Sau khi Lí thị đến Vạn gia náo loạn một trận, Xuân Phong tuy rằng vẫn ở nhà La Thông, nhưng lui tới với trong nhà so với ban đầu nhiều hơn rất nhiều, vì để thuận tiện qua lại, La Thông liền quyết định tiêu tiền mời người sửa đường, cứ như vậy, bọn họ có thể dùng xe ngựa về nhà.
Cha mẹ Xuân Phong đối với việc La Thông ngày ngày đọc sách viết chữ không thể hiểu nổi, bọn họ cũng không cho rằng La Thông sẽ khảo được công danh, cảm thấy dùng thời gian viết chữ vẽ tranh rất là lãng phí, còn không bằng tập trung tâm tư vào buôn bán, kiềm nhiều bạc hơn.
Cha mẹ lộ ra ý tưởng với mình, Xuân Phong quay đầu liền thành thật nói với La Thông, thế nhưng ý của hắn không phải là kêu La Thông nghe lời của cha mẹ, ngược lại nói với người ta hắn muốn làm gì thì làm, bọn họ không thiếu ăn thiếu uống, ngày qua cũng rất thoải mái.
“Cha nương ta cũng chỉ là lo lắng, bọn họ tuy rằng biết một chút, nhưng cũng không biết những tiền này là từ ngươi vẽ tranh làm ra, ta cũng không thể giải thích với bọn họ thân phận của ngươi.” Hai người thành thân đã tròn hai năm, Xuân Phong cũng đã gần hai mươi, hai ngày nay Xuân Phong cũng suy nghĩ rất kĩ, nghĩ có nên nói với cha mẹ thân phận thật sự của La Thông, nhưng càng nghĩ thì lại quyết định hay là chờ một chút, cha mẹ chưa chắc là có thể chấp nhận được chuyện này, nếu đợi tới lúc bọn họ có con, cha mẹ có thể hoàn toàn chấp nhận La Thông.
Đối với ý tưởng của Xuân Phong, La Thông kỳ thật không sao cả.
Lúc trước cha mẹ đối với hắn có thành kiến bọn họ cũng không nói ra, hiện giờ tất cả mọi người thành người một nhà, sau này nói ra cũng không có gì. Hơn nữa hiện giờ bọn họ cũng đã dần dần quên đi chuyện lúc trước, giống như chuyện lúc trước mình trải qua chỉ là một giấc mộng, nơi này mới chính là nơi từ nhỏ hắn lớn lên.
“Xuân Phong, ngươi đừng lo lắng những cái này, cha mẹ có biết hay không ta cũng không sao cả, dù sao ngươi biết là được rồi.” hai năm trước La Thông trồng cây ăn quả ở trong sân đến bây giờ đã cao hơn cả Xuân Phong, tuy rằng cũng chỉ có ba cây, nhưng cũng khiến cho sân thêm màu sặc sỡ, La Thông đang đi tới đi lui lay lay cây đào, hắn muốn chiết một cây hoa đào tốt nhất.
“Tìm được rồi!” La Thông tìm nửa ngày, rốt cục tìm được một cành tươi tốt bên trên có những bông hoa nho nhỏ, hắn đem cành cây hái xuống, rất tự nhiên tạo thành một vòng hoa.
“Xuân Phong, ngươi lại đây, ngồi ở chỗ này.” Hai người sinh sống ở chỗ này hai năm, xích đu đã bị cọ xát bằng phẳng, La Thông kéo người tới ngồi xuống, Xuân Phong thực tự nhiên lay động xích đu, La Thông thì mở ra giấy vẽ tranh, chuyên tâm vẽ lên.
Lúc phu lang Trương Đông Bình mang theo đứa nhỏ đến nhà La Thông, đúng là lúc La Thông vừa vẽ xong bức tranh, nhìn thấy Cửu Cửu tới đây, Xuân Phong nhanh chóng kêu La Thông cất tranh đi, tránh cho hắn bị trêu chọc.
Trương Đông Bình cũng không biết là đụng phải vận may ở đâu, thành thân không bao lâu phu lang liền có dựng, hiện giờ đứa nhỏ đã hai tháng, lại vừa lúc thời tiết ấm lên, cho nên mỗi ngày bọn họ sẽ mang theo đứa nhỏ ra ngoài đi một vòng.
Sau khi Cửu Cửu tới liền đem đứa nhỏ nhét vào ngực Xuân Phong, sau đó mình thì ngồi trên xích đu, chỉ huy Trương Đông Bình đẩy xích đu cho hắn. Xuân Phong biết ý của Cửu Cửu, lúc hắn mới có dựng thường xuyên cầm tay mình đặt lên bụng hắn, hiện giờ đứa nhỏ xinh ra càng muốn mình dính không khí vui mừng.
Lúc mới vừa thành thân, mặc dù trong nhà thúc dục nhưng Xuân Phong cũng không lo lắng, nhưng hiện tại hắn hơi lo lắng, hơn nữa thấy thuốc nói thân thể của hắn không có vấn đề, Thông ca cũng không hề nóng vội, trong lòng hắn mới tốt hơn một chút, nhưng mỗi lần nhìn thấy bé con mềm mãi đáng yêu, hắn vẫn là rất hâm mộ.
Sau khi nhóm Trương Đông Bình rời đi, Xuân Phong thở dài, hắn thở dài La Thông liền biết hắn suy nghĩ cái gì, liền nhanh chóng an ủi nói: “Xuân Phong, đừng lo lắng, thầy thuốc không phải nói thân thể ngươi không có vấn đề sao, ta cũng nhìn qua ta cũng không có vấn đề, cho nên chuyện đứa nhỏ là duyên phận chưa tới, ngươi đừng lo lắng. còn nữa, Xuân Phong ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Nói tới chuyện này La Thông hơi ngượng ngùng, hắn năm nay cũng đã hơn hai mươi tuổi, còn muốn đi thi đồng sinh, vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, cho nên quyết định muốn đi thử xem, hắn cũng không muốn nói với ai.
Biết La Thông muốn đi thi đồng sinh Xuân Phong đương nhiên coi trọng! Cũng không nghĩ giống như La Thông, Xuân Phong hoàn toàn không lo lắng về tuổi, bởi vì theo hắn biết trong huyện có tú tài chỉ có vài người, có ít người thi tới mấy chục tuổi cũng không thi được tú tài, hắn thấy Thông ca còn nhỏ lắm.
La Thông tham gia kì thi mùa xuân ai cũng không biết, nhưng chuyện hắn thi đậu, người đầu tiên hai người nói đó chính là người trong nhà Xuân Phong!
“Đây là sự thật?” lúc Vạn cha nghe được tin tức tốt, miệng cười không khép lại được, Vạn nương thì nhanh chóng chạy đi bắt gà, hôm nay nhất định phải làm đồ ăn ngon
“Cha, đương nhiên là thật!” Đưa rượu cùng đồ ăn trong tay cho nương, Xuân Phong còn chưa hết hưng phấn, hắn vui vẻ chỉ kém đi đường không nhảy nhót thôi.
Xuân Phong biết trong lòng La Thông vẫn nhớ thương chuyện này, biết khảo công danh là tâm nguyện của hắn, hiện giờ coi như là hoàn thành một nửa, hắn đương nhiên là rất vui vẻ.
Lúc hai người Xuân Phong trở về, ở trong sân nói nói cười cười, bên cạnh nghe thấy động tĩnh, trong chốc lát Vạn Đại Hoa liền đi qua.
“Ta nghĩ buổi chiều các ngươi mới qua đây, hiện tại các ngươi ở đây, liền trực tiếp nói cho các ngươi vậy.” Liễu Nhứ làm cho mỗi người một đôi hài, tháng trước hắn phát hiện có bầu, hiện giờ ở nhà cả ngày nhàn rỗi, Vương Đại Hoa không cho hắn làm việc nặng, hắn lại không chịu ngồi yên, mỗi ngày liền làm quần áo làm giày cho trong nhà.
“Nhứ ca làm giày rất thoải mái, tiện nghi cho ngươi, kêu hắn đừng làm hắn cứ muốn làm, kêu hắn nhàn rỗi hai ngày hắn liền ngồi không yên.” Đối với phu lang quá mức chịu khó Vạn Đại Hoa quả thật hơi bất mãn, may vá tuy rằng không tốn sức lực nhưng lại ảnh hưởng tới mắt, hơn nữa cả buổi ngồi một tư thế, thân thể cũng không thoải mái.
Nhận lấy hài ca ca đưa, Xuân Phong cười cảm ơn người ta, hắn nhìn thoáng hài trong tay đang muốn khoe khoang một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ghê tởm thiêu chút nữa phun ra, Vạn Đại Hoa tức giận thiếu chút nữa đoạt giày về.
“Ngươi đừng phun lên giày, không thích ta có thể mang.”
“Hoa ca, ta không phải….”
« Ai nha ! không phải là có đấy chứ ! » Nhanh chóng kéo con tới một bên, thân thể con mình thế nào Vạn nương rất rõ ràng ! nàng ở vừa cẩn thận hỏi con trai, vừa cho người chạy đi mời thầy thuốc trong thôn, thuận tiện chuẩn bị xe ngựa, nếu trong thôn nhìn không ra, liền nhanh chóng kêu người lên trấn trên mời thấy thuốc.
Hai vợ chồng Vạn gia hai năm nay quan tâm nhất chính là chuyện này, nếu Xuân Phong có thể có con, bọn họ không cần phải lo lắng gì nữa.
La Thông bị Vạn nương gào thét liền sửng sốt, hầu như là một mệnh lệnh một động tác, chờ hắn đánh ngựa ra thôn mới ngây ngô cười.
La Thông mời thấy thuốc còn chưa vào thôn, thầy thuốc trong thôn liền xác nhận, quả thật là có dựng, đợi cho thầy thuốc trấn trên tới xác định thêm một lần nữa, mọi người trong phòng khóe miệng đều không thể khép lại.
Hôm nay Vạn gia có thể nói là song hỉ lâm môn, Vạn nương kêu tẩu tử mình lại đây cùng mình nấu cơm, nàng muốn làm một bàn đồ ăn thật ngon để cả nhà vui vẻ.
Lúc người một nhà cùng nhau ăn cơm, cũng không biết là ai nói chuyện của nhà Vạn Đại Quân.
Lúc trước Lâm tử muốn cho cha mẹ trở về, Vạn Đại Hoa không đồng ý, sau đó hắn thật sự không trở về, nhưng mà Vạn Đại Quân cùng thê tử cũng thật sự thay đổi không ít.
Lâm tử làm tiểu nhị, Lí thị giúp đỡ may vá giặt quần áo cho người ta, Vạn Đại Quân thì làm việc cần sức khỏe, người một nhà một tháng cũng để giành được chút tiền, tháng trước Lâm tử lại vào trong thôn, Vạn Đại Hoa kêu người vào nhà ăn cơm.
Hiện tại tình cảm của Vạn Đại Hoa cùng phu lang rất tốt, người cả nhà đều rất độ lượng, hiện giờ có con, chuyện quá khứ cũng đã tiêu tan.
« Cho dù cha không nhận ta, nhưng hắn cũng là đại ca của ta, ta nghĩ ngày nào đó tìm Lâm tử, nghĩ muốn cho hắn khối đất phía sau phòng. »
Vạn cha đối với đứa cháu lớn kia không có oán hận sâu nặng gì, nghĩ tới bọn họ dù sao cũng là người một nhà, máu mủ tình thâm ! có thể cùng tốt thì tốt vậy.
« Chỉ cần bọn họ đồng ý trở về sẽ trở lại thôi. » Vạn cha cũng cho qua, trong nhà cũng không có gì để giúp bọn hắn, nhưng có thể bán cho bọn hắn mười mẫu đất vườn với giá thấp nhất, có đất vườn này người một nhà ấm no không thành vấn đề, đợi qua thêm hai năm nữa là đủ tiền cho Lâm tử cưới vợ, ngày cũng sẽ từ từ tốt lên.
Đối với chuyện Vạn Đại Quân, hiện giờ La Thông cũng không muốn nói nhiều, hắn biết tâm tư người nhà Vạn gia, bọn họ đều đồng ý cho những người kia trở về. Haiz, không có cách nào, ai bảo hắn lại gặp phải một nhà toàn là người mềm lòng chứ.
Lúc cả nhà Vạn Đại Quân trở về, đúng lúc Xuân Phong sắp sinh, đứa nhỏ sinh ở tháng hai, đúng là lúc xuân về hoa nở, lúc nghe tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ, La Thông canh giữ ở ngoài rốt cục nở nụ cười, nhưng trên mặt cũng có hai hàng lệ.
Sau khi liếc nhìn đứa nhỏ, La Thông đưa đứa nhỏ cho nương, sau đó vào phòng hỏi Xuân Phong có thoải mái hay không, hiện giờ chuyện Xuân Phong muốn làm nhất chính là nhìn đứa nhỏ, vì thế La Thông nhanh chóng kêu nương đem đứa nhỏ lại đây.
« Sao lại hồng hồng như vậy ? » Lần đầu tiên thấy đứa nhỏ, Xuân Phong cười, tuy rằng làn da đứa nhỏ hơi kỳ quái, thế nhưng đứa nhỏ nhỏ như vậy có thể nhìn ra rất giống mình, hắn đương nhiên là vui vẻ.
