Sương mù đen kia một lần nữa tụ lại thành Tống Đế Vương, chỉ là khí tức

trên người y giờ phút này, so với vừa rồi rất suy yếu, đánh tan hai gã thần binh,

với y mà nói, cũng không hề thoải mái.

Sau khi giải quyết hai thần binh, Tống Đế Vương liền hướng thẳng đến Lý

Mộ.

Lý Mộ tùy tay ném ra hai lá bùa, lại hóa thành hai vị kim giáp thần binh,

ngăn cản bóng người Tống Đế Vương.

Tống Đế Vương đã có chút ngây dại, loại bùa quý giá này, tu hành giả tầm

thường, có được một tấm, đều phải thật cẩn thận cất đi, coi là con bài chưa lật

giữ mạng thời khắc mấu chốt sử dụng, mà bùa quý giá như vậy, ở trong tay Lý

Mộ này, lại như là giấy vàng bình thường, muốn ném thì ném, cho dù y là làm

kẻ địch, nhìn cũng có chút đau lòng...

Tống Đế Vương lại bị hai thần binh ngăn lại. Ánh mắt Lý Mộ nhìn Thôi

Minh trên mặt đất, nghĩ là mang gã giao cho triều đình, hay là giết chết ngay tại

chỗ.

Mị Tông tốn hai mươi năm, mới nâng Thôi Minh đến vị trí Trung Thư thị

lang, địa vị gã ở Mị Tông nhất định không thấp, nhất định biết rất nhiều bí mật

Ma Tông, cứ như vậy giết gã, không khỏi có chút lãng phí.

Thân thể Thôi Minh bị trói, không thể nhúc nhích, khi ngẩng đầu, từ trên mặt

Lý Mộ, đã thấy được sát ý.

Trên mặt gã hiện ra một tia dữ tợn, cắn chót lưỡi, chợt phun ra một ngụm tinh

huyết, môi khẽ động, không biết niệm cái gì.

Ngay sau đó, trên người gã chợt lóe ánh sáng màu trắng, bóng người bỗng

nhiên biến mất.

Khổn Tiên Tỏa rơi xuống đất, thân thể Thôi Minh ở xa mười trượng xuất hiện

lần nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức cũng uể oải đến cực điểm.

Lúc này, phương hướng Thượng Quan Ly truyền đến một tiếng hét thảm.

Tên Ma Tông nằm vùng kia, ở dưới Thượng Quan Ly cùng một cao thủ nội

vệ khác vây công, rất nhanh đã bị hủy thân thể, nguyên thần cũng bị bắt giữ,

nhốt vào pháp bảo.

Thượng Quan Ly cùng nữ tử trung niên kia hướng bên này bay tới, nói: “Giết

Thôi Minh, lưu lại nguyên thần là được.”

Hai người khống chế phi kiếm, tấn công về phía Thôi Minh, Lý Mộ thì đứng

ở một bên nhìn.

Thôi Minh vừa rồi lấy bí thuật nào đó, từ trong Khổn Tiên Tỏa chạy thoát, đã

bị thương nặng, sẽ không là đối thủ của hai người bọn họ liên thủ.

Thôi Minh nhìn hai người bọn Thượng Quan Ly, quát: “Đây là các ngươi ép

ta!”

Gã chợt mở ra cây quạt gấp trong tay, rút ra bảy cây xương quạt, nhanh

chóng đâm vào bảy chỗ của thân thể, lại từ trong lòng lấy ra một lá bùa, trực

tiếp nuốt vào trong bụng.

Vù!

Vù!

Tất cả cái này xảy ra cực nhanh, Thôi Minh làm xong tất cả cái này, phi kiếm

của Thượng Quan Ly cùng cao thủ nội vệ kia đã tới trước người gã, một thanh

đâm về phía ngực gã, một thanh khác đâm về phía yết hầu gã.

Hai thanh phi kiếm, ở lúc cách thân thể Thôi Minh chỉ có gang tấc, song song

dừng lại.

Thôi Minh vươn hai tay, nắm chặt hai thanh phi kiếm.

Hai thanh phi kiếm ở trong tay gã giãy dụa không thôi, Thôi Minh hung hăng

nắm chặt, hai thanh phi kiếm liền trực tiếp vỡ nát.

Phốc!

Thượng Quan Ly cùng với nữ tử trung niên kia tâm ý tương thông với pháp

bảo của mình, pháp bảo bị hủy, hai người đều phun ra một ngụm máu tươi, ánh

mắt nhìn chằm chằm Thôi Minh, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Có thể sử dụng hai tay bóp nát pháp bảo của bọn họ, Thôi Minh bây giờ, rốt

cuộc là tu vi gì?

Thôi Minh ném phi kiếm vỡ vụn xuống đất, ánh mắt thản nhiên nhìn các

nàng.

Khí tức trên người gã, từ Tạo Hóa sơ kỳ, rất nhanh kéo lên đến Tạo Hóa

trung kỳ, Tạo Hóa đỉnh phong, vẫn chưa dừng lại, cho đến sau khi đột phá vách

chắn nào đó, một uy áp cường đại chợt giáng xuống.

Loại uy áp này, Lý Mộ chỉ từng cảm nhận được trên người tu hành giả cảnh

giới thứ sáu.

Tống Đế Vương phát hiện Thôi Minh biến hóa, sau khi ngẩn ra một phen,

bức lui hai kim giáp thần binh, cung kính nói: “Thập Điện Diêm La, Tống Đế

Vương dưới trướng U Minh Thánh Quân bái kiến Thiên Quân đại nhân!”

Thôi Minh nhìn y một cái, trong mắt chỉ có hờ hững cùng khinh thường, hiển

nhiên không để y vào mắt.

Lý Mộ chú ý tới, Tống Đế Vương xưng hô đối với Thôi Minh, đã biến thành

Thiên Quân.

Hắn cẩn thận quan sát người này, quả nhiên phát hiện, trên người gã, tuy còn

có khí tức của Thôi Minh, nhưng vô luận là khí chất hay thực lực, đều một trời

một vực với Thôi Minh.

Thôi Minh hiển nhiên là dùng thần thông tự mình hiến tế, khiến một cường

giả Ma Tông cách không gian giáng xuống.

Cường giả này, thực lực ít nhất cũng là cảnh giới thứ bảy, chỉ có cường giả

cảnh giới thứ bảy, mới có thể cách không gian mang thực lực Thôi Minh tăng

lên nhiều như vậy.

Lý Mộ có ký ức truyền thừa của Thiên Huyễn Thượng Nhân, đối với cường

giả Ma Tông cũng không xa lạ.

Cường giả Ma Tông cảnh giới thứ bảy, người có danh xưng “Thiên Quân”,

chỉ có một vị.

Đó chính là đại trưởng lão ma đạo Huyễn Tông, ở ma đạo thập tông, cũng có

địa vị hiển hách - “Vạn Huyễn Thiên Quân”, người này có tu vi cảnh giới thứ

bảy, thực lực vượt xa Thiên Huyễn Thượng Nhân.

Đương nhiên, bản thân gã cách nơi này không biết xa bao nhiêu, đây chỉ là

một phân thần của gã.

Lý Mộ điều khiển hai kim giáp thần binh, để bọn họ bỏ qua Tống Đế Vương,

hướng thẳng đến Thôi Minh, muốn thử thực lực của gã trước.

Thôi Minh bị phân thần Vạn Huyễn Thiên Quân nhập vào, thản nhiên nhìn

hai kim giáp thần binh một cái, vươn tay phải, nhẹ nhàng bóp.

Thân thể hai kim giáp thần binh bị giam cầm, trực tiếp sụp đổ, hóa thành các

đốm sáng màu vàng.

Đó là chênh lệch giữa cảnh giới thứ sáu cùng cảnh giới thứ năm, loại chênh

lệch này, gần như không thể bù lại.

Sắc mặt Thượng Quan Ly đã trở nên cực kỳ nghiêm túc, từ sau khi khí tức

trên người Thôi Minh tăng cao tới cảnh giới thứ sáu, nàng đã biết, tuy các nàng

đã phá trận pháp, hôm nay cũng không cách nào chạy thoát.

Nàng nhét lá bùa kia vào trên tay Lý Mộ, nói: “Chúng ta ngăn hắn trước một

lát, ngươi nhân cơ hội đào tẩu, quận Vân Trung đã không an toàn nữa, ngươi

dùng tốc độ nhanh nhất, đi Bạch Vân sơn...”

Lý Mộ hỏi: “Các ngươi có thể ngăn được sao?”

Thượng Quan Ly trầm giọng nói: “Cũng đủ cho ngươi thúc giục bùa này

thoát đi.”

Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Ngươi có thể đừng khi nào cũng muốn chết hay

không?”

Thượng Quan Ly nhìn Thôi Minh, nói: “Thực lực hắn bây giờ, đã đạt tới cảnh

giới thứ sáu, nếu không có tên Ma Tông nằm vùng kia, chúng ta còn có hi vọng,

nhưng bây giờ... , ngươi không đi, cũng chỉ có thể cùng chết.”

Lý Mộ nói: “Ta còn có một lá bùa thiên giai thượng phẩm, có thể triệu hồi ra

một vị kim giáp thần binh cảnh giới thứ sáu.”

Thượng Quan Ly ngẩn ra một phen, lập tức nói: “Vậy ngươi mau lấy ra đi!”

Lý Mộ do dự một chớp mắt, nói: “Ta tiếc...”

Lá bùa này, là con bài chưa lật cuối cùng của hắn, dùng ở trên người Thôi

Minh, quá mức lãng phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play