Trong viện phúc lợi nhi đồng có hệ thống dạy học của mình, tất nhiên là khác với trường học bên ngoài.
Phải nói Tô Tỉnh Tỉnh chỉ vì là bé gái liền bị cha mẹ vô tình vứt bỏ đúng là rất xui xẻo, nhưng đồng thời cô ấy cũng là một người rất may mắn, bởi vì viện phúc lợi nhi đồng chỗ cô ấy rất chính quy, hơn nữa cô ấy lại được Tây Lăng Mặc giúp đỡ, cho nên may mắn tại năm mười sáu tuổi này tiến vào trường nhất trung thành phố trở thành một học sinh lớp mười.
Các bạn học trong lớp đều biết cô ấy là một đứa cô nhi, nhận được sự giúp đỡ của người khác mới có thể trở thành học sinh lớp này.
Tất nhiên có loại thân phận này kiềm chế, sẽ có người không quá thân thiện đối với cô ấy, nhưng hầu hết mọi người đều vẫn rất thân mật, bạo lực học đường quả thật là có, chẳng qua cũng không có nghiêm trọng đến mức có ở khắp nơi.
Thậm chí rất nhiều bạn học tặng cho cô ấy một ít văn phòng phẩm cùng với quần áo của mình để giúp đỡ bạn học đáng thương này.
Tô Tỉnh Tỉnh biết, cô ấy khác với người khác, bởi vậy gần như là liều mạng học tập, người khác có thể sống phóng túng, đánh cái rắm náo loạn, nhưng cô ấy không có tư cách này.
Cô ấy không muốn vẫn là tồn tại bị người thương hại kia, càng không muốn gánh lấy thân phận cô nhi bị người thương hại đến già.
Đối với mỗi bạn học từng trợ giúp cô ấy, Tô Tỉnh Tỉnh đều sẽ vô cùng cảm kích, hơn nữa lặng lẽ ghi tên những bạn học này vào bên trong một quyển nhật ký.
Ở đầu danh sách trong quyển nhật ký kia, viết rõ ràng: Tây Lăng Mặc!
Hơn nữa lại tăng thêm một cái ký hiệu quan trọng.
Bởi vì nền tảng rất mỏng, cộng thêm Tô Tỉnh Tỉnh cũng không phải là người rất thông minh, dựa vào sự khắc khổ vượt mức bình thường, cô ấy thi đậu trường cao trung phổ thông tại thành phố.
Ba năm cao trung, cô ấy gần như dành hết cả ngày lẫn đêm liều mạng học tập, dường như từ đầu đến cuối luôn có một cây roi vô hình đang không ngừng quất cố ấy, thúc giục cô ấy, cuối cùng cô ấy đã được như nguyện thi vào khoa quản lý của trường đại học truyền thông ZJ.
Thật ra cô ấy muốn học đại học truyền thông ZG ở Bắc Kinh, nhưng đối với một người vô luận là ngoại hình hay là thiên tư đều không phải quá ưu tú mà nói, điều này thật sự quá khó. Trường học kia cho ra bao nhiêu danh nhân không cần liệt kê mọi người cũng biết, nói là cái nôi minh tinh cũng không ngoa.
Có không ít người mới cũng bởi vì học tập ở đây mà may mắn nhận được nhân vật nào đó sau đó bay lên sáng tạo ra kỳ tích kinh thiên.
Trong lòng thiếu nam thiếu nữ nào chưa từng có một giấc mộng minh tinh chứ?
Tất nhiên trong này không bao gồm Tô Tỉnh Tỉnh.
Cô ấy vẫn là người kiệm lời đến mức trông rất chất phác.
Vô luận là trung học hay là cao trung cho đến đại học, cô ấy đều là người liều mạng học tập để phong phú chính mình lại có chút không hợp với mọi người.
Toàn bộ thời gian sau khi Tô Tỉnh Tỉnh học xong đều dùng để truy đuổi một thân ảnh, đó là Tây Lăng Mặc.
Tây Lăng Mặc là một minh tinh, nhưng là một minh tinh rất khiêm tốn.
Trong lúc giúp đỡ Tô Tỉnh Tỉnh, Tây Lăng Mặc là minh tinh nhỏ ngoài tuyến ba. Trên cơ bản vẫn luôn đóng vai nam phụ si tình lốp xe dự phòng số N, hoặc là phụ trách tiểu lâu la làm nền cho vầng sáng của nam chính, hoặc chính là tiểu nhân vật phản diện tuỳ tiện bị biến thành vật hi sinh.
Chẳng qua tiếp thu toàn bộ ký ức của Tô Tỉnh Tỉnh, Lâm Tịch biết, lấy tướng mạo và kỹ năng diễn xuất của Tây Lăng Mặc, anh ta không có khả năng vĩnh viễn là tiểu minh tinh ngoài tuyến ba, trừ khi chính anh ta tìm đường chết.
Tất nhiên bản thân anh ta cũng không có tìm đường chết, lại như cũ bởi vì không quá thích ứng ngành giải trí, cuối cùng rơi vào một kết cục hết sức thê lương.
Bởi vì tướng mạo Tây Lăng Mặc cực kỳ tuấn dật, thân cao1m82, một đầu tóc hơi xoăn nhã nhặn mà ngốc nghếch đáng yêu, đôi mắt cũng không phải là đen trắng rõ ràng, giống như trời sinh mang theo chút hồng nhạt, đuôi mắt hẹp dài nhếch lên, lông mi dài mà cong, hiển nhiên là một cặp mắt đào hoa. Màu da trắng nõn, ngũ quan mặc dù không phải rất tinh xảo, nhưng hội tụ cùng một chỗ lại cho người ta một loại cảm giác công tử như ngọc.
Tây Lăng Mặc hơi cận thị, bởi vì không phải quá nghiêm trọng, vì quay phim anh ta cũng không có đeo kính.
Thế là lúc anh ta nhìn người ta thường thường sẽ nheo hai mắt lại, trong nháy mắt đó Tây Lăng Mặc luôn lơ đãng nhíu chặt hai hàng lông mày, chính là trong nháy mắt này, Tây Lăng Mặc có một loại vẻ đẹp mê ly kinh tâm động phách không phân rõ giới tính.
Ôi!
Lâm Tịch thở dài một hơi, đều nói hồng nhan họa thủy, có đôi khi không chỉ họa người khác, còn thường thường họa chính mình, vô luận nam nữ.
Chính là một đôi mắt này mang đến tai họa ngập đầu cho Tây Lăng Mặc, cũng thuận tiện kết thúc bức tranh nhân sinh vừa mới tiến hành của Tô Tỉnh Tỉnh.
Giờ phút này cô đang chạy như điên trên hành lang lầu năm trong khách sạn đoàn làm phim bao xuống.
Vừa tiếp thu xong kịch bản, lập tức có một vạn con tôm đang chạy như điên trong đầu cô.
Bởi vì tinh thần lực bị hao tổn, nên đầu của cô cực kỳ đau đớn sau khi bị truyền tống tới đây, Lâm Tịch vốn định ổn định rồi tiếp thu kịch bản trước, bất đắc dĩ nhìn hoàn cảnh xung quanh, bởi vì đã gặp mặt người ủy thác trước đó, mơ hồ biết một ít hướng đi của cốt truyện, cho nên cô có cảm giác thời gian truyền tống có chút không ổn.
Đợi đến khi giành giật từng giây tiếp thu xong cốt truyện, quả nhiên cùng với cô nghĩ không sai biệt bao nhiêu.
Lần này, con mẹ nó có thể như thế nào!
Cô gần như vừa chạy vừa thích ứng cỗ thân thể này.
Hi vọng mọi thứ đừng quá muộn!
Phòng 504.
Lâm Tịch thở hổn hển, gõ cửa phòng khách sạn "Rầm rầm," may mắn chính là đối phương vì có thể làm được không có sơ hở, nắm được khoảng thời gian này, hầu như tất cả mọi người đang quay chụp tại sân bãi, chỉ ngoại trừ hai người bọn họ.
Lâm Tịch gõ một hồi bên trong vẫn không có bất kỳ thanh âm gì, dứt khoát kêu lên: "Tây Lăng Mặc, mau mở cửa, tôi có chuyện quan trọng, không ra tôi gọi phục vụ viên đó!"
Nghe Lâm Tịch nói như vậy, người ở bên trong lại lề mề một hồi, một người phụ nữ mới không tình nguyện thò ra một cái đầu hỏi: "Chuyện gì?"
Trong nháy mắt người phụ nữ nói chuyện, Lâm Tịch đã dùng hết lực khí toàn thân, dùng một chân đạp cửa ra, lách vào phòng sau đó gài cửa lại.
Trên chiếc giường đơn bên trong, quả nhiên Tây Lăng Mặc quần áo không chỉnh tề nằm đó, bị người lột chỉ còn một cái quần lót, vẫn ngủ mê man như heo.
Lâm Tịch nhanh chóng cầm bình nước khoáng trên bàn, quay đầu giội xuống mặt Tây Lăng Mặc, sau đó chặn lại người phụ nữ đang chuẩn bị chuồn đi kia: "Tôi có thể biết vì sao Tống tiểu thư cô sẽ xuất hiện ở đây, mà Tây Lăng Mặc lại biến thành bộ dáng này sao?"
Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn Lâm Tịch: "Một trợ lý sinh hoạt nho nhỏ như cô, có tư cách gì hỏi những chuyện này, lại có tư cách gì dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi? Cô thì tính là cái gì?"
Lâm Tịch cười lạnh: "Tôi nhớ rõ nửa tiếng trước Tống tiểu thư cầu xin tôi đem những đồ ăn này đưa cho Tây Lăng Mặc, khi đó cô cũng không phải là vẻ mặt này!"
Thấy trên mặt người phụ nữ lóe lên một tia mất tự nhiên rồi biến mất, Lâm Tịch lại mỉa mai nói: "Cô nói khuya ngày hôm trước cô không phải cố ý, cũng không phải là cố ý dựa vào ảnh đế tuyên truyền, cho nên làm thức ăn muốn tôi bưng cho Tây Lăng Mặc, nhưng cô đây nói xin lỗi cũng quá có thành ý rồi, đều đem ảnh đế chúng tôi lột sạch. Tôi làm phụ tá của anh ấy, muốn lời giải thích cũng quá phận sao?"
Tây Lăng Mặc bị giội một mặt nước nhíu chặt hai hàng lông mày, cuối cùng miễn cưỡng mở ra hai mắt mông lung, vừa vặn nghe thấy nội dung Lâm Tịch nói chuyện, nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ, biểu cảm trên mặt lập tức vô cùng đặc sắc.
"Tống Tuyết Kiều, cô đây là ý gì?" Giọng nói Tây Lăng Mặc mang theo khí lạnh, cùng với hình tượng quý công tử của anh ta một trời một vực.
Anh ta miễn cưỡng mặc xong quần áo, nhưng toàn thân vẫn vô lực, mê man như cũ.
Người phụ nữ thấy chuyện đã bại lộ, dứt khoát cũng không còn ngụy trang: "Anh đắc tội với ai, chỉ sợ trong lòng anh hiểu rõ, tôi cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
Cô ta lắc lư điện thoại trong tay: "Còn muốn một đường suôn sẻ, tám giờ tối ngày mai, chờ Thỏa Nghiêm điện thoại cho anh đi. Làm thế nào, anh hẳn là rõ ràng."
Nói xong lắc người một cái liền muốn lướt qua Lâm Tịch cướp đường ra ngoài.
Lâm Tịch đã sớm đề phòng cô ta chạy trốn, từ đầu đến cuối đứng tại cửa ra vào, rất có tư thế một người đã đủ giữ cửa ải, thấy người phụ nữ tới, lần nữa bay lên dùng một chân đạp cô ta trực tiếp ngồi sụp xuống đất.
"Muốn đi có thể, xóa bỏ thứ trong điện thoại di động!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT