Trong phòng trực chỗ Lý Mộ, hắn buông bút, day day mi tâm, đầu vang lên

ong ong.

Bạch Thính Tâm bị bình bát của Huyền Độ đập vào chân, tựa như có chút

nghiêm trọng, nàng đau tới mức ghé vào trên bàn khóc lên, Lý Mộ nghe tiếng

khóc phiền lòng không thôi.

Vốn nàng một xà yêu hóa hình, cho dù là gãy chân đứt chân, cũng sẽ không

như thế, vấn đề là bình bát kia của Huyền Độ không phải vật phàm, chịu phật

quang hun đúc không biết bao nhiêu năm, bị bình bát kia đập trúng, cho dù là

nàng vận chuyển pháp lực chữa thương cũng không có tác dụng.

Lý Mộ bị nàng ồn ào đau đầu, dứt khoát đi ra khỏi phòng trực, nhắm mắt làm

ngơ.

Một lát sau, Lý Tứ cũng từ phòng trực đi ra, nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi

không giúp cô ấy một chút?”

Lý Mộ kinh ngạc nói: “Không phải ngươi nói, nếu là không thích một nữ

nhân, thì đừng đối với nàng quá tốt, tốt nhất đừng đi trêu chọc sao. Hơn nữa, ta

cùng nàng đi lại quá gần, trở về giải thích với Hàm Yên như thế nào?”

Khác với lúc ở huyện Dương Khâu, Lý Mộ bây giờ, đã tính là nửa nam nhân

có vợ, ở bên ngoài gặp nữ nhân khác, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm,

trong lòng lúc nào cũng nghĩ Liễu Hàm Yên, hơn nữa ghi nhớ Lý Tứ dạy bảo.

Lý Tứ day day mi tâm, nói: “Chủ yếu là cô ấy làm ta đau đầu, hơn nữa, cô ấy

còn khóc tiếp như vậy, bị người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng ngươi làm gì cô ấy,

ngươi cho rằng như vậy ngươi có thể giải thích?”

Lý Mộ cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy Lý Tứ nói có đạo lý, nếu tùy ý nàng

khóc tiếp như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ có người hiểu lầm.

Vốn đã có người hiểu lầm hắn đu bám Bạch Yêu Vương, như vậy, chuyện

hắn cùng con rắn này, liền càng thêm nói không rõ.

Vì thế Lý Mộ đi vào phòng trực, hướng Bạch Thính Tâm đang nức nở nói:

“Ngươi có thể đi chỗ khác khóc hay không, ngươi như vậy ta không có cách nào

xem hồ sơ.”

Bạch Thính Tâm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn một cái, khóc lớn hơn

nữa.

Lý Mộ bịt tai, nghiến răng nói: “Coi như ta sợ ngươi rồi!”

Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống, cầm mắt cá chân Bạch Thính Tâm.

Cảm nhận được trên chân truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt, nước mắt

Bạch Thính Tâm rơi như mưa, mắng to: “Ta cũng như vậy rồi, ngươi còn bắt nạt

ta, Lý Mộ, ngươi không phải người!”

Sau khi mắng xong, nàng liền cảm giác được trên chân truyền đến cảm giác

tê tê, tựa như cũng không đau thế nào nữa.

Loại cảm giác này, khiến nàng thoải mái đến tận xương tủy, thiếu chút nữa

nhịn không được rên rỉ ra.

Sau mấy hơi thở ngắn ngủn, cảm giác đau của nàng liền hoàn toàn biến mất.

Ánh sáng màu vàng trên tay Lý Mộ biến mất, đứng lên, thản nhiên nhìn Bạch

Thính Tâm một cái, nói: “Ta là người, ngươi không phải.”

Nơi bị đập trúng không còn đau như vậy, Bạch Thính Tâm không tin tà đứng

lên nhảy nhảy, phát hiện vô luận như thế nào cũng không đau.

Đương nhiên, loại cảm giác khiến nàng say mê thoải mái đó, cũng không cảm

thụ được nữa.

Nàng đảo đảo mắt, một lần nữa ngã về trên ghế, nhíu mày nói: “Ai u, đau

quá!”

Cái trán Lý Mộ hiện lên mấy đường màu đen, đầu óc con rắn này khẳng định

có chút vấn đề, cho dù là mình dùng phật quang chữa khỏi vết sưng bầm của

nàng, cũng không chịu nổi nàng giày vò như vậy.

Đây là nàng tự làm tự chịu, Lý Mộ không tính giúp nàng nữa, vừa mới tính

ngồi trở lại vị trí của mình, bên tai lại truyền đến tiếng khóc chói tai.

Lý Mộ đưa tay bịt kín miệng của nàng, Bạch Thính Tâm trợn to mắt, đồng

thời trên tay Lý Mộ bỗng nhiên đau xót.

Hắn vội vàng rút tay, Bạch Thính Tâm hung tợn nói: “Ta nói rồi, ngươi chạm

vào miệng ta nữa, ta liền cắn ngươi.”

Sau đó, nàng lại ý thức được cái gì, hỏi Lý Mộ: “Ngươi vừa rồi dùng cái tay

nào động vào chân nàng?”

Lý Mộ giơ giơ lên cái tay kia bị nàng cắn, Bạch Thính Tâm ngẩn ra một chớp

mắt, che miệng chạy ra ngoài.

Nàng chạy so với lúc chưa bị thương còn nhanh hơn, Lý Mộ lập tức ý thức

được, nàng vừa rồi là giả vờ.

Một đôi tỷ muội này, tuy tính cách khác biệt rất lớn, nhưng tính tình thích

chơi không trả tiền, lại là giống nhau.

Triệu bộ đầu từ bên ngoài đi vào, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Thính Tâm

che miệng chạy đi, giật mình nhìn Lý Mộ nói: “Không thể nào?”

Lý Mộ hỏi: “Sẽ không cái gì?”

Triệu bộ đầu chấn động nói: “Thính Tâm cô nương mang thai rồi, Bạch Yêu

Vương biết không?”

Lý Mộ thật không dễ gì mới giải thích rõ ràng với hắn, Triệu bộ đầu nghe

xong có chút thất vọng, nói: “Ta còn tưởng các ngươi cái kia, nếu thật là như

vậy, quan hệ của quận nha và Bạch Yêu Vương liền càng thân mật hơn, nói

không chừng hắn lần này cũng sẽ giúp chúng ta “

Lý Mộ không tính tiếp tục đề tài này, hỏi: “Tình huống Dương huyện thế

nào?”

“Không lạc quan.” Triệu bộ đầu lắc đầu nói: “Mạng người trên tay hung linh

kia càng ngày càng nhiều, tuy cô ta giết, đều là hạng đại gian đại ác, nhưng còn

tiếp tục như vậy, sát khí trên thân cô ta sẽ càng ngày càng nặng, cuối cùng có

thể sẽ ảnh hưởng thần trí của cô ta. Một hung linh không có thần trí, sẽ chẳng

phân biệt được thiện ác tốt xấu, uy hiếp so với Sở Giang Vương đối với Bắc

quận còn lớn hơn.”

Sắc mặt hắn nghiêm túc, tiếp tục nói: “Lại càng không tốt là, Dương huyện

lần nguy cơ này, đã bị Sở Giang Vương chú ý tới, mười mấy tu hành giả kai

chết, chính là người của Sở Giang Vương gây ra, mục đích của chúng nó, là

mang nước Dương huyện quấy đục hơn nữa, bức bách hung linh kia hoàn toàn

đứng ở mặt đối lập quan phủ, đến lúc đó, hung linh kia có thể thật sự sẽ đứng

chung một chỗ với Sở Giang Vương, trở nên càng thêm khó có thể đối phó.”

Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Nếu hung linh đó rơi vào tay triều đình, kết quả sẽ thế

nào?”

Triệu bộ đầu nói: “Cho dù cô ta có oan khuất to lớn, nhưng cũng đã phạm tội

nghiệt không thể tha thứ, huyện lệnh Dương huyện bọn đầu sỏ gây nên đã chết,

bản thân cô ta cũng khó thoát được hồn tiêu linh tán.”

Hắn thở dài, nói: “Việc hung linh kia, không phải chúng ta có thể quan tâm,

quận thừa đại nhân tự sẽ xử lý, đám ác quỷ làm loạn kia dưới trướng Sở Giang

Vương, phải mau chóng diệt trừ, ở đây nhân thủ không đủ, ngươi cùng Thính

Tâm cô nương, phụ trách mấy thôn phía đông Dương huyện.”

Tình thế Dương huyện, trong mấy ngày qua, liên tục biến hóa.

Tính tới trước mắt, hung linh đó ngược lại không phải khó giải quyết nhất,

mạng người trên tay nàng tuy nhiều, giết đều là những kẻ gian ác đáng chết,

nhưng Sở Giang Vương đục nước béo cò thì khác, đã có không ít tu hành giả

chết ở trong tay bọn họ, giá họa cho hung linh kia.

Nhân cơ hội thu gặt hồn lực tu hành giả, đồng thời bọn họ hiển nhiên cũng

muốn kéo hung linh kia đến trận doanh mình.

Triệu bộ đầu sau khi dặn dò xong nhiệm vụ Lý Mộ, Huyền Độ từ bên ngoài

đi vào, một tay hành một lễ với Lý Mộ, cười nói: “Lý thí chủ, đã lâu không

gặp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play