Cận Ngôn nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy Bạch Hạo, thực sự đã bị dọa đến mất hồn mất vía, đột nhiên kéo chăn lên che lại đôi chân, “Khụ” một tiếng nắm tay để ra sau người, ngồi như một cậu học trò nhỏ bị thầy cô bắt được lỗi.
Bạch Hạo nhìn cậu, qua thật lâu mới tìm lại được thần trí của mình, mở miệng âm thanh có chút nghẹn: “Chân đau không?”
Nội tâm Cận Ngôn hoảng loạn, trên mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ lắc đầu dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: “Không đau đâu.”
Bạch Hạo và cậu nhìn nhau trong chốc lát, sau đó hắn dời ánh mắt, đi vào nhà vệ sinh bên trong phòng ngủ.
Cận Ngôn khẩn trương nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Bạch Hạo, không biết hắn muốn làm gì. Không phải là thiếu gia của cậu hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng cậu đi vệ sinh đó chứ?
Bạch Hạo rất nhanh đã trở lại, trong tay còn cầm một cái khăn lông. Cận Ngôn ngồi trên giường, ngửa đầu không hiểu nguyên do mà nhìn Bạch Hạo, còn hắn thì không nói gì cả, rũ ánh mắt, đưa tay lên cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Cận Ngôn.
“Thiếu gia?” Cận Ngôn không dám cử động, mặc kệ hành động của hắn, cậu nghi hoặc mà gọi một tiếng. Bạch Hạo vẫn không trả lời, chỉ lật cái khăn lông lại, lau mặt cho cậu thêm một lần nữa.
Quãng thời gian Cận Ngôn bị thương, gầy đến mức giống như một nạn dân chạy ra từ trong nạn đói. Lúc ở viện điều dưỡng, mỗi ngày Lý Thư Ý đều sẽ thay đổi cách thức để tẩm bổ cho cậu, các loại thực phẩm dinh dưỡng cứ như không cần tiền mua được nhét vào miệng của Cận Ngôn, hơn nữa cũng không phải chịu đựng mệt nhọc gì, chẳng những bù lại được số cân đã mất, mà thân thể cậu cũng tròn lên không ít.
Bạch Hạo lau mặt cho cậu xong, nhịn không được lại đưa tay véo véo hai cái má bị khăn ấm làm cho ửng hồng lên của Cận Ngôn. Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng nhưng lại làm ra hành động trẻ con này khiến cho Cận Ngôn không khỏi bật cười.
“Thiếu gia có phải em béo lắm rồi không?” Cậu cũng đưa tay lên véo vào mặt của mình, “Chú Lý nói dưỡng đến sang năm có thể dùng em để làm cơm tối đón giao thừa.”
Cậu thật là vui vẻ, vô tâm vô phế thế nhưng Bạch Hạo một chút cũng không cười nổi, nói với cậu: “Nằm xuống đắp chăn lên.”
Cận Ngôn cảm thấy thiếu gia của mình có hơi kỳ quái, cũng không dám cãi lời hắn, thu lại nét mặt tươi cười, “Ờm” một tiếng. Cậu ngoan ngoãn nằm lên giường của mình, đem chăn đắp cẩn thận, chờ thiếu gia của cậu ra mệnh lệnh kế tiếp.
Bạch Hạo cất khăn xong lại nhanh chóng trở về ngồi ở bên mép giường của Cận Ngôn, sau đó đưa tay tiến vào trong chăn, sờ đến đôi chân trơn bóng của Cận Ngôn.
Tay của hắn thực nóng, thế nhưng lại làm cho cả người của Cận Ngôn run rẩy, cậu ngồi thẳng dậy muốn dời chân đi.
Bạch Hạo biết được ý đồ của Cận Ngôn, hắn bắt lấy mắt cá chân của cậu, cau mày khiến cho cậu nằm yên. Hai má của Cận Ngôn đỏ như hai trái táo, cậu lúng ta lúng túng mà nằm xuống.
Bạch Hạo hỏi cậu: “Đau chỗ nào?”
Cậu lập tức trả lời: “Chỗ nào cũng không đau!”
Khuôn mặt Bạch Hạo lạnh lùng, ngữ khí mang theo chút đe dọa: “Cận Ngôn.”
Cận Ngôn nhìn thấy hắn như vậy trong lòng cậu hơi hoảng, thì thầm trả lời: “Đầu gối…..” Nói xong lại lập tức bổ sung thêm một câu, “Chỉ là đau một chút…. Thật sự chỉ đau có một chút thôi à.”
Bạch Hạo hỏi: “Hai chân đều đau sao?”
Cận Ngôn lắc đầu: “Hôm nay chỉ có đùi phải đau thôi.”
Cậu không hề phát hiện lời nói của mình đã để lộ ra điều gì, thế nhưng Bạch Hạo lại hiểu rất rõ, hôm nay là đùi phải đau, ngày hôm qua có lẽ là chân trái đau, hôm trước nữa thì đau chỗ nào vậy?
Mỗi đêm Cận Ngôn đều ở đây, chịu đựng những nổi đau thể xác bất chợt ập tới, những cơn đau đó tra tấn cậu, giày vò cậu, khiến cho cậu trằn trọc không được yên giấc, nhưng mà từ trước tới nay cậu chưa từng nói ra, ngay cả một câu trách móc cũng không hề nói. Cũng trong thời khắc Cận Ngôn đau đớn đó hắn lại chìm đắm trong giấc ngủ, hoàn toàn không hay biết chuyện gì cả.
Bạch Hạo ngẩn người suy nghĩ, tất cả những áy náy, quan tâm, hối hận mà hắn dành cho Cận Ngôn cũng chỉ có như thế mà thôi.
Cũng chỉ có thế mà thôi.
Cận Ngôn cẩn thận liếc mắt nhìn Bạch Hạo, sắc mặt của thiếu gia nhà cậu thật là đáng sợ mà, cho nên dù hắn đi xoa đầu gối cho cậu vẻ mặt cũng không để lộ chút ngại ngùng hay cáu kỉnh nào. Cậu cũng không biết tại sao bản thân lại xui xẻo tới như vậy, ai mà ngờ được hôm nay thiếu gia của cậu lại đột nhiên không ngủ mà chạy đến phòng của cậu chứ?
Cận Ngôn úp mặt vào trong gối, nghiêng đầu nhì Bạch Hạo, an ủi nói: “Thiếu gia anh đừng lo lắng, bởi vì thời tiết quá lạnh nên mới như vậy thôi, bác sĩ nói chờ đến khi thời tiết ấm áp hơn là ổn rồi.”
Bạch Hạo vẫn không nói lời nào, Cận Ngôn cảm thấy tâm trạng của Bạch Hạo không tốt, cậu cũng chẳng dám nói thêm nữa.
Trong phòng rất yên tĩnh, không hề có bất kì tiếng động nào, Cận Ngôn nằm trong chăn bông mềm mại, chân bị xoa nắn đến nóng rực, cũng không biết đã qua bao lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, đôi mắt của cậu sắp không mở ra được nữa.
“Thiếu gia, chân không đau, không cần xoa……” Cậu mơ màng mở miệng, mấy chữ tiếp theo nói cũng không được rõ ràng.
Động tác của Bạch Hạo vẫn chưa dừng lại, hắn cúi đầu trầm giọng nói: “Ừ, em ngủ đi.”
Cận Ngôn không nghe thấy Bạch Hạo đang nói gì, một chút ý thức còn sót lại vẫn đấu tranh muốn khuyên Bạch Hạo về phòng nghỉ ngơi, lời còn chưa nói xong, người đã ngủ mất rồi.
Bạch Hạo nghe nhịp thở đều đặn của Cận Ngôn, cánh tay ở trong chăn nhẹ nhàng kéo ống quần xuống cho cậu, lại đắp chăn cẩn thận, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, ánh mặt đặt trên người của Cận Ngôn.
Cận Ngôn vẫn nằm với tư thế đưa mặt hướng ra bên ngoài, đôi mày giãn ra, thoạt nhìn đang ngủ rất say. Bạch Hạo nhìn cậu thật lâu, lâu đến nỗi Cận Ngôn đột nhiên nói mớ, xoay người bĩu môi lải nhải gọi một câu “Thiếu gia”, hắn mới hoàn hồn trở lại, đứng lên chỉnh lại chăn cho Cận Ngôn, sau đó mới tắt đèn rời khỏi phòng.
Bạch Hạo Đi xuống lầu, đến phòng bếp rót cho mình một ly nước. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tuyết đã ngừng rơi, giữa đêm khuya chỉ còn lại một ánh đèn đường vàng nhạt mờ ảo chiếu rọi.
Bạch Hạo còn chưa kịp định thần lại thì chợt nhận ra Cận Ngôn đã từng đứng ở đó đưa cho hắn bức ảnh chụp của mẹ mình, cậu rưng rưng nước mắt hỏi, thiếu gia có phải em thích anh rồi không? Sau khi bị hắn trách mắng cậu cứ đi vài bước sẽ khóc nức nở mà quay đầu lại nhìn, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.
Hắn lúc ấy chỉ nghĩ Cận Ngôn là một kẻ phiền toái, cảm thấy cậu vừa ngu ngốc vừa vô dụng, chỉ cần nhìn thấy sẽ khiến trong lòng hắn bực bội mất kiên nhẫn. Thực ra là vì hắn nhạy cảm tự ti, rõ ràng là hắn dùng Tống Tư Nhạc để đi đường tắt, khi bị phát hiện thì cảm thấy tội lỗi và xấu hổ, cho nên hắn đã trút hết cơn giận dữ của mình lên người Cận Ngôn.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu thời gian có thể quay trở lại thì………
“Choang” một tiếng, cái ly trong tay của Bạch Hạo rơi xuống đất, từng mảnh vỡ tan tành ngay lập tức.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh thủy tinh rơi vương vãi, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh mà hắn không thể kiểm soát được.
Hắn nhớ đến cái nhà kho bỏ hoang đã nhốt Cận Ngôn, nhớ đến mặt đất đầy máu, còn có sợi dây thừng bị máu nhuộm thành màu nâu thẫm……
Ánh mắt của Bạch Hạo càng thêm âm trầm đến đáng sợ, bàn tay chậm rãi siết chặt, mảnh thủy tinh vỡ từng chút đâm sâu vào trong da thịt, giữa ngón tay rất nhanh đã thấm máu.
Trong cơ thể hắn dường như tồn tại hai linh hồn, đầu tiên là một Bạch Hạo từ nhỏ đã nuôi lớn Cận Ngôn, coi Cận Ngôn còn quan trọng hơn cả bản thân mình, mà một Bạch Hạo còn lại chính là một kẻ chỉ biết tới lợi ích, trong lòng ngập tràn thù hận, tủi nhục, chỉ muốn công thành danh toại, đem những kẻ ở Bạch gia đã coi thường hắn cùng cha mẹ hắn mà đạp ở dưới chân. Sau khi hắn về nước, thì Bạch Hạo trước đây đã biến mất, bây giờ Bạch Hạo đó lại trở về nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.
Ngày hôm sau Cận Ngôn thức dậy, Bạch Hạo đã làm xong bữa sáng.
Cậu nhìn thấy băng vải quấn trên tay Bạch Hạo, khiếp sợ đến mức đứng chết trân mở to mắt, đêm qua thiếu gia của cậu xoa chân cho cậu, xoa đến mức bàn tay thành như vậy luôn ư???
Cận Ngôn bước nhanh tới, đau lòng nhìn Bạch Hạo, lo lắng hỏi: “Thiếu gia sao anh lại……”
Bạch Hạo thuận tay vỗ nhẹ đầu của cậu: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Cận Ngôn không tình nguyện đến bên bàn ăn ngồi xuống, Bạch Hạo đem chân giò hun khói đưa tới, sau khi ngồi xuống mới nói: “Lúc sáng không cẩn thận bị bỏng một chút, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Cận Ngôn xung phong nhận việc: “Chuyện nấu cơm này về sau cứ để cho em đi!”
Bạch Hạo cười: “Không cần đâu.” Hắn ăn vài miếng điểm tâm, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc nói, “Cận Ngôn, em đừng dọn ra ngoài được không? Ở lại với anh có được không?”
Cận Ngôn cầm một quả trứng gà, há miệng muốn nhét vào, ngây người nhìn Bạch Hạo, trứng gà trong tay cậu rơi vào trong chén lăn một vòng.
“Không phải bởi vì anh muốn bù đắp cho em, mà là vì anh không muốn ở một mình, em có thể ở lại bên cạnh anh được không?” Bạch Hạo nhẹ giọng nói tiếp.
Cận Ngôn bất động, cả người giống như được nạp điện, từ cằm, tới mặt đến lỗ tai từng chỗ đỏ ửng lên. Qua thật lâu cậu mới mơ hồ mà gật đầu: “Được.”
Ăn sáng xong, Bạch Hạo đưa Cận Ngôn đến trung tâm mua sắm. Hắn biết Bạch Kính và Lý Thư Ý không thiếu thốn bất kì thứ gì, tặng đồ quá đắt tiền thì có vẻ hơi xa cách, cho nên chỉ mua một ít trái cây cùng chút quà nhỏ, sau khi thu xếp mọi thứ cẩn thận mới mang theo Cận Ngôn tới Bạch gia.
Lúc bọn họ đến đã là buổi chiều, không thấy Bạch Kính và Ngụy Trạch, chỉ có Lý Thư Ý cùng Phó Oánh đang chơi với mấy tiểu bảo bối.
Bạch Hạo không cho Cận Ngôn xách đồ, Cận Ngôn lại không lay chuyển được hắn, nên đành đi vào phòng khách. Cậu đi đến bên cạnh Lý Thư Ý, tò mò nhìn vào tiểu bảo bảo mà y đang ôm, lại quay đầu nhìn một tiểu bảo bảo khác đang được Phó Oánh ôm trong tay, cậu phát hiện hai nhóc con này thật sự giống nhau như đúc, căn bản không thể phân biệt được.
Phó Oánh nghe cậu thở dài thì bật cười: “Thật ra rất dễ phân biệt, hai tiểu gia hỏa này tính cách rất khác nhau.”
Cận Ngôn kinh ngạc: “Còn nhỏ như vậy mà tính cách đã khác nhau rồi sao?”
Phó Oánh kêu cậu thử xem, cậu nghĩ nghĩ, quyết định làm mặt quỷ với anh trai Ngụy Chi Thần đang được Lý Thư Ý ôm, tiểu Chi Thần nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi nở nụ cười. Cận Ngôn cũng cười theo một lúc lâu, tiếp đó cậu lại làm hành động tương tự với em gái Ngụy Chi Tinh, tiểu Chi Tinh mặt không cảm xúc nhìn cậu, chậm rãi dời ánh mắt đi. Cận Ngôn cũng đi theo tầm mắt của cô bé, dùng ngón tay trỏ chống mũi làm mặt Trư Bát Giới, Ngụy Chi Tinh ngẩn ra một lúc, oa oa khóc thành tiếng.
Cận Ngôn hoảng sợ, thu hồi động tác của mình luống cuống tay chân mà xin lỗi, Phó Oánh cười sắp không thở nổi, vừa dỗ con vừa nói: “Ông anh thì tính tình rất tốt, còn cô em thì tính tình hơi khó chiều một chút.”
Lúc Bạch Kính và Ngụy Trạch từ trong phòng làm việc bước ra, Ngụy Trạch nghe thấy tiếng khóc, liền tiến tới bế lấy Ngụy Chi Tinh, vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu tổ tông của ba ơi sao lại khóc rồi.”
Phó Oánh sợ Lý Thư Ý mệt, đứng dậy ôm lấy Ngụy Chi Thần từ trong tay của y, trêu ghẹo nói: “Bảo bối khóc thay cho ba nuôi của nó đó. Quanh năm suốt tháng đều phải suy nghĩ xem mình nên chuẩn bị bao nhiêu cái bao lì xì, ít nhất thì hai mươi năm nữa cũng đừng hòng trốn, ba nuôi sắp phá sản tới nơi rồi.”
Lời này nói ra mọi người đều hiểu ý tứ trong đó, Lý Thư Ý cũng không lảng tránh, cười nói: “Chỉ hai mươi năm thôi hở? Anh còn nghĩ đợi đến lúc tụi nhỏ kết hôn em mới chịu buông tha cho anh đó.”
Phó Oánh chớp chớp mắt: “Nếu là kết hôn, sẽ còn con cái của tụi nó nữa.”
Ngụy Trạch nhìn con trai con gái của mình vẫn còn đang quấn tả, vẻ mặt khó xử nói: “Vợ à có phải em nghĩ xa quá rồi không……….”
Bọn họ ở bên này nói chuyện, Bạch Hạo đã đem đồ vào trong, đi đến chào hỏi Bạch Kính. Bạch Kính nhìn thấy tay của Bạch Hạo liền cau mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Bạch Hạo đưa tay ra sau, rũ mắt đáp: “Không cẩn thận va chạm chút thôi, không có gì đáng ngại.”
Bạch Kính thấy Bạch Hạo không muốn nói, cũng không muốn miễn cưỡng, hắn chỉ dặn dò Bạch Hạo sau này phải chú ý đến bản thân nhiều hơn.
Tới giờ cơm chiều, hai nhóc con đã đi ngủ, bảo mẫu đã dùng cơm trước ở lại trong phòng trông chừng bọn nhóc, Ngụy Trạch với Phó Oánh lúc này mới xem như tạm thời được giải thoát.
Vốn dĩ hôm nay còn muốn gọi Đường Tuyết tới, nhưng hôm trước sau khi đến thăm Lý Thư Ý thì cô phải đưa cha mẹ của mình về quê. Tuy là như thế, nhưng đây cũng là bữa cơm tất niên náo nhiệt nhất trong cuộc đời của Lý Thư Ý.
Thức ăn được chuẩn bị rất nhiều, một bàn đầy ắp, Lý Thư Ý nhìn những người bên cạnh, đột nhiên có chút buồn cười. Trước đây trong số bọn họ có những người quan hệ chính là như lửa với nước, bây giờ lại có thể vui vẻ hòa thuận mà ngồi ăn cơm với nhau.
Ăn được một nửa, sau khi Lý Thư Ý và Phó Oánh nói xong một chuyện, đột nhiên Ngụy Trạch lại gọi đến tên của y.
Lý Thư Ý nhìn qua, Ngụy Trạch nói: “Sang năm, chúng tôi có mời một bác sĩ rất có chuyên môn về căn bệnh của anh, mấy ngày này…..” Ngụy Trạch tạm dừng một chút, thử thăm dò nói, “Anh cũng nên chuẩn bị nhập viện rồi có đúng không?”
Lời này vừa dứt, động tác của mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu khẩn trương mà nhìn Lý Thư Ý. Đặc biệt là Cận Ngôn và Phó Oánh, bộ dạng giống như là gặp quân địch tới nơi rồi vậy, Lý Thư Ý quả thật sợ chỉ cần mình nói một tiếng “Không”, Cận Ngôn có thể sẽ ngất xỉu mất. Còn Phó Oánh rất có thể sẽ ôm con ở trước mặt y khóc đến ba ngày ba đêm.
Lý Thư Ý không khỏi suy nghĩ, Bạch Kính cuối cùng vẫn là Bạch Kính, nhược điểm của y là gì, cái gì có ảnh hưởng nhất với y, người này đều biết rất rõ ràng, mà cuộc điện thoại trước đó của Triệu Huy cũng có thể là để chuẩn bị cho thời khắc này.
Thật ta thì Lý Thư Ý tin tưởng không phải do Bạch Kính bức Triệu Huy nói ra những lời đó, thế nhưng Triệu Huy hận y mười mấy năm, tại sao cố tình vào lúc này lại tỉnh ngộ? Chẳng lẽ Bạch Kính không có ám chỉ gì trong đó? Y cũng biết là mọi người quan tâm đến mình, nhưng làm sao có thể không biết Bạch Kính đang dùng bọn họ để ép buộc y đâu?
Lý Thư Ý đối diện với nhiều khuôn mặt như vậy, trong những ánh mắt đó có kỳ vọng, có thương tâm, có thấp thỏm bất an, y phải làm sao bây giờ đây? Y còn có thể giống như một đứa trẻ khóc nháo rằng bản thân mình không muốn sống nữa ư?
Lý Thư Ý chậm rãi đặt chén xuống bàn, thần sắc bình tĩnh nói: “Tôi có thể làm phẫu thuật.” Trong lúc Cận Ngôn và phó Oánh còn chưa kịp vỗ tay hoan hô, y lại nhìn về phía Bạch Kính ở bên cạnh, hờ hững nói, “Nhưng mà anh phải đáp ứng với tôi một điều kiện.”
Bạch Kính cũng buông chén đũa xuống, đối diện với ánh mắt của Lý Thư Ý: “Em nói đi.”
“Nếu tôi làm phẫu thuật thất bại thì không cần nói. Còn nếu như tôi có thể sống sót thì từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, không liên quan gì với nhau nữa.” Lý Thư Ý cười nói, “Anh đồng ý chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT