Lý Mộ nói: “Huyền Độ đại sư đã lâu không gặp, phương trượng thân thể

khỏe không?”

Huyền Độ nói: “Nhận được Lý thí chủ cứu giúp, phương trượng sư thúc đã

hoàn toàn khôi phục, thường xuyên nhắc tới Lý thí chủ.”

Bị Huyền Độ cùng phương trượng chùa Kim Sơn nhắc tới, cũng không phải

chuyện tốt, Lý Mộ cười cười, nói sang chuyện khác: “Huyền Độ đại sư cũng là

vì hung linh kia mà đến?”

Huyền Độ nói: “Bần tăng vốn định độ hung linh đó về chùa Kim Sơn, lấy

phật pháp cảm hóa cho nàng, lại không ngờ, đạo hạnh của nàng thế mà sâu như

vậy, bần tăng không phải đối thủ của nàng, đến lúc đó, nếu là có thể vây khốn

nàng, chỉ sợ còn cần Lý thí chủ ra tay độ hóa.”

Lý Mộ chưa lập tức trả lời, mà là nhìn về phía Huyền Độ, nói: “Ta muốn

Huyền Độ đại sư đáp ứng ta một việc.”

Huyền Độ nói: “Chuyện gì?”

Lý Mộ khẽ thở ra, nói: “Cô nương đó lúc còn sống nhận hết khổ sở oan

khuất, mặc dù là hóa thành lệ quỷ, cũng chưa từng thương tổn người vô tội, ta

hy vọng đại sư có thể ra tay bảo vệ nàng.”

Huyền Độ không do dự bao lâu, hai tay chắp lại, nói: “A Di Đà Phật, bần tăng

đáp ứng ngươi.”

“Lý Mộ chết tiệt, ngươi thế mà chạm qua chân của ta lại chạm vào miệng của

ta, ngươi…” Bạch Thính Tâm từ bên ngoài nổi giận đùng đùng đi vào, chỉ vào

Lý Mộ, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy được Huyền Độ đứng ở bên

cạnh Lý Mộ.

Huyền Độ mặt lộ vẻ từ bi, hướng nàng mỉm cười.

“A!” Bạch Thính Tâm hét lên một tiếng, xoay người nhanh chóng chạy ra

ngoài.

Huyền Độ tựa như để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho Bạch Thính Tâm, nàng

thời điểm lần thứ hai đến phòng trực, đầu tiên là ở bên ngoài thò đầu nhìn xung

quanh một phen, thấy chỉ có một mình Lý Mộ, mới yên tâm đi vào.

“Hòa thượng kia đi rồi?”

“Đi rồi.”

Bạch Thính Tâm vỗ vỗ bộ ngực lép, nói: “Hòa thượng kia quá đáng sợ rồi, ta

chán ghét hòa thượng, cũng chán ghét bát của hòa thượng.”

Nàng chuyển một cái ghế tới, ngồi ở phía trước Lý Mộ, vươn chân, nói:

“Chân ta còn đau, ngươi giúp ta chữa một lần nữa.”

Yêu vật tựa như đều rất hưởng thụ cảm giác phật quang nhập thể, Bạch Ngâm

Tâm là như thế, Bạch Thính Tâm là như thế, ngay cả Tiểu Bạch cũng rất thích

rúc vào trong lòng Lý Mộ, để Lý Mộ dùng phật quang khu trừ yêu khí cho

nàng.

Đương nhiên, nàng sau khi hóa hình, liền không hưởng thụ được đãi ngộ này.

“Ta không phải đại phu của ngươi, nếu còn đau, tự ngươi vận chuyển pháp

lực chữa thương.” Lý Mộ rất dứt khoát từ chối con thanh xà này, nói: “Ta còn

có việc, ngươi tự ở nơi này chơi một mình đi.”

Thủ hạ Sở Giang Vương, thừa dịp sự kiện lần này, ở Dương huyện làm hại,

Lý Mộ cần phụ trách mấy thôn yên ổn.

Triệu bộ đầu vốn là để hắn và Bạch Thính Tâm cùng nhau phụ trách, hai

người có thể có một cái chiếu cố lẫn nhau, nhưng Lý Mộ có Bạch Ất trong tay,

trừ phi Sở Giang Vương đích thân tới, quỷ tướng dưới trướng hắn, căn bản

không sợ.

Mang theo Bạch Thính Tâm, ngược lại là một sự trói buộc.

Thấy Lý Mộ một mình rời khỏi, Bạch Thính Tâm vội vàng đuổi theo ra, lớn

tiếng nói: “Họ Triệu nói, để ta và ngươi đi cùng nhau, ngươi đợi ta một chút...”

Huyện nha Dương huyện, nội nha.

Nam tử âm nhu từ trên giường tỉnh lại, cảm nhận được xương cốt cả người

giống như tan rã, giận dữ hét: “Hòa thượng chết tiệt kia ở đâu, người đâu, bắt

hắn cho ta!”

Hai bóng người từ ngoài cửa đi vào đến,: “Đại nhân, ngài tỉnh rồi.”

Nam tử âm nhu nhìn hai tu hành giả Thần Thông cảnh, giận dữ nói: “Các

ngươi bây giờ mới trở về, vừa rồi chạy đi đâu?”

Hai người liếc nhau, nói: “Không phải đại nhân bảo chúng ta đi bắt hung linh

kia...”

Nam tử âm nhu cố sức bò dậy, hỏi: “Hung linh kia bắt được chưa?”

Một tu hành giả Thần Thông nói: “Chưa, lấy thực lực hai người chúng ta,

không phải đối thủ của ả.”

Nam tử âm nhu nghiến răng nói: “Phế vật, mặc kệ âm linh kia, đi bắt hòa

thượng kia cho ta, hắn dám mưu hại mệnh quan triều đình, bản quan muốn đầu

hắn rơi xuống đất!”

Một tu hành giả Thần Thông khác nói: “Hòa thượng đó không thể bắt, hắn là

đệ tử Tâm Tông, hơn nữa đã tu thành Kim Thân, chúng ta đánh không lại, cũng

không bắt được...”

Nam tử âm nhu hít sâu mấy hơi, mới bình ổn tâm tình, nói: “Vô luận như thế

nào, chuyện này, phải cho thị lang đại nhân một câu trả lời. Tra, tra cho ta, mang

chân tướng hung linh kia sinh ra, đều điều tra rõ cho ta!”

...

Dương huyện, thôn xóm nào đó phía đông.

Một đám sương đen từ trong thôn chạy trốn ra, bị một đạo kiếm quang từ

phía sau đánh tới chém rụng.

Lý Mộ một kiếm chém giết một oán linh gây họa dân chúng, mang hồn lực

phiêu tán thu thập lại, một phương hướng khác, còn có một đám sương đen, đã

sắp chạy đi phương xa.

Lý Mộ đang muốn truy kích, phía sau liền truyền đến tiếng của Bạch Thính

Tâm, “Ngươi đừng động, để ta tới!”

Nàng rất nhanh đuổi tới, đánh ra một đạo hào quang, hào quang kia tiến vào

sương đen, sương đen bốc lên một trận, dần dần bình ổn.

Nàng từ trong sương đen rút ra hồn lực, ngưng tụ nó thành một quả cầu nhỏ,

chạy đến bên người Lý Mộ, nói: “Cho ngươi.”

Lý Mộ nói: “Bản thân ta cũng có thể giải quyết nó.”

Bạch Thính Tâm vươn bàn tay ra, nói: “Ta mặc kệ, dù sao con quỷ kia là ta

giết.”

Lý Mộ nhận lấy hồn cầu, cũng không nói lời thừa với nàng, bàn tay tản mát

ra ánh sáng màu vàng, vươn tay tiếp xúc với Bạch Thính Tâm.

Bạch Thính Tâm nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, một lát sau,

Lý Mộ thu hồi bàn tay.

Mắt của nàng mở, bất mãn nói: “Ngươi sao nhanh như vậy, vài lần trước thời

gian so với lần này lâu hơn.”

Lý Mộ nói: “Con quỷ này hồn lực quá ít, chờ ngươi lần sau bắt được con lợi

hại, thời gian tự nhiên liền lâu.”

Sở Giang Vương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mấy ngày qua, Dương

huyện xuất hiện rất nhiều quỷ vật, quấy tới mức cả thôn gà chó không yên.

Đám người Lý Mộ phụng lệnh quận thừa đại nhân, diệt trừ những quỷ vật

này, Lý Mộ còn ở giai đoạn Ngưng Hồn, đám tiểu quỷ làm ác này hồn lực tuy

không nhiều, nhưng có chút ít còn hơn không, tích tiểu thành đại, vẫn có chút

tác dụng.

Bạch Thính Tâm thấy Lý Mộ cần những hồn lực này, vì thế liền chủ động đề

xuất, giúp Lý Mộ giết quỷ lấy hồn, đương nhiên, không phải không ràng buộc.

Nàng giết mỗi một con quỷ, kính dâng một phần hồn lực đối với Lý Mộ, đều

yêu cầu Lý Mộ dùng phật quang để nàng thoải mái một chút. Lý Mộ sau khi cẩn

thận cân nhắc, phát hiện đây là một vụ làm ăn nhất định có lãi.

Hắn chỉ cần trả giá một chút pháp lực, có thể đạt được một đứa ở miễn phí,

cớ sao mà không làm.

Hai người hợp tác, cứ như vậy vui vẻ tiến hành, đại đa số thời điểm, Lý Mộ

chỉ cần đứng ở một bên nhìn, Bạch Thính Tâm sẽ giúp hắn giết quỷ lấy hồn,

mang hồn lực ngưng tụ xong đưa tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play