Kết thúc quá trình sáng tác bằng việc dùng hình vẽ bốn tên hắc y nhân khiêng quan tài làm trang bìa, chỉ với một cú chạm nhẹ, xấp bản thảo trước mặt Từ Hiền lập tức hóa thành một quyển sách nhỏ.
Dù sao cũng chưa đến năm ngàn từ, vậy nên kích cỡ khiêm tốn cũng là điều được dự đoán từ trước.
Chỉ có một chuyện mà Từ Hiền không ngờ là…
[Nghề văn hoá【Tiểu Thuyết Gia】thăng lên cấp 10]
[Phẩm chất【Truyền Linh Ấn】tăng đến Hi Hữu]
Từ Hiền quả thật chẳng thể ngờ được, phần đoản thiên gọi “Vương Đạo Quân Tạo Quan Tài” này lại có thể để nghề【Tiểu Thuyết Gia】của mình thăng cấp, đồng thời cũng giúp hắn xác nhận suy đoán trước đó của bản thân là đúng.
Không giống như nghề【Hiệp Giả】cần cấp độ mười lăm, các loại nghề phụ chỉ cần đạt tới cấp độ mười là có thể khiến Kỳ Vật tương quan tăng cao phẩm chất.
Chỉ trong nhất niệm,【Truyền Linh Ấn】đã xuất hiện nơi tay, ngoại trừ cho Từ Hiền cảm giác càng thêm huyền ảo ra, vẻ ngoài của chiếc tiểu ấn này hoàn toàn không có thay đổi gì.
Vuốt nhẹ lên bề mặt băng lãnh của tiểu ấn, hắn chợt nghĩ thầm: ‘Tính năng lại càng thêm lợi hại, đáng tiếc, ta bây giờ hoàn toàn không dám dùng tới. Hẳn là chờ đột phá Tiên Thiên cảnh rồi mới tính đến việc sử dụng hay không.’
Sau đó liền thu【Truyền Linh Ấn】vào không gian trữ vật.
Từ Hiền nhìn đến quyển tiểu thuyết đầu tay đúng nghĩa của mình, trong lòng sinh ra một chút suy đoán: ‘Là bởi vì độ thông thạo nghề đã tới gần ngưỡng thăng cấp mà thăng cấp, hay là bởi vì đây là tác phẩm do ta một thân một mình sáng tác nên có ưu đãi đặc biệt, hoặc là cả hai?’
Dù là thế nào đi nữa, Từ Hiền cũng không có ý định tập trung quá nhiều tinh lực vào tiểu thuyết, bởi hắn nhận ra là bản thân hoàn toàn chẳng có thiên phú sáng tác, nếu không phải có nghề【Tiểu Thuyết Gia】cấp chín làm chỗ dựa, so với Tam Quốc Diễn Nghĩa, Bạch Xà Truyện, v.v… thứ hắn viết ra chính là rắm chó không kêu, chẳng đáng mấy đồng.
‘Trừ khi gặp dịp thì chơi, còn lúc bình thường, ta vẫn nên an phận làm một chiếc máy đánh chữ là được.’ Tự mình hiểu lấy, Từ Hiền thu dọn văn phòng tứ bảo cùng quyển tân tác, sau đó gọi Lý Tự Thành cùng đi xuống lầu.
Lúc này đã là đầu giờ Ngọ, sau khi nhờ chưởng quỹ của Duyệt Lai Khách Sạn chỉ đường đến chi nhánh Giang Hồ Nhật Báo tại thành này, hai thầy trò nhà hắn bắt đầu lên đường.
Ánh mặt trời chói chang, thời tiết này rõ là thích hợp để tu hành【Trục Nhật Thần Bộ】, nhưng khổ nỗi trong thành đông đúc, sư đồ Từ Hiền nếu dám tăng tốc chạy nhanh, sợ là chẳng mấy chốc liền được mời tới Huyền Kiếm Phủ uống trà.
Phải, là Huyền Kiếm Phủ chứ không phải nha môn, bởi lẽ ở Hồng Lộ Thành chỉ có mỗi Huyền Kiếm Phủ là cơ quan triều đình, ngoài ra còn có một phủ thành chủ cũng miễn cưỡng tính là thuộc về triều đình, nhưng không có phẩm trật, quyền lực chẳng có bao nhiêu.
Địa vị của thành chủ đại khái chỉ tương đương với Huyền Kiếm Đội Trưởng, thậm chí còn thua nửa bậc.
Dù là như vậy, Hồng Lộ Thành cũng không thể thiếu được thành chủ, bởi Huyền Kiếm Phủ chỉ có nghĩa vụ giải quyết các vấn đề liên quan đến giang hồ võ lâm, còn về các thứ như duy trì trật tự trong thành, giải quyết tranh chấp dân sự, tuyên bố chính lệnh quốc gia, quản lý hộ khẩu, v.v… đều do phủ thành chủ đảm nhiệm.
Nghe thì có vẻ quyền lực rất nhiều, nhưng kỳ thật so với “quan tép riu thất phẩm” như tri huyện thậm chí còn có chỗ không bằng, bởi các quyền khảo hạch thuộc lại, trưng thu thuế má, khảo võ chiêu nạp dân tráng, xây dựng công trình, v.v… đều bị giữ trong tay Tri phủ Diêu Hành phủ, xưng là thành chủ, nhưng thật chất lại chỉ là một kẻ làm công mà thôi.
Từ Hiền cũng không lấy làm lạ, bởi theo những gì mà Trương đội trưởng nói cho hắn biết, ngoại trừ Trường An ra thì ở bất kỳ trọng thành nào mà có thiết lập Huyền Kiếm phủ ty, triều đình thường chỉ để Thái Thú hoặc Tri phủ trong vùng phái người đến đảm nhiệm chức thành chủ, chứ không bắt buộc phải thiết lập một bộ máy hành chính tại đó.
Thành chủ có nhiệm vụ là làm nhân vật trung gian giữa Huyền Kiếm Phủ và trưởng quan hành chính địa phương, dù sao nhiệm vụ của Huyền Kiếm Phủ là xử chuyện giang hồ, không liên can đến triều chính, tách bạch như vậy cũng chỉ để tránh hai bên cấu kết làm bậy.
Huyền Kiếm Phủ ở Đông mà phủ thành chủ ở Tây, nhiêu đây thôi cũng đủ để thấy địa vị hai bên chênh lệch thế nào.
Lúc đi ngang qua phủ thành chủ, ngoại trừ vẻ ngoài có phần đại khí ra, theo Từ Hiền thấy thì cả phong cách lẫn quy mô của nơi này hoàn toàn không sánh được với Huyền Kiếm phủ ty.
‘Làm khổ sai được đến mức này, có vẻ cũng không có gì để phàn nàn.’ Liếc qua tòa đại phủ một cái liền không để ý đến nữa, Từ Hiền và gã đệ tử to xác nhà mình đi được chừng chín trăm thước rồi rẽ sang một con phố khác, dòng người bắt đầu thưa dần.
Chờ qua thêm bảy trăm thước, sư đồ hai người lại ngoặt vào một con hẻm gọi Ô Yên, hai bên nhà cao san sát che hết ánh nắng, khiến con hẻm này khá là mát mẻ, lại thêm trong hẻm chỉ có Từ Hiền và Lý Tự Thành tiến bước nên bầu không khí hết sức yên tĩnh, so với đường cái ngoài kia tưởng như hai thế giới.
Hẻm giới chưa tới trăm thước, lúc sư đồ Từ Hiền đi tới cuối hẻm, phát hiện đã là ngõ cụt nhưng chi nhánh của Giang Hồ Nhật Báo thì chẳng thấy đâu, nhà cửa hai bên cũng đều đóng chặt, trông không giống như là có người ở, bởi Từ Hiền có để Lý Tự Thành gọi cửa nhưng hoàn toàn chẳng có ai đáp lại.
Có điều Từ Hiền cũng không cho là chưởng quỹ khách sạn Duyệt Lai cần thiết lừa mình, hắn nhìn tới nhìn lui, sau đó lập tức nhận ra một chuyện là bức tường chắn trước mặt có vẻ không được cao như các tòa nhà xung quanh.
Lại mắt sắc thấy được một vài dấu chân mờ nhạt in trên tường, Từ Hiền giống như đã đoán ra chi nhánh Giang Hồ Nhật Báo nằm ở đâu.
Thu Thiên Cơ Xa trở vào tay áo, Từ Hiền không cần lấy đà, nhún người một cái liền nhảy vọt lên cao, nhưng【Trục Nhật Thần Bộ】dù sao không phải【Bích Hổ Du Tường Công】, hắn lại chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh nên vẫn cần một lần mượn lực mới vượt qua được bức tường này.
Chân trái duỗi ra, lòng bàn chân vừa khớp in vào một dấu giày trên tường, trọng tâm dồn hết vào mũi chân, Từ Hiền đạp nhẹ một cái liền vọt qua đầu tường, chân chưa chạm đất thì Thiên Cơ Xa đã chui khỏi tay áo, đón hắn ngồi lên.
Lý Tự Thành theo tới ngay sau đó, ngơ ngác nhìn quanh, gã hoàn toàn không cách nào lý giải cách người ta xây dựng chỗ này.
Sau lưng là bức tường bản thân mới nhảy qua, tay trái là tường, tay phải cũng là tường, ngay trước mặt lại là một gian nhà hai tầng cũ kĩ, hai bên cửa một đóng một mở, phía trên có treo một tấm biển lớn đề bốn chữ “Giang Hồ Nhật Báo”.
Cửa chính úp mặt vào tường, không rõ người thiết kế tòa nhà này có phải có oán niệm thầm kín gì với phu nhân của y hay không, hay là có thâm ý sâu xa gì khác, Lý Tự Thành còn chưa kịp nhờ Từ Hiền giải đáp thì đã nghe giọng nói của kẻ thứ ba vang lên:
“Hai vị thiếu hiệp ghé qua, không biết là có sự chi?”
Lông tơ khẽ dựng, gã lập tức theo hướng âm thanh nhìn sang, chỉ thấy một lão đầu mặc áo bào xám giản dị không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cạnh cửa, trông tuổi tác có thể liều mạng với Vương lão trưởng trấn ở quê nhà, lưng còng khom khom, tay chống gậy gỗ, bộ dạng gầy yếu như muốn gần đất xa trời.
Nhưng Từ Hiền biết vị lão nhân này không hề yếu đuối như dáng vẻ của lão, chẳng cần nói đến tu vi Tiên Thiên đỉnh phong mà hắn mượn thiên nhãn soi ra, chỉ dựa vào những lần thư từ qua lại gần đây với Bao Ngạo Thiên, hắn đã biết được thân phận của lão ghê gớm cỡ nào.
Đệ đệ của Bao thị gia chủ đời trước, thúc thúc của gia chủ đương thời, tam thúc công của Bao thị tứ kiệt và Bao Ngạo Thiên, người có thể khiến vị công tử tính tình tùy hứng kia ngoan ngoãn tự xưng tiểu tứ:
Bao Dịch Vũ.
Bao Dịch Vũ có thể xem là một trong số ít những người hiếm hoi còn sống ở đời thuộc thế hệ với gia gia của Bao Ngạo Thiên, bởi so với các huynh đệ tỉ muội đồng lứa thì lão ra đời muộn gần hai mươi năm, đồng thời cũng là người duy nhất mắc kẹt ở cảnh giới Tiên Thiên.
Cũng vì tư chất có hạn mà Bao Dịch Vũ cảm thấy hổ thẹn với sự tài bồi của gia tộc, vậy nên năm nay hơn bảy mươi tuổi, dù gia tộc đã nhiều lần khuyên nhủ lão trở về Long Đằng dưỡng lão, thậm chí gia chủ còn đích thân tới hai lần, lão vẫn khăng khăng một mực bám lại Hồng Lộ Thành, giúp gia tộc quản lý sự vụ của chi nhánh nhỏ nơi đây, tựa hồ định thực thi tám chữ “cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi” để minh chí.
Đối với vị tam thúc công mà Bao Ngạo Thiên từng lén bảo là lão đầu gàn bướng, thiết đầu công đại viên mãn, Từ Hiền không dám có chút thất lễ nào, vội vàng đứng dậy, chắp tay khom người, từ tốn thốt rằng:
“Kẻ hậu sinh Từ Hiền, bằng hữu của Ngạo Thiên huynh, vô cùng hân hạnh được diện kiến Bao lão!”
Lý Tự Thành thấy tiên sinh nhà mình trịnh trọng như vậy, cũng vội học theo vái chào, không chút do dự, dù sao gã vẫn luôn rất kính trọng người già, ngoại trừ những kẻ già mà không kính như con cóc ghẻ từng gặp ở Đoạn Nghĩa Lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT