Lúc ấy Nam Lăng Hoàng đế đã hoa mắt ù tai, tin một tên nịnh thần, làm điều ngang ngược, xa hoa cùng cực.
Hoàng đế thích tất cả những chuyện hưởng lạc, trong cung ba ngày một bữa tiệc nhỏ, năm ngày một bữa tiệc lớn, không có việc gì lại mang người di du ngoạn, mang theo đám tiểu lão bà của mình, hành cung gần như sắp phủ khắp cả nước.
Cứ mãi như vậy, tất nhiên hao tổn rất nhiều tiền tài.
Có câu nói trong thiên hạ đều là vương thổ, đất ở xung quanh hẳn là vương thần.
Hoàng đế không có tiền làm sao xử lý? Đương nhiên là tìm dân chúng góp vốn nha.
Các loại thuế má tăng lên, đến cuối cùng thậm chí bán nhi bán nữ cũng không đủ nộp thuế.
Kỳ thật điều mà dân chúng muốn rất đơn giản, bọn họ mặc kệ ai làm Hoàng đế, chỉ cần có thể có cơm ăn có chỗ ngủ, thì sẽ bằng lòng với hiện tại, còn phải cảm tạ Hoàng đế vĩ đại đã ban cho bọn họ những ngày tốt lành như vậy.
Một khi không thể thỏa mãn hai điều kiện này, cũng chỉ có con đường bí quá hóa liều mà thôi.
Một số đại tướng ở nơi biên cương cùng quan lại trong triều đình có dã tâm liền trở nên manh động, tập hợp các thế lực rải rác cầm vũ khí nổi dậy, chia cắt một phương.
Kỳ thật Diêu Thái Sư đã có ý đồ không tốt từ lâu, đây cũng là lý do vì sao ông ta đường đường là Thái Sư đương triều lại muốn tạo quan hệ với loại người trong võ lâm như Khương Tự Minh.
Ông ta đã hoạt động trong triều đình nhiều năm, tất nhiên biết nên làm như thế nào mới có thể khiến mình càng thêm nổi danh. Vì vậy ngang nhiên tại triều hội vì dân chúng cầu xin, nói lên nỗi khổ của dân chúng.
Từ xưa lời thật mất lòng, huống chi Diêu Quảng Diêu Thái Sư còn cố ý muốn chọc giận Hoàng đế.
Phái Diêu đảng tất nhiên vừa trách cứ ông ta vô lễ với bệ hạ vừa cầu tình, kết quả Diêu Quảng đập đầu vào trụ liều chết can gián.
Mặc dù bị đám người ngăn lại nhưng vẫn đập vỡ trán.
Trong lúc nhất thời tất cả dân chúng đều biết hành động của Thái Sư trong triều, nếu cẩu Hoàng đế đã như vậy, không bằng ta xử lý Hoàng đế lập Thái Sư, chắc chắn Diêu Thái Sư sẽ là một Hoàng đế tốt yêu dân như con.
Kỳ thật, Diêu Quảng đã để nghĩa huynh Khương Tự Minh của mình dẫn dắt võ lâm cao thủ ẩn núp tiến vào kinh thành, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
Hoàng đế bị lừa chẳng hay biết gì còn điều động tướng lĩnh trong triều đi tiêu diệt bạo dân ở các nơi, sau khi binh lực phân tán ra ngoài, Diêu Thái Sư bị miễn chức quan thừa dịp binh lực trong kinh không đủ, điều binh khiển tướng, bao vây hoàng thành như một cái thùng sắt, sau đó Khương Tự Minh dẫn dắt một ngàn binh sĩ không cần tốn nhiều sức liền bắt được Hoàng đế cùng tất cả con cái, đại tiểu lão bà của ông ta.
Hoàng đế bị ép buộc viết << Tội kỷ chiếu >> lại hạ <<Chiếu thoái vị >>, mặc dù đã trải qua một phen rối loạn, nhưng có binh lính của Khương gia vượt nóc băng tường, lấy một chọi mười, tự nhiên cũng cũng không đáng kể.
Diêu Quảng giả vờ muốn tìm trong một vị minh quân khác trong đám nhi tử của Hoàng đế, mọi người lại dập đầu cầu xin, ông ta lại từ chối nữa, sau khi làm đủ tư thái, đăng cơ làm đế, đổi quốc hiệu là Đại Sở.
Diêu Quảng cũng đã thành Sở Nguyên Đế.
Những người kia âm thầm tính toán nhỏ nhặt hoặc là cùng thế lực khác ngầm xã giao, sưới sự điều tra cẩn thận của FBI do Khương Tự Minh Khương cục trưởng dẫn dắt, đều đã đền hết tội, dọn sạch tai họa ngầm cho chính quyền Diêu thị.
Xét thấy công tích của Khương gia quân trong cuộc đảo chính này, Diêu Quảng phong Khương Tự Minh làm một vị Vương khác họ duy nhất tại Đại Sở, Khương Tự Minh từ chối, Diêu Quảng cũng không miễn cưỡng, thế là phong một tước hiệu cha truyền con nối "Cung Thuận Hầu," đồng thời nhập tất cả binh lính Khương Tự Minh dẫn dắt vào trong quân đội Đại Sở.
Lúc ấy Diêu Quảng đa mưu túc trí chân đứng không vững, sợ bị làm phản bất ngờ, thế là nói rõ, tất cả binh lính Khương gia đều nhập vào một đội ngũ, dứt khoát gọi là "Khương gia quân," do người nhà họ Khương chỉ huy.
Kiểu này là công khai cho Khương gia mặt mũi, để những người đó đều có xuất thân, không còn là đám giang hồ lỗ mãng, nhưng trên thực tế vẫn muốn nắm giữ thế lực khiến người ta sợ hãi này ở trong tay mình.
Khương Tự Minh cũng hiểu rõ, một khi từ huynh đệ biến thành quân thần, tình nghĩa giữa hai người cũng thay đổi.
Ngẫm lại ý nghĩa phong hào "Cung Thuận Hầu" Hoàng đế ban cho mình cũng liền hiểu rõ người ta có ý tứ gì.
Khương Tự Minh vốn thích cuộc sống nhàn vân dã hạc*, trợ giúp Diêu Quảng cũng bởi vì Hoàng đế tiền triều thực sự quá hoang dâm vô độ, khiến dân chúng lầm than, nghĩ đến Diêu Quảng quả thật là hùng tài vĩ lược, cũng liền thuận theo dân ý dựa thế mà giúp ông ta một chút.
*Nhàn vân dã hạc: Mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn.
Vào lúc này Khương San được sinh ra, Khương Tự Minh không muốn nữ nhi nũng nịu của mình làm bạn với một đám lỗ mãng cả ngày, thế là cũng liền cụp đuôi thành thật kiếm ăn dưới mí mắt Hoàng đế, chỉ cầu dùng thái độ khiêm nhường của mình, đổi một thời gian cho thê tử nhi nữ sống yên ổn.
Khương Tự Minh là chuyện lớn không tham dự, chuyện nhỏ giả bộ hồ đồ, hạ triều liền về nhà cùng lão bà khuê nữ, ở triều đình gần thành người tàng hình.
Mà Hoàng đế cũng vội vàng ngồi vững trên long ỷ.
Một bên bắt đầu chỉnh đốn quan lại, một bên chinh phạt những quân lính mất chỉ huy không chịu quy thuận, thuận tiện bình tĩnh thu hồi từng chút binh quyền, cùng Khương Tự Minh không hề có va chạm với nhau.
Đợi đến khi thời cuộc ổn định, Khương Tự Minh đã về hưu. Cũng không biết Hoàng đế nghĩ như thế nào, thế mà trực tiếp ban tước vị Cung Thuận Hầu cho Khương Nhị Lang ôn tồn lễ độ, để Khương Đại Lang tiếp tục suất lĩnh Khương gia quân trấn thủ biên cương.
Trong lòng Khương Tự Minh hiểu rõ, đây là dùng một cây đinh đóng vào lòng hai đứa con nhà mình, chỉ là đáng tiếc, sợ rằng Hoàng đế tính lầm. Xưa nay người nhà họ Khương không giống như những gì ông ta đã nghĩ.
Kỳ thật Hoàng đế cũng không muốn như vậy, nhưng mà Khương gia quân vẫn luôn là một bóng ma không thể xóa bỏ trong lòng Hoàng đế.
Năm đó Khương gia dũng mãnh phá vỡ hoàng thành đến nay vẫn còn ở trước mắt, dập tắt sự đau lòng của Hoàng đế, chỉ còn lại sợ hãi.
Làm thế nào mới có thể để cho tất cả những người có võ công cao cường của Khương gia làm việc cho ta, đã thành vấn đề Hoàng đế suy tư mỗi ngày.
Một ngày nọ, Hoàng đế nảy ra ý hay.
Triệu tập con của mình nói ai có bản lĩnh lấy được Khương gia quân liền lập người đó làm Thái tử. Còn lầm bầm lúc trước vốn cùng Khương gia có hôn ước, nhưng mà hai nhà đều sinh nhi tử, nên đành phải thôi.
Vài vị Hoàng tử nghe được trong lòng sáng như tuyết, trở về cùng đám phụ tá của mình thương lượng, tất cả đều nhất trí cho rằng ra tay với nữ nhi Khương San của Khương Tự Minh là cách đơn giản và có tác dụng nhất.
Lão Hoàng đế đã ám hiệu, thông gia là biện pháp tốt nhất.
Bản thân Khương San đã là một tiểu mỹ nữ, lại thêm thực lực Khương gia, hai thứ này đã có giá trị để bọn họ đánh cược một phen, huống chi lão cha Hoàng đế của bọn họ còn vẽ một cái bánh nướng mê người như vậy.
Hoàng tử không muốn làm Thái tử không phải là nhi tử tốt.
Thế là Bát Tiên vượt biển bày ra các loại năng lực.
Khương San, một tiểu cô nương bị coi như tiểu thư thế gia nuôi dưỡng trong khuê phòng, làm sao biết những tình huống như vậy, cuối cùng, Diêu Văn Trạm, nhi tử nhỏ nhất của lão Hoàng đế đã trổ hết tài năng trong một đám con cháu, dẫn đầu ôm được mỹ nhân về.
Cưới Khương San, tự nhiên là đem Khương gia cột vào trên chiến xa của mình, Diêu Văn Trạm, người vốn không có một chút thế lực nào, quả thật đã thành công thượng vị thành tân đế.
Về phần chuyện xưa phía sau càng đơn giản, Khương San phong hậu, sinh Hoàng trưởng tử, ngày Hoàng trưởng tử đầy tháng Diêu Văn Trạm thâm tình chậm rãi hứa hẹn với Khương San, ta muốn con của chúng ta làm người đứng đầu Đại Sở này!
Lúc ấy Khương Tự Minh đã không còn từ lâu.
Trong triều có người dâng tấu chương, thế lực Hoàng hậu quá lớn, sợ tương lai Thái tử thượng vị nhà ngoại tham gia vào chính sự vân vân.
Tóm lại một câu, vì phòng ngoại thích lộng quyền, kiên quyết phản đối lập Hoàng trưởng tử!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT