Đóng cửa lại, Mẫu Đan tựa lưng vào cánh cửa, nhắm hai mắt trở về nơi đêm nay phát sinh tất cả, khóe môi chậm rãi cong lên. Mặc dù vừa rồi ở nhà để xe hai người có hơi không khống chế được, nhưng cảm giác đó thật không tệ.
Động tĩnh ở hành lang cũng không nhỏ, đã dẫn tới mấy vị khách trọ mở cửa dò xét, Ngô Thanh chính là một trong số đó.
Bởi vì biết đêm nay có khả năng gặp được idol mình, cô đã sớm tắm rửa thật sạch sẽ, còn lật ra chiếc sweater đặt làm riêng nửa tháng trước. Trên áo in tên tất cả phim truyền hình, điện ảnh Phong Hán từng tham gia, chủ tử nhà cô cũng bị cô nhét cho một chiếc.
"Phong Hán!" Lưu Văn ở phòng 618 nghe trợ lý nói ảnh đế bị Mẫu Đan ngăn ngoài cửa, cũng không kịp thu thập, khoác lấy chiếc áo khoác liền đi ra.
Phong Hán nghe tiếng quay đầu: "Văn tỷ, đã lâu không gặp." Lúc anh mới xuất đạo từng hợp tác với Lý Văn một lần, cũng coi là nhận biết, khóe mắt liếc qua chiếc áo sweater quen thuộc, liền nhìn về phía nha đầu đang đứng ở cửa phòng 611: "Ngô Thanh, thẻ phòng đưa tôi."
"Ồ... Đây." Ngô Thanh cữ ngỡ mình đang mơ, là idol mình thật, phịch một tiếng đóng cửa lại đi lấy thẻ phòng Tổng thống. Idol cô vậy mà biết cô, không, phải nói là biết sweater của cô chứ! Tâm tình phấn khởi, cô kích động đến mức định nhảy disco tại chỗ luôn.
"Thật sự quá lâu không gặp." Lý Văn đến gần, nhìn Phong Hán một lượt, không khỏi cảm khái nói: "Cậu là đang tuổi lớn, tôi già rồi."
Vị nam sĩ trước mặt, kiên nghị, trầm ổn đã sớm hoà vào xương, lại thêm ngoại hình, tư thái cực kì xuất sắc, không trách có thể nổi tiếng hơn 10 năm. Cho dù ngành giải trí tiến vào thời đại lưu lượng hoá, hắn vẫn như cũ thuộc về tầng lớp đỉnh lưu mà người bên ngoài khó mà với tới, sự điệu thấp lại phủ lên một tầng cảm giác thần bí, để cho người ta muốn ngừng mà không được.
Có đôi khi lại nghĩ, nếu mình trẻ lại 10, 20 tuổi, nhất định sẽ hết sức toàn lực theo đuổi hắn một lần, bởi vì một nữ nhân có thể có được nam nhân như vậy hẳn là sẽ rất hưởng thụ.
"Văn tỷ nói đùa." Phong Hán quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng Mẫu Đan, anh biết mình cần cho cô thời gian hoà hoãn một chút.
"Đây là thế nào?" Ấn tượng của Lý Văn với Mẫu Đan cũng không tệ lắm, dù không có cơ sở diễn xuất, nhưng thắng ở cái không yếu ớt, dù sao cả một đoàn làm phim chờ đợi lâu như vậy, bà chưa từng nghe nha đầu xinh đẹp này phàn nàn một câu. Càng khiến người ta xem trọng chính là tinh thần kỷ luật tự giác của cô nàng.
Phong Hán cười nhạt, trong ngữ điệu tràn ngập cưng chiều: "Đang giận."
"Cậu hình như còn rất hưởng thụ." Lý Văn trêu ghẹo: "Xem ra là cậu chọc người ta rồi."
Năm đó hợp tác, bà đã cảm giác hắn trời sinh ăn cơm giới giải trí, chỉ vì ngoại hình quá xuất chúng, trong giới rất nhiều người đều không coi trọng hắn, thậm chí có người còn thẳng miệng kết luận hắn chỉ có thể dựa vào tướng mạo, phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng kết quả lại để tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, bao quát cả người xem trọng hắn như bà.
20 tuổi, Phong Hán trở thành ảnh đế Kim Hoa trẻ tuổi nhất, dùng thành tích ưu tú này đánh vào thế giới điện ảnh. 21 tuổi, bằng bộ phim Vua Khờ đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất liên hoan phim Kim Tùng, cũng tạo nên "vua khờ" kinh điển nhất từ trước tới nay, lấy ngoại hình xuất sắc thể hiện sự khờ khạo đến cực hạn của nhân vật.
Từ đó về sau lần lượt đạt được các giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Giới thể thao có Grand Slam*, giới giải trí cũng có một Grand Slam, đó chính là Phong Hán Lain.
Nhưng Grand Slam của anh vẫn còn thiếu một giải, đó chính là tượng vàng Oscar. Ba lần đề danh nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bởi vì vấn đề quốc tịch nên không đạt giải. Nhưng vào năm ngoái, anh lại được mời làm phó chủ tịch Hội đồng giám khảo giải Oscar.
Nam diễn viên Phong Hán, năm nay 35 tuổi, quốc tịch Trung Quốc không chỉ vang dội châu Á, mà đã nổi tiếng toàn cầu. Rất nhiều nhân vật anh diễn đã trở thành kinh điển, thậm chí có không ít được cho vào giáo trình học viện hí kịch, địa vị truyền kỳ là thật sự.
Phong Hán gật đầu, không có phủ nhận là mình chọc Mẫu Đan: "Peony là tân nhân, trước kia hoàn toàn chưa có tiếp xúc với biểu diễn, còn xin Văn tỷ chiếu cố cô ấy nhiều hơn."
"Cái kia không được rồi." Lý Văn cười khoát khoát tay: "Phần diễn của tôi hai ngày nữa cũng sắp hơ khô thẻ tre, nhưng mà Triệu Côn lão sư ngược lại còn có một đoạn thời gian mới có thể hơ khô thẻ tre. Trong kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh, Triệu lão sư cùng Mẫu Đan là cha con, quan hệ giữa hai người bọn họ thật không tệ."
Hai người đứng tại hành lang trò chuyện, người khác không quen biết Phong Hán cũng không tiện đi lên quấy rầy. Ngô Thanh lấy thẻ phòng xong, nhẹ nhàng hé cửa, thấy bọn họ còn đang trò chuyện, trong lúc nhất thời cũng do dự bất định.
"Thẻ phòng đâu?" Phong Hán thấy Ngô Thanh đứng bất động, không khỏi bật cười.
Khoảng 10 ngày trước, Peony gửi cho anh ảnh chụp một chiếc áo, nói tiểu trợ lý của cô điên rồi, thân ở doanh Tào lòng đang Hán, còn muốn xúi giục chủ tử. Anh đang suy nghĩ xem có nên bảo Yến Thanh cấp tiền lương cho Ngô Thanh hay không.
"Ồ." Ngô Thanh nghe tiếng lập tức mở cửa đi ra, hai tay dâng lên một tấm thẻ nhỏ: "Chúc ngài một đêm mơ đẹp."
Phong Hán nhận lấy thẻ phòng: "Cám ơn." Quay đầu tạm biệt Lý Văn: "Ngày mai gặp lại."
"Được."
Lúc gần đi, Phong Hán thoáng trầm ngưng chớp mắt, cuối cùng cười đưa tay gõ cửa: "Peony, anh lên tầng thu thập một chút trước." Yên tĩnh im ắng, anh gật đầu với Lý Văn một cái, vượt qua bà cùng Ngô Thanh đi hướng thang máy.
Trong phòng Mẫu Đan xuyên qua mắt mèo nhìn về phía hành lang, xác định người đã rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên trong lòng cũng có từng điểm từng điểm mất mát. Nhưng nghĩ đến chớp sáng trước đó trong ga-ra, cô cũng không có thời gian đi cẩn thận thể ngộ cảm giác mất mát kia, lập tức lấy điện thoại ra.
Thang máy Phong Hán đi đến tầng 7 thì ngừng lại. Hoa Mộc Dương đeo bông tai kim cương, dường như không phát giác được trong thang máy có người, cúi đầu nghịch điện thoại đi vào thang máy.
Cửa thang máy vừa mới khép lại, tay Hoa Mộc Dương cũng không biết làm sao, đột nhiên buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất, lập tức tắt máy. Cậu ta khom người nhặt lên, nhấn nút nguồn, màn hình điện thoại lại sáng lên.
"Screensaver không tồi." Phong Hán biết cậu ta là ai: "Nhưng Hồng tiểu thư biết rõ cậu đang hưởng thụ tiền và tài nguyên hiện tại của bà ta, cậu lại chê bà ta buồn nôn sao?" Lấy poster Peony chụp cho Lạc Lai làm screensaver kích thích anh, loại thủ đoạn này cũng quá ấu trĩ rồi đi.
Hoa Mộc Dương không tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, giương mắt nhìn về phía Phong Hán, trầm mặc không nói.
"Hiện tại tự do cơ bản nhất cậu cũng không có." Phong Hán nhìn cũng không nhìn cậu ta: "Muốn yêu đương, có phải đánh giá mình quá cao hay không? Hay cậu cũng chỉ là tuổi trẻ hormone quá cao, chỉ chơi đùa mà thôi?" Đến tầng 12, anh không để ý Hoa Mộc Dương, thẳng bước ra thang máy.
Mình đã thua. Hoa Mộc Dương lăng lăng đứng trong thang máy, ngay giây phút nhìn thấy Phong Hán, cậu đã biết cậu không xứng đối địch với anh.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, hai mắt Hoa Mộc Dương không còn sáng ngời. Đúng vậy, hết thảy những gì hiện tại cậu có được đều dựa vào bà già buồn nôn kia bố thí, có tư cách gì mà hi vọng xa vời cái khác? Đứng ngây người trong thang máy chừng 5 phút, cuối cùng cầm điện thoại lên, đổi screensaver thành một mảnh trời xanh.
"Mẹ có thể đừng hỏi cặn kẽ đến vậy không?" Mẫu Đan nằm lỳ trên giường, đang bị nữ sĩ Lam Lệ Quyên ép hỏi quá trình xác định quan hệ với Phong Hán, tấm mặt mo của cô cũng hơi nóng lên: "Con vừa mới vượt qua chướng ngại tâm lý đối với vật nguy hiểm cấp đặc biệt."
"Vật nguy hiểm cấp đặc biệt gì?" Tâm tình nữ sĩ Lam Lệ Quyên đang tốt: "Con đặc biệt gọi điện thoại về nhà khẳng định là có chuyện phát sinh, nếu không sẽ không chủ động như thế. Nói chuyện nghiêm túc đi, có phải mang thai rồi không?"
Mẫu Đan quẳng điện thoại sáng một bên, trở mình: "Mẹ có thể nói chuyện đáng tin hơn một chút không, con là loại người chưa kết hôn đã chơi chết người sao?"
Cô thừa nhận mình ảnh hưởng bởi tư duy mở của văn hoá phương Tây, đối với quan hệ khác giới cũng không bảo thủ, thậm chí còn có một chút hiếu kì, nhưng cô tôn trọng sinh mệnh.
"Không phải mang thai, vậy khẳng định cũng có chuyện khác." Con gái bò từ trong bụng mình ra, Lam Lệ Quyên cực kì tin tưởng trực giác của mình: "Đừng lề mà lề mề, bây giờ con không nói, đợi lát nữa vẫn sẽ có tin tức tung ra."
"Được rồi." Mẫu Đan thừa nhận: "Chính là ở trong ga-ra, chúng con khó kìm lòng hôn môi, hình như bị chụp, cha mẹ đừng kích động, chúng con trong xe ngoại trừ hôn môi thật sự cái gì cũng không làm."
Nhiều nhất chỉ là Phong lão bản vén áo len của cô lên, sờ eo cô hai cái. Nhưng cô cũng không chịu thiệt, còn kéo áo sweater của anh nha.
Lam Lệ Quyên cực kì thất vọng: "Con thật sự có tiền đồ nha, 27 tuổi, thật vất vả mới có người bạn trai, hôn môi thôi mà đã khiến con sợ đến vậy. Năm đó nếu mẹ với cha con mà hàm súc một chút, còn sẽ có con với Mẫu Tuyển sao?" Bà còn tưởng chuyện gì lớn lắm.
Mẫu Trung Dân chắp tay sau lưng đi tới đi lui cũng không khỏi thở dài: "Lúc cha làm hiệu trưởng, cùng chủ nhiệm giáo dục phát hiện yêu sớm đoán chừng cũng quá phận hơn con."
"Con đây là bị khinh bỉ sao?" Mẫu Đan cũng không biết hai người đang suy nghĩ gì: "Yêu đương cũng phải có quá trình tiến lên tuần tự có được không?"
Mặc dù Phong Hán cực kì ngon miệng, nhưng cô cũng không thể mới xác định quan hệ mà đã như hổ đói mà nhào vào người ta đi? Con người cô rất có ranh giới cuối cùng.
"Còn có lời gì muốn nhắn nhủ sao?" Lam Lệ Quyên không có ý kiến gì với chuyện con gái mình yêu đương với Phong Hán. Theo những tài liệu về Phong Hán mà gần đây bà nghiên cứu, người này hẳn là đáng tin, đương nhiên, bà càng tin tưởng mắt nhìn của con gái mình
"Không có." Mẫu Đan cầm lấy điện thoại: "Cha mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, con gọi điện thoại cho Hoạ nhi."
"Ừ."
Vừa cúp máy, Giang Họa liền gọi đến. Mẫu Đan cười khổ, không cần đoán, Họa nhi khẳng định là đã biết chuyện của cô với Phong Hán, nhấn nghe, uể oải nói alo.
"Trạng thái của cậu không đúng lắm." Giang Họa không cho Mẫu Đan cơ hội phản bác: "Thân thể như bị móc rỗng vậy, cậu với Phong Hán buổi tối làm cái gì vậy?" Cô mới vừa lật hết hotsearch, Ngô Thanh đã báo cáo tình huống với cô.
Đây là người từ đâu đến vậy? Mẫu Đan thật sự bội phục sức tưởng tượng của bọn họ: "Thanh Thanh không có nói cho cậu rằng Phong Hán một mình trở về phòng nghỉ ngơi sao?" Nếu cô có làm gì với Phong Hán, hiện tại sẽ còn nhận điện thoại của cô nàng? Thật kích thích nha...
Giang Họa đương nhiên biết việc này, bằng không thì cũng không gọi cho cô: "Cậu với Phong Hán hiện tại đến cùng là như thế nào, xác định quan hệ bạn trai bạn gái, hay vẫn chỉ là hại thận không hại tim?" Nam nữ trẻ tuổi, tất cả mọi người có nhu cầu, cô là phụ nữ đã kết hôn, đối với cái này rất rõ ràng.
"Chơi giả làm thật." Mẫu Đan cũng không rõ cô với Phong đại nhân đến với nhau kiểu gì: "Mà hồi nãy ở nhà để xe còn thiếu chút nữa cướp cò, mấu chốt là bị chụp lại. Tớ chỉ muốn thông báo cho cậu một tiếng, để cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Được rồi." Giang Họa đã nghĩ kỹ nên xử lý chuyện của hai người bọn họ như thế nào: "Bên tớ từ đầu đến cuối sẽ luôn bảo trì im lặng, tin tưởng Phong Hán và người đại diện của anh ta sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện."
Cô có thể làm thế nào? Mặc kệ tình huống thật như thế nào, ngoại giới đều sẽ coi là Phong Hán ở vị trí chủ đạo, mà Mẫu Đan làm một tân nhân giới giải trí, lựa chọn im lặng là tốt nhất, cũng là có lợi nhất.
"Kể cho cậu một chuyện, lúc tớ với Phong Hán lên lầu vừa khéo gặp phải đạo diễn Trần." Mẫu Đan vừa nghĩ tới ngày mai liền cảm thấy đầu mình đau, nghẹt mũi, đau họng, có thể kết hợp lại xin nghỉ bệnh: "Sau đó kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh lại biến động, nơi tớ xuất gia từ am ni cô biến thành quốc tự."
"Phụt..." Giang Họa cười to không ngừng, một hồi lâu mới dừng: "Nói như vậy Phong đại ảnh đế sau gần 15 năm, lại một lần nữa xuất hiện trong phim truyền hình, mấu chốt haha... còn là xuất hiện trong phim của đạo diễn Trần Sâm."
Mẫu Đan tự cảm thấy mình đã tận lực: "Tớ liều mạng đắc tội đạo diễn Trần, liều mạng ngăn cản, nhưng mà anh ấy lại thẳng tiến không lùi bước." Cảm giác cát-sê của Phong đại nhân đã trên đường giảm xuống.
Đầu dây bên kia, Giang Họa trầm mặc một hồi, đột nhiên rất trịnh trọng nghiêm túc hỏi: "Đan Đan, cậu với Phong Hán là thật sao?"
"Ý cậu là gì?" Ngay cả bức xạ hạt nhân cô cũng không quan tâm, có thể không phải động lòng thật sao?
"Không có gì." Giang Họa chỉ là lo lắng, nhưng ngẫm lại tính tình của Đan Đan, lại cảm giác mình quá lo lắng: "Tớ chỉ hi vọng cậu yêu đương vui vẻ, thỏa thích hưởng thụ sự ngọt ngào của chuyện yêu đương ngọt ngào, không có cái khác."
Mẫu Đan giả cười: "Họa nhi, đám người Phỉ Vận Y đối với tớ thật sự không thành vấn đề, tớ không có khả năng lấy cảm tình của mình đi lừa gạt Phong Hán, kích thích Phỉ Vận Y. Loại mua bán thua thiệt kiểu này tớ có ngu mới dây vào."
"Vậy tớ yên tâm."
Kết thúc hai cuộc điện thoại, Mẫu Đan lăn qua lăn lại trên giường hai vòng, lao xuống giường đi phòng tắm rửa mặt. Mà giờ khắc này, Phong Hán thân ở phòng 1201 tầng 12 khách sạn M&H đã tắm xong, mang theo một thân hơi nước, lau tóc đi đến đầu giường, cầm điện thoại đang rung chuông lên nhấn nghe, mở loa: "Alo."
"Cái đậu má!" Giọng nói của Yến Thanh truyền ra từ di động: "Phong Hán cậu giỏi thật, tớ đây còn chưa hành động, cậu đã mang chính mình với hàng xóm của tớ song song lên trang nhất. Đại mỹ nhân hàng xóm lại còn... lại còn chơi 'rung xe' với cậu, không hổ là ở nước ngoài lâu, tớ thích."
"Cậu thích cái gì?" Phong Hán tóc cũng không lau nữa.
Yến Thanh lên giọng: "Đương nhiên là thích tốc độ của hai người các cậu, tớ còn tưởng hai cậu phải giày vò khốn khổ, còn phải anh theo đuổi em trêu chọc một đoạn thời gian, không ngờ vậy mà đã... đã tự mình lên. Trách không được cậu chết cũng không chịu mang tớ theo, haha... nên vậy nên vậy."
Phong Hán làm sao cảm giác tiếng cười kia có chút bỉ ổi: "Tin tức tuôn ra rồi?" Trước đó phát giác được có người chụp lén ở nhà xe, anh liền biết không tốt.
"Còn chưa, nhưng sắp rồi." Yến Thanh uống một ngụm rượu vang: "Có paparazzi tìm tớ, hỏi tớ có mua hay không, tớ quả quyết cự tuyệt, loại tiền như vậy tớ có thể vung nổi sao?" Bạn tốt nhiều năm, Phong Hán mở miệng hỏi, cậu liền có thể đoán được anh muốn làm gì: "Cậu cũng đừng sợ hàng xóm của tớ không vui."
"Tấm ảnh kia tớ xem rồi, mặc dù chụp được cảnh hai cậu hôn môi, nhưng chỉ có phần vai trở lên, hàng xóm của tớ bị cậu che, vẻn vẹn chỉ rõ cánh tay vòng qua cổ cậu." Nếu mà không thích hợp thiếu nhi thật, cậu có thể không mua lại sao? Nhưng mà Phong Hán khẩn trương như vậy là vì cái gì: "Hai người các cậu làm thật à?"
"Ngậm miệng." Đến bây giờ Phong Hán còn đắm chìm trong sự ngọt ngào của cô, cánh tay tinh tế tỉ mỉ càng khiến anh lưu luyến: "Tớ chỉ có một người, một thân một mình, nhưng cô ấy không giống vậy, cô ấy có người nhà."
Yến Thanh hiểu: "Vậy hiện tại tớ..." Vừa định nói cúp điện thoại đi liên hệ paparazzi trước đó, lại có thông báo gửi tới: "Muộn rồi. Ảnh đế Phong Hán bí mật hẹn bạn gái, ôm hôn nồng nhiệt trong xe."
Chú thích:
*"Grand Slam": trong môn quần vợt, giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm dương lịch đoạt chức vô địch một trong 4 giải sau:
- Úc mở rộng
- Pháp mở rộng
- Wimbledon
- Mỹ mở rộng
4 giải này do đó cũng gọi là các giải Grand Slam, và được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho đấu thủ. Các chức vô địch 4 giải cũng được gọi là các danh hiệu Grand Slam.
Thắng được cả bốn giải Grand Slam trong cùng một năm là thành tích tột đỉnh của một đấu thủ quần vợt.