« Phải hồng mới tốt chứ. Ta nghe người ta nói đứa nhỏ mới sinh nếu trắng sau này sẽ đen, nếu hồng hồng sau này sẽ trắng. » Lúc trước cho tới bây giờ La Thông cũng không biết đứa nhỏ mới sinh là như thế nào, cảm thấy đều giống nhau, nhưng nhìn thấy đứa con trước mắt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra giống Xuân Phong như đúc, hắn thậm chí có thể tưởng tượng, Xuân Phong lúc mới sinh khẳng định cũng là như vậy.
Tuy rằng cảm thấy La Thông là đang nói bậy, nhưng Xuân Phong khẳng định đứa nhỏ này sau này sẽ trắng, bởi vì hai người bọn họ không đen.
« Đúng rồi, chúng ta có phải là quên đặt tên cho đứa nhỏ không ? » Nhìn thấy con trai đã sinh ra, lúc này Xuân Phong mới nhớ tới, bọn họ còn chưa đặt tên cho đứa nhỏ !
Xuân Phong tự nhận mình sẽ không đặt tên, chuyện này căn bản hắn không nghĩ tới, hắn cảm thấy chuyện này nên giao cho cha hoặc là Thông ca mới thích hợp.
Lúc hai người đáng lo âu tên đứa nhỏ, Vạn cha cầm tờ giấy cười cười, hai người Xuân Phong tuy rằng không nghĩ qua, nhưng Vạn cha đã cân nhắc nửa năm, từ khi biết có đứa nhỏ đã bắt đầu cân nhắc.
« Các ngươi đến nhìn xem, trên giấy này đều là tên ta đã nghĩ tốt. bên trên là tên của nữ nhi, ở giữa là tên của tiểu ca, cuối cùng là tên của tiểu tử, hiện giờ đại tôn tử của ta là một tiểu tử béo, vậy các ngươi liền chọn một tên ở dưới này đi. »
So sánh với tên nữ nhi trong thôn, La Thông cảm thấy tên tỷ đệ Xuân Phong nghe rất hay, hắn nhìn thoáng qua tên trên giấy, sau đó lấy lại đây cho Xuân Phong tự mình chọn một cái.
« Vạn Thanh Sơn, cái này đi, cái này rất tốt, Thanh Sơn bình thường cả đời bình an. »
« Được, vậy chúng ta chọn tên này. » sau khi Xuân Phong quyết định, La Thông nhận lấy tờ giấy trả lại cho cha, còn nói với người ta : « Cha, cất cho thật tốt, đứa nhỏ sau này cứ trực tiếp ở trên này chọn tên, bớt việc. »
« Ha ha ha, không cần không cần. Thông nhi, ta cùng nương ngươi đã bàn bạc qua, các ngươi nếu có đứa nhỏ nữa sẽ đặt họ La, tên đứa nhỏ cũng do ngươi chọn. » Đối với La Thông, trong lòng Vạn cha thủy chung có áy náy, trước khi thành thân nói rõ ràng là con trai xuất giá, nhưng sau lại chuyển thành La Thông ở rể, lúc trước hắn đã nghĩ, có đứa nhỏ đầu tiên để ứng phó người trong thôn cùng người trong tộc, sau này tất cả đứa nhỏ đều theo họ La Thông.
Đứa nhỏ theo họ Xuân Phong trước kia La Thông đã nghĩ tốt, hiện giờ Vạn cha nói như vậy, hắn thật ra hơi không thể tiếp nhận được.
« Cha, ta không tính toán những chuyện này, coi như xong, huynh đệ một mẹ sao lại có họ khác nhau. » La Thông không cần cái gọi là hậu nhân, hắn chỉ nghĩ chỉ cần đứa nhỏ ở cùng mình rất tốt, không muốn cho bọn chúng một chút bất hòa.
Sau này bọn họ chung quy là muốn sống cùng Vạn gia, hơn nữa tính tình đứa nhỏ ra sao, nếu tương lai bởi vì huynh đệ khác họ mà có ngăn cách, vậy thì mất nhiều hơn được, huống hồ bọn họ có đứa nhỏ đầu tiên khó khăn như vậy, có thể có đứa nhỏ thứ hai hay không thì còn chưa biết được.
Trên mặt La Thông không hề có miễn cưỡng, Vạn cha thế nhưng lại hồ đồ, chuyện lớn như vậy, La Thông sao lại không để ý ?
Xuân Phong quá mệt mỏi, mình ngồi một bên nghe cha mình nói lại cái gì cũng không muốn nói, nhưng trong đầu hắn có ý tưởng, hắn cảm thấy hắn có thể giải quyết được băn khoăn của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT