đũa trong tay nhanh chóng gắp lia lịa đồ ăn vào bát.
Lục Cảnh Hành bất đắc dĩ mà mở ngọc phiến ra che ra trước mặt giúp nàng, dở khóc dở cười nói: "Trước kia ngươi cũng không thích ăn thịt như vậy."
"Nếu cho ngươi vài ngày ăn cháo nhạt cải trắng, cũng sẽ thích ăn thịt giống ta mà thôi." Hoài Ngọc hừ một tiếng, nói: "Thứ nữ Bạch phủ không thỏa đáng chút nào."
Cho nàng một ánh mắt đồng tình, Lục Cảnh Hành duỗi tay gắp thêm cho nàng chút thịt.
Thu hồi ánh mắt, Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt nghĩ, nếu quan hệ của hai người này thật sự không bình thường, giống hệt như đã quen biết nhiều năm rồi. Nếu hôn sự Bạch Châu Cơ và Giang Diễm không còn nữa, không chừng nàng ta sẽ chuyển sang gả cho Lục phủ.
Nàng ta thật đúng là không lỗ vốn chút nào.
Giang Thâm Giang nhị công tử bên cạnh đang cao hứng bừng bừng mà gắp đồ ăn, bỗng nhiên liền cảm thấy bên cạnh hơi lạnh lẽo.
"Tam đệ?" Hắn ù ù cạc cạc hỏi: "Sao đệ lại không vui?"
Thần sắc bình tĩnh, ánh mắt như bình thường, tại sao thoạt nhìn hắn lại giống dáng vẻ đang không vui nhỉ?
Giang Thâm chăm chú nhìn hắn, nói: "Từ khi đệ đi theo làm xong tang sự của trưởng công chúa liền trở nên kì quái, khẳng định không phải chỉ một mình ta cảm thấy như vậy, đại ca người nói sao?"
Giang Sùng bị điểm danh, cũng liếc nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, gật đầu nói: "Cũng có chút."
"Xem đi, khai báo thành thật." Giang Thâm buông đũa cười nói: "Có phải nhìn thấy Diễm Nhi sắp phải thành thân rồi, bên cạnh đệ vẫn chưa có ai nên sốt ruột phải không?"
Mặt Giang Huyền Cẩn tối sầm, trầm giọng nói: "Đệ không định lấy vợ."
"Hồ nháo!" Giang lão thái gia trợn mắt: "Trước kia ngươi nói đại sự chưa thành, không có lòng dạ nào lấy vợ. Bây giờ việc nên thành cũng đã xong hết rồi, ngươi còn thật sự muốn đem ba nén hương hỏa mà ta vất vả lắm mới dưỡng ra dập tắt mất một cây sao?"
Giang Huyền Cẩn nín thinh, không lên tiếng.
Giang lão thái gia có hơi buồn bực nói: "Ngươi từ nhỏ đến lớn đều không có chuyện gì khiến ta phải nhọc lòng, hoàn toàn không có việc gì không thể làm được, hôn sự cũng đừng khiến ta phải nhọc lòng chứ?"
"Phụ thân bớt giận." Giang Sùng nói: "Nói thật ra, nữ tử trong Kinh Thành này, quả thực rất ít người có thể xứng đôi với Tam đệ. Đệ ấy không gặp được người thích hợp, chúng ta cũng không thể cứng rắn miễn cưỡng được."
"Cứng rắn miễn cưỡng còn tốt hơn chặt đứt hương hỏa!"
Mắt thấy lão gia đã tức giận, Giang Thâm vội vàng trấn an nói: "Người đừng có gấp, mấy hôm trước nhi tử có đi miếu xin cho Tam đệ một quẻ, người ta nói đệ ấy hồng loan lưu động, chuyện tốt sẽ lập tức tới ngay thôi."
Vừa nghe thấy lời này, Giang lão thái gia có hơi vui mừng: "Thật sao?"
"Thật hơn vàng ấy chứ." Giang Thâm cười nói: "Người bớt lo lắng đi, Tam đệ luôn luôn có chủ kiến, hôn sự của đệ ấy, tốt hơn là để cho chính đệ ấy làm chủ."
Nếu là ở nhà khác, khẳng định là nghe lời cha mẹ người mai mối, nhưng từ nhỏ đến lớn Giang Huyền Cẩn đều khôn ngoan đến đáng sợ, bất luận là chuyện gì cũng đều có thể làm vô cùng tốt, sau này là thụ phong Tử Dương Quân, càng làm rạng rỡ tổ tông.
Đứa nhỏ như vậy, Giang lão gia không muốn quá nghiêm khắc với hắn, thậm chí còn tủi thân mà nghĩ, chỉ cần hắn nguyện ý cưới, cho dù là cưới ăn mày bên đường, ông cũng sẽ tổ chức long trọng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT