Thành phố HY cách thành phố Nam Giang cũng không xa, đi xe đưa đón chỉ cần hơn nửa giờ là đến nơi.

Vừa xuống xe, Lâm Tịch đi thẳng đến nhà mới Vương gia.

Cho rằng đổi nhà lão tử sẽ không tìm được ngươi rồi? Tiểu tử, ngươi nha, cho dù có bản lĩnh đổi đến những tinh cầu khác, lão tử cũng có thể lật khắp hệ ngân hà tìm được ngươi.

Mặc dù chung cư mới đổi cũng là kiểu phong bế, nhưng rõ ràng không có tốt bằng chung cư cũ ở khu sinh thái kia, hơn nữa mặc dù nói là chung cư phong bế, chẳng qua là đóng cửa lớn, hai cửa nhỏ bên hông vẫn luôn mở ra, mười hai giờ khuya mới có thể đóng lại.

Lâm Tịch công khai vào chung cư, tìm được dãy nhà Vương gia, tùy tiện ấn chuông cửa một nhà, ngọt ngào nói: "Bà ơi, cháu đã trở về, bà giúp cháu mở cửa với ạ!"

Bên trong truyền tới tiếng cười của một người phụ nữ: "Cô nhầm rồi, tôi không phải bà cô, nhưng sẽ giúp cô mở cửa."

"Cạch" một tiếng, cửa điện tử ứng tiếng mở ra, Lâm Tịch mỉm cười, xem đi, trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.

Mấy điểm xanh lá hội tụ ở sau cửa, Lâm Tịch bắt đầu gõ cửa "Cốc cốc cốc."

Phó Văn Bội, mở cửa mở cửa mở cửa!

Vu Tinh Tinh đang nấu cơm, Liêu Hà đang chơi cùng Vương Tiểu Bảo, nghe được tiếng đập cửa cảm thấy rất kỳ quái. Cả nhà đều ở đây, bọn họ lại vừa chuyển đến không lâu, ai sẽ đến tìm bọn họ chứ?

Liêu Hà xuyên thấu qua cửa kính, trông thấy một thiếu nữ, hai mắt thật to, ngũ quan xinh xắn, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái ngang tai, Khúc U U?

Liêu Hà lập tức hồn phi phách tán, tại sao con ngốc âm hồn bất tán này lại có thể tìm được bọn họ nhanh như vậy?

Bà ta nhanh chóng nhẹ chân nhẹ tay ôm Tiểu Bảo vào trong phòng chơi, đồng thời ra hiệu mọi người đừng có lên tiếng, sau đó xoay người lại nhẹ chân nhẹ tay đứng ở cửa ra vào, xuyên thấu qua cửa kính quan sát.

"Cốc cốc cốc!" Tiếng đập cửa vang lên lần nữa.

Liêu Hà tiếp tục giả chết.

Lâm Tịch lấy điện thoại ra, gọi một dãy số: "Này? Là 110 sao? Tôi muốn tố cáo một tên buôn người, ừ, đúng vậy, vị trí của tôi là.."

Vương Kim Sơn cũng tới nghe lén vội kéo cửa ra, mặt mỉm cười: "Là U U đã về rồi."

Giống như đang nghênh đón con gái đã gả chồng của bọn họ.

Lâm Tịch đành phải ngắt cuộc gọi căn bản cũng không có gọi đi.

Đá rơi giày, tuần tra từng căn phòng lần nữa, mặt trên cô đều là vẻ ghét bỏ: "Sao hả? Phá sản? Nhà ở càng đổi đẳng cấp càng thấp, còn có thể cùng nhau chơi đùa hay không?"

Trong lòng Vương Kim Sơn tràn ngập tuyệt vọng.

Vì có thể triệt để vứt bỏ cái đuôi này, bọn họ bán đi nhà cũ, ngay cả trung tâm tắm rửa đều bán giá thấp, kết quả vẫn rất dễ dàng bị tìm được, muốn sống mấy ngày thư thái sao mà khó quá?

Lần này ai cũng không còn giả ngu, Vương Kim Sơn gọn gàng dứt khoát hỏi Lâm Tịch: "U U, chúng ta cũng đừng chơi trò này nữa, chúng tôi dọn nhà mệt, cháu tìm cũng mệt mỏi, nói đi, cháu rốt cuộc muốn thế nào?"

Cũng không mệt, lão tử có hệ thống gian lận, có thể tìm được các người bất cứ lúc nào.

"Tôi không muốn như thế nào, các người mua tôi từ xa trở về, hiện tại tôi không tìm được cha mẹ của mình, các người chính là thân nhân của tôi, các người phải nuôi sống tôi!" Lâm Tịch đương nhiên mà nói.

Thúi lắm!

Số tiền mày dọa dẫm bọn tao đủ nuôi sống mười người như mày rồi.

Lâm Tịch nhìn Vương Kim Sơn một chút, khí sắc trên mặt ông ta không tốt lắm, Liêu Hà cũng có chút sưng vù, nhìn trạng thái không tốt lắm.

Ẩm thực hắc ám đã bắt đầu có tác dụng, khóe miệng Lâm Tịch mỉm cười, ngày lành của các ngươi sắp đến rồi.

Ngón tay mập mạp của Liêu Hà chỉ vào Lâm Tịch, suy nghĩ một chút, bà ta bỏ ngón tay xuống giống như bị ong vò vẽ đốt, thịt mỡ trên người run lên: "Một lần đi dạo đã muốn mấy chục vạn, mỗi ngày không ngừng giày vò chúng tao, nhà ai có thể nuôi sống dạng như mày?" Còn vô cùng bạo lực, động một chút là đánh người, bẻ ngón tay.

"Vậy được, đem năm trăm vạn bán thận trả lại cho tôi, về phần căn nhà kia, coi như tôi tặng các người là được rồi." Lâm Tịch bày ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện.

Người Vương gia: →_→

Ngài còn có thể không biết xấu hổ nữa sao?

Trước kia giày xéo Vương gia bao nhiêu tiền không nói, từ khi đi tới thành phố HY, con nhóc chết tiệt này trước trước sau sau đã tiêu tốn ít nhất hơn hai trăm vạn, Vương gia bởi vì tránh né nó, hết đóng cửa tiệm lại dọn nhà, cũng tổn thất khoảng năm mươi vạn.

Nghĩ đến chính mình mở trung tâm tắm rửa đã như một con gà mái đẻ trứng vàng, vừa nuôi lớn lại bị bán, lòng Vương Kiến quả thực sắp nhỏ ra máu.

Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng Vương gia bồi thường cho Lâm Tịch hai trăm vạn, mà Lâm Tịch từ nay về sau không được quấy rầy cuộc sống của người Vương gia nữa.

Ngày hôm sau tiền mới đến tài khoản, bởi vì số tiền lớn, cần xin trước một ngày.

Lâm Tịch nhận được thông báo tiền đã vào tài khoản của ngân hàng, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.

Mặt mũi người Vương gia đều tái xanh, như chết cha chết mẹ, thì ra bọn họ chơi đến chết đi sống lại, cuối cùng chỉ còn một chiếc xe và một căn nhà, trong tay chỉ còn lại chưa đến một trăm vạn.

Vu Tinh Tinh không cam lòng nhỏ giọng nhắc nhở Liêu Hà, giật dây bà ta bảo Lâm Tịch lập chứng từ.

Lâm Tịch liếc nhìn Vu Tinh Tinh, ánh mắt kia đặc biệt khiến người ta sợ hãi, Vu Tinh Tinh bị cô nhìn chằm chằm đến mức nhịn không được hơi co quắp.

Lúc nhìn thấy phía trên chứng từ viết "Vương gia trả lại tiền nợ hai trăm vạn cho Khúc U U," Vu Tinh Tinh có chút phiền muộn, không nghĩ tới nó còn rất gian xảo, bình thường không phải vô thức sẽ viết cái gì "Hôm nay thu được bao nhiêu tiền của người nào đó, đặc biệt lập chứng từ này" sao? Vốn dĩ cô ta còn nghĩ sau này sẽ giở trò trên phiếu nợ này, kết quả mặc dù người ta chỉ viết vài câu, lại đơn giản rõ ràng, giọt nước không lọt, đây là do người chưa từng đi học một ngày nào viết ra?

Lâm Tịch nói bây giờ sắc trời đã muộn, cô lại chưa quen cuộc sống nơi đây, ở đây một đêm, sáng ngày mai lại đi, miễn cho bị người khác đánh cướp.

Liêu Hà vừa nghĩ tới hai trăm vạn bỗng nhiên bay mất kia, cảm thấy lại nhìn cô thêm một chút, bệnh tim đều phải phạm vào, thêm một giây cũng không muốn ở chung một chỗ với cô.

Kết quả này Vương Kim Sơn còn có thể tiếp nhận, mặc dù tiền trong tay bọn họ cơ bản đều bị U U lấy đi, nhưng xe cộng thêm nhà ở và số tiền còn lại, cũng hơn hai trăm vạn, dù sao cũng mạnh hơn vẫn luôn bị con ngốc này hôm nay hai mươi vạn, ngày mai ba mươi vạn, không ngừng dọa dẫm bắt chẹt bọn họ.

Sở dĩ Vương Kim Sơn không có trực tiếp chạy tới những thành thị khác, còn có thể ngồi xuống đàm phán với Lâm Tịch, nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở trên người Vương Vân.

Ông ta đã sớm nghe nói, ông chủ nhỏ đang hẹn hò với con gái, là con trai độc nhất trong nhà, mặc dù không tính là rất có tiền, nhưng vẫn có mấy ngàn vạn, tương lai không phải đều là của con gái? So với những số tiền kia, cho Lâm Tịch điểm ấy không tính là gì.

Buổi tối, người Vương gia đều đã ngủ say như chó chết, Lâm Tịch lặng lẽ rời khỏi giường, ngân châm trong tay lóe lên tia sáng âm u lạnh lẽo dưới ánh trăng..

Hôm sau, ăn xong bữa sáng, Liêu Hà liền đứng ở cửa ra vào đuổi người.

Lâm Tịch cũng không thèm tính toán với bà ta, cười tủm tỉm cùng mọi người nói lời từ biệt, về sau vĩnh viễn không gặp lại!

Phần lớn tiền bạc đều bị Lâm Tịch lấy đi, cuộc sống còn phải tiếp tục, mặc kệ nói thế nào, thiếu đi cây gậy quấy phân lợn này, người lần này Vương gia hoàn toàn an tâm, về sau không cần tiếp tục lo lắng con hàng này tìm tới cửa.

Nhưng mà ngày thư thái còn chưa qua một ngày, bốn giờ rưỡi chiều, Vương Kiến nhận được cuộc gọi mang theo tiếng khóc của Vu Tinh Tinh trong điện thoại: "Lão công, Tiểu Bảo biến mất rồi! Là Tiểu Thúy, không, là U U mang nó đi!"

Cái gì?

Sắc mặt Vương Kiến lập tức trắng bệch, đặt mông ngồi sụp xuống đất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play