Chiếc xe chạy được nửa đường đưa hai người từ Bạch gia trở về nhà, Bạch Hạo quay đầu nhìn thoáng qua cái người ủ rủ đang ngồi bên ghế phụ, không khỏi mỉm cười nói: “Sao lại sợ cậu ấy như vậy?”

Cận Ngôn không nói lời nào, cậu lặng lẽ lắc lắc đầu. Thật ra thì cậu với Bạch Kính nói chuyện với nhau chưa được vài câu, tại sao lại sợ hãi Bạch Kính tới như vậy, chính bản thân Cận Ngôn cũng không rõ. Có lẽ là bởi vì…. Tương lai vận mệnh của thiếu gia cậu đều chỉ nằm trong một câu nói của Bạch Kính, hoặc có lẽ là, cậu đã đi theo chú Lý của mình nhiều năm như vậy, đối với loại khổ sở cầu mà không được này cũng giống bản thân mình nên có chút đồng cảm…… Tóm lại hai người mà cậu quan tâm nhất trên thế giới này đều bị Bạch Kính khống chế, còn cậu thì không làm được gì cả, đủ loại cảm xúc pha lẫn vào nhau, làm cho cậu đối với Bạch Kính có một sự sợ hãi khó nói thành lời.

Bạch Hạo nhìn thấy Cận Ngôn không vui còn cho rằng cậu đang lo lắng cho Lý Thư Ý, liền an ủi nói: “Em yên tâm đi, cậu ấy sẽ đối xử tốt với chú Lý.”

Kỳ thật có vài lời, Bạch Hạo cũng không biết nên nói với Cận Ngôn như thế nào. Trước kia Bạch Hạo cũng giống như những người khác chỉ có thể đứng từ xa quan sát Bạch Kính, luôn cho rằng Bạch Kính là một người cao ngạo, sống tùy ý thoải mái, xa hoa lãng phí phóng túng. Nhưng đến khi hắn thật sự về làm việc bên cạnh Bạch Kính, Bạch Hạo mới phát hiện con người của cậu mