"Cô cả!" Mẫu Tuyển tiến lên một bước, ngăn Giang Họa còn đang sửng sốt ở sau lưng, vừa định mở miệng nói thì bị Lam Lệ Quyên ngăn cản. Mẫu Đan kéo Dương Dương về phía mình, nhìn ba mẹ.
"Có giỏi thì lặp lại câu vừa rồi một lần nữa." Làm ở bệnh viện hơn nửa đời người, Lam Lệ Quyên không hạng người nào là chưa gặp qua. Ngón tay chỉ Mẫu Đại Phượng: "Cô có tin tôi xé rách miệng cô luôn không?!" Người bên ngoài nói thế nào bà mặc kệ, nhưng Giang Họa là con dâu của bà, bạn bè người thân coi khinh con bé, bà không chấp nhận được.
Lúc này, Mẫu Đại Phượng cũng muốn tự tát mình một cái. Nhưng thấy Lam Lệ Quyên càn rỡ, cơn giận trong lòng lại xông vụt lên, đột ngột đứng dậy, hất tay chồng đang cố lôi kéo: "Nói thì thế nào, vốn chính là thật, nhà mấy người có con dâu, làm chúng tôi cũng mất hết mặt mũi."
"Chị!" Nhị Phượng thấy anh trai đen mặt, trong lòng cảm thấy không ổn, nhanh chóng khuyên ngăn Đại Phượng: "Hôm nay là ngày giỗ mẹ, chị đừng có tranh cãi thành..."
"Đừng có nhắc đến mẹ trước mặt tao." Mẫu Đại Phượng còn tìm không ra cơ hội phát tác đâu, tránh qua Nhị Phượng, nước mắt to như hạt đậu nói rơi liền rơi: "Bà ấy bất công cả một đời, trong mắt chỉ có con trai không có con gái, lúc chị với em xuất giá, có thấy bà ấy cho một phần của hồi môn sao? Bà ta hận không thể bán chúng ta nuôi con trai ấy chứ."
Lam Lệ Quyên thấy Mẫu Đại Phượng lại kể nợ cũ, giận quá hóa cười. Mẫu Trung Dân nửa ngày không nói một tiếng, rốt cục mở miệng: "Đan tử, đừng đứng ở cửa, đi vào đóng lại." Mẫu Đan nhẹ nhàng vỗ về Dương Dương, do dự nói: "Cha, để con mang Dương Dương đi gọi đồ ăn đi?"
"Không cần." Mẫu Trung Dân ánh mắt lần lượt quét qua 6 người đối diện: "Hôm nay vừa lúc cả 3 nhà không thiếu một ai, có một số việc cũng đến lúc phải mở ra nói cho rõ ràng." Ngón tay phải dùng sức gõ gõ mặt bàn: "Mẫu Trung Dân tôi cũng không phải kẻ cả đời đi moi móc tiền của chị em gái mà sống."
Mẫu Đan ôm Dương Dương tiến lên, đóng cửa lại.
Khẽ thở dài, Mẫu Trung Dân kéo ghế ngồi xuống, nhìn về phía hai người em gái còn đang đứng: "Đại Phượng nhỏ hơn tôi 2 tuổi, Nhị Phượng nhỏ hơn tôi 5 tuổi. Tôi sinh ra năm 54, qua năm nay là 62 tuổi."
"Năm 70, cha do sự cố ở nhà máy mà qua đời, năm đó tôi 16 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học, lo xong tang sự của cha liền rời quê hương đi Tây Bắc Đại Sơn Câu, một lần đi là 7 năm."
Nói đến phần chuyện cũ này, Đại Phượng cùng Nhị Phượng cũng không tiếp tục lên tiếng, hai người ngồi xuống, quay mặt không dám nhìn thẳng Mẫu Trung Dân.
Năm cha mất, Mẫu Trung Dân đã 16 tuổi, lại có học thức, liên hệ vài người quen cũ là có thể thay chỗ cha làm trong nhà máy. Nhưng Mẫu Trung Dân lại quyết định như vậy, Mẫu Đại Phượng lúc đó vừa tốt nghiệp cấp II không thể không trốn khỏi vận mệnh xuống nông thôn.
"Trong 7 năm đó, mẹ từng đến Đại Sơn Câu thăm tôi 2 lần. Lần đầu tiên là vào năm 72, bà nói với tôi Đại Phượng ở nhà không ăn không uống, nói muốn thay chỗ cha trong nhà máy." Mẫu Trung Dân hỏi Mẫu Đại Phượng: "Đây là thật đúng không?"
Mẫu Đại Phượng mím môi, bất đắc dĩ trả lời: "Đúng." Trên miệng vẫn tỏ ra có lý: "Nhưng nếu như không có chuyện lần đó, anh đến giờ cũng chỉ là một công nhân đã nghỉ hưu, làm sao có phú quý ngày hôm nay?"
"Miệng cô nói ra thật chẳng có câu nào tốt đẹp." Mẫu Trung Dân nhìn chằm chằm Mẫu Đại Phượng còn đang có chút không cam lòng, cười lạnh một tiếng, cứng rắn từng câu từng chữ nói: "Tôi có được như ngày hôm nay, toàn bộ đều là nhờ tôi cùng Lam Lệ Quyên không ngừng nỗ lực." Ngón tay chỉ chỉ 6 vị đối diện: "Không liên quan đến các người chút nào."
"Mẹ không đồng ý Đại Phượng tiếp nhận vị trí của cha, sau đó là do tôi viết thư cho giám đốc xưởng cơ khí, lúc đó là giám đốc Hồng, cô mới có cái vị trí ấy." Nếu không có mấy chuyện râu ria này, vào năm 72, ông đã có thể trở về thành phố làm việc.
"Năm 74, mẹ lần thứ hai tới thăm tôi, vui vẻ nói doanh thu trong xưởng của bà rất tốt, chuẩn bị tuyển thêm công nhân, bà đã liên lạc mấy người bạn, để cho tôi làm công nhân ngắn hạn."
Mẫu Nhị Phượng cúi đầu, chồng bà An Minh Hoa cũng cực kì xấu hổ.
"Vì cái công việc này, mấy người bất kể chiêu trò gì cũng đều giở ra." Mẫu Trung Dân chưa từng muốn nhắc lại chuyện này, nhưng chính bọn họ ép ông phải nói ra.
"Nhị Phượng nói đã mang thai, An gia nói nó chưa có công việc ổn định, không cho cưới. Mẹ muốn kiện An Minh Hoa, thế là Nhị Phượng một mực không trở về nhà." Ngón tay chỉ Mẫu Nhị Phượng: "Năm đó cô 16 tuổi."
Nói xong, ông nhìn về phía trang điểm tinh tế An Đình: "Mẹ cháu sau khi có công việc, tùy tiện ngã một cái sảy thai. Vì thanh danh của nó, trong nhà một mực che giấu, thẳng đến lúc 20 tuổi, trở thành công nhân chính thức, mới gả cho cha cháu."
"Anh, anh nhắc lại những chuyện này làm gì?" Mẫu Nhị Phượng có chút hối hận chuyện hôm nay nghe theo chị, hiện tại thì tốt rồi, bà cũng mất hết mặt mũi với con cái.
"Không nhắc tới?" Mẫu Trung Dân cười nhẹ: "Tôi không nhắc tới, các người đại khái đều sắp quên hết rồi."
Mẫu Trung Dân từ túi áo khoác lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một cây, nhưng cũng không châm thuốc. "Các người luôn nói mẹ thiên vị tôi, điểm này tôi đồng ý."
Mẫu Đại Phượng quệt nước mắt: "Cha ở nhà máy xảy ra chuyện, nhà máy bồi thường một số tiền lớn cho nhà chúng ta, em với Nhị Phượng một phân cũng không đụng đến..."
"Mẹ!" Chu Hiểu ngồi bên cạnh Chu Đông Thành, mái tóc quăn nâu dài, khẽ chuyển hai vai, cau mày: "Trong lòng cậu tự hiểu rõ, cho nên một mực bù đắp cho chúng ta, mẹ cũng không cần nhắc lại chuyện cũ làm gì." Bà có phải đã quên là bọn họ hôm nay còn có việc nhờ vả cậu?
Đền bù? Mẫu Đan trong nháy mắt liền nắm được điểm mấu chốt, ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ: "Cô cả, cô hai, hai vị không ngại để cháu nói một câu chứ?" Cũng không đợi bọn họ trả lời đã tiếp tục nói: "Các cô nói bà nội bất công, không cho các cô của hồi môn, điểm này cháu không tán đồng. Vào niên đại đó, công việc chính là của hồi môn đáng giá nhất, chẳng lẽ còn chưa đủ?"
Câu này thật sự không có chỗ nào để phản bác. Đúng là vào những năm 70, có một phần công việc đàng hoàng thì coi như đã có được tất cả.
"Tiền nhà máy bồi thường gia đình chúng ta, một phần được lấy ra khơi thông quan hệ cho công việc kia của 2 người." Mẫu Trung Dân liếc qua Chu Hiểu, đại khái nhìn ra Mẫu Đại Phượng là lại bất mãn chỗ nào, muốn nhờ ông tìm cách giải quyết. Đáng tiếc lần này ông thật sự giận: "Phần còn lại là cho tôi đóng học phí ở trường Đại học Sư phạm."
Lam Lệ Quyên cũng chen vào nói: "Các người đã không cần thể diện, vậy hôm nay chúng ta ba mặt một lời nói cho rõ ràng." Bà tiến lên đứng bên Mẫu Trung Dân: "Mẫu Trung Dân có thể trở về An thành, là chính ông ấy thông qua thi đại học trở về, mẹ cho một phần học phí, còn lại toàn bộ do Chính phủ trợ cấp."
"Các vị có công việc rồi, có để lọt cho người ngoài một đồng sao?" Những lời bà nhẫn nhịn trong lòng hôm nay nếu không nói ra liền không thoải mái: "Oán mẹ bất công? Tôi cũng biết mẹ bất công, nhưng các người với Mẫu Trung Dân đều là con ruột của mẹ, Mẫu Trung Dân phụng dưỡng mẹ lúc về già, các người có chăm sóc mẹ được một ngày sao?"
"Nếu mẹ giúp tôi trông con..." Mẫu Đại Phượng lại nhảy lên: "Tôi cũng phụng dưỡng bà."
Tuyển tử nhà anh trai 3 tuổi, bà sinh Chu Hiểu, mẹ chồng không giúp đỡ, bà quay ra nhờ vả mẹ ruột. Thế nhưng mẹ ruột làm gì quan tâm bà sống chết thế nào.
Lam Lệ Quyên chỉ thẳng Mẫu Đại Phượng: "Trông con cho cô?" Vẻ mặt châm chọc: "Sau đó con cái cô ăn uống toàn bộ nhờ mẹ lo đúng không?"
"Khi Mẫu Tuyển 11 tuổi, mẹ phải làm phẫu thuật dạ dày, các vị người người đều bận rộn. Vào ngày mẹ mổ tới được 1 lần, không bỏ ra một phân tiền, cũng không chăm sóc bà lấy một ngày." Nghĩ đến đoạn thời gian đó, Lam Lệ Quyên cũng không biết hai người này nuôi 2 đứa trẻ, sống kiểu gì đến bây giờ?
"Hai đứa con gái các người trốn tránh trách nhiệm, mẹ cũng chỉ còn một đứa con trai duy nhất. Tôi làm con dâu tránh không khỏi, hầu hạ cơm canh, bưng phân bưng nước tiểu, cái gì tôi không làm?"
Bà vẫn luôn ghi nhớ ân tình của lão thái thái: "Mẹ sau lần giải phẫu đó, thân thể luôn luôn không khỏe cho lắm. Năm Mẫu Tuyển 18 tuổi, bà qua đời. Bảy năm đó, các người nếu có mua cho người được giỏ hoa quả, nấu cho người bữa cơm, Lam Lệ Quyên tôi tấm mặt mo này mặc cho các người giẫm."
"Bất công?" Lam Lệ Quyên đỏ ngầu cả mắt, đập tay xuống bàn, mắng thẳng 6 người đối diện: "Hai chúng tôi gánh đủ bất công của mẹ."
Lời Mẫu Trung Dân muốn nói, vợ đều đã nói thay. Ông đứng lên, cầm lấy bao tay da trên bàn: "Mẫu Trung Dân tôi đời này không phụ cha, không phụ mẹ, cũng không phụ các người, duy nhất có lỗi chính là Lam Lệ Quyên." Nói đến đây, ông trầm mặc một hồi: "Lúc kết hôn nói muốn để bà ấy hưởng phúc, thế nhưng tôi lại để bà chịu khổ nửa đời người."
Chỉ cần câu nói này của ông, Lam Lệ Quyên đã thỏa mãn. Bà không hối hận gả cho ông ấy.
"Hôm nay mọi người đều có mặt, tôi cũng nói ra câu này." Mẫu Trung Dân nhìn mấy người đối diện: "Từ giờ trở đi, ngày nào các người chết, làm người nhà mẹ đẻ, tôi sẽ tới một lần, đương nhiên cái này là dưới tình huống tôi còn sống..."
Chu Đông Thành cùng An Minh Hoa ngồi không yên, tranh thủ thời gian đứng dậy muốn nhận tội: "Anh cả..."
Nhưng Mẫu Trung Dân không cho bọn họ cơ hội: "Các người còn sống, cả nhà Mẫu Trung Dân tôi nhìn thấy các người sẽ đi đường vòng, không dính dáng tới các người dù chỉ một chút." Nói xong, ông quay người nói với Mẫu Tuyển: "Chúng ta tới nhà hàng khác ăn cơm."
"Vâng."
Làm giáo sư tại A đại, Mẫu Tuyển ở bên ngoài cùng cha đồng dạng, nội liễm, trầm ổn. Nhưng hôm nay có mấy lời anh nhất định phải nói: "Giang Họa có sạch sẽ hay không, không có ai biết rõ hơn tôi. Các người đã ăn trong nồi còn ngại cơm canh bẩn, vậy sau này cũng đừng ăn."
Mẫu Đan mở cửa, ôm lấy Dương Dương: "Chúng ta đi Ngư thị ăn cá." Giang Họa khó khăn kéo ra một nụ cười, Mẫu Tuyển ôm vợ, đi song song Mẫu Đan cùng con trai. Hai vợ chồng Lam Lệ Quyên cùng phục vụ viên nói một tiếng liền đi.
Gia đình Mẫu Trung Dân chân trước rời đi, chân sau Nhà hàng Ngự Đình liền mang hóa đơn đến phòng 618. Phục vụ viên cầm máy quẹt thẻ, cười cực kì chuyên nghiệp : "Tất cả là 3288 tệ."
"Làm sao nhiều như vậy?" Mẫu Nhị Phượng lật xem hóa đơn, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Gian phòng kia là Mẫu lão hiệu trưởng đặt, ông chủ của chúng tôi cũng đã cho chiết khấu."
Nhà hàng Ngự Đình thế nhưng là rất hiếm khi chiết khấu nhiều như vậy. Chu Đông Thành thấy An Minh Hoa bất động, chỉ có thể rút ra một tấm thẻ đưa cho phục vụ viên: "Quẹt 1644." Hai mắt hung hăng liếc nhìn Mẫu Đại Phượng ngồi bên cạnh: "Nói, nói nữa đi. Bà không phải bảo là em ruột của anh cả sao?"
Mẫu Trung Dân là ai?! Một tên nghèo không có chút bối cảnh, lại có thể làm hiệu trưởng hơn 20 năm, đó chính là bản lĩnh. Nhìn xem 2 đứa con nhà người ta, một đứa là giáo sư đại học A, một đứa là thạc sĩ đại học danh giá. Mẫu Đan đầu tư thất bại thì thế nào? Mẫu Trung Dân điểm ngón tay là có thể bù đắp thua lỗ cho con bé.
"Cha, ngài đừng nói nữa có được hay không?!" Chu Hiểu hiện tại thật phiền não: "Mẹ nếu hôm nay nói ra, con đã có thể làm trong hệ thống điện lưới quốc gia, lương một năm 30 vạn." Cậu hiện tại trở mặt không quen biết, cô làm sao vào Tập đoàn Điện lực quốc gia?
"Tập đoàn Điện lực quốc gia?" An Đình nhìn mẹ lấy thẻ ngân hàng thanh toán 1644 tệ còn lại, ra hiệu phục vụ viên đưa tới mấy cái hộp đóng gói: "Cô cả lời này phóng đại đến có chút không biên giới. Các người nghĩ cũng đừng nghĩ đến nhờ vả cậu. Ông ấy có thể cho cô vào thư viện làm thủ thư, nhưng tuyệt không có khả năng đưa vào Tập Đoàn Điện lực quốc gia."
Chu Hiểu quay mặt, không để ý tới An Đình. Mẫu Nhị Phượng hiện tại là thật có chút trách chị cả, mặt lạnh tanh, thu thập đồ chuẩn bị rời đi.
Đến lúc này, Mẫu Đại Phượng còn mạnh miệng: "Tôi là em gái Mẫu Trung Dân, đây là sự thật như sắt thép, không thể chấp nhận ông ấy muốn nhận liền nhận, muốn bỏ liền bỏ."
Ăn cơm xong, về đến nhà đã 3 giờ chiều. Hai vợ chồng Mẫu Trung Dân mang Dương Dương về phòng nghỉ ngơi. Mẫu Đan tắm xong, vừa nằm dài trên giường, liền nhận được một tin nhắn WeChat.
Lần nữa đi lên tầng cao nhất, tâm tình của cô cũng không còn ảm đạm như lần trước , hai tay cắm túi quần, đi tới phía trước: "Cậu vẫn còn để ý lời của cô cả?"
Mi mắt đẫm lệ khẽ run rẩy, Giang Họa sụt sịt hai tiếng, cả người cô đều đang phát run, cắn răng nói: "Tớ thật sự nuốt không trôi một hơi này." Rõ ràng cô một thân trong sạch, nhưng lại bị những lời bịa đặt ác ý làm cho ô uế.
"Đan Đan, tớ không phải chỉ có một mình. Tớ có con, có người nhà, thanh danh này... tớ thật sự gánh không nổi."
"Tớ biết." Mẫu Đan ôm lấy cô: "Cậu muốn làm gì liền làm đi, tớ ủng hộ cậu."
Năm đó Họa Họa quá trẻ tuổi, dựa vào quan hệ của Giang bá phụ, vừa vào vòng giải trí liền cực kì có tiếng vang. Kết quả bên Giang bá phụ vừa có điểm gió thổi cỏ lay liền thất bại thảm hại.
Giang Họa khóc lớn: "Những người kia lên kế hoạch... thật sự quá toàn mỹ." Thủ hạ của ba cô làm việc không sạch sẽ, cấp trên chỉ yêu cầu ông phối hợp điều tra, ngay hôm sau, Phỉ Vận Y cùng 6 minh tinh khác lập tức kéo bè kéo cánh nói xấu cô. Lúc ấy cô một bên lo lắng chuyện nhà, một bên ứng phó dư luận, cả tinh thần lẫn thể xác đều rã rời, căn bản không có lực phản kích.
Cho dù sau đó cấp trên tra ra sự tình, xác định cha cô không hề có dính líu, cô cũng bị dọa cho sợ rồi, hận không thể để toàn thế giới quên đi sự tồn tại của mình. Cô sợ lại gây phiền toái cho cha.
Cùng vào lúc đó, chuyện ảnh đế Trương Triết đã kết hôn lại đi ngoại tình với một nhân vật nổi tiếng trên mạng bị tiết lộ. Nhóm người Phỉ Vận Y sau một đêm, mồm câm như hến. Chuyện mặc dù đã qua, nhưng cái danh "môi giới mại dâm" lại được gắn lên người cô.
Vốn tưởng rằng lâu dần, chuyện này sẽ đi vào quên lãng, thế nhưng cô không nghĩ tới hôm nay lại bị người ta, ngay trước mặt con trai mới 3 tuổi của cô, lần nữa lôi ra. Cô làm sao chịu nổi?!
"Đừng khóc." Mẫu Đan nhẹ vỗ lên lưng cô: "Hiện tại Giang bá phụ đã nghỉ hưu, cậu cũng không cần cố kỵ. Đã nuốt không trôi một hơi này, vậy chúng ta liền phun ra." Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy? Giang bá phụ không sao, chuyện Trương Triết liền bị tuôn ra.