*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi trưa ngày Hai mươi hai tháng Mười một, cả trường Hogwarts chìm trong niềm háo hức và phấn khích. Mới ăn xong bữa trưa thôi mà đám học trò đã í ới gọi nhau xuống sân. Hàng trăm và hàng trăm đứa trẻ chen chúc trên khán đài được phù phép dựng lên. Chúng thi nhau reo hò tới vang trời, cho dù chúng chẳng biết gì về bài thi đầu tiên cả.
Đứa nào làm quán quân mà dám nói mình không căng thẳng thì chính là nói láo. Từ tối hôm trước Ron đã ăn không ngon ngủ không yên. Nửa đêm cậu còn vùng dậy mấy lần vì gặp ác mộng, thành thử ra sáng hôm nay cậu thức dậy với quầng thâm đen xì dưới hai bên mắt.
“Rồng chỉ là con thằn lằn trúng bùa Engorgio (phình to) thôi mà… Cùng lắm là biết phun lửa nữa chứ gì” – MERLIN ƠI, PHUN LỬA ĐÓ! Bồ chỉ toàn thích giỡn thôi! – Ôi, không, cái thằng Harry mắc dịch! Toàn gài hàng bạn bè!
Trước khi Ron đi, Harry cười như trộm được báu vật, vui sướng vẫy khăn ăn với cậu. Cái phù hiệu đeo trên ngực cậu ta phát ra ánh sáng lấp lánh
WEASLEY LÀ VUA CỦA CHÚNG TA
Đây là phát minh giỡn của hai anh sinh đôi và Harry – Ba tên này không chỉ cấu kết với nhau sáng chế phù hiệu, mà còn tặng miễn phí cho mỗi học sinh trường Hogwarts một cái. Điều duy nhất làm Ron thấy khá hơn đó là: so với Malfoy trước đây thì Harry vẫn còn đáng tin chán!
Giáo sư McGongall là người dẫn đường cho Ron. Trông giáo sư cũng không có vẻ gì còn là chính giáo sư nữa; thực ra trông bà lo lắng căng thẳng gấp bội Ron. Giáo sư cố gắng an ủi cậu, còn cam kết với cậu rằng những người giữ rồng sẽ luôn túc trực ở gần đó để đảm bảo sự an toàn của các quán quân. Có vẻ như bà muốn làm cho Ron tự tin hơn, nhưng cảm xúc nôn nóng của giáo sư chỉ càng biến dạ dày Ron được một phen lộn tùng phèo mà thôi.
Giáo sư McGonagall dắt Ron đi về phía có những con rồng nhốt ở ven rừng, nhưng khi hai người vừa đi đến gần một lùm cây, qua khỏi lùm cây ấy là có thể nhìn thấy rõ ràng chuồng rồng, thì Ron nhìn thấy một cái lều đã được dựng lên, cửa lều hướng về phía cậu, che mất lũ rồng. Trong khi giáo sư rủ rỉ dặn dò cậu thì họ đúng lúc bắt gặp giáo sư Snape. Có vẻ như ông mới đưa Draco đến, bởi vì Ron ngó thấy tên Slytherin tóc vàng kia đang đứng ở đằng xa, trước cửa lều, và nhìn về hai cô trò.
_ Hãy thể hiện khả năng của con nhé, Ron… Chúc con may mắn.
Giáo sư McGongall nói xong thì quay ra cùng giáo sư Snape. Ron đi đến chỗ Draco, bắt chuyện bằng cái cái giọng nhàm chán, xa xăm:
_ Mày thế nào?
_ Tao ổn.
Draco vén cửa lều lên và bước vào.
Trong khoảng thời gian này hắn đã bắt đầu khôi phục trí nhớ. Ký ức của những năm tháng chiến tranh cũng đã trở về với hắn. Mặc dù Draco không thể có nổi ấn tượng tốt đẹp với Weasley, nhưng hắn biết mấy đứa tóc đỏ nhà đó là đồng minh đáng tin cậy. Malfoy và Weasley gặp nhau mà không rút ngay đũa phép thì đã là Merlin ban phước. Còn nếu ai mong chờ nhiều hơn nữa, ví dụ như một cuộc trò chuyện phiếm thân thiện giữa hai thằng, thì nên tắm phát rồi lên giường mơ đê!
Ron và Malfoy im lặng, trái lại Fleur vừa thấy Ron đã dính như sam. Trông cô ta không còn bình tĩnh như ngày thường, mà có hơi nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi như người mắc bệnh nan y có thể lìa đời bất cứ khi nào. Cô ta cố gắng kiếm đề tài trò chuyện với cậu – Đủ thứ chuyện trên trời, dưới bể, nhưng Fleur vẫn nói nhiều nhất về Cúp Quidditch Thế giới. Hôm đó Ron đã cứu một cô bé, trùng hợp biết bao, đó chính là em gái của Fleur, Gabrielle Delacour. Tiếng nói chuyện ồn ào của Fleur làm Viktor Krum phải ngó qua mấy lần, trông ảnh có vẻ cáu gắt hơn cả ngày thường.
Cảm giác này thiệt hỏng bét. Áp lực như thủy triều từ cả bốn phương tám hướng ập về phía Ron. Lồng ngực cậu trĩu nặng như có một hòn đá tảng đè lên làm cậu không thở nổi. Bây giờ Ron mới ý thức về thân thể cậu hơn ngày thường, rằng trái tim cậu đang đập thình thịch, và những ngón tay của cậu tê rần vì khủng hoảng.
Kế đó, bà Jorkins chìa ra một cái túi bằng lụa tím có chứa các mô hình cho cậu bốc thăm – Ron đột nhiên nhớ tới Harry: Harry lúc ấy có lẽ càng thêm hồi hộp, bất lực, thậm chí còn muốn chạy trốn. Giống y như lần trước, Fleur Delacour rút được con Xanh Xứ Wales có đeo số Hai quanh cổ; Viktor Krum lựa được con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía với số Ba. Còn con số Bốn, Đuôi – Gai Hungary hung dữ nhất chẳng may bị Draco chọn trúng. Thế là Ron trở thành người đầu tiên lên “thớt” với con Mũi cụt Thụy Điển.
Đây là lần đầu tiên cậu tới gần một con rồng thành niên đến vậy. Ở kia, nằm trên mỏm đá nhấp nhô, là con bò sát có lớp da màu xanh nước biển ánh bạc ngồn ngộn như một ngọn núi. Nó cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng Ron. Một con quái vật khổng lồ toàn thân được bao phủ bởi những chiếc vảy cứng rắn đã sẵn sàng dành cho đối thủ một đòn chí mạng.
Nó đâu chỉ là một con thằn lằn thôi chớ?
Ron bắt đầu hoài nghi kế hoạch của mình.
Cậu có thể… thuần hóa một con rồng thật ư?
Nhưng đám đông đang hò la ồn ào, còn con rồng thì quật đập cái đuôi của nó, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng thành những cái rãnh đầy uy hiếp, cậu đã không thể dừng lại. Đây là lúc cậu làm điều cậu phải làm… tập trung tâm trí, hoàn toàn và tuyệt đối…
Bà Jorkins gào lên:
_ Cậu ta muốn làm gì thế? Ôn dịch ơi – tôi không thể tin nổi!
Giống như tất cả những người có mặt ở đây, không ai biết Weasley này muốn làm gì. Bọn họ không thấy cậu vẫy đũa phép, không thấy cậu chuẩn bị… Cậu chỉ – Ron Weasley chỉ cứ thế đi thẳng tới chỗ con rồng thôi! Con-Thằn-Lằn-Trúng-Bùa-Phình-To trợn tròn đôi mắt vàng khè, theo dõi chằm chằm nhân loại nhỏ bé. Hết sức bất ngờ, từ mũi con rồng phun ra ngọn lửa màu xanh rực rỡ.
Ron nhạy bén hét to:
_ Che chắn! (Protego)
Tức khắc một tấm khiên màu vàng bự chảng hiện lên chắn trước mặt cậu. Đám đông hú hét lên và há hốc miệng nín thở. Khi Weasley dừng chân ở cách con rồng chừng hai mươi mét thì rốt cuộc có người phát hiện chuyện lạ lùng gì đang diễn ra – Anh Charlie Weasley trực ở bên ngoài sân thi đấu, la toáng lên với Ron:
_ Em khùng à!
Nếu không phải mấy người bên cạnh nhanh tay ngăn cản thì anh đã xông vào trong sân rồi.
Khán đài vẫn luôn ồn ào chợt tắt ngúm, lặng thinh. Tất cả các học sinh và giáo viên đều trợn tròn đôi mắt và nín thở – Họ rất sợ mình sẽ bỏ lỡ cảnh tượng không thể tin nổi này. Trong lòng mỗi người đều linh cảm được giây phút lịch sử đang đến gần.
Dưới bầu trời xám xịt là dáng người thẳng tắp kiên cường của quán quân. Đũa phép của cậu dựng thẳng trước ngực với đằng đuôi chỉ thẳng vào tim. Khúc hát bằng ngôn ngữ Runes vang lên tuyên cáo nghi thức cổ xưa bắt đầu. Nhịp điệu hối hả và nhiệt huyết như đang tuyên thệ quyết tâm của chính Ron.
Ron Weasley, cậu ta đang – Luyện Rồng!
Nghi thức luyện rồng đã biến mất từ ngàn năm trước được tái hiện. Kị sĩ rồng, danh hiệu kiêu hãnh và xa xôi, là minh chứng đại diện cho một niên đại huy hoàng của phù thủy đã bị quên lãng – Chính là thời kì hoàng kim của phù thủy, các pháp sư chiến đấu chế ngự rồng.
Ron không hề biết đám đông khiếp sợ và hãi hùng đến nhường nào, nói thật là cậu không hề bận tâm. Trước mắt cậu chính là thách thức vô cùng khó khăn. Từ khi giới pháp thuật xuống dốc, những con Thằn-Lằn-Trúng-Bùa-Phình-To này đã thoát khỏi giằng buộc của phù thủy. Lúc này đột nhiên có người thực hiện nghi thức cổ, con Mũi Cụt Thụy Điển thể hiện thái độ chống đối mạnh mẽ. Ron cố gắng duy trì sự kết nối tư duy với con rồng.
Thường thì pháp sư luyện rồng bằng một trong hai cách: thuyết phục chúng, hoặc dùng sức mạnh chế ngự chúng. Nhưng mấy con rồng quen thói hống hách và hung bạo này làm sao dễ dàng bị thuyết phục chớ?
Vừa thấy con rồng không chịu hợp tác, Ron lập tức cho mình một bùa nhẹ tênh (lightening spell) và chạy lùi về sau. Cậu biết mình tất phải có một trận đánh với con thằn lằn khổng lồ này. Vũ khí nguy hiểm nhứt của con Mũi Cụt Thụy Điển là ngọn lửa phun ra từ lỗ mũi chúng. Bùa tạo ngọn lửa màu xanh (Bluebell flames) mà Hermione dùng để đốt áo thầy Snape được lấy linh cảm từ chính thứ vũ khí này. Sức mạnh của nó lớn đến nỗi có thể biến gỗ và xương hóa tro chỉ trong vài giây.
Ron mới lùi bước thì con Mũi Cụt Thụy Điển đã nhào tới. Ron giống như một con ruồi vo ve trước mũi con rồng, một con ruồi nhí mà lại dám khiêu chiến uy nghiêm của nó. Thế rồi một luồng lửa màu xanh xịt ra từ mũi con rồng, bay vọt tới chỗ Ron với một tốc độ khủng khiếp. Chỉ suýt chút nữa thôi là cái đầu của Ron đã được nướng chín rồi. Và cũng chỉ trong ngần ấy tích tắc, tảng đá đằng sau lưng cậu vỡ tung tóe.
ẦM!
Ron không thể dùng thần chú Tan Ảo ảnh. Nếu một phù thủy muốn luyện rồng thì gã phải nghênh chiến trực diện như một kị sĩ và phải chứng minh sức mạnh của mình một cách ngay thẳng. Bởi vì rồng chỉ cúi đầu trước kẻ mạnh.
Loài rồng có được lớp vảy rắn chắc, bao phủ toàn thân và có chứa tính kháng pháp thuật rất mạnh. Lớp vảy này còn ẩn chứa những pháp thuật cổ xưa hùng mạnh, chỉ có những lời nguyền khủng khiếp nhất mới có thể đánh xuyên qua. Cho nên đa số các cuốn sách có đề cập tới rồng đều nhắc nhở các pháp sư không nên lấy mạng mình đùa giỡn với loài sinh vật này. Bởi vì trước khi bạn có thể luyện nó thì bạn đã chiếm một chỗ trong dạ dày nó rồi.
Đương nhiên rồng cũng có điểm yếu chí mạng nhưng không được các cuốn sách ghi chép lại. Đó chính là khe hở dẫn đến trái tim nằm ở góc bên phải bộ áo giáp(*) của nó. Làn da mềm mại, yếu ớt đó chính là “gót chân Asin” được các kị sĩ rồng lợi dụng để chế ngự rồng.
Theo kế hoạch, trước tiên Ron biến mấy hòn đá thành cừu để thu hút sự chú ý của con Mũi Cụt Thụy Điển. Cừu là món ăn khoái khẩu nhứt của rồng. Có thể nói sức hấp dẫn của cừu với loài rồng chẳng kém gì đam mê thái lát linh hồn của Voldemort. Đúng như dự đoán, con rồng ra vẻ bệ vệ ban đầu lập tức dán mắt lấy bầy cừu kia. Nó không thèm đuổi theo Ron nữa mà chạy rầm rầm về phía bầy cừu.
Ron lầm bầm:
_ Cừ lắm, cô gái, phải vầy chứ!
Cậu vừa dùng cừu đã thu hút rồng vừa chuẩn bị sẵn bẫy rập. Muốn luyện rồng thì không thể làm rồng bị thương. Cho nên trải qua một phen tính toán, Ron biến bãi cỏ thành đầm lầy. Thời gian trôi qua với một phong cách đỏng đảnh hơn bao giờ hết, lúc gấp gáp thì cứ ào ạt trôi đi cả khối – Bốn con cừu đã chui vô bụng con rồng rồi mà đầm lầy của Ron mới rộng có hơn mười mét vuông. Chừng ấy thì không nhỏ đâu, nhưng chẳng thấm vào đâu với cơ thể khổng lồ của con rồng cả.
Ron nghiến răng nghiến lợi một hồi, rồi quyết đoán biến mình làm mục tiêu thu hút rồng. Cậu la hét khản cổ, tay chân khua khoắng chọc con rồng phát khùng luôn. Con Mũi Cụt Thụy Điển rống lên một tiếng vang trời, đầy tức tối. Rồi nó chồm lên, xòe ra đôi cánh lông vũ màu đen to kềnh rộng gần bằng cánh của một chiếc máy bay nhỏ – và lao về phía Ron.
Đến rồi!
Ron dùng bùa khiên để bảo vệ phần lưng của mình, rồi cong mông chạy nhanh chẳng kém gì một con thỏ. Cứ một chốc cậu lại ném bừa một thần chú về phía sau. Đất đá vỡ tung tóe biến không trung thành bụi mù, con rồng không hề biết rằng Ron đang dẫn nó tới chỗ cái bẫy.
Và rồi một tiếng thét ầm ầm, dữ tợn vang lên, một chân con rồng đã đạp trúng đầm lầy. Không chút chần chờ, Ron lập tức biến ra một sợi dây dài và mảnh, linh hoạt giống một con rắn quấn quanh con rồng. Vô số những cái kết được tạo thành, vô số những vòng dây chồng chéo lên nhau, chẳng mấy chốc con rồng đã bị trói chặt đơ, nhất là cái mõm của nó.
Con rồng lảo đảo, ngã tới “rầm” một tiếng vang dội. Mặt đất rung chuyển, sụt xuống thành một cái hố khổng lồ. Và khi cát bụi dần dà lắng xuống, bóng dáng của cậu bé tóc đỏ hiện ra trước mặt mọi người. Đũa phép trong tay cậu đã biến thành trường thương(**), mũi thương nhọn hoắt chĩa thẳng vào “gót chân Asin” của con rồng.
Cậu hổn hển nói:
_ Ta thắng rồi. Mi phải chịu khuất phục trước ta.
Đôi mắt vàng khè gắn chặt lấy Ron không chút nhúc nhích – Rõ là con rồng đang quan sát cậu. Cái mũi nó thở phì phò có vẻ rất giận dữ. Nhưng việc đã đến nước này, bản năng di truyền trong máu thúc đẩy nó thuần phục.
Ron duỗi tay ra thử thăm dò.
_ Nếu như mi đồng ý thì ta gọi mi là Dina nhé.
Cậu không dám chắc con rồng này đã chịu khuất phục hay chưa. Nhưng dường như đôi mắt của con rồng hiện lên tò mò, cậu làm theo cảm giác của mình, thử chạm vào con rồng. Hơi nóng lướt qua ngón tay Ron – A, đó là mũi rồng!
Cậu thành công rồi!
Và như thể ai đó vừa vặn trả lại nút âm thanh, lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu cuộc thi, Ron nghe rõ đúng âm thanh của đám đông: tiếng vỗ tay và hò hét vang dội không kém gì tiếng hoan hô của cổ động viên đội Quidditch Ái Nhĩ Lan tại cúp Thế giới. Bài thi thứ nhứt của cuộc Thi Tam Pháp thuật còn chưa kết thúc nhưng ai ai cũng đã chắc mẩm quán quân trường Hogwarts đứng thứ nhất rồi. Mái tóc đỏ rực của Ron như hóa thành ngọn lửa thiêu cháy các khán đài. Tất cả mọi người đều vỗ tay nhiệt tình cho kị sĩ rồng!
Ban Giám khảo bắt đầu chấm điểm. Ngoài ông Karkaroff chỉ cho Ron tám điểm thì tất cả các giám khảo đều chấm cậu điểm tuyệt đối. Trên khán đài rộ lên tiếng la ó và chỉ dần chìm xuống khi con rồng thứ hai được thả ra.
Ron luyện rồng quá xuất sắc và thú vị đến nỗi cuộc thi trở nên nhàm chán. Mãi tới khi quán quân thứ tư của Hogwarts lên sân khấu thì đám học trò trong trường mới phấn chấn reo hò. Phù hiệu trước ngực chúng cũng thay đổi, từ “Weasley Là Vua Của Chúng Ta” thành “Quỳ Gối Trước Hoàng Tử Của Chúng Ta”
Ngay lúc này, có cánh tay quàng lấy bả vai của Harry. “Giáo sư Moody” lặng lẽ nói:
_ Đi theo ta, Potter.
~
Chú thích:
_ Trong nguyên tác có khái niệm dũng sĩ diệt Rồng, nhưng khác hoàn toàn với khái niệm kị sĩ rồng trong truyện này. Kị sĩ rồng thuần hóa rồng, còn dũng sĩ diệt rồng thì làm nhiệm vụ giết rồng.
(*) Trong truyện tác giả miêu tả điểm yếu của rồng ở ngay dưới cổ. Nhưng mình tra thì không đúng lắm. Nên mình lấy điểm yếu của rồng Smaug trong truyền thuyết.
(**) Trường thương của Ron giống hình trên bìa chapter.