Lúc Lâm Tịch rời đi, trực tiếp đem toàn bộ gia sản của cô ném vào trong lỗ đen, cô cũng không cho rằng nếu như Vương gia dọn nhà, còn có thể tốt bụng mang theo đồ vật của cô.

Đừng tưởng rằng cô không biết gần đây Vương gia đang mưu tính cái gì sau lưng cô, chẳng qua, mặc kệ bọn họ chạy đến chỗ nào, đều không thể chạy thoát máy định vị.

Sản phẩm xuất ra từ xã khu, tất nhiên thuộc hàng tinh phẩm.

Lão tử bỏ ra huyền tinh, không sử dụng thật tốt làm sao xứng đáng với bảo bối quý giá như vậy?

Lâm Tịch chạy tới nhà dì Lý vào đêm hôm đó.

Lúc vừa mở cửa ra, trong lòng Lâm Tịch đột nhiên hiện ra một loại cảm xúc kỳ lạ.

Cô trông thấy hai người trung niên tóc mai bạc trắng đứng ở phía sau dì Lý.

Trông tướng mạo bọn họ cũng chưa đến năm mươi tuổi, nhưng nếu nhìn tóc trắng loang lổ kia, so với dì Lý còn già yếu hơn.

Có thể là thiên tính huyết mạch đi, trong nháy mắt nước mắt cô đột nhiên rơi như mưa.

Sau một lát kinh ngạc, người phụ nữ bên trong có khuôn mặt mơ hồ giống cô đến mấy phần đột nhiên chạy tới ôm chặt lấy cô, trong thoáng chốc nước mắt vui mừng rơi xuống khiến cổ cô bỏng rát.

Cảnh tượng này cùng những cái ôm bên trong nhà ga kia, sao mà tương tự!

Cổ họng cô nghẹn lại, thiên ngôn vạn ngữ đều bị chắn lại, một câu cũng nói không nên lời, chỉ biết khóc.

Lâm Tịch phảng phất đang nhìn một bộ phim điện ảnh bi thương, đứng ngoài quan sát, thổn thức, khổ sở.

Trong đầu cô chỉ có một câu.

Tưởng niệm không có kết quả, mưa to tầm tã.

Trên thế giới này cho dù lại nhiều thề non hẹn biển, vĩnh kết đồng tâm, đều không thâm tình bằng một người mẹ tưởng niệm con của mình.

Dường như qua thật lâu, lại phảng phất chẳng qua là chỉ chốc lát, dì Lý lau nước mắt, đỡ hai người ôm nhau khóc rống cuối cùng cũng chịu tách ra, người phụ nữa lôi kéo tay Lâm Tịch, chưa từng buông ra, phảng phất sợ cô sẽ lập tức biến mất vào một giây sau.

Giới thiệu lẫn nhau một chút, người phụ nữ cũng chính là mẹ của người ủy thác tên là Quyền Uyển Trinh, còn cha cô ấy gọi là Đàm Tu Vĩ, hai vợ chồng đều là giáo viên của trường cao trung số một tại thành phố Nam Giang.

Mà người ủy thác tên là Đàm Tiểu Khê, vào lúc ba tuổi được ông bà nội mang đến công viên chơi bị bọn buôn người bắt cóc.

Đàm Tiểu Khê bị bắt cóc không lâu, hai người già thương tâm quá độ cộng thêm nội tâm áy náy không chịu nổi, không được bao lâu liền lần lượt qua đời.

Mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Quyền Uyển Trinh và Đàm Tu Vĩ sẽ đi khắp cả nước khắp, tìm kiếm con gái.

Vẫn luôn tìm bảy năm, bọn họ cảm thấy khả năng tìm được con gái đã cực kỳ bé nhỏ, bọn họ chỉ có thể nhìn những hình ảnh lưu lại trước kia để tưởng nhớ con gái.

Quyền Uyển Trinh vừa khóc vừa cười, nói còn nhớ rõ bên trong cánh tay con gái có ba nốt ruồi son tạo thành một hình tam giác đều, lúc đó Đàm Tu Vĩ còn trêu ghẹo nói, về sau mất đi dễ tìm, ai ngờ vậy mà một câu thành sấm.

Lâm Tịch thật đúng là không có chú ý tới, vén tay áo lên, kết quả trên cánh tay trơn bóng không có gì, Quyền Uyển Trinh cũng không có kinh ngạc, vỗ cánh tay còn lại của cô: "Ở trên cánh tay này."

Quả nhiên, trên cánh tay trắng nõn, ba viên nốt ruồi son sắp xếp theo hình tam giác đều.

Đàm Tu Vĩ bên cạnh vẫn luôn không nói gì, nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi Lâm Tịch, đột nhiên hai tay che mặt, nước mắt không ngừng chảy ra theo khe hở.

"Cha, con không trách cha!" Lâm Tịch đột nhiên nói một câu như vậy, nói xong ngay cả chính mình đều ngây ngẩn cả người, đây thật sự không phải là lời cô muốn nói.

Chấp niệm của người ủy thác thế mà lớn đến mức có thể thông qua cô nói chuyện, Lâm Tịch không khỏi kinh hãi, nếu như mỗi người đều có thể như thế, vậy chẳng phải cô có thể phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm?

Mặc dù thực đồng tình bọn họ, nhưng trong lúc cỗ thân thể này còn thuộc về người chấp hành, tuyệt đối không thể cho phép xuất hiện chuyện như vậy.

Lâm Tịch yên lặng tụng niệm Ngưng Tâm Quyết, tâm tình từ từ nhẹ nhàng.

Một tiếng "Cha" này, khiến nước mắt Đàm Tu Vĩ càng rơi như mưa, Quyền Uyển Trinh cũng dùng ánh mắt mong mỏi nhìn qua Lâm Tịch.

Lâm Tịch:.

"Mẹ, chúng ta đều không cần khóc, có thể tìm được hai người, đối với con là chuyện rất vui mừng."

"Tiểu Khê.."

Cha mẹ không ngừng gọi tên cô.

Một nhiệm vụ không ngừng đổi tên..

Dì Lý ở một bên khen ngợi, nói Tiểu Khê thông minh, hiểu chuyện như thế nào, tuổi còn nhỏ đã trợ giúp cảnh sát giải cứu mấy đứa trẻ bị lừa bán, còn có thể tự mình tìm việc làm nuôi sống bản thân blabla.

Khuôn mặt Biên Phong co quắp mấy lần, chỉ sợ tất cả mọi người bị đôi mắt to sáng rỡ và biểu cảm ngây ngô đáng yêu của Đàm Tiểu Khê lừa gạt rồi.

Con nhóc này khủng bố đến mức nào đoán chừng chỉ có anh ta biết.

Có thể vặn ngã Quý Viễn Đạt, tất cả đều dựa vào chứng cứ con nhóc này cung cấp. Hơn nữa căn cứ vào một ít tư liệu anh ta nắm giữ, nhà Quý Viễn Đạt đã từng bị trộm trong lúc ông ta bị giam giữ vì vụ án đầu cơ trục lợi phi pháp khí quan cơ thể người.

Mất đi không chỉ có đủ loại phiếu xuất nhập, tài liệu và sổ sách ngầm, còn có tối thiểu hơn năm trăm vạn tiền mặt và châu báu đồ trang sức.

Bởi vì liên tục phá được án lớn, bây giờ Biên Phong đã thăng nhiệm thành Phó Cục trưởng phân cục Vọng Hải của cục công an thành phố.

Mang tâm tình vô cùng phức tạp, anh ta đem việc này che giấu, anh ta cũng chỉ có thể che giấu lại, bởi vì thủ đoạn của nghi phạm cực kì tinh vi, không có để lại bất kỳ dấu vết gì.

Nếu như không phải vừa lúc anh ta thẩm tra Quý Viễn Đạt, mà Quý Viễn Đạt bàn giao vật phẩm bị mất cực kỳ ăn khớp với phần con bé này cho anh ta, chỉ sợ anh ta đã hoài nghi Quý Viễn Đạt đang có ý đồ chuyển dời lực chú ý của bọn họ.

Ngày hôm sau Biên Phong đi cùng vợ chồng Đàm gia và Lâm Tịch đi gạch bỏ hộ khẩu bên này, sau đó liền theo bọn họ trở về nhà chân chính của mình.

Trước khi đi, Biên Phong thừa dịp không ai chú ý, ý vị thâm trường nói với Lâm Tịch: "Chỉ có một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Phạm đến trong tay tôi, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nể tình!"

Lâm Tịch nhăn cái mũi nhỏ, khẽ vuốt ve cánh mũi..

Xem ra người này còn không cứng nhắc giáo điều giống như anh ta biểu hiện, còn biết giúp đỡ đánh yểm trợ cho mình, ha!

Qua một đoạn thời gian, ta lại cho ngươi một phần lễ vật là được rồi, Biên phó cục!

Trở về thành phố Nam Giang, ba người hơi chỉnh đốn một chút, Lâm Tịch lại bị Quyền Uyển Trinh, mẫu thân đại nhân vui mừng đến mức thực hận không thể hét to cho toàn thế giới biết "Con gái tôi đã trở về" mang theo về nhà mẹ đẻ.

Cha Quyền Uyển Trinh cũng đã không còn tại thế, ngược lại mẹ bà ấy tinh thần quắc thước. Lâm Tịch kêu một tiếng "Bà ngoại" khiến bà lão vừa khóc vừa cười. Còn có hai người cậu và mợ, dì và dượng, cùng với mấy anh chị em họ vội vàng chạy tới, toàn bộ trong nhà, cô vậy mà là người nhỏ nhất.

Thu một đống lễ vật lớn, cuối cùng yên tĩnh trở về nhà.

Quyền Uyển Trinh hỏi những việc Lâm Tịch từng trải qua trong những năm này, đương nhiên Lâm Tịch không thể nói thật với bà ấy, chỉ nói mình bị bán cho một gia đình, về sau người nhà đó đều đã chết, cô đành phải bỏ học, vừa đi làm vừa tự học.

Biết con gái mình hiểu chuyện như vậy, Quyền Uyển Trinh thực vui vẻ, nhưng nghĩ đến con bé chắc chắn cũng chịu không ít khổ, Quyền Uyển Trinh lại cực kỳ khổ sở.

Lâm Tịch liền an ủi bà ấy nói, cũng không bị khổ gì, ông chủ nơi cô làm công rất tốt, vẫn luôn chiếu cố cô.

Biết được trước mắt Lâm Tịch đã học đến chương trình học cao trung, Quyền Uyển Trinh quyết định tiếp tục để cô ở nhà tự học nửa học kỳ, chờ khai giảng vừa vặn đến trường cao trung số một của bọn họ đi học.

Đây cũng chính là tính toán của Lâm Tịch.

Thời gian nghỉ phép một tuần của Quyền Uyển Trinh đã qua, Lâm Tịch bảo bà ấy yên tâm đi làm, cô còn phải trở về thành phố HY một chuyến, bởi vì cô cũng xin nghỉ phép, con người ông chủ rất tốt, dù thế nào cô cũng phải trở về làm việc cho đến khi người ta tìm được người tiếp nhận công việc của cô.

Quyền Uyển Trinh và Đàm Tu Vĩ đều không đồng ý cho Lâm Tịch đi, mặc dù nhà bọn họ không tính là giàu có, nhưng cũng không thể nhìn con gái mới mười sáu tuổi đi làm công cho người ta.

Lâm Tịch cười cười, nói nếu như không tìm được cha mẹ thì sao? Không phải cô cũng phải tự mình nuôi sống bản thân? Làm người phải có thủy có chung!

Nếu như không phải hai vợ chồng thực sự không thể rời đi, bọn họ hận không thể thay thế Lâm Tịch đến xưởng thủ công mỹ nghệ không tồn tại đó.

Lâm Tịch bảo đảm đi bảo đảm lại, điện thoại mở hai mươi bốn giờ, bên kia tìm được người thay ca lập tức trở về mới được cho phép trở lại thành phố HY.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play