Vì tiền đồ của Khương San cùng cháu trai, Khương gia chủ động giao ra hổ phù, thậm chí ám vệ Khương gia cũng giao cho Hoàng trưởng tử, chỉ giữ lại tước vị Cung Thuận Hầu hữu danh vô thực bày tỏ Khương gia không hề có dã tâm.
Sau đó tự nhiên là bị hãm hại, đột nhiên bị tố cáo, Hoàng đế bất đắc dĩ lục soát nhạc gia của mình, kết quả phát hiện long bào và bằng chứng mưu phản vân vân, Hoàng đế kiên quyết không chịu tin tưởng, nói nếu Khương gia có dã tâm, vì sao cam nguyện chủ động từ bỏ binh quyền? Đại thần nói, nếu như không có dã tâm, vậy hãy tình nguyện tiếp nhận thẩm tra để chứng minh trong sạch.
Kỳ thật các ca ca và đám cháu trai của Khương San tập võ từ nhỏ, nếu thật sự muốn chạy trốn, coi như không thể chạy thoát toàn bộ, dùng hết toàn lực để một bộ phận chạy đi thì vẫn có thể làm được.
Nhưng bọn họ không đành lòng để muội muội của mình mang vết nhơ có thân nhân mưu phản, như vậy hậu vị sẽ không ổn, vốn cũng không thẹn với lương tâm, sau đó cả nhà mấy chục người đều bị bắt giam vào trong ngục chờ đợi thẩm tra quyết định, tất cả bằng hữu thân thích, người hầu cũng đều bị tống giam.
Kết cục không cần nói cũng biết.
Đương nhiên là chết hết.
Khương San bị phế hậu sau đó bị giết bằng rượu độc, tất nhiên Thái tử cũng không thể trở thành Thái tử. Lúc sắp chết, Tả Khanh Mân, nữ nhi Lại Bộ Thị Lang, được phong làm Hiền phi dùng chân đạp lên mặt nàng, vừa hung hăng chà đạp vừa cắn răng nghiến lợi mắng: "Tiện nhân thô tục vô lễ như ngươi, cũng dám chiếm hậu vị nhiều năm! Ngươi cũng xứng làm Hoàng Hậu? Nếu như không phải bởi vì kiêng kị đám vũ phu nhà các ngươi, Trạm ca ca đã sớm giết chết ngươi. Trong lòng hắn, ta mới là Hoàng hậu duy nhất! Ngươi cho rằng hắn thích ngươi? Người hắn vẫn luôn thích chính là ta, chịu đựng ngươi làm mưa làm gió trên đầu ta nhiều năm như vậy, ngươi chết cũng nên nhắm mắt! Yên tâm đi, con người của ta luôn luôn biết vì người khác cân nhắc, cho nên, chẳng mấy chốc con trai bảo bối của ngươi cũng sẽ xuống cùng ngươi."
Quả nhiên, vô tình nhất chính là nhà đế vương!
Con của nàng mới chỉ có mấy tuổi, cái gì cũng không biết, cũng bị giết hại một cách dã man.
Khương San tất nhiên chết không nhắm mắt.
Là Diêu Văn Trạm trăm phương ngàn kế công lược nàng, vậy mà còn đối xử với Khương gia như thế, lão gia chủ Khương gia đã cứu phụ hoàng bọn họ, lại nâng đỡ Tiên Hoàng thuận lợi đăng cơ, nàng cùng các ca ca của mình cũng giống như vậy, phí hết tâm tư để hắn thành người thắng cuối cùng vinh đăng đại bảo.
Kết quả thế nào?
Thỏ khôn chết chó săn nấu, từ xưa cũng thế!
Đáng thương từ trên xuống dưới nhà họ Khương kể cả nha đầu bà tử ba trăm mạng người, cứ như vậy trở thành bàn đạp cho đế vương leo lên bảo tọa!
Mà điều làm cho nàng đau thấu tim gan nhất, chính là câu nói kia của Tả Khanh Mân "Ngươi cũng xứng làm Hoàng Hậu!"
Khương San chỉ có hai nguyện vọng, nhất định phải bảo vệ Khương gia! Nguyện vọng thứ hai chính là, tại sao nàng lại không xứng làm Hoàng Hậu, nàng cứ muốn làm Hoàng Hậu cho Tả Khanh Mân nhìn xem!
Lâm Tịch tiếp thu xong cốt truyện: E mm mm mm
Bảo vệ Khương gia, chuyện này dễ nói. Mẹ nó làm Hoàng hậu muốn giải thích thế nào?
Lâm Tịch cảm thấy độ khó nhiệm vụ này quả thật rất lớn, làm Hoàng đế còn dễ chút.
Lâm Tịch: A Lê, cô có thể liên lạc với người ủy thác một chút hay không, đổi Hoàng hậu thành Hoàng đế?
"Cút đi, cô cho rằng là mua thức ăn trên chợ à? Còn cò kè mặc cả. Các nàng đã quyết định muốn như vậy, cơ bản đều là không qua được tâm ma hoặc nói là kiếp, không được sửa đổi."
Mẹ nó!
Chẳng lẽ muốn lão tử đi ngủ Hoàng đế?
Thực tình làm không được!
"Cô là người không gì làm không được! Siêu nhân Tịch, tôi tin tưởng cô nhất định có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ! Coi trọng cô nha! Không có việc gì đừng liên hệ tôi, nhà chúng ta không có huyền tinh đâu!"
"Đúng rồi, nhiệm vụ lần này cô có thể yên tâm làm, bởi vì là nhất quốc chi hậu nhờ vả, cũng coi như là người có khí vận, cộng thêm nhiệm vụ là phải làm Hoàng hậu, cho nên hồn lực nàng trả giá tương đối nhiều không nói, thời gian nhiệm vụ cũng kéo dài trong vòng mười năm, điều kiện thư thả, ban thưởng phong phú, không nên khinh thường, lên đi!"
Đậu má!
Cái chảo ở đâu?
Hoàng đế nào không phải tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, Lâm Tịch thân là một người hiện đại, sinh lý tâm lý đều có bệnh thích sạch sẽ.
Chỉ cần vừa nghĩ tới trong hoàng cung rường cột chạm trổ, từng tòa đình đài lầu các tinh xảo có các mỹ nhân với nhiều tư thái và khí chất khác nhau, mỗi ngày chuyện duy nhất chính là tắm rửa sạch sẽ chờ đợi Hoàng đế sủng hạnh..
Dường như trước mắt Lâm Tịch xuất hiện một quả dưa leo bận rộn đến cực điểm, bay từ đông sang tây, bay đến trong hoa viên rồi bay ra đồng cỏ!
Không thể tiếp tục nghĩ, nếu không bữa cơm đêm qua đều phun ra ngoài.
Ngay lúc đang buồn bực, rèm cửa bị kéo ra, một tiểu nha đầu nhìn rất thông minh lanh lợi đi vào, là thị nữ Tố Mai bên người Khương San.
Nàng ta cười hì hì khẽ cúi người xem như làm lễ cho Lâm Tịch, sau đó liền líu ríu nói: "Tiểu thư, lão gia mời người đi gặp khách đấy."
"Gọi ta đi gặp khách! Người nào vậy?" Lâm Tịch hỏi.
Tố Mai nhẹ nhàng che miệng: "Là một tiểu công tử rất tuấn tú, giống như.. bộ dạng địa vị rất lớn, dù sao mấy vị gia đều ở đó."
Lâm Tịch nhớ lại, trước mắt mấy tên Hoàng tử đã nhận được ám chỉ của lão Hoàng đế, không cần hỏi, chắc chắn là phái con của mình đến thông đồng nàng.
Giống như.. Người đến đầu tiên chính là Diêu Lăng Dực nhi tử của Kính vương.
Người này ấy hả, tướng mạo quả thật là tuấn tú, tự xưng là tướng mạo tài năng xuất chúng nhất trong mấy vị Hoàng tôn, nhưng trí thông minh không thường online.
Ai nha, Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hét to một tiếng, lấy tay không ngừng đấm gối dựa, nước mắt rơi cuồn cuộn.
Tố Mai giật nảy mình, tại sao kêu tiểu thư đi gặp khách, đột nhiên liền khóc thành như vậy rồi? "Tiểu.. Tiểu thư, người.. Người sao vậy? Người đừng dọa hù nô tỳ mà!"
Lâm Tịch thút tha thút thít nói: "Đi gọi.. Gọi Đại tẩu tới. Mau lên! Nhớ kỹ.. Chuyện.. chuyện gì cũng đừng nói, gọi tẩu ấy đến là được."
Tố Mai không ngừng gật đầu, sau đó nện từng bước nhỏ nhưng tốc độ lại rất nhanh chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng mà rất nhỏ. Lâm Tịch mau chóng vùi đầu vào trong gối, "Hu hu" khóc lên.
"Ai u, tiểu tổ tông của ta, hôm nay muội làm sao vậy? Mau đừng khóc, có chuyện gì nói với tẩu tử, ai dám ức hiếp muội, ta sẽ đánh gãy chân hắn!" Đại tẩu Diêm thị mới vừa vào cửa, trông thấy nàng như vậy, vội ba chân bốn cẳng đưa tay tới muốn kéo nàng.
Làm sao Lâm Tịch dám để Diêm thị nhìn, kỹ thuật diễn nát đến mức phi thiên độn địa, nước mắt vừa rồi đều là nghẹn ra đấy.
Vội vàng bổ nhào vào trong ngực Diêm thị, tiếp tục làm sét đánh mà không có mưa.
Diêm thị giống như nâng một con nhím không có chỗ xuống tay, nàng ta am hiểu đánh người, nhưng mà dỗ người lại không bằng các chị em dâu khác.
Nhìn tiểu cô* khóc đến thở không ra hơi, chắc chắn là bị ủy khuất rất lớn, vỗ bàn một cái, kém chút khiến Tố Mai sợ tè ra quần.
*em gái chồng.
Diêm thị tập võ từ nhỏ, lực tay tuyệt đối không kém bất kỳ tên đô con nào, một chưởng này suýt chút nữa đập tan cái bàn: "Tố Mai, ngươi nói một chút, rốt cuộc là ai ức hiếp tiểu thư, mau lên."
Lâm Tịch vội vàng nói: "Đại tẩu, không.. Không liên quan đến người khác, là.. Là vừa rồi muội mơ thấy ác mộng.
Diêm thị nghe xong, suýt chút nữa không có tức điên rồi.
Thật đúng là một tiểu cô nương nũng nịu nhát gan, không giống với loại người mạnh mẽ như các nàng, mơ thấy ác mộng cũng khóc thành như vậy.
" Ta nói Lục Lục, muội có thể đừng khóc không, Đại ca muội vừa đi chưa được mấy ngày, muội đã khóc thành như vậy, đây còn không phải dán cái nhãn không thật lòng cho ta sao? Quay đầu biết chuyện lại mắng ta không chăm sóc muội tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT