*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vách lều không ngăn cản được tiếng hò hét ngày một dữ tợn hơn của đám đông. Sau một tiếng còi, bài thi của Draco chính thức bắt đầu.

Harry không biết gã Crouch Jr này muốn làm gì. Cậu nhướng mày, dứt khoát hỏi thẳng:

_ Giáo sư tìm con có chuyện gì ạ?

Căn lều này là nơi tập trung của các quán quân. Từ khi Draco lên sân thi đấu thì trong lều đã không còn một ai. Ngay cả Harry cũng phải bội phục lá gan của Crouch Jr. Dưới mí mắt của cụ Dumbledore mà gã dám làm loại chuyện này.

Gã Crouch đi cà nhắc tới cái ghế gỗ gần sát cửa ra vào nhất. Gã phàn nàn với Harry theo cách tự nhiên ngoài sức tưởng tượng:

_ Thiệt tình ta không thể nào quen nổi với bộ dạng của lão Moody… Phát mệt luôn! Mi nói thử coi vì sao trên đời này lại có kẻ dị dạng đến thế hả Potter? Đã không hiểu sự đời thì thôi, lại còn chăm chăm đi hoài nghi người ta. Lão làm như lúc nào cũng có người muốn hại lão ấy! Mà cũng phải thôi, ta đã luôn bám theo lão mà… Trên đời này nào còn ai hoàn hảo hơn lão Moody để đóng giả cơ chứ? Thói quen quái gở của lão giúp ta thoải mái lộng hành ở trường Hogwarts… Thật tốt, phải không Potter?

Đôi mắt xanh biếc của Harry sáng quắc sau cặp kiếng, và cậu chỉ im lặng. Nhưng phản ứng ấy trái lại làm “giáo sư Moody” bật cười – Nét dữ tợn hằn rõ trên gương mặt chằng chịt vết thương.

_ Đã đến lúc nào rồi Potter, sao mi không nói toạc ra nhỉ?

Đúng vậy! Hai phe đều có nhận thức rõ ràng về kẻ thù của mình, không cần phải che che lấp lấp nữa.

Harry hỏi thẳng:

_ Đuôi Trùn đã tiết lộ cho mi đúng không?

Một câu hỏi lấp lửng nhưng Crouch Jr lại hiểu ngay.

_ Mi đang nói đến tấm bản đồ của trường Hogwarts hử? Ba mi và lũ bạn đã sáng chế ra một kiệt tác, nhưng chính nó lại làm hỏng mọi kế hoạch của ta.

Harry đáp trả:

_ Nhưng mi vẫn đến đây đấy thôi.

_ Phải, ta vẫn đến. Mặc dù rất có thể bị bọn mi phát giác, ta vẫn phải đến. Ta sẵn sàng liều mọi thứ để cống hiến cho ngài, để chứng minh cho ngài thấy lòng trung thành của ta.

Gương mặt lóe lên nụ cười điên rồ của gã chỉ chọc Harry cười khẩy. Cậu nói bằng giọng sắc gọn:

_ Đối với Voldemort thì mi chỉ là một con chó mà thôi. Được mỗi ưu điểm là trung thành đến mù quáng. Trong khi hắn còn đang thoi thóp…

_ POTTER!

Gã thình lình bật dậy làm cái chân gỗ phát ra âm thanh lạo xạo. Crouch Jr gào lên với Harry:

_ Rồi sẽ có lúc mi phải khóc Potter ạ! Mi cho rằng mình có đủ quyền năng để giết chết chủ ta ư? Đó chỉ là may mắn thôi. Con mẹ Máu Bùn của mi đã dùng thủ đoạn rác rưởi dơ dáy để đổi lấy cái mạng nhỏ của mi. Chúa tể Hắc ám vĩ đại sẽ trở lại! Chẳng mấy chốc chủ ta sẽ lại thống trị thế giới này!

_ Vĩ đại trong miệng mi là lăn lê bò toài trên mặt đất và ăn mấy con chuột?

_ POTTER!

Couch Jr chỉ thẳng đũa phép về phía Harry, đầu cây đũa lấp lóe ánh xanh biếc. Gã hận không thể giết chết Harry ngay tức khắc, thế nhưng cuối cùng gã vẫn phải rủ tay xuống.

_ Đừng hòng chọc giận được ta, Potter. Đừng có mơ chọc giận ta.

Harry nhún vai hết sức dửng dưng, lắng nghe giọng nói của Crouch Jr biến thành cao vút:

_ Bọn mi ra đòn tâm lý rất giỏi. Ta thừa nhận đúng là ta đã bị bó tay bó chân, bởi vì ta không thể ngờ được bọn mi dám vạch trần thân phận ngay trước mắt ta. Có một khoảng thời gian ngắn ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, dè dặt từng li từng tí. Mỗi lần ta định làm gì thì y như rằng hình ảnh con nhền nhện kia sẽ hiện lên trong đầu ta, và thì thào với ta rằng: “Crouch ơi, Crouch à, ta vẫn đang theo dõi mi đó. Đừng có mơ làm trò bậy, ta hãy còn theo dõi mi.” A ha!

Crouch Jr bật cười lớn. Gã ném cái nhìn tràn đầy phẫn nộ về phía Harry. Mỗi con chữ thoát ra khỏi miệng gã giống như một lời nguyền rủa độc địa:

_ Nhưng cuối cùng ta đã hiểu, Potter à, mi không dám đụng đến ta. Mặc dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng ta dám chắc mi đang e ngại cái gì đó. Phải không?

Lúc này Harry mới giương mắt lên nhìn gã. Crouch Jr quả là một kẻ xảo quyệt. Tụi nó biết chắc nếu Voldemort muốn hồi sinh thì nhất định phải tóm được Harry, dù không có Crouch Jr thì cũng có kẻ khác thay thế. Để tránh phát sinh trường hợp ngoài ý muốn, tụi nó càng mong đặt những kẻ nguy hiểm ở ngay dưới mí mắt để tiện bề theo dõi. Còn con nhền nhện kia, thú thật chúng chỉ muốn cảnh cáo Crouch Jr thôi. Mục đích ban đầu của chúng là muốn trói buộc hành động của gã, nhưng hiện giờ xem ra cũng chỉ là vô ích.

Trong lúc Harry suy tư thì đột ngột có tiếng gào thét hãi hùng của đám đông. Một cơn run lẩy bẩy, hoảng loạn tràn ra khắp cơ thể. Cậu thảng thốt hỏi:

_ Mi đã làm gì?

Courch Jr nói toạc móng heo mọi chuyện, trái lại đẩy cậu vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu như bọn nó chọn tóm cổ Crouch Jr thì Voldemort chắc chắn sẽ lại ra chiêu. Nhưng cứ để Crouch Jr ở lại trường học và mặc cho gã hoành hành thì cũng không ổn.

Thật là hỏng bét!

Crouch Jr hạ giọng thì thầm:

_ Mi nói ta làm được cái gì? Ta bỏ tên mi vô cái Cốc lửa, nhưng cái cốc lại phun ra tên của Ron Weasley. Mi đã làm gì? Hay là mi đã đánh hơi được những gì?

Đây là điều duy nhất khiến gã phải kiêng dè. Gã sợ Potter biết rõ mọi kế hoạch của gã, lại càng sợ kế hoạch của chủ gã đổ bể. Barty Crouch Jr không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra. Cho nên trước khi biết rõ ràng mọi bí mật của Potter thì gã chẳng dám làm gì nó.

Nhưng gây chút rắc rối thì vẫn được.

_ Con Đuôi Gai Hungari có lẽ đang rất căm hận Malfoy đấy…

_ Mi!

Crouch Jr đã làm trò với con rồng kia!

Harry hiểu rõ Crouch. Có một điều gã ta vẫn luôn căm ghét hơn hết thảy, đó là những Tử thần Thực tử nhởn nhơ không chịu vì Voldemort mà vô ngục Azkaban. Đừng nói chi Draco còn muốn mưu sát Voldemort. Cuộc thi Tam Pháp thuật này chính là cơ hội trả thù tuyệt vời.

Từng cử động cơ mặt của Harry đều bị Crouch Jr nhìn rõ. Gã cong môi đắc ý.

_ Rồng mẹ ấp trứng căm hận nhứt kẻ nào dám làm hại con nó. Ta cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ là đội lốt Malfoy bóp chết rồng con mới nở ra của nó thôi. Potter, mi đừng hòng thoát khỏi bàn tay ta…

Tiếng cười điên rồ dần dần đi xa. Linh cảm tồi tệ chạy dọc theo xương sống làm Harry đau đến tê tái. Trái tim cậu trống rỗng như thể đánh mất thứ gì đó. Rốt cuộc Harry không chịu được nữa, cậu lao ra ngoài.

DRACO!

Giọng bà Jorkins run lẩy bẩy:

_ Tôi nghĩ con rồng này phát rồ rồi. Merlin ơi, ai đó làm ơn ngăn nó lại đi!

Có vài đứa nhát gan đã che mắt lại. Ở bên trong sân con Đuôi Gai Hungari phát rồ đuổi theo Draco như thể bất chấp tất cả. Dù Draco có làm cách nào cũng không thể đánh lạc hướng nó. Trong mắt con rồng chỉ có một thằng nhãi tóc vàng này. Nó chỉ muốn dùng móng vuốt xé xác Draco, chỉ muốn dùng răng nanh nghiền nát Draco. 

Con Đuôi Gai Hungari bay theo Draco khắp cả sân. Nếu không phải tên Slytherin có thừa kỹ xảo chiến đấu thì hắn đã chẳng chống đỡ được đến giờ. Nhưng dù bị dồn đến chân tường Draco vẫn ương ngạnh không chịu cầu cứu. Mãi tới khi ngọn lửa của con rồng đốt cháy áo choàng của hắn…

Draco thình lình nghe thấy giọng nói của Harry.

Vang vọng từ một nơi xa xôi và sâu thẳm trong lòng, Harry đang gọi hắn, có khi trĩu nặng lo lắng, có khi thật dịu dàng, lại có khi vui vẻ và ngọt ngào,… Chóp mũi như thể bị một mùi hương thơm ngọt nào đó quấn quýt. Một ai đó là sự hòa trộn của tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên thế giới này: ánh mặt trời rực rỡ, những giọt mưa ngọt lành, rừng sâu nước thẳm,… Một ai đó có mùi hương quyến rũ hơn tất cả những loài hoa. Một ai đó ngọt ngào hơn tất cả trái cây trên đời. Đó là – Harry của hắn, người hắn yêu, là tất cả của linh hồn hắn, là một nửa của hắn.

Một luồng sức mạnh mãnh liệt bùng nổ trong cơ thể, trắng trợn xâm chiếm tứ chi của Draco. Nhưng rồi cơn đau dữ dội ấy cũng lắng dần đi nhờ cảm xúc dịu dàng dành cho bạn đời. Mọi tế bào trong cơ thể Draco sôi trào ầm ĩ, không ngừng thúc giục Draco chứng minh sức mạnh với bạn đời hắn, chứng minh rằng không gì trên đời này có thể cản nổi bước chân hắn.

Luồng sáng màu vàng chói mắt bùng ra từ cơ thể Draco – Thứ sức mạnh tàn bạo đánh bay con Đuôi Gai Hungari trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Và khi vầng sáng chói lóa nhạt dần, khi tia sáng cuối cùng biến mất, thì ở nơi Draco đang đứng chỉ còn một kẻ trông cao như một thân cây trẻ, thanh thoát nhưng hết sức mạnh mẽ, đôi tai nhọn và làn da in đầy những họa tiết màu đen. Ánh mắt lạnh buốt đầy tính công kích của hắn làm tất cả mọi người phải né tránh. Mãi cho đến khi hắn bắt gặp cậu bé tóc đen đứng ngay đường giáp ranh của sân thi đấu, trong đôi mắt mới hiện lên chút ít cảm xúc.

Hắn là một Người Tiên.

_ Merlin ơi! Cậu bé thức tỉnh huyết thống rồi kìa!

Mới chỉ là bài thi đầu tiên thôi mà đã khiến các khán giả chấn động quá mức. Đầu tiên là kị sĩ rồng, giờ thì là thức tỉnh huyết thống.

Đứng ở chính giữa sân, Draco mấp máy môi với Harry như muốn nói gì. Lát sau hắn quay về phía con rồng, cây đũa thần biến thành trường cung màu bạc. Khi Draco kéo căng dây cung, giữa những ngón tay hắn chậm rãi hiện ra một chùm ánh sáng màu trắng.

Xoẹt

Bắn ra ngoài, mũi tên ánh sáng lại tóe ra thành tấm lưới chụp lấy con Đuôi Gai Hungari, trói chặt nó.

Draco hướng về phía Harry nở nụ cười đắc ý, làn môi cong lên khiêu khích nhưng ánh mắt lại hết sức dịu dàng.

_ Tôi thắng rồi.

Lồng ngực phập phồng của Harry chậm rãi trở lại bình thường. Trong cơn mưa lũ âm thanh nổ tung lên ở chung quanh, hai đứa nhìn nhau, trong mắt chỉ có duy nhất người kia. Cứ thế, mãi cho đến khi cụ Dumbledore tiến lên cắt ngang khoảnh khắc bình yên này.

_ Ta không muốn quấy rầy hai đứa chút nào hết.

Thầy hiệu trưởng nháy mắt tinh nghịch với chúng.

_ Nhưng ta buộc phải nhờ trò Malfoy giúp đỡ bọn ta giải quyết rắc rối nho nhỏ.

Cụ chỉ cho Draco thấy con Đuôi Gai Hungari hung dữ đã chìm vào giấc ngủ vì trúng bùa Choáng váng. Nhưng mấy tay pháp sư giữ rồng lại chẳng biết làm cách nào để gỡ tấm lưới ra. Đó là vũ khí bẩm sinh của Người Tiên, không ai có thể gỡ nó ngoài Draco.

Draco hoàn thành bài thi, Ron và Hermione chạy ào vào trong sân. Sau lưng hai đứa là đám đông học sinh. Khi bọn trẻ vây lấy nhau thành vòng tròn thì vô số pháo hoa bắn tung về phía chúng, trong không trung tràn ngập những ngôi sao xanh đỏ. Anh Fred và anh George hào phóng cống hiến cả kho pháo bông bung xòe của chúng. Mặt trời đã khuất sau đường chân trời mà sân trường Hogwarts lại sáng ngời như ban ngày.

“Weasley là vua của chúng ta

Đạp bằng gian nan thành kị sĩ

Hỡi nàng Dina, mau nghênh đón

Chàng dũng sĩ cứu công chúa về.”

“Quỳ trước hoàng tử của chúng ta!

Vặt Vãnh! Ngu đần! Mít ướt! Véo!

La hét, phát rồ, rớt nước miếng!

Ta chỉ muốn reo ca tên Ngài

Ta chỉ muốn quỳ gối trước Ngài

Thần phục hoàng tử của chúng ta!”

~

Suy nghĩ của tác giả:

Càng viết càng đau đầu, sau này tôi sẽ mở bàn tay vàng, nhưng chỉ sợ bị các bạn nói rằng bốc phét quá thôi. Tuy vậy đến trận chiến cuối cùng sẽ có tới mười hai người thức tỉnh huyết thống, cậu chủ chỉ sớm hơn chút xíu thôi. Ừm, có vẻ như tôi đã spoil quá nhiều thì phải?

Thật ra tôi không dự định cho cậu chủ thức tỉnh sớm thế, nhưng vì Ron đã luyện rồng rồi mà cậu ta không thức tỉnh thì chẳng phải kém hơn Ron sao? T.T Tôi sai rồi cậu chủ ơi!

Tiếp đó, các bạn yên tâm, truyện của tôi không có đầu thừa đuôi thẹo đâu. Tôi sẽ viết cách Voldemort hồi sinh, đến khi đó các bạn sẽ biết, chắc chắn sẽ không lố quá đâu, tôi đã mai phục tình tiết lâu rồi >,<

Cuối cùng, cầu like, cầu comment. Cảm ơn!

~

Suy nghĩ của editor:

1, Hình tượng của Draco thì giống hệt anh Legolas của Lord of the Ring trên bìa của chapter này.

2, Cây trường cung của Draco



2, Giải thích chút ý nghĩa của mấy từ: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo!  trong bài hát của hai anh sinh đôi dành cho Draco. Nó trích nguyên từ bài phát biểu của cụ Dumbledore trong ngày khai giải. Bốn từ này đại diện cho bốn nhà, có thể hiểu theo nhiều cách khác nhau, nói chung là rất thú vị. Bạn nào tò mò thì có thể truy cập vào link dưới:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play