"Muội tử!" Tiêu Minh biểu thị hắn không tiếp thụ được: "Em là em gái ruột của anh nha, sao có thể đối xử với anh như thế chứ?" Tay nắm chặt, che ngực: "Thế đạo này thật sự đã thay đổi."
Mặc dù Tiêu Minh hiện tại bị kích thích, nhưng Mẫu Đan dù với thái độ cầu thị, vẫn phải uốn nắn một điểm: "Tiêu ca, hai chúng ta không có huyết thống. . ."
"Cậu không diễn cũng được." Trần Sâm đến rồi: "Vậy rút hết tiền cậu quăng vào Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn đi." Ông đã nhượng bộ, trong giới có ai không biết Trần Sâm ông quay phim cho tới bây giờ đều là tự mình bỏ tiền, "Dù sao người như cậu, ra đường với tay cái là đã kiếm được một bó to."
Lửa cháy còn đổ thêm dầu đúng không? Tiêu Minh bị tức đến toàn thân phát run, giận dữ quay người chỉ hướng Trần Sâm quát: "Dựa vào cái gì mà tôi phải rời đi? Kịch bản là tôi tìm người viết, ông cũng là tôi tìm đến, ý tưởng Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn này là..." Nói đến đây, hắn nghẹn lại, điểm ấy thật đúng là không phải hắn nghĩ.
"Ý tưởng đó là tôi nghĩ ra." Yến Thanh tiễn người trở về, vừa ra thang máy liền nghe được giọng nói quen thuộc đang ồn ào: "Các người có biết đây là nơi công cộng không, không ngại mất mặt?"
Một phát bắt được tay Tiểu Tây nhà mình, quay đầu nhìn lướt qua chỉ thấy cái cằm, lập tức lòng chua xót, cúi đầu nhìn đôi giày trên chân cô, anh đột nhiên sinh ra cảm giác mình với Tiêu Minh đều cùng là người lưu lạc thiên nhai.
"Cậu làm sao không nói tiếp?" Tiêu Minh nhìn chằm chằm Yến Thanh, cùng là người đáng thương, Yến Đại phương lại còn làm khó hắn, bọn họ không phải hẳn là nên lá rách đùm lá rách hơn sao?
Đông Tiểu Tây cười khổ: "Tiêu tổng, trước đó tôi đã nói hôm nay thử trang sẽ là một sai lầm vô cùng to lớn, anh còn không tin, nói mình chịu được." Vậy bây giờ là thế nào đây?
"Tôi chỉ là không ngờ sai lầm lại to như thế." To đến nỗi làm tổn thương tôn nghiêm của hắn, Tiêu Minh khoanh tay ngồi xổm trên mặt đất.
Mẫu Đan nhìn về phía Trần Sâm đang đứng cạnh cửa, ý tứ rất rõ, bây giờ phải làm sao?
"Tôi không cưỡng cầu cậu quay, cậu cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp." Trần Sâm hiểu rất rõ Tiêu Minh: "Nếu không cậu liền mang tiền của cậu rời khỏi, vẫn là câu nói kia, nhân vật này của cậu đặt ra ngoài cái là có cả đống người muốn đoạt lấy."
"Kỳ thật tôi cảm thấy Tiêu tổng cũng khá có tiềm năng." Phong Hán hắng giọng một cái: "Hiện tại trong giới có không ít diễn viên hài, nhưng diễn viên tốt, có thể để cho người xem nhớ kỹ lại không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy người như vậy."
"Bằng vào ánh mắt hành nghề nhiều năm của tôi, Tiêu tổng thật có thể thử một lần, có lẽ Trung Quốc chúng ta lại xuất hiện một vị bậc thầy hài kịch danh dương toàn cầu."
Mẫu Đan quay đầu nhìn về phía Phong lão bản, thấy anh thái độ rất chân thành, không khỏi lần nữa nhìn về phía Tiêu Minh, muốn tìm kiếm điểm sáng Phong lão bản tìm được trên người hắn, đáng tiếc cái này cần nhãn lực trên cả khoẻ mạnh.
Bậc thầy hài kịch? Yến Thanh hiện tại ai cũng không phục, chỉ phục mỗi Phong Hán, lời này mà cậu ta cũng có thể biên ra, nếu là bởi vậy mà lầm lỡ cả một đời của Tiêu Minh, lương tâm cậu ta có cắn rứt không?
"Cậu ta mà là bậc thầy hài kịch..." Trần Sâm ngón tay hướng mình: "Vậy tôi là cái gì, nhà hài kịch sáng lập một thế hệ bậc thầy hài kịch. . ."
"Ông là ông tổ của phim cẩu huyết." Tiêu Minh cũng không muốn tiếp tục nghe tên đầu trọc âm hiểm này nói, hắn nhặt chiếc áo khoác trên đất lên, đứng dậy, hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Phong Hán: "Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao cậu tuổi còn trẻ mà đã trở thành ảnh đế truyền kỳ vang danh toàn cầu rồi."
"Vì sao?" Mẫu Đan biết rõ còn cố hỏi, cô liền là muốn nghe một chút Tiêu Minh nói thế nào, vẻ lo lắng trước đó do việc cãi cọ lần này đã tiêu tán hơn phân nửa, có lẽ Phong lão bản nói rất đúng.
Tiêu Minh ngước cằm: "Bởi vì cậu ta biết quan sát, biết phát hiện sự đặc biệt của người khác, điều này đối với việc tạo nên một vai diễn là vô cùng trọng yếu."
Nói thật đúng là rất có lý, Mẫu Đan cười nói: "Vậy anh bây giờ còn muốn rời khỏi đoàn làm phim nữa không?"
"Đương nhiên không, anh đi, để cho Trần đầu trọc tu hú chiếm tổ chim khách sao? Mà lại Lain cũng nói anh có thiên phú." Tiêu Minh choàng áo lên người: "Ông trời thưởng cơm không ăn là bị sét đánh đấy, huống hồ anh từ nhỏ đã có ước mơ trở thành diễn viên, chỉ là vướng vào một số vấn đề khó giải quyết cho nên mới bị chậm trễ."
Bây giờ muốn thu hồi lời vừa nói, không biết còn kịp không? Phong Hán cười khẽ: "Tôi rất chờ mong bộ phim hài Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn này, mọi người cùng nhau nỗ lực nha."
"Nhất định!" Tiêu Minh đã bắt đầu giấc mơ trở thành bậc thầy hài kịch, lòng tự tin bành trướng, lời gì cũng dám nói, tay phải giơ lên: "Phòng bán vé một tỷ. . . Phòng bán vé một tỷ. . ."
Mẫu Đan cùng Đông Tiểu Tây vừa đưa tay ra, nghe nói như thế lại lập tức thu hồi, bọn họ không có dũng khí này.
Phong Hán cùng Trần Sâm, Yến Thanh cái kia ba cái tay cũng bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, mà Mẫu Đan bốn người thì không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Hán đang cười khổ, đây là anh cho Tiêu Minh cuồng vọng sao?
Đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam rời khỏi Thiệu thành, Phong Hán cũng theo yêu cầu của Mẫu Đan, mang tới mười bốn nhân viên công tác, bởi vậy còn náo động lên một điểm phong thanh, lên hotsearch, không biết từ chỗ nào tuôn ra một đám gọi là "Hán mê" thảo phạt Mẫu Đan, điểm công kích chỉ có một — xa xỉ vô độ.
Đáng tiếc Mẫu Đan đã không còn là Mẫu Đan vừa mới tiến vào ngành giải trí, nghèo rớt mùng tơi, chiêu vung tiền khống bình cô cũng biết, hơn nữa còn có rất nhiều dân mạng đang phụ hoạ, trong đó gần 90% là mê điện ảnh Phong Hán.
Mỗi ngày xem một lần: 【 Phong thuê mười bốn nhân viên công tác thì thế nào? Hiện tại người mới còn không có nổi danh, đã bị một vòng nhân viên công tác vây quanh, làm sao lại không ai đi nói bọn họ lãng phí? 】
Chuồn chuồn đỏ: 【 Làm ơn đừng có vô lý như vậy nữa, tiền của Phong tổng cũng là tự mình kiếm, làm từ thiện cũng không ít, thử hỏi lấy những thứ đó làm tiêu chuẩn đạo đức, các người sống nhiều năm như vậy, góp bao nhiêu tiền? Công kích Đan mỹ nhân thì càng buồn cười, người ta cũng không phải thuê cho mình mười nhân viên công tác. 】
Phong thân muội: 【 Tôi chỉ cảm thấy anh tôi cuối cùng cũng biết tiếc mệnh, dĩ vãng anh ấy chỗ nào đều chỉ đem Đại phương vô dụng, Hán mê chúng tôi lo lắng ghê luôn á, hiện tại anh ấy coi như biết mình là cục vàng sống rồi. 】
Bởi vì kịp thời khống bình, trên mạng cũng không có náo ra động tĩnh lớn, nhưng có người lại đứng ngồi không yên.
"Lúc này, bà gọi tôi gọi tới đây làm gì?" Bách Quốc Khánh chạy tới biệt thự của Hồng Thanh Mặc ở Tây thành, ngữ khí không phải rất tốt, hỏi: "Bà có biết hôm nay vợ Vĩnh Tuấn kêu Lệ tẩu đi đại trạch không?"
"Tôi cũng không muốn bảo ông tới nha." Hồng Thanh Mặc tiến lên kéo ông, bàn tay mười ngón đan xen: "Nhưng mà không phải do có chuyện sao?" Nhìn lão đầu tâm tình xác thực không tốt, bà cũng liền không vòng vèo, "Tin tức trên mạng ông xem chưa?"
Bách Quốc Khánh ngồi vào trên ghế salon, thở dài một hơi: "Trên mạng thế nào?"
"Phong Hán có thêm mười bốn nhân viên công tác, nhìn cách đi đứng là biết đều không phải người bình thường." Hồng Thanh Mặc ngồi xuống sát bên lão đầu, giọng mang ủy khuất nói: "Ông nói cậu ta đây là có ý gì? Mắt thấy đã sắp vào tháng bảy, lúc này cậu ta tăng thêm nhiều vệ sĩ như vậy, không phải rõ ràng ý chỉ Bách thị có quỷ sao?"
"Nó là đại minh tinh, có vệ sĩ không phải rất bình thường sao?" Bách Quốc Khánh nói thì nói như thế, nhưng thần sắc trên mặt lại không phải ý này.
Hồng Thanh Mặc hít sâu một hơi: "Là bình thường, nhưng như vậy cũng nói rõ cậu ta không tín nhiệm người bác ruột là ông này, không tín nhiệm Bách gia, không tín nhiệm Bách Vĩnh Tuấn."
Mặt Bách Quốc Khánh có chút co rút: "Không tín nhiệm cũng bình thường, vốn cậu ta với tôi cũng không có cảm tình gì."
"Nếu nói như vậy, dứt khoát tiền cũng đừng lấy." Hồng Thanh Mặc hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không biết Phó Vĩnh Mai nghĩ thế nào, nhưng thiên hạ không có mua bán kiểu này."
"Đúng, lúc trước Bách gia xây xưởng là Phó Vĩnh Mai bỏ tiền, nhưng lúc đó em gái bà ta đã chết, bà ta vẫn còn khăng khăng bắt ông ký mấy cái gọi là hiệp nghị đấy, này không phải là đề phòng ông sao? Ba mươi năm, bà ta điên ba mươi năm, Bách gia có thể có hôm nay dựa vào là ai, còn không phải ông sao?"
"Hiện tại thì hay rồi, Phong Hán được không 40% gia nghiệp Bách gia, lại vẫn công nhiên đánh mặt Bách gia như thế, có ai lại làm thế sao? Ông này..." Hồng Thanh Mặc rơi nước mắt: "Ngay cả con trai ruột thịt cũng không dám nhận, bây giờ còn phải nhìn sắc mặt vợ chồng Bách Vĩnh Tuấn mà sống, ba mươi năm vất vả kia của ông đến cùng tính là gì?"
Bách Quốc Khánh một thanh hất bà ra: "Bà đừng nói nữa."
Đây cũng là nỗi đau trong lòng ông, trong mắt người không biết câu chuyện, ông đúng là gia chủ Bách gia, nhưng nếu biết rõ nội tình, người nào không biết Phó Vĩnh Mai mới là người sở hữu chân chính của Bách thị, nếu không trong tay ông cũng sẽ không chỉ có 5% cổ phần Bách thị.
"Tôi chính là không cam tâm thay ông." Hồng Thanh Mặc khóc như mưa, lần nữa tiến lên ôm lão đầu: "Ông vất vả nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ đều cho mẹ con bọn họ, nhưng kết quả Bách Vĩnh Tuấn vậy mà lại hoài nghi ông, không tín nhiệm ông. . . Huhu. . . Tôi đau lòng thay ông."
"Đừng khóc nữa." Bách Quốc Khánh vòng qua eo Hồng Thanh Mặc: "Kia là tôi nợ mẹ con bọn họ."
Nghe nói như thế, Hồng Thanh Mặc đang chôn đầu trong ngực Bách Quốc Khánh nhỏ giọng nghẹn ngào hai mắt có chút co rụt lại, đáy mắt tàn khốc chợt lóe lên: "Ông nói đúng, ông nợ bọn họ cái gì cũng trả hết rồi." Vậy bà với con bà đâu, ông không nợ mẹ con bọn họ sao?
Ngày 28 tháng 6, Bà Hoàng Bài Mạc Hoa Mẫu Đơn chính thức khai mạc, lần nữa trở lại sòng bài, Kim Hà gãi gãi đầu sư tử của mình, trong lòng nổi lên vô hạn hối hận, tại sao mình lại muốn chạy đến ủng hộ đầu trọc, trời cực nóng ở nhà đợi, là điều hoà không khí không mát hay là hoa quả không đủ ngọt?
"Hà tỷ!" Mẫu Đan mặc chiếc áo sơ mi hơi cũ cùng quần bò rách, tay áo xắn đến cùi chỏ: "Chỗ này có gương, chị có muốn. . ."
"Không cần." Kim Hà khoanh tay, hận không thể nhắm mắt lại: "Chị không có dũng khí ấy."
Đầu trọc thế mà để mình diễn khách trong sòng bạc, cùng bàn với Mẫu Đan, còn là bà chủ nhà trung niên hình tượng không tốt, nghĩ đến tiếng cười sang sảng của Tiêu Minh buổi tối hôm qua, bà liền sinh lòng bi thương, vợ chồng đến cuối cùng thật cũng chỉ còn lợi dụng lẫn nhau.
Mẫu Đan đưa một chiếc túi vải hoa qua: "Chị dùng đựng tiền đi." Đây là tổ đạo cụ tổ dùng 10 tệ mua ở chợ.
Kim Hà nhìn cũng không nhìn, tay phải thò ra: "Giúp chị buộc vào trên cổ tay là được." Bà điệu thấp đã quen, tháo chiếc nhẫn kim cương 9 carat trên ngón vô danh kia xuống để vào trong bọc, tâm tình cuối cùng tốt một điểm, "Hiện tại túi hoa kiểu này cũng giá trị hơn mấy trăm vạn, chị dùng hợp đi."
"Hợp." Mẫu Đan nín cười, Kim Hà cùng Trần đạo đúng thật là một đôi trời sinh: "Chúng ta cũng nên đi ra."
Trần Sâm đang giảng kịch bản cho mấy diễn viên, lần này Giang Họa chọn phần lớn là diễn viên không có danh khí gì nhưng diễn kỹ không tồi, mọi người trong lòng đều có tâm tư, ai cũng hi vọng phim có thể bán chạy, như vậy cơ hội mượn phim ra mặt cũng sẽ lớn hơn.
"Trần đạo!" Một vị đại thúc trung niên hết thời đã nhiều năm khó được lên tiếng một lần: "Tôi cảm thấy chỗ này tình tiết còn có thể càng thú vị một chút, Thần Bài không thể vào ống kính, nhưng hắn có thể bám trên lưng vợ hắn, gắng sức để có thể vào kính."
Một bên Tiêu Minh quyết định đi xa một chút, để tránh chính mình chịu không nổi lần nữa nổi lửa.
Mẫu Đan cùng Kim Hà ra khỏi phòng nghỉ, Trần Sâm lại cùng mấy vị diễn viên nói hai câu, liền để mọi người tản ra: "Tổ máy chuẩn bị xong chưa?"
"OK."
"Diễn viên chuẩn bị xong chưa?"
Kim Hà túm tóc: "Ông mù sao? Chúng tôi đều đang đợi." Trần Sâm bị mắng cũng không dám lớn tiếng quát tháo nữa, chủ tử này lại đang khó chịu, ông phải cẩn thận cẩn thận hơn: "Hà nha, bà là khách, hẳn là đi từ bên ngoài sòng bài tới."
"A." Kim Hà cầm chiếc túi hoa chứa một chiếc nhẫn kim cương mấy trăm vạn của mình, lắc lắc hông yêu yêu nhiêu nhiêu đi ra cửa sòng bạc: "Nhanh lên, tôi còn phải lên máy bay." Nơi này bà nhất thời không muốn ở lại thêm nữa, ai biết đầu trọc sẽ lại nghĩ ra cái khỉ gì chứ?
"Được được." Trần Sâm cúi đầu khom lưng đưa mắt nhìn chủ tử nhà mình đi ra cửa, sau đó xoay người cầm lấy loa: "Tất cả mọi người chuẩn bị xong, ai về chỗ nấy." Nói với người ngồi trong phòng, "Đảo mạt chược đi, bài poker chia chia."
Rầm rầm. . . Nổ. . . Tôi tứ đại vương lặc. . .
"Ai vào chỗ nấy. . . Đi. . ."
Hoa Mẫu Đan chủ sòng bạc ra sân, bưng một cốc nước sôi để nguội đưa đến bên cạnh một người khách: "Trần ca, 10 đồng."
"Hai ống." Trần ca ra bài xong liếc nhìn Mẫu Đan, vung tay, giọng nói the thé: "Muội tử nha, nước trà này lại lên giá?"
Mẫu Đan ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu không tôi ngồi xuống đánh với mấy người hai ván." Cô vừa dứt lời, đánh bài bốn người lập tức mỗi người móc ra một tờ tiền giấy mười nguyên vỗ lên bàn, trăm miệng một lời kêu, "Mời di giá."
"Cám ơn." Mẫu Đan thu tiền, hướng về phía đại tẩu đang nằm trên ghế xích đu ở cửa ra vào, kêu: "Bàn 16 lại thêm ba cốc nước sôi để nguội."
"Hoa muội tử, chị tới rồi đây." Kim Hà đi giày cao gót, người chưa tới đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Mẫu Đan lập tức nghênh đón: "Ai nha, Hà tỷ chị đã tới rồi nha, em nhắc tới chị đã nửa ngày, du lịch Trung Đông mười ngày thế nào, thấy sư tử không?"
"Nhìn thấy." Kim Hà đưa tay sờ tóc mình: "Em là tỷ muội thân thiết nhất của chị nha, vì phải trông coi cái tiệm này, em nhất thời cũng đi không được, tỷ muội chúng ta có phúc cùng hưởng." Tại chỗ dạo qua một vòng, "Sợ em hâm mộ chị, vì em, chị cố ý để nhà tạo mẫu làm cho kiểu tóc y theo kiểu đầu của sư tử nha." Hai tay mở ra, "Thế nào?"
Mẫu Đan hít sâu một hơi, khoa trương cảm thán nói: "Quá đẹp!" Diễn kỹ vừa giả vừa xốc nổi của cô cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Mặt tất cả mọi người trong đoàn làm phim đỏ cả, bao gồm cả Trần Sâm, đều là do nín cười.
"CUT, quá tuyệt vời quá tuyệt vời."
Chính Kim Hà cũng vui, quay xong trong nháy mắt liền cùng Mẫu Đan cười thành một đoàn.
Tiêu Minh chạy lên trước giơ ngón cái cho hai người: "Liền này mở đầu là có thể chống lên phòng bán vé một trăm triệu."
Cười xong liền bắt đầu quay cảnh thứ hai, Kim Hà kéo Mẫu Đan đi đến bên một bàn mạt chược: "Vẫn là chỗ em thoải mái nhất, sạch sẽ không có cái gì ngưu quỷ xà thần, hai ngày trước Ngân Hà đánh bài ở chỗ Đổng Tiểu Lộ, ba người giết một nhà, một đêm thua sạch sành sanh." Từ trong bọc rút ra một điếu thuốc đốt.
"Đổng Tiểu Lộ?" Mẫu Đan vuốt vuốt tóc Hà tỷ: "Cô ta cũng mở sòng bài à, ở đâu, em có rảnh đi ngồi một chút."
Kim Hà phun khói: "Chỉ sợ không được, cô ta treo ba cái biển to lắm, ngay ở cửa, phía trên viết rõ, mèo chó có thể đi vào họ Hoa không thể vào."
"Không có việc gì." Tay Mẫu Đan đang sờ tóc Kim Hà phất một cái, không để ý chút nào nói: "Từ ngày mai trở đi em liền theo họ cha em, Hoa Mẫu Đơn không thể vào, Mẫu Đơn có thể đi vào." Tay chống cằm, tỏ vẻ buồn rầu, "Anh họ Đổng Tiểu Lộ là Thành Sâm dáng dấp không tệ, em có người anh ruột, không biết có thể lấy ra làm tiền đặt cược với bả không, cược lấy anh họ bả?"