Lúc bị người nhìn thấy vết thương trên mặt, Liễu Nhứ rất sợ hãi. Thôn bọn họ cách thôn Vạn gia không xa, chuyện Vạn gia phần lớn hắn đều nghe qua, hắn biết ngày ở Vạn gia qua không tồi, nhưng biết tính tình người Vạn gia cũng không tốt.

Cũng không phải không biết Vạn gia đã ở riêng, cũng không phải không biết khi hắn gả cho người ta ngày qua có tốt như hiện tại hay không, nhưng Liễu Nhứ vẫn tình nguyện tới đây, bởi vì với hắn mà nói trên đời này không có nơi nào có thể nát hơn so với ở nhà hắn.

Biết Vạn Đại Hoa đã từng thực thích một cô nương, nhưng Liễu Nhứ vẫn chờ mong đêm tân hôn, đây là nơi hắn có thể sống cả đời, hắn nghĩ muốn sống tốt ở trong này, trượng phu không thích hắn cũng không sao, chỉ cần cho hắn cơm ăn không đánh hắn là được.

Đường đệ trượng phu truy hỏi, làm cho trong lòng Liễu Nhứ rất sợ hãi, hắn sợ để cho người ta biết hắn ở nhà mẹ đẻ qua những ngày như thế nào, sợ hãi sau khi bị mọi người biết sau đó sẽ lại qua những ngày như vậy, lúc tiểu nương đánh hắn đã nói, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa tiểu ca sẽ không có ngày lành.

Sờ sờ vết thương trên mặt mình, Liễu Nhứ tuyệt không hối hận vừa ra đến cửa đã bái tế bài vị mẹ mình, không hề hối hận vì đã không sửa miệng gọi nữ nhân kia là tiểu nương. ở trong mắt hắn nữ nhân kia không được tính là mẹ kế, nàng ở lúc nương mình còn chưa đi đã cùng cha mình dan díu, trực tiếp khiến cho nương đang bệnh nặng mà tức chết, người như vậy ngay cả tiếng mẹ kế hắn cũng không đồng ý kêu.

Lúc trượng phu say khướt trở lại trong phòng, Liễu Nhứ không hề thất vọng, ngược lại hơi vui vẻ, uống rượu liền không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn.

“Ngủ đi.” Hai chứ vô cùng đơn giản, Liễu Nhứ liền buông xuống đề phòng. Hắn giúp đỡ người lên giường, sau khi cởi giày cho người ta vốn định múc nước cho người ta rửa chân, nhưng hiện tại hắn đối với ngôi nhà này rất xa lạ không biết gì, hắn cũng không dám đi ra ngoài đi loạn, chỉ có thể từ bỏ, để cho người ta ngủ như vậy.

Sau khi cùng nhau nằm trên giường, Liễu Nhứ muốn đắp chăn cho người ta, hắn vừa mới đưa tay qua người kia lập tức tóm được tay hắn.

Cũng không dám tiếp tục động tác cũng không biết nói gì, Liễu Nhứ sững sờ không nhúc nhích, vốn định chờ một lát nữa hắn buông tay mình ra là mình có thể ngủ, nhưng người kia nắm tay mình cả đêm, hắn cũng không chợp mắt cả đêm.

Hừng đông ngày hôm sau, hai người rời giường, vết bầm trên mặt Liễu Nhứ không thể tránh được bị người nhìn thấy, nhưng Vạn Đại Hoa cũng không hỏi gì đến thương tích của hắn, chỉ là nhìn hắn vài lần rồi bỏ đi.

Ngày hôm sau suy nghĩ của Liễu Nhứ đã tốt hơn nhiều, Vạn Đại Hoa đối với hắn cũng rất tốt, mẹ chồng tuy rằng hay lải nhải trước mặt hắn nhưng cũng không làm gì hắn, tỷ như lúc ăn cơm sẽ nhắc nhở hắn thân thể nho nhỏ sao lại ăn nhiều như vậy, nhưng mỗi lần sẽ để cho hắn ăn no.

Liễu Nhứ chỉ nghĩ không cần bị đánh không cần bị đói bị lạnh là được, cho nên ở Vạn gia hắn cảm thấy thật vui vẻ, cho tới một ngày mẹ chồng tìm hắn lặng lẽ nói chuyện.

“Liễu Nhi, ta thấy ngươi là đứa nhỏ tốt, nhưng ngươi cũng đã thành thân với Đại Hoa, cũng không thể sống không rõ ràng như vậy, ngươi phải làm ấm lòng hắn mới được, các ngươi vẫn không viên phòng, vậy tới khi nào mới có đứa nhỏ? Không có đứa nhỏ, nhà sẽ không phải là nhà!” Thấy mặt mẹ chồng từ từ thất vọng thậm chí hơi tức giận, lúc này Liễu Nhứ mới thức tỉnh khỏi mộng đẹp.

Lúc này hắn mới nhớ tới, hắn hình như không có lại mặt, hơn nữa bọn họ quả thật chỉ ngủ trên một cái giường mà thôi.

Cúi đầu không dám nhìn mặt mẹ chồng, Liễu Nhứ không biết mình nên làm gì bây giờ, hắn chỉ nghĩ đơn giản qua những ngày như vậy, cũng không hy vọng xa vời trượng phu sẽ thích mình, nhưng nếu không hề có thích, vậy cách ngày chết cũng không còn xa nữa.

Bởi vì trượng phu đối với hắn không chỉ không vui, thậm chí còn chán ghét, bọn họ sẽ không có con, vậy ngày sau của hắn sẽ không có bảo đảm.

Nhìn thấy ảnh ngược của mình trong chậu nước trong, vết thương trên mặt Liễu Nhứ đã hoàn toàn tốt lên, vết thương trên người cũng đã tốt, hắn cũng biết mình giống nương, bộ dạng coi như không có trở ngại gì, vẻ mặt cũng không phải xấu đến mức khiến người ta chán ghét.

Sau đó, mỗi ngày Liễu Nhứ sẽ nấu một chậu nước ấm lau sạch toàn thân mình, lúc buổi tối ngủ sẽ đợi cho Vạn Đại Hoa ngủ mà chui vào lòng hắn, cứ như vậy ôm hắn ngủ trong một tháng, sau đó mỗi buổi sáng thức dậy Đại Hoa sẽ nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.

Giống như được cổ vũ, Liễu Nhứ bắt đầu làm nhiều chuyện hơn, hắn cầm vải vóc trong nhà làm quần áo cho người bên cạnh, lấy không ít quần áo cũ làm giày cho người ta, còn có thể đợi người ngủ trộm hôn vài cái.

Liễu Nhứ nhớ rõ lần đầu tiên hắn cùng người ta nói, là bị hắn dọa rồi.

Lúc bọn họ thành thân hơn hai tháng, Vạn Đại Hoa đột nhiên hỏi hắn có muốn về nhà không. Nghe được hai chữ về nhà, Liễu Nhứ sợ tới mức ngây ngẩn cả người, miệng chỉ nói một chữ.

“Không.” Không quay về, chết cũng không quay về!

Nghĩ mình làm sai chuyện gì, nhớ tới nữ nhân ban ngày kia, Liễu Nhứ nghĩ có lẽ là bởi vì nàng, nhưng cả Vạn Đại Hoa cũng không cho nàng vào cửa, mình không có làm sai.

“Ngươi có thể nói?” Trên mặt thế nhưng có mỉm cười? nhìn thấy Vạn Đại Hoa thế nhưng cười với mình, Liễu Nhứ ngơ ngác gật đầu, hắn không phải cố ý gạt bọn họ, chỉ là từ từ đã thành thói quen, sẽ không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn đã nhiều năm rồi không nói chuyện, bởi vì nữ nhân kia bắt hắn gọi nàng là nương, hắn không chịu nên bị đánh, sau đó đơn giản liền không nói nữa.

Lúc bị hỏi nguyên nhân, Liễu Nhứ không đếm xỉa gì, gật gật lắc lắc cái gì cũng nói hết cho người ta.

Dứt lời sau hắn lén nhìn vẻ mặt của Vạn Đại Hoa, lại nhìn thấy vẻ mặt hắn không có biểu tình gì, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ là sau đó, Vạn Đại Hoa buộc hắn nói chuyện.

Lúc ăn cơm phải nói muốn ăn cái gì mới có thể ăn, lúc ngủ cũng phải nói chuyện với hắn, mặc kệ hắn nói với mình cái gì mình cũng phải trả lời, nhưng lúc Vạn Đại Hoa nói ra câu kia với hắn, hắn lại không nói ra, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

“Chúng ta sinh đứa nhỏ đi.”

« …. » sau khi gật đầu đồng ý, Liễu Nhứ cảm thấy mình bắt đầu có những ngày cực khổ, bởi vì đêm đó hắn không thoải mái, Vạn Đại Hoa làm đau hắn, tuy rằng không giống đau đớn khi ở nhà, nhưng vẫn là rất đau.

Trong cuộc sống sau này, vừa đến buổi tối đau đớn liền giảm bớt, hắn thậm chí bất đầu ham mê cảm giác thân mật giữa hai người, hắn cảm thấy lúc được người này ôm chặt hắn rất yên tâm. Những lúc như vậy hắn sẽ có ảo giác, người ôm hắn thích hắn quý trọng hắn.

Ngày cứ từ từ trôi qua, tin tức tốt cũng rất nhanh đến, Liễu Nhứ mang thai, hắn có đứa nhỏ.

Lúc biết tin tức này, hai mẹ con Vạn gia đều cười toe toét, Liễu Nhứ cũng cười, hắn vuốt bụng mình, hắn biết từ giờ hắn không cần phải lo lắng, hắn có cốt nhục có huyết mạch tương liên với mình, sau này cho dù có khó khăn cũng sẽ nuôi hắn lớn lên, đợi cho đứa nhỏ lớn lên hắn sẽ có chỗ dựa.

Sau khi có đứa nhỏ, việc Liễu Nhứ cần làm ít đi rất nhiều, những việc nhỏ trong nhà Vạn Đại Hoa cũng không cho hắn làm, hắn vừa vui vẻ cũng không vui vẻ, vì giải quyết ưu phiền trong lòng chỉ có thể tìm chút việc làm, hắn làm quần áo giầy cho hai người trong nhà, hắn làm quần áo nhỏ cho tiểu tử chưa sinh ra, thậm chí còn làm giầy cho Xuân Phong.

Nhưng lúc hắn làm giầy cho Xuân Phong Đại Hoa cũng không vui vẻ.

« Tay nghề của thím ta cũng rất tốt, giầy của Xuân Phong mang không hết, hơn nữa trong nhà Xuân Phong không thiếu bạc, ngươi không có việc gì thì nghỉ ngơi nhiều một chút, làm giầy cho hắn làm gì ? »

« Ta không sao. » Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, luôn muốn tìm chút chuyện để làm. Liễu Nhứ không nghĩ Đại Hoa không vui, nhưng thật sự muốn làm chút chuyện gì đó cho Xuân Phong, giống như Đại Hoa nói, nhà Xuân Phong không thiếu bạc, việc hắn có thể làm cũng chỉ là làm một đôi giày vừa chân.

« Haiz ! làm đi, nhưng chỉ một đôi này thôi. » Vạn Đại Hoa ngồi xuống bên người hắn, xoay người ở trong hộp kim chỉ lật tới lật lui, cũng không biết đang tìm cái gì, sau đó thấy hắn đem hai sợ vải dệt cùng màu đặt vào cùng nhau, Liễu Nhứ biết hắn muốn giúp đỡ mình.

« Gia nghiệp trong nhà Xuân Phong cũng là do nhị thúc làm về được, đợi cho đứa nhỏ sinh ra ta cũng ra ngoài buôn bán kiếm tiền, sau này cũng có thể mua nhiều đất vườn trở về, cũng sẽ cho các ngươi qua ngày lành. »

« Không quan hệ. » Hiện tại đã qua rất tốt. Liễu Nhứ nghĩ đất vườn trong nhà đã rất nhiều, nhà bọn họ ít người, đất vườn trong nhà mình làm còn không xong còn phải cho bên ngoài thuê, làm chi còn phải vất vả ra ngoài, hắn biết ra ngoài chuyện gì đều cũng có thể xảy ra, người thôn bọn họ ra ngoài buôn bán kết quả không trở về, người khác đều nói trên đường gặp phải sơn tặc đoạt tiền còn bị mất mạng.

« Ai nói không quan hệ ? không có tiền cái gì cũng không làm được, chờ ta có tiền cho ngươi…. »

« Không quan hệ ! không cần tiền, không cần có tiền….. » mình vì cái gì cùng người kia thành thân, Liễu Nhứ vẫn biết một chút.

Hắn biết Đại Hoa thích tiểu thư nhà có tiền, cũng biết hắn phân gia không có tiền mới có thể không cần nhiều sính lễ mà cưới mình, hắn không muốn Đại Hoa kiếm nhiều tiền, không muốn thay đổi những ngày hiện tại.

Bởi vì hắn biết, chờ Đại Hoa có rất nhiều tiền, có thể xứng đối với vị tiểu thư kia, có lẽ hắn sẽ bị đuổi đi.

« Haiz, ngươi nói trong đầu ngươi nghĩ cái gì, ta không kiếm tiền sao có thể cho ngươi cùng đứa nhỏ qua những ngày tốt hơn. »

« Hiện tại tốt lắm. »

« Làm sao tốt lắm ? »

« Tất cả đều tốt. » túm lấy tay áo người này không thả, giống như chỉ cần mình thả ra, Đại Hoa sẽ muốn đi, sẽ lập tức đi kiếm nhiều tiền cưới cô nương trong lòng mình ngưỡng mộ. trong lòng Liễu Nhứ thực sợ hãi, hắn sờ sờ bụng mình, hắn nghĩ thời gian qua chậm một chút.

Hắn có thể cảm giác được, cảm giác được Đại Hoa đối với hắn tốt hơn lúc đầu rất nhiều, đối với hắn hình như hơi thích. Hắn muốn có nhiều thời gian hơn, hắn muốn mình trở nên tốt hơn, muốn Đại Hoa càng thích hắn, chỉ cần Đại Hoa càng ngày càng thích hắn, thích vượt qua cả cô nương kia, hắn có thể sẽ được ở lại, sẽ không bị đuổi đi.

« Được rồi, được rồi, ta đã biết. » Nghe nương mình nói, người mang thai tính tình sẽ thay đổi một chút, Đại Hoa cũng không nghĩ nhiều, thầm nghĩ sau này cẩn thận hơn một chút là được.

Cho dù phu lang của hắn mẫn cảm đa nghi, hay là vẫn tự ti nhát gan, xem ra sau này phải đối xử với hắn tốt một chút thì hắn mới yên tâm.

« Ngươi yên tâm đi, mặc kệ ngươi sinh tiểu ca hay tiểu tử ta đều thích, sẽ không ghét bỏ, ngươi xem ngươi không phải là tiểu ca sao ? ta không phải cũng thích ngươi hay sao. » đại khái có thể là phu lang sợ mình ghét bỏ đứa nhỏ là tiểu ca, Đại Hoa liền cam đoan với người ta, nhưng hắn vẫn không đoán được tâm tư của Liễu Nhứ.

Rốt cục nghe được người ta nói thích mình, Liễu Nhứ cảm thấy trong lòng ngọt đến mơ hồ, giống như ăn một miệng đường, toàn thân đều thực thoải mái.

« Ta….. » Ta cũng thích, cũng thích ngươi. Thì ra, thì ra từ thích lại quan trọng như thế. Ngày có thể ăn no mặc ấm như là đạm bạc bình thường, người có thai vui vẻ như nước đường, làm cho người ta uống xong trên mặt còn mỉm cười ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play