Lý Mộ thu hồi Thanh Huyền, phủi phủi tay, từ nơi xa đi tới, nói: “Đừng giãy

dụa nữa, đây là Khổn Tiên Tác (thừng trói tiên), ngươi một con hồ yêu năm

đuôi, là không giãy thoát, ngươi càng giãy, nó trói càng chặt...”

Hồ yêu tức giận nhìn Lý Mộ, nói: “Âm thầm đánh lén, tính là anh hùng gì?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không nói ta là anh hùng.”

Nữ hoàng cho hắn thứ này, vốn không phải để hắn sính anh hùng, Khổn Tiên

Tác này tốc độ tuy nhanh, nhưng chính diện trói người, lại rất dễ dàng bị tránh

thoát, chỉ có ở dưới tình huống bất ngờ, mới có thể tạo ra kỳ hiệu.

Con hồ ly này, vẫn là không đủ cẩn thận.

Lý Mộ đi đến trước mặt nàng, nói: “Nói, là ai bảo ngươi tới giết ta?”

Nữ tử lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi tốt nhất lập tức thả ta.”

Lý Mộ bấm tay niệm chú, dây thừng trói ở trên người nàng liền càng lúc càng

chặt, cũng không biết dây thừng này là cố ý hay không, vừa lúc trói ở ngực của

nàng, co lại như vậy, quy mô vốn rất to lớn, rất nhanh đã bị thít thay đổi hình

dạng.

Trên mặt nữ tử hiện ra một tia thống khổ, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ càng

thêm phẫn nộ.

Lý Mộ đứng ở trước mặt nàng, trong lòng có chút khó xử.

Vị trí dây thừng này trói có chút không quá thích hợp, dây thừng sau khi thít

chặt, sẽ tác dụng ở trên thân thể của nàng, làm bộ phận nào đó của nàng thít đến

biến hình, dẫn tới bộ dáng hắn bây giờ giống tên biến thái, có sở thích biến thái

nào đó.

Lý Mộ thả lỏng dây thừng một chút, nghĩ nghĩ, từ trên mặt đất nhặt lên một

sợi dây leo.

Hắn dùng dây leo chỉ vào nữ tử này, nói: “Nói hay không, không nói ta quật

ngươi.”

Nữ tử nghiến răng nói: “Ngươi dám!”

Vù!

Lý Mộ lấy dây leo làm roi, ở trên người nàng quật một phát, mặt không biểu

cảm nói: “Nói!”

Nữ tử đã mất đi bình tĩnh, sắc mặt xấu hổ và giận dữ, lớn tiếng nói: “Ta nhất

định sẽ giết ngươi!”

Vù! Vù! Vù!

Lý Mộ lại là mấy roi, hơn nữa càng quật càng thuận tay, thậm chí có chút có

thể cảm nhận được niềm vui của nữ hoàng bệ hạ.

Tuy hồ yêu này bộ dạng cũng không tệ, lại muốn lấy mạng của hắn, thương

hương tiếc ngọc là không tồn tại, Lý Mộ chỉ muốn biết, là ai ở sau lưng sai sử

nàng, sau đó về Thần Đô lấy mạng chó của y.

Đây chính là cấu kết Ma Tông thật sự, ở Đại Chu, là tội nặng xét nhà diệt tộc.

Sắc mặt nữ tử cực độ xấu hổ và giận dữ, trên sợi dây leo kia mang theo pháp

lực, vụt ở trên thân thể, đó là một trận đau đớn, nhưng đau đớn trên thân thể, so

sánh với khuất nhục trong lòng nàng, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Nàng nhìn chằm chằm Lý Mộ, trong đôi mắt vốn trong suốt linh động, như là

tràn ngập ngọn lửa.

“Ngươi nhìn ta như vậy cũng vô dụng.” Lý Mộ nói: “Nói mau, là ai sai sử

ngươi, chỉ cần ngươi nghe lời một chút, thì có thể chịu bớt đi chút nỗi khổ da

thịt.”

Nữ tử hít thật sâu, lửa giận trong mắt dần dần tắt, bình tĩnh nói: “Ta tên

Huyễn Cơ, nhớ kỹ tên của ta, mối nhục hôm nay, ngày sau chắc chắn hoàn trả

gấp trăm lần!”

Nói xong, nàng cầm một khối ngọc thạch giắt bên hông, chợt bóp nát.

Ngay sau đó, bóng người của nàng, tan biến ngay tại trước mắt Lý Mộ.

Khổn Tiên Tỏa mất đi mục tiêu, nhanh chóng co rút lại, cuối cùng co thành

một cục, rơi ở trên mặt đất.

“Pháp bảo không gian!”

Trơ mắt nhìn hồ yêu chạy thoát ở trước mắt hắn, Lý Mộ cả kinh, hắn không

ngờ, hồ yêu này lại có pháp bảo bực này. Giống với hồ thiên pháp bảo, loại

pháp bảo không gian có lực lượng truyền tống này, cũng là chỉ có cường giả

cảnh giới thứ bảy mới có thể chế tác, xa nhất có thể mang người ta truyền tống

đến ngoài ngàn dặm.

Lý Mộ ở chung quanh tìm tòi một hồi lâu, cũng chưa thể phát hiện khí tức

của hồ yêu này, cuối cùng chỉ có thể đi trở về, mang hai thanh đoản kiếm nàng

không kịp thu hồi nhặt lên, thu vào trong nhẫn, sau đó hướng phía huyện thành

bay đi...

Cửu Giang quận.

Thập Vạn Đại Sơn.

Trong một chỗ cung điện ẩn nấp trong núi, sau một trận không gian dao

động, bóng người Huyễn Cơ bỗn dưng hiện lên.

Mấy bóng người khoanh chân ngồi ở trong cung điện chậm rãi mở mắt, một

lão giả dáng người còng lưng hỏi: “Người nào thế mà ép ngươi hao tổn một bùa

truyền tống, bùa này Thiên Quân đại nhân cũng chỉ tế luyện ra một cái, chẳng lẽ

ngươi gặp cảnh giới thứ sáu cường giả...”

“Một tu hành giả nhân loại đáng giận.” Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Huyễn

Cơ hiện ra phẫn nộ nồng đậm, nói: “Vậy mà dám như thế đối với ta, lần sau lại

gặp được, ta phải khiến hắn sống không bằng chết!”

Nàng cũng chưa nói, bức bách nàng dùng ra con bài chưa lật giữ mạng, chỉ là

một tiểu tu Thần Thông cảnh, ngã ở trong tay một tu hành giả cảnh giới thứ tư,

còn đánh mất binh khí, đây là một chuyện phi thường mất mặt.

Mà nàng đến bây giờ cũng không rõ, một tu hành giả cảnh giới thứ tư Thần

Thông, lấy đâu ra nhiều thần thông cổ quái, pháp khí làm người ta khó lòng

phòng bị như vậy, bùa cấp cao ném ra, thế mà không đau lòng một chút nào...

Nàng ra khỏi cung điện, mấy người ngoài cung khom người nói: “Tham kiến

Huyễn Cơ đại nhân.”

Huyễn Cơ mặt mũi âm trầm, nói: “Nói cho Thôi Minh, nhiệm vụ thất bại, bảo

hắn tự cầu nhiều phúc đi...”

...

Bắc quận.

Lý Mộ tới huyện thành Dương Khâu, vẫn chưa đoán ra, rốt cuộc là ai mời

người Ma Tông, ngàn dặm xa xôi đến đuổi giết hắn.

Thôi Minh cùng Chu Đình, là có khả năng nhất.

Dù sao hắn giết con trai Chu Đình, chơi Thôi Minh mất quan chức, còn làm

hại gã bị xét nhà, lần này về Bắc quận, mục đích chính là sớm một điểm tiễn gã

lên đường.

Đáng tiếc để hồ yêu kia chạy mất, nếu vừa rồi trói không phải ngực của nàng,

mà là tay nàng, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Muốn trách thì trách pháp bảo không đứng đắn này.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, pháp bảo truyền tống của hồ yêu kia thật sự

nghịch thiên, chỉ cần ở lúc gặp nguy hiểm bóp nát, thì có thể lập tức thoát ly

hiểm cảnh, hữu hiệu hơn bất cứ pháp bảo công kích cùng phòng ngự nào.

Lần này sau khi về Thần Đô, hắn từ chỗ bệ hạ nói bóng nói gió hỏi một chút,

có thể cũng kiếm cho hắn một món hay không.

Khiến hắn bất đắc dĩ là, vốn kẻ thù của hắn đã không ít, bây giờ lại thêm một

hồ yêu cảnh giới thứ năm.

Thiên hồ nhất tộc, đối với báo ân và báo thù, là có chấp nhất thật lớn, quân tử

báo thù, mười năm không muộn, hồ ly báo thù, trăm năm không nhiều.

Các nàng không chỉ có thù phải báo, hơn nữa phi thường ẩn nhẫn, vì báo thù,

có thể chịu được nỗi khổ người thường không thể chịu, có thể chịu nỗi đau

người thường không thể chịu, thường xuyên có hồ yêu vì báo thù, nằm vùng ở

bên cạnh kẻ thù, một lần là mười năm mấy chục năm, chỉ vì tìm kiếm cơ hội

báo thù.

Chỉ có ngàn ngày làm giặc, không có ngàn ngày phòng giặc, nếu lần sau có

cơ hội gặp nàng, chỉ sợ phải lạt thủ tồi hoa, nhổ cỏ tận gốc mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play