Sau khi về nhà, Liễu Hàm Yên đứng ở trong sân, hỏi: “Chàng đã đi đâu?”

Liễu Hàm Yên đã sớm biết Tô Hòa tồn tại, Lý Mộ cũng không cần giấu diếm,

nói: “Đi tìm Tô cô nương. Ta lần này về Bắc quận, còn muốn mang tỷ ấy về

Thần Đô làm chứng, để cho triều đình xử trí phò mã Thôi Minh...”

Liễu Hàm Yên liếc hắn, nói: “Thì ra chàng không phải đến thăm ta cùng Vãn

Vãn.”

Lý Mộ nhìn Tiểu Bạch, nói: “Tiểu Bạch, ngươi giúp ta làm chứng, chúng ta

có phải vừa tới Bắc quận, liền đi Bạch Vân sơn tìm các nàng hay không?”

Tiểu Bạch chạy tới, nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Muội cùng ân công vừa về,

đã đi tìm Liễu tỷ tỷ cùng Vãn Vãn tỷ tỷ.”

Nàng sau khi nói xong, như là phát hiện cái gì, nhẹ nhàng hít hít cái mũi, sau

đó nhìn Lý Mộ một cái, yên lặng cúi đầu.

Liễu Hàm Yên nơi này xem như giải thích qua, nhưng Lý Mộ phát hiện, từ

sau khi hắn trở về, Tiểu Bạch liền biểu hiện rất kỳ quái, nhìn qua có chút mất

mát, hơn nữa thường thường liếc hắn một cái, sau khi bị Lý Mộ phát hiện, lại

nhanh chóng cúi đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Mộ đi vào phòng của nàng, hỏi: “Phát sinh chuyện

gì rồi sao?”

Tiểu Bạch cúi đầu, nói: “Ân công, ân công bên người có tiểu hồ ly tinh khác,

ân công không thích ta nữa sao...”

Lý Mộ ngẩn ra một hồi lâu, mới hiểu ý tứ của nàng.

Không ngờ Tiểu Bạch cảm giác sâu sắc như vậy, ngay cả Lý Mộ từng tiếp

xúc với hồ ly tinh khác cũng biết, vừa rồi một người một yêu trừ đấu pháp, Lý

Mộ trước đó ở lúc nàng ngã, đỡ nàng một phen, vì thử, còn cố ý sờ chân hồ ly

của nàng.

Lý Mộ chưa nói chuyện này, Liễu Hàm Yên cùng Vãn Vãn cũng không biết,

lại bị Tiểu Bạch cảm ứng được.

Hắn cười cười, giải thích: “Nào có hồ ly tinh khác cái gì, lúc vừa mới trở về,

đấu pháp với một con hồ yêu muốn giết ta, thật không dễ gì bắt được ả, về sau

lại để ả chạy mất...”

Hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, nói: “Yên tâm đi, bên người của ta, chỉ có thể có

một tiểu hồ ly tinh là ngươi.”

Tiểu Bạch nghe xong, trên mặt lại lộ ra nét vui, sau đó lại có chút lo lắng,

hỏi: “Hồ ly tinh kia lợi hại hay không, ân công có bị thương hay không?”

Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Rất lợi hại, là một hồ yêu năm đuôi, hẳn cũng là con

cháu thiên hồ, không biết nàng về sau sẽ tìm ta báo thù không...”

Tiểu Bạch kiên định nói: “Ta sẽ cố gắng tu hành, mau chóng trở nên lợi hại,

nếu nàng tìm đến ân công báo thù, ta bảo hộ ân công...”

Lý Mộ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nói: “Ở nhà cho ngoan, đừng

nghĩ ngợi lung tung nữa, ta còn có việc, cần ra ngoài một chuyến. Đúng rồi,

chuyện này đừng nói cho Liễu tỷ tỷ, đừng để nàng lo lắng.”

Tiểu Bạch nhu thuận nói: “Ân công đi làm việc đi, ta sẽ giữ bí mật.”

Sau khi trấn an xong Tiểu Bạch, Lý Mộ rời nhà, hướng huyện nha đi đến.

Dương Khâu huyện nha, Chu bộ đầu nhìn thấy Lý Mộ, bất ngờ nói: “Lý Mộ,

ngươi sao đã trở lại rồi, ta lần trước nghe Trương Sơn nói, ngươi đã đi Thần

Đô...”

Lý Mộ cười cười, nói: “Có chút việc công, cần về Bắc quận một chuyến.”

Chu bộ đầu cảm thán nói: “Thần Đô tuy bổng lộc cao, nhưng mà cũng không

dễ lăn lộn. Ngươi ở Thần Đô thế nào?”

“Ổn cả.” Lý Mộ hàn huyên với gã vài câu, hỏi: “Hai tháng không về, vịnh

Bích Thủy sao lại biến thành cái bộ dáng kia, Chu bộ đầu biết đã xảy ra chuyện

gì không?”

Chu bộ đầu nói: “Cụ thể ta cũng không rõ, nghe nói là hai vị cường giả đấu

pháp ở vịnh Bích Thủy, ảnh hưởng cả thủy mạch huyện Dương Khâu chúng

ta...”

Lý Mộ hỏi: “Huyện nha biết cường giả đấu pháp đó đi đâu rồi không?”

Chu bộ đầu lắc lắc đầu, nói: “Cái này thì không biết được.”

Lý Mộ có chút hối hận, lúc ấy hắn sốt ruột nhớ vợ, sau khi trở lại Bắc quận,

trực tiếp đi Bạch Vân sơn, cũng chưa tìm Tô Hòa trước.

Tuy lúc đó, đại chiến của nàng cùng yêu tinh cây kia đã xảy ra, nhưng thời

gian lại không lâu, có lẽ còn có thể theo một ít dấu vết tìm được nàng, nhưng

lúc này cách đại chiến xảy ra đã trôi qua không ít ngày, tung tích có liên quan

nàng hoàn toàn không còn, căn bản không chỗ nào mà tìm.

Từ huyện nha không đạt được tin tức gì hữu dụng, Lý Mộ lại dùng Thần

Hành Phù cấp cao, lấy tốc độ nhanh nhất tới quận nha.

Trước kia hắn từ huyện Dương Khâu đến quận nha, cần thời gian hơn nửa

ngày, hôm nay hắn tu vi tăng lên, ở dưới Thần Hành Phù cao cấp, chỉ dùng

không đến nửa canh giờ.

Trầm quận úy sau khi tu vi tấn thăng, liền rời khỏi Bắc quận, Lý Mộ không

quen quận úy mới tới, trực tiếp tìm Triệu bộ đầu.

Hai ngày trước ở quận thành, Lý Mộ vừa mới mời bọn họ ăn cơm xong, Triệu

bộ đầu nhìn thấy hắn, cười nói: “Chuẩn bị tan ca rồi, muốn buổi tối cùng nhau

uống rượu hay không...”

“Hôm nay thì không.” Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ta lần này tới tìm ngươi, là

có một việc quan trọng.”

Nghe được Lý Mộ nói như vậy, vẻ mặt Triệu bộ đầu cũng trở nên nghiêm túc

hơn chút, nói: “Chuyện gì, ngươi nói đi.”

Lý Mộ nói: “Huyện Dương Khâu có hai vị cường giả đại chiến, ảnh hưởng

thủy mạch, Triệu bộ đầu biết không?”

Triệu bộ đầu gật gật đầu, nói: “Biết, chuyện này còn là ta tự mình đi xử lý.

Nhìn từ dấu vết hiện trường, ít nhất là hai vị cường giả cảnh giới thứ năm đấu

pháp, hơn nữa rất có khả năng là một quỷ một yêu, may mắn nơi bọn họ chiến

đấu hoang tàn vắng vẻ, không có dân chúng bị thương...”

Lý Mộ hỏi: “Quận nha có biết, vị quỷ tu kia sau đó lại đi nơi nào hay

không?”

Triệu bộ đầu lắc lắc đầu, nói: “Cái này thì không biết.”

Lý Mộ mặt lộ vẻ thất vọng, lúc này, Triệu bộ đầu lại nói tiếp: “Nhưng, Ngọc

huyện hai ngày nay xuất hiện một việc lạ, có thể có liên quan với việc này hay

không...”

Lý Mộ lập tức hỏi: “Việc lạ gì?”

Triệu bộ đầu nói: “Một ngọn núi của Ngọc huyện, hai ngày trước, từ trên

sườn núi, nổi lên một mảng sương mù dày đặc, dân chúng vào sương mù dày

đặc, đưa tay không thấy năm ngón, mặc kệ đi như thế nào, cuối cùng đều sẽ từ

trong sương mù vòng ra, bước đầu hoài nghi là có quỷ vật quấy phá, nhưng quỷ

vật này lại không thương tổn con người. Quan phủ địa phương tra xét, tu hành

giả của huyện nha cũng không cách nào tiến vào trong sương mù, Ngọc huyện

vừa mới báo lên, quận nha còn chưa kịp xử lý...”

Bất cứ chuyện nào có thể có liên quan với Tô Hòa, Lý Mộ lúc này đều không

thể bỏ qua. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ngọn núi nào của Ngọc huyện, ta đi xem...”

Bắc quận.

Ngọc huyện.

Núi hoang không tên.

Núi này xưa nay vốn không có tên, dân chúng mấy thôn chân núi, ở trong núi

này lấy củi săn bắt mà sống, ba ngày trước, trong một đêm, ngọn núi này từ

sườn núi hướng lên trên bỗng nhiên nổi lên một mảng sương mù dày đặc, trong

sương mù một mảng trắng xoá, sau khi đi vào trong sương mù, khó có thể thấy

vật, đưa tay không thấy năm ngón.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play