Nhìn Lý Mộ đi vào thiên lao, Trương Xuân thở dài một tiếng, nói: “Lý Mộ ơi

Lý Mộ, ngươi khả trường điểm tâm (nghĩ sâu một chút) đi...”

Lý Mộ đi vào thiên lao, mơ hồ nghe được Trương Xuân đang nói cái gì điểm

tâm.

Lão Trương lại nhắc nhở hắn, ngày mai từ ngự thiện phòng thuận tiện lấy

thêm hai hộp thức ăn, ngự trù trong cung chuyên môn làm bánh ngọt, tay nghề

có thể nói là nhất tuyệt, buổi chiều trở về, cũng mang một hộp cho Liễu Hàm

Yên.

Trước kia Lý Mộ là không tiện từ ngự thiện phòng lấy đồ, nhưng bây giờ

khác.

Nữ hoàng đặc biệt cho phép hắn có quyền lực tiến vào ngự thiện phòng, chi

phối toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, tuy cái này có hiềm nghi lấy quyền lực mưu đồ

việc riêng, nhưng cũng là Lý Mộ cố ý làm.

Nữ hoàng cần, không phải một ngự trù, hắn nếu quy củ làm việc một ngự trù

nên làm, chẳng phải là thật sự thành ngự trù?

Lý Mộ từ trong phim cung đấu học được, được lòng hoàng đế nhất, nhất định

không phải loại phi tử chuyện gì cũng ngoan ngoãn phục tùng, không có một

chút tính cách của mình kia, ở trong chừng mực, ngẫu nhiên làm một ít chuyện

khác người, thỉnh thoảng bảo trì cảm giác mới mẻ cùng cảm giác thần bí, càng

có thể đạt được thánh sủng lâu dài.

Đương nhiên, hắn không phải phi tử của nữ hoàng, nhưng suy một ra ba, làm

bạn, làm thần tử, cũng là tương tự.

Hắn bảo ngục tốt mở ra cửa lao, đi vào, mở ra hộp thức ăn, nói: “Không biết

đồ ăn Tông Chính tự hợp khẩu vị của ngươi hay không, ta nấu cho ngươi bát

mỳ.”

Lý Thanh cầm lấy đũa, sau khi nếm một miếng, bất ngờ nói: “Hương vị mỳ

này...”

Lý Mộ cười nói: “Là ta học lão bà bà bán mỳ đó, hương vị xấp xỉ bà ấy làm

chứ?”

Lý Thanh nhẹ nhàng nói: “Ta sau đó từng về huyện Dương Khâu một lần,

biết được vị lão bà bà kia đã qua đời, con trai cùng con dâu của bà tiếp tục kinh

doanh quán mỳ đó, mỳ nấu ra, lại không giống với ban đầu, ta còn tưởng, đời

này không được nếm hương vị trước kia nữa.”

Lý Mộ mỉm cười, nói: “Ngươi chừng nào muốn ăn, liền nói cho ta biết, ta

làm cho ngươi.”

Thủ Lý Thanh ăn mỳ xong, Lý Mộ ngồi một lúc nữa, thu dọn hộp thức ăn,

hướng ngự thiện phòng đi đến.

Trong ngự thiện phòng, còn có canh hắn đun cho nữ hoàng.

Dùng phòng bếp của nữ hoàng, nấu mỳ cho người khác, bỏ nàng ở một bên,

Lý Mộ cho dù là đầu óc chập mạch, cũng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn

này.

Đơn giản là canh của nữ hoàng cần đun thời gian lâu một chút, Lý Mộ đi

Tông Chính tự một chuyến, trở về còn chờ một lát nữa, canh kia mới coi như

đun xong.

Nói cái gì hắn là dựa vào nữ nhân ăn cơm, trải qua Lý Mộ không ngừng cố

gắng, bây giờ nữ hoàng cùng Lý Thanh, đều phải dựa vào hắn ăn cơm.

Lý Mộ bưng canh, tới cửa cung Trường Nhạc.

Thượng Quan Ly đứng ở cửa cung, nhìn hắn một cái, nói: “Bệ hạ không có

đây, ngươi trở về đi.”

Lý Mộ tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, bát canh này của bệ hạ, ta đun hơn hai canh

giờ, để một lúc là không ngon nữa, vẫn là ta tự mình mang về Trung Thư tỉnh

uống đi.”

Hắn vừa mới xoay người, vành tai Thượng Quan Ly giật giật, nói: “Bệ hạ đã

trở lại.”

Lý Mộ mang hũ canh trong tay đưa cho nàng, nói: “Ta phải về Trung Thư

tỉnh rồi, phiền Thượng Quan thống lĩnh đưa vào cho bệ hạ.”

Thượng Quan Ly bưng hũ canh, đi vào cung Trường Nhạc, đặt ở trên bàn

trước mặt Chu Vũ, sau khi mở ra nắp hũ canh, một mùi thơm tươi mới nồng

đậm liền bay ra.

Mai đại nhân yết hầu giật giật, cười nói: “Ta đã nói mà, hắn sao có khả năng

quên bệ hạ, canh này đun lâu như vậy, khẳng định là bỏ công phu, ta vừa rồi đi

ngự thiện phòng hỏi, hắn chỉ là đưa đi Tông Chính tự một bát mỳ...”

Chu Vũ uống một ngụm canh, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ,

vừa rồi hình như là nàng hiểu lầm Lý Mộ.

Nàng còn tưởng hắn dùng ngự thiện phòng của nàng, hiến ân cần cho người

khác, nổi giận một lúc, giờ phút này cơn giận trong lòng lập tức tiêu tan, nói:

“Mai vệ, quýt cống phía nam, đưa cho hắn hai thùng đi...”

Mai đại nhân nói: “Bệ hạ không phải nói quýt đó rất chua, không tặng nữa

sao?”

Chu Vũ nói: “Trẫm bây giờ ngẫm lại, quýt đó hình như cũng không có chua

như vậy...”

Mai đại nhân gật gật đầu, nói: “Ta lập tức đi.”

Chu Vũ bỗng nhiên nói: “Đợi một chút...”

Trung Thư tỉnh.

Lý Mộ ngồi ở trong phòng trực một lúc, xử lý xong việc công hôm nay, sau

khi ngồi im một lát, bắt đầu viết công văn.

Phong công văn này, là cưỡng chế Hình bộ, điều tra lại vụ án Lý Nghĩa mười

bốn năm trước.

Chuyện này, Lý Mộ tuy từng xin chỉ thị từ nữ hoàng, nhưng không thể để nữ

hoàng trực tiếp hạ chỉ.

Làm vua của một nước, nàng nên có quan niệm lấy đại cục làm trọng, nếu chỉ

là vì một câu của Lý Mộ, nàng liền phải đảo điên hơn phân nửa triều đình, như

vậy triều thần sẽ thấy thế nào?

Bọn họ sẽ cho rằng đây là nịnh thần loạn chính.

Khi một hoàng đế, bởi thần tử, hoặc là hậu phi nào đó, không để ý đại cục

triều đình, không để ý dân chúng Đại Chu, triều thần sẽ liên hợp lại phản đối

nàng, bởi vì đây là điềm báo mất nước, các đại thần sẽ không cho phép, bốn đại

thư viện cũng sẽ không ngồi xem.

Thậm chí, so sánh với chuyện này, Lý Nghĩa rốt cuộc có phải hàm oan mà

chết hay không, cũng không quan trọng như vậy.

Cho nên, Lý Mộ cần biểu hiện ra, nữ hoàng tuy sủng ái hắn, nhưng cũng có

hạn độ, một khi vượt qua hạn độ đó, chỉ sợ hắn sẽ bị người ta lấy danh nghĩa

“thanh quân trắc (diệt trừ bè lũ gian nịnh bên cạnh vua)” mà thanh trừ.

Công văn trên tay chưa viết xong, Mai đại nhân đã tới.

Nàng đặt hai thùng quýt ở trên bàn trước mặt Lý Mộ, nói: “Đây là quýt cống

Nam quận, bệ hạ bảo ta tặng ngươi hai thùng nếm thử.”

Lý Mộ nói: “Thay ta cảm ơn bệ hạ.”

Mai đại nhân nói: “Bệ hạ cần không phải cảm ơn của ngươi.”

Lý Mộ ngây ra một lúc, hỏi: “Bệ hạ còn cần cái gì?”

Có thể cho nữ hoàng, hắn đều đã cho, nàng chung quy không thể thưởng Lý

Mộ hai thùng quýt, liền đưa ra yêu cầu gì quá phận đối với hắn...

Mai đại nhân nhìn hắn một cái, nói: “Về sau ở ngự thiện phòng mặc kệ là đun

canh hay nấu mỳ, đều đưa đến cung Trường Nhạc trước.”

Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Đây là... Ý tứ của bệ hạ?”

Mai đại nhân gõ một phát trên đầu hắn, nói: “Bệ hạ lòng dạ rộng lớn cỡ nào,

sẽ bởi vì ngươi đưa canh cho nàng sau liền tức giận sao?”

Câu này cũng chỉ bản thân nàng tin, nữ hoàng hẹp hòi bao nhiêu, không có ai

thể hội sâu hơn so với Lý Mộ.

Lý Mộ gật đầu bất đắc dĩ, nói: “Biết rồi, về sau ta vô luận làm chuyện gì, đều

nghĩ bệ hạ trước hết, như vậy chung quy được rồi chứ?”

Nói xong, trên đầu hắn lại trúng một đòn, Mai đại nhân liếc hắn, hỏi: “Ngươi

giọng điệu gì, cứ như bệ hạ ép ngươi đưa trước...”

Lý Mộ đành phải cam đoan với nàng, mình là cam tâm tình nguyện, vui lòng

phục tùng ưu tiên nữ hoàng, Mai đại nhân mới hài lòng rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play