Cuối giờ Thìn, đầu giờ Tỵ, Từ Hiền và Lý Tự Thành rời khỏi tiệm quan tài, bỏ lại Vương Bát dõi theo ở sau lưng, y chính là kẻ đã cung kính đưa tiễn hai người đến tận cửa.

Thi thể đoàn người Cố gia lúc này đã yên nghỉ trong từng chiếc quan tài nơi không gian trữ vật của Từ Hiền, kiểu dáng đương nhiên không thể nào giống nhau như đúc, bởi tuy ế ẩm nhưng trữ hàng của Vương Bát cũng không nhiều tới mức có mười ba cái áo quan giống hệt nhau, cuối cùng phải dùng một số cái có giá trị tương đồng để bù đắp.

Vương Bát vốn dĩ không muốn lấy tiền, nhưng Từ Hiền lại bảo rằng chuyện gì phải ra chuyện đó, mua mười tặng một, mua hai chiết khấu ba thành, cứ theo như vậy mà tính, có điều họ Vương cũng không chịu.

Cuối cùng sau một phen cò kè mặc cả, mỗi bên nhường một bước, Vương Bát chỉ đành phải tính nửa giá cho Từ Hiền, thần sắc của y lúc ấy có phần khá là ấm ức khi bị ép nhận bạc từ hắn.

Phải mặc cả để được trả tiền cho người ta, Từ Hiền ngoại trừ im lặng cũng chỉ còn câm nín, không biết phải nói gì hơn.

Thiên Cơ Xa chậm rãi lăn bánh, thầy trò nhà hắn bắt đầu lên đường tiến về Duyệt Lai Khách Sạn.

Vậy mới biết, còn chưa vào ở mà Từ Hiền đã dám nói với Trương đội trưởng rằng có thể tới khách sạn tìm hắn, tựa hồ tiên đoán được rằng khách sạn vẫn còn phòng chờ mình vào ở.

Thực ra không phải vậy, Từ Hiền nào có tài diễn toán thiên cơ, hắn chỉ là lợi dụng chút tiện lợi của Bạch Viên Lệnh mà thôi, bởi vì Duyệt Lai Khách Sạn chính là sản nghiệp của Võ Lâm Minh, chi nhánh trải khắp Trung Nguyên.

So với nó, Hồng Phúc Lâu chỉ là phường tép riu.

Theo Từ Hiền được biết thì ngoại trừ phòng trọ cho nhân sĩ thông thường vào ở, Duyệt Lai Khách Sạn luôn luôn giữ lại một số gian trống, phòng khi có thành viên Võ Lâm Minh ghé qua dừng chân, nếu không phải dịp đặc biệt gì thì khó mà đầy phòng cho được.

Mặc dù còn rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng tạm thời Từ Hiền cho rằng tìm chỗ dừng chân trước mới là thượng sách, bởi trước khi ghé đến chi nhánh Giang Hồ Nhật Báo tại thành này, hắn cần sáng tác một phần đoản thiên để nhờ Bao Ngạo Thiên đăng báo.

Bổn cũ soạn lại, tựa như lúc Từ Hiền lấy Bạch Xà Truyện vực dậy Bảo An Đường của Hứa Tuyên, lần này hắn cũng định dùng một thiên truyện ngắn để giúp tiệm quan tài Vương thị khởi sắc.

Kỳ thật dựa vào khái niệm quan tài hỏa táng mà hắn mách cho Vương Bát khi nãy, chỉ cần thao tác đủ tốt thì việc làm ăn của tiệm quan tài chắc chắn sẽ không có vấn đề, thời hạn của nhiệm vụ lại dài tới một tháng, dẫu có biến cố gì thì Từ Hiền cũng có thể can thiệp kịp lúc.

Nhưng hôm nay đã là nửa cuối tháng ba, nếu chỉ vì nhiệm vụ này mà nán lại Hồng Lộ Thành một tháng, vậy trừ khi mọc cánh mà bay, bằng không thì Từ Hiền chẳng có cách nào kịp tới Nam Càn tham gia Vân Tiêu Kiếm Hội.

Cho nên để rút ngắn thời gian hoàn thành nhiệm vụ, hắn buộc phải dùng tới sát chiêu của mình là viết tiểu thuyết đăng báo.

Truyền thông chính là một món thần khí, dựa vào lực ảnh hưởng của Thiên Hạ Kỳ Văn, Từ Hiền tin rằng chỉ cần không đến bảy ngày là Vương Bát có thể bán hơn mười cái quan tài, giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.

Đường cái trong thành thị đi sướng chân hơn quan đạo ngoài hoang dã, nhưng nó cũng có điểm bất tiện là dòng người chen chúc, không thể tùy ý phóng nhanh như chỗ vắng người, cho nên hơn hai khắc đồng hồ sau, sư đồ Từ Hiền mới tới được Duyệt Lai Khách Sạn.

Phong cách cổ điển mà không cũ kĩ, to lớn mà chẳng phô trương, giản dị mà lại sạch sẽ, nhìn gian khách điếm năm tầng trước mặt, Từ Hiền gật đầu một cái tỏ vẻ hài lòng, sau đó dưới sự dẫn đường của tên tiểu nhị tháo vát mà tiến vào cửa lớn, theo chân hắn đi đến chỗ chưởng quầy.

Ánh mắt lướt qua, phát hiện chưởng quầy có tu vi Hậu Thiên tầng tám, Từ Hiền cũng không nói gì nhiều, trực tiếp lấy Bạch Viên Lệnh ra cho y xem, lập tức được y đối đãi như thượng khách.

Chừng nửa nén nhang sau, Từ Hiền đã an tọa trong một căn phòng xinh xắn, không gian tuy chẳng quá lớn nhưng lại đầy đủ tiện nghi, giường ngủ, chỗ tiếp khách, bàn đọc sách, văn phòng tứ bảo đủ cả, so với phòng trọ của Đoạn Nghĩa Lâu lẫn Hồng Phúc Lâu đều tốt hơn rất nhiều.

Tất nhiên, Võ Lâm Minh có lớn cỡ nào thì cũng sợ miệng ăn núi lở, vậy nên bạc ở trọ là không thể thiếu, nhưng Từ Hiền cũng được một phần ưu đãi, đó là hắn chỉ cần trả tiền như ở phòng thường.

‘Nếu là đệ tử Nga My ở đây, hẳn là trực tiếp miễn phí, dù sao cũng thuộc lục đại phái.’ Từ Hiền thầm đoán, nhưng chẳng hề có ý nghĩ ganh ghét gì.

Ngồi trước bàn đọc sách,【Thông Linh Chỉ Tập】nằm bên tay trái,【Truyền Đạo Bút】ngay bên tay phải, một cuộn giấy trắng trải ra trước mặt, Từ Hiền tay nâng cán bút, ngẫm nghĩ một hồi sau đó liền hạ bút thành văn, hắc bạch giao thoa, mực rơi trên nền trắng.

Vì là tiểu thuyết, để cho dễ đọc, Từ Hiền cũng không bày trò long phi phượng vũ, thay vào đó thì nét chữ của hắn thẳng như thân trúc, mảnh như chân hạc, đậm nhạt hài hòa, khiến người ta có thể dễ dàng đọc được.

Đoản thiên mà hắn đang viết có nội dung đại khái như sau:

“…thánh nhân thượng cổ, tạo hóa ban cho tâm, vạn vật dựng nên hình, sinh ra trong thiên địa thì chết đi cũng trả về thiên địa. Vậy nên, lấy đất làm quách, lấy trời làm quan, trên thì có diều quạ mổ, dưới thì cho giòi bọ ăn, thân xác máu thịt trả lại cho đất mẹ, tâm linh thánh khiết quay về với trời cha, hồn quy Thiên giới…”

“Thánh nhân chết đi, lấy thiên địa làm quan tài thì được trở về Thiên giới. Phàm nhân chết đi, nếu dám học theo tất trở thành linh hồn vất vưởng, lang thang khắp nơi, vĩnh viễn không được siêu sinh, thậm chí biến hóa ác linh, hại người hại mình…”

“Cuối thời kỳ thượng cổ, ở đạo môn thánh địa Hằng Nhạc Sơn có vị đạo quân họ Vương tên Lâm, tự Thiết Trụ, tu đạo tám trăm năm, đạo pháp đại viên mãn, một thân thần thông biến hóa khôn lường, có thể khiến đêm tàn trời sáng, thương hải tang điền…”

“Một ngày nọ, phúc chí tâm linh, Vương đạo quân nằm mộng biết được thiên địa có hạo kiếp, quyết định rời núi tìm hiểu thực hư, mới hay cửu châu đại địa gặp cảnh ác linh hoành hành, đủ loại hung linh ác quỷ như ma da, ma vú dài, quỷ lưỡi dài, quỷ thắt cổ, quỷ áo đỏ v.v… làm loạn nhân gian, bách tính lầm than, không ngày yên ổn.”

“Vương Lâm vốn là bán thánh, từ lúc sinh ra đã thông hiểu đạo pháp, ở ẩn trên núi tiềm tu, đối với chuyện sinh tử của phàm nhân không hề hiểu rõ, gặp cảnh bách quỷ dạ hành cũng không biết giải quyết làm sao cho tận gốc, chỉ đành chu du cửu châu, vừa giải cứu người khổ nạn gặp được trên đường, vừa thu thập tri thức để hiểu rõ nhân gian.”

“Chín tháng mười ngày, hành tẩu Trung Nguyên, Vương Lâm đi từ cực Bắc đến cực Nam, nghiên cứu nhân tình thế thái, mất thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày để lĩnh ngộ một loại thần thông diễn toán thiên cơ, cuối cùng tính ra được nguyên nhân sâu xa vì sao linh hồn của người chết lại hóa thành ác linh.”

“Thì ra, bởi vì thánh nhân là do thiên địa sinh thành, vậy nên khi chết đi lấy thiên địa làm quan tài sẽ được bảo hộ trở về Thiên giới. Phàm nhân khi chết đi lại cần đi xuống âm gian, hơn nữa bọn họ là do phụ mẫu sinh ra, không phải thiên địa, vậy nên không được thiên địa che chở trên Hoàng Tuyền lộ, hoặc không tìm thấy đường tới âm gian, hoặc bị âm khí xâm nhiễm, hóa thành ác linh.”

“Biết được nguyên do, Vương Lâm thổn thức, nhiều đêm trằn trọc, suy tư đủ đường, tìm cách giải quyết. Mãi đến Nguyên Đán, Vương đạo quân bắt gặp một cặp mẹ con chuột túi du xuân, trong đầu chợt nảy ra sáng ý.”

“Thánh nhân lấy thiên địa làm thân nhân, cho nên dùng thiên địa làm áo quan, bình an trở về Thiên giới. Phàm nhân thì có huynh đệ, phụ mẫu, con cháu, vậy có phải chỉ cần nhờ thân nhân chế tạo quan tài bao bọc, là có thể thuận lợi vượt qua Hoàng Tuyền lộ?”

“Cảm thấy khả thi, Vương đạo quân tìm đến một nhà làm mộc họ Vương vừa có người mất không lâu, bắt đầu hỗ trợ họ chế tạo chiếc quan tài thứ nhất trong thiên địa. Vương Lâm chọn vật liệu chế tạo quan tài, trong Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Thủy, Hỏa tất nhiên lập tức bị loại trừ ra ngoài.”

“Kim thì quá sắc bén, người lúc sống còn dễ bị gươm giáo làm tổn thương, huống hồ nay đã chết, cho nên cũng loại ra. Thổ thì quá nặng nề, người nếu giữ được thân thể máu thịt còn có cơ hội nâng đá đỡ tường, nay hồn lìa khỏi xác, làm sao chịu nổi, vậy nên cũng bị loại đi, cuối cùng chỉ có Mộc là thích hợp nhất.”

“Chọn xong vật liệu, Vương đạo quân bèn lệnh cho con cháu Vương thị chế tạo quan tài. Sau một ngày một đêm, chiếc quan tài đầu tiên trong thiên địa thành hình, nhà họ Vương để xác người đã mất vào trong, đóng chặt nắp quan, mang đi hỏa táng.”

“Chẳng cần diều quạ mổ, giòi bọ ăn, có hỏa thế hỗ trợ, thân xác của người đã mất nhanh chóng phân hủy, chỉ để lại tro cốt cho con cháu làm tưởng niệm. Về phần linh hồn, trên đường về âm gian có quan tài làm phương tiện, được tình thân rọi sáng, tất nhiên không sợ lạc đường. Ngũ Hành Mộc sinh Hỏa, vậy nên thế lửa có thể duy trì thật lâu, thiêu rụi âm khí, vậy nên cũng không sợ hóa thành ác linh.”

“Tìm ra cách hóa giải hạo kiếp, Vương đạo quân mừng rỡ vô cùng. Nhưng y cũng biết không phải ai cũng hiểu nghề mộc, có thể tự tay chế tạo quan tài cho thân nhân, vậy nên mất thêm chín chín tám mươi mốt ngày bế quan suy nghĩ, cuối cùng tham ngộ ra được phương pháp dùng các lễ nghi cúng kiếng làm ma chay, bù đắp cho việc sử dụng quan tài không phải do thân nhân chế tạo…”

Dựa vào cốt truyện trên đây, lại thêm các tình tiết Vương Lâm đấu yêu trừ quỷ, toàn bộ đoản thiên hết thảy bốn ngàn chín trăm từ, Từ Hiền bỏ ra chưa tới một canh giờ để hoàn thành.

Giờ chỉ cần lấy nghề【Tiểu Thuyết Gia】chuyển hóa bản thảo thành sách, sau đó đến Giang Hồ Nhật Báo liên lạc Bao Ngạo Thiên để yêu cầu đăng bài là hắn có thể ngồi yên chờ thành quả.

Ý nghĩ rõ ràng, Từ Hiền liền đưa tay chạm tới xấp bản thảo mỏng tanh trên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play