Dưới tình huống pháp lực chênh lệch không lớn, Lý Mộ võ đấu cận thân,

không sợ bất luận kẻ nào.

Nhưng vô luận là Thôi Minh hay Tống Đế Vương, pháp lực đều hơn xa hắn,

ở dưới lực lượng tuyệt đối, bất cứ kỹ xảo nào cũng là loè loẹt không có ý nghĩa.

Nếu giám khảo Binh bộ không áp chế thực lực đến cảnh giới thứ tư, trên thi

võ, Lý Mộ kỹ xảo võ đạo thành thạo như thế nào nữa, cũng không có khả năng

là đối thủ của bọn họ.

Tống Đế Vương cùng Thôi Minh hai kẻ không biết xấu hổ này, một tên Tạo

Hóa, một tên U Hồn đỉnh phong, liên thủ bắt nạt hắn một kẻ cảnh giới thứ tư,

Lý Mộ thần thông đạo thuật lợi hại như thế nào nữa, tu vi quá thấp, cũng đấu

không lại hai người bọn họ liên thủ.

Cũng may từ khi Liễu Hàm Yên bái vào môn hạ Ngọc Chân Tử, từ khi hắn

ôm đùi nữ hoàng, thần thông cùng đạo thuật, đã không là con bài chưa lật của

hắn nữa.

Lý Mộ lật tay, trên tay lại xuất hiện hai lá bùa, hắn ném lá bùa ra, trên lá bùa,

ánh sáng màu vàng chợt lóe, hai lá bùa biến thành hai giáp sĩ cao một trượng.

Hai giáp sĩ tay cầm trường kích, trên người tản mát ra khí tức cảnh giới thứ

năm.

Hai tấm Kim Giáp Thần Binh Phù này, là nữ hoàng ban cho hắn, tuy cũng

thuộc loại thiên giai, nhưng còn không thể so sánh với một tấm kia Lý Mộ ở

Phù Lục phái có được, có kim giáp thần binh tu vi cảnh giới thứ sáu, chỉ có vài

vị phù đạo cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Phù Lục phái mới có

thể chế tác.

Nhưng, Thôi Minh và Tống Đế Vương chỉ là cảnh giới thứ năm, cũng không

cần thiết vận dụng một con bài chưa lật kia.

Hai kim giáp thần binh do Lý Mộ thúc giục, cùng Lý Mộ tâm ý tương thông,

sau khi hiển hiện ra thân hình, liền lao thẳng tới Thôi Minh cùng Tống Đế

Vương.

“Đây lại là bùa gì vậy!”

“Hắn còn có bao nhiêu bùa!”

...

Hai gã kim giáp thần binh, mang Thôi Minh cùng Tống Đế Vương hoàn toàn

cuốn lấy.

Thôi Minh thực lực tương đối yếu, rất nhanh đã bị thần binh áp chế, Tống Đế

Vương đối phó một thần binh, thoải mái có thừa, Lý Mộ dứt khoát để hai thần

binh hợp lực đối phó Tống Đế Vương, bản thân hướng Thôi Minh lại ném ra

một xấp bùa.

Thôi Minh cầm một binh khí hình quạt, chật vật ứng đối, tu hành nhiều năm,

gã đấu pháp với người ta, chưa bao giờ nghẹn khuất như thế.

Đây căn bản không phải đang đấu pháp, mà là đang so xem ai giàu có hơn.

Gã tức giận nhìn Lý Mộ, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng chỉ ngươi có bùa sao!”

Gã từ trong lòng lấy ra một lá bùa, trên mặt hiện ra nét đau thịt, lại vẫn không

chút do dự thúc giục.

Đỉnh đầu Lý Mộ, lực lượng trời đất dao động một trận, một cái chưởng ấn

thật lớn màu vàng từ trong hư không xuất hiện, hướng hắn hung hăng ấn xuống.

Lá bùa này, hiển nhiên cũng không phải vật phàm, lực lượng thiên địa một

chưởng này ẩn chứa, có thể so với một đòn bình thường của cường giả cảnh

giới thứ sáu.

Bảo giáp trên người Lý Mộ có thể chống đỡ được cường giả cảnh giới thứ

sáu công kích, nhưng cũng không phải không có số lần, trên thực tế, bảo giáp có

thể giúp hắn suy yếu công kích, vẫn là có một bộ phận cần tự mình thừa nhận.

Thừa nhận mấy đòn của cường giả Động Huyền, bảo giáp cũng sẽ tổn hại.

Mặc dù là mặc bảo giáp, thừa nhận một đòn này, Lý Mộ cũng khó tránh khỏi

bị thương.

Hắn không hề nghĩ ngợi, lại là mấy lá bùa ném ra.

Đỉnh đầu Lý Mộ, ánh sáng đan xen, giáp vàng, khiên xanh, còn có một cái

mai rùa, bóng một cái chuông, mang hắn bảo vệ chặt chẽ, chưởng ấn kia ấn

xuống, giáp vàng sụp đổ trước hết, khiên xanh kiên trì một chớp mắt, cũng theo

đó sụp đổ, cuối cùng sụp đổ, là mai rùa cùng bóng chuông, sau khi liên tục phá

bốn vách chắn, chưởng ấn đó cũng thành nỏ mạnh hết đà, bị bảo giáp của Lý

Mộ dễ dàng hóa giải.

Trong tay Lý Mộ lại xuất hiện mấy lá bùa. Hắn nhìn Thôi Minh, nói: “Còn

không?”

Thôi Minh sắc mặt âm trầm. Gã không phải Lý Mộ, không có nữ hoàng sủng

ái, tự nhiên không có nhiều bùa cao cấp như vậy, vừa rồi loại bùa cấp bậc đó,

hắn đã không còn, cho dù là có, chỉ sợ vẫn sẽ lãng phí vô ích.

Tuy gã không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, bằng sức một

mình gã, không làm gì được Lý Mộ.

Gã chỉ có thể đặt hy vọng vào Tống Đế Vương tiêu diệt hai thần binh kia,

hoặc là tiêu hao linh lực của bọn họ, làm bọn họ tự tiêu tán. Thần binh này tuy

lợi hại, nhưng thời gian tồn tại, nhất định sẽ không dài.

Một chớp mắt này Thôi Minh thất thần, bỗng nhiên cảm thấy bên hông căng

lên, cúi đầu nhìn, phát hiện trên lưng gã, không biết từ bao giờ, thế mà quấn lên

một sợi dây thừng màu vàng.

Sau khi bị dây thừng này trói, pháp lực trong cơ thể Thôi Minh lập tức bị

giam cầm, thân thể từ không trung nặng nề ngã xuống.

Lý Mộ chậm rãi đi về phía Thôi Minh, ở trên người gã đá một cước thật

mạnh, hỏi: “Khi đấu pháp với người khác, còn có thời gian phân thần, ngươi

khinh thường ai thế?”

Trước khi Liễu Hàm Yên bái Ngọc Chân Tử làm sư phụ, Lý Mộ trước khi ôm

đùi nữ hoàng, hắn đấu pháp là rất tiết kiệm.

Đừng nói khi đó không có bùa, cho dù có, Lý Mộ cũng không nỡ dùng.

Khi đó hắn chấp hành nhiệm vụ, bị thương là chuyện thường có, ngẫu nhiên

còn có thể bị thương nặng.

Nhưng từ sau khi Liễu Hàm Yên bái vào Phù Lục phái, Lý Mộ trở thành cận

thần của nữ hoàng, tình huống liền hoàn toàn thay đổi.

Phù Lục phái tự nhiên sẽ không thiếu phù lục, kho báu của nữ hoàng giàu bao

nhiêu, Lý Mộ ngay cả tưởng tượng cũng không tưởng tượng được, bây giờ hắn

có tiền vốn để xa xỉ rồi.

Nghèo thì chiến thuật xen kẽ, giàu thì hỏa lực bao trùm, dù sao bùa hết rồi

Liễu Hàm Yên sẽ cho, pháp bảo hỏng rồi nữ hoàng sẽ đổi cho hắn, Lý Mộ là

nam nhân sau lưng Liễu Hàm Yên, nữ hoàng là nữ nhân sau lưng Lý Mộ, đều là

người một nhà, không cần khách khí.

Thôi Minh bị Khổn Tiên Tỏa trói chặt, pháp lực bị giam cầm, nghe được lời

Lý Mộ nói, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Đấu pháp, Lý Mộ chết tiệt kia, hắn mang ném phù lục, phóng pháp bảo đánh

lén gọi là đấu pháp?

Từ đầu tới cuối, hắn có từng dùng pháp thuật thần thông?

Bên kia, Tống Đế Vương bị hai vị kim giáp thần binh cuốn lấy, tuy hai vị

thần binh này không tạo thành được uy hiếp quá lớn đối với y, nhưng lại gắt gao

kiềm chế y, khiến y không thể đi giúp Thôi Minh.

Thấy Thôi Minh nhanh như vậy đã bị bắt, Tống Đế Vương thầm mắng Thôi

Minh vô năng, thế mà bị tu hành giả thấp hơn so với gã một bậc bắt giữ, nhưng

lại không thể trơ mắt nhìn gã đi chết.

Y gầm nhẹ một tiếng, thân thể hóa thành một đám sương quỷ, mang hai kim

giáp thần binh bao phủ ở bên trong.

Trong sương mù đen nở rộ ánh sáng vàng, rất nhanh, Lý Mộ liền mất đi liên

hệ với hai vị kim giáp thần binh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play