Tống Tuyết Kiều giật mình, vô thức vươn tay ra nhét điện thoại vào trong túi.

Cô ta ngồi dậy từ dưới đất, cảm giác chỗ bị đạp đau thấu tim, không khỏi nổi giận, nhìn Lâm Tịch hung tợn mắng: "Mặt hàng giống bà già như cô, cũng dám đá tôi?"

"Thân phận cô cao hơn tôi bao nhiêu? Tôi có dám đá cô hay không, trong lòng cô không biết chút nào sao? Lấy điện thoại ra, thừa dịp hiện tại tôi còn không muốn giết người diệt khẩu." Lâm Tịch từ tốn nói.

Tống Tuyết Kiều nghe được Lâm Tịch nói gì mà "Giết người diệt khẩu," nghĩ đến dáng người gầy gò nho nhỏ của Lâm Tịch, trước đó là do mình không có đề phòng mới bị đá trúng, lại còn dám uy hiếp cô ta.

Cô ta không những không giận mà còn cười, trong giọng nói mang theo khinh miệt: "Còn giết người diệt khẩu? Chỉ bằng cô? Gọi điện thoại cho lò hỏa táng hỏi một chút, cô đã lấp vào nấm mồ nào? Mau tránh ra cho lão nương, có tin tôi lớn tiếng kêu cứu hay không, bảo vệ cảnh sát tùy tiện đi lên hai người, hai người các cô đều xong đời!"

"Tây Lăng Mặc, anh vừa mới phong ảnh đế, cứ như vậy trơ mắt nhìn tiểu trợ lý hủy tiền đồ của mình?" Tống Tuyết Kiều mở đôi mắt to nhìn Tây Lăng Mặc, lại không còn vẻ điềm đạm đáng yêu như mấy lần gặp trước đó.

Trong lòng Tây Lăng Mặc hoàn toàn lạnh lẽo.

Anh ta không phải người mới, sờ soạng lần mò trong vòng này cũng được mấy năm, nhưng lúc trước người khác sẽ chỉ xem thường anh ta, quát lớn anh ta, hao tổn tâm cơ kiếm chuyện với anh ta như vậy, vẫn là lần đầu.

Chỉ sợ từ lúc bước lên thảm đỏ người phụ nữ này đã tính toán anh ta.

"Vậy cô có thể tranh thủ gọi đi, trong phòng này có đồ ăn cô tăng thêm "Gia vị" đưa tới, vừa vặn còn chưa ăn sạch toàn bộ đâu, đến lúc đó chú cảnh sát tìm ai uống trà còn chưa biết, đến tột cùng là ai bị hủy tiền đồ khó mà nói chắc được nha!" Lâm Tịch nhàn nhàn nói.

Tống Tuyết Kiều liếc nhìn đồ ăn trên bàn trà, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ai có thể chứng minh những vật này là tôi đưa tới? Dù sao tôi có ảnh chụp trong điện thoại di động, chỉ cần tôi vẫn luôn chắc chắn Tây Lăng Mặc có ý đồ cưỡng gian mình, cho dù cuối cùng kết quả là chưa thỏa mãn, vị ảnh đế mới lên này liền thối đến mức không ngửi được. Tránh ra!"

Mặc dù tiếng nói cô ta lớn, nhưng giọng nói lại hơi hơi run rẩy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là đang phô trương thanh thế.

Dù sao hiện tại cục diện là hai đối một, rất bất lợi đối với cô ta.

Tống Tuyết Kiều phiền muộn, tám mươi tám cái dập đầu đều dập xong rồi, chỉ còn cái cuối cùng này, kết quả sắp thành lại bại!

Cô ta chỉ muốn lưu thêm vài bức ảnh, lại chụp cho mình và Tây Lăng Mặc mấy tạo hình càng thêm chân thật, vậy mà lại thành cục diện như bây giờ, ai mà ngờ được tiểu trợ lý rõ ràng đã bị phái đi ra ngoài làm sao lại trở về rồi?

Tiểu trợ lý đáng chết này, trễ thêm năm phút đồng hồ nữa, cô ta đã đại công cáo thành.

Lâm Tịch nhìn hộp cơm giữ ấm đựng đồ ăn một chút: "Phía trên này chỉ có vân tay ba người chúng ta, chính là chứng cứ. Lại có, xin cho phép tôi nhắc nhở cô một chút, lúc cô đưa hộp cơm cho tôi, camera trong hành lang đã ghi lại toàn bộ nội dung nói chuyện giữa chúng ta, thím, có một số việc không phải cô phủ nhận liền có thể phủ nhận. Nếu như muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm."

Sắc mặt Tống Tuyết Kiều rốt cuộc trở nên trước đỏ sau xanh, trong xanh còn lộ ra trắng.

Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng: "Bà thím này, cô gọi đi, chúng tôi đều đang chờ đây này!"

Cô càng tràn đầy tự tin nói như vậy, trong lòng Tống Tuyết Kiều càng không chắc, vân tay trên hộp cơm không tính là gì, cô ta hoàn toàn có thể nói là Tây Lăng Mặc mời cô ta cùng nhau ăn, nhưng nếu như tiểu trợ lý này thật sự có thể điều tra camera khách sạn, như vậy cô ta thật đúng là đào hố chôn mình.

Lúc trước sở dĩ không có suy tính chuyện này vào cũng là bởi vì Thỏa Nghiêm đã chào hỏi người ở bên trong đoàn làm phim, hôm nay toàn bộ người tại lầu năm đều ở studio, duy chỉ có Tây Lăng Mặc không có phần diễn, mà cô ta lại dễ như trở bàn tay lấy được chìa khóa phòng, chỉ cần mười mấy hai mươi phút trên cơ bản nên quay đều quay xong, đến lúc đó cô ta trực tiếp lặng lẽ chạy đi, sau đó gửi cho Tây Lăng Mặc hai tấm ảnh, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Ngay cả khi cô ta chỉ cần có thể đi ra khỏi căn phòng này, lập tức liên hệ Thỏa Nghiêm tìm người trong khách sạn xử lý video theo dõi hành lang liền vạn sự đại cát.

Nhưng mà, Tống Tuyết Kiều tuyệt vọng nhìn đống vật thể ở trước mặt này, hi vọng của cô ta đã bị chặn lại cực kỳ chặt chẽ.

Một khi cảnh sát thật sự tham gia, video trên hành lang chính là tử huyệt của cô ta, cô ta cũng không xác định Thỏa Nghiêm có thể kịp thời xử lý tốt chuyện này hay không.

"Lấy điện thoại ra!" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng Tây Lăng Mặc, Tống Tuyết Kiều sợ đến mức toàn thân khẽ run rẩy.

Cô ta còn có thể như thế nào đây? Ngoại trừ ngoan ngoãn giao điện thoại ra, giờ phút này cô ta quả thật không còn cách nào khác.

Tây Lăng Mặc bảo cô ta mở khóa điện thoại, lập tức cầm điện thoại ở trong tay, bắt đầu xem những tấm hình kia, càng xem sắc mặt anh ta càng khó coi.

Hầu hết đều là hình anh ta, ở trên điện thoại di động người khác nhìn thấy ảnh chụp chính mình chỉ mặc quần lót, Tây Lăng Mặc chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Thế giới này, vì sao những thứ tốt đẹp càng ngày càng ít, ngươi lừa ta gạt lại càng ngày càng nhiều?

Từ lúc bắt đầu người phụ này đã kịch bản chính mình, đáng tiếc anh ta thế mà không có một chút cảnh giác nào.

Nếu như không phải trợ lý của mình phát hiện, chỉ sợ bây giờ mình đã là thịt trên thớt gỗ, mặc người chém giết.

Tây Lăng Mặc xóa sạch sẽ ảnh chụp anh ta trong điện thoại di động, Lâm Tịch mỉm cười nhận lấy điện thoại, sau đó cầm điện thoại di động lên hung hăng đập mấy lần, điện thoại chia năm xẻ bảy, kế tiếp Lâm Tịch lại mang theo nụ cười cảnh đẹp ý vui, đem điện thoại vỡ nát ném vào bồn cầu ngay trước mặt Tống Tuyết Kiều, tiếp tục "Ào" một tiếng, xả nước sạch sẽ.

Tống Tuyết Kiều thét chói tai vừa chạy tới muốn đẩy Lâm Tịch, vừa mắng: "Cô là đồ thần kinh sao? Ảnh chụp đã xóa bỏ, cô còn muốn thế nào? Dựa vào cái gì đập điện thoại di động của tôi?"

"Ôi, tôi chính là vì muốn chứng minh một chút, kỳ thật chất lượng điện thoại của cô cũng không tốt lắm. Vì sao không hỗ trợ hàng nội địa một chút chứ? Mặc dù giống nhau đập hai lần liền nát, nhưng tối thiểu giá cả tiện nghi."

Lâm Tịch lười biếng nói: "Đừng cho rằng tôi chỉ là trợ lý liền không biết có một loại phần mềm có thể khôi phục ảnh chụp và video bị xóa bỏ. Điện thoại của cô chẳng qua là bị mai táng bởi sự tham lam của cô, không liên quan tới chúng tôi một xu nào, không phải sao?"

"Đừng quên, mấy ngày trước cô dựa vào ảnh đế nhà tôi cọ một phen nhiệt độ, lấy oán trả ơn như vậy không đau lòng sao?"

Lâm Tịch tay giơ lên, thổi một ngụm khí, sau đó dùng ngón tay nâng cằm cô ta lên, dáng vẻ lưu manh nhìn qua Tống Tuyết Kiều: "Cô xem dung mạo mình xinh đẹp như vậy, hiện tại cũng bắt đầu có chút danh tiếng, thật vất vả chen vào xã hội thượng lưu, đã bắt đầu làm chuyện hạ lưu như vậy, thật sự tốt sao?"

Lời nói đều để ngươi nói, lão nương còn có thể nói cái gì? Tiễn ngươi đi chết có được hay không?

Hiện tại Tống Tuyết Kiều cũng muốn bóp chết Lâm Tịch rồi, nhưng ác nhân nhát gan, cho dù cô ta có ý nghĩ này, dưới cục diện trước mắt cũng không có can đảm này.

Bây giờ cô ta thật sự bị Lâm Tịch dọa cho sợ vỡ mật, đã không sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào, chỉ tập trung tinh thần muốn nhanh chóng thoát thân mà đi, cũng không tiếp tục muốn nhìn thấy tiểu trợ lý được Tà thần phụ thể này.

Thật đáng sợ!

Lâm Tịch cẩn thận kiểm tra cả phòng, thậm chí không tiếc khiến cho đầu mình đau như muốn nứt, vận dụng tinh thần lực, sau khi bảo đảm không có sơ hở, mới thả Tống Tuyết Kiều thất hồn lạc phách rời đi.

Đợi đến khi Tống Tuyết Kiều hoảng hốt, lộn nhào chạy ra khỏi phòng, Lâm Tịch đặt mông ngồi dưới đất, dáng vẻ dường như đứng lên cũng không nổi, toàn thân run rẩy nói: "Sợ thật.. Làm tôi sợ muốn chết!"

Tây Lăng Mặc lập tức trừng mắt, thì ra bộ dáng hung thần ác sát vừa rồi đều là giả vờ, anh ta nói mà tại sao lại đột nhiên giống như biến thành người khác?

Cô nương, toàn thế giới đều thiếu cô một tượng vàng nhỏ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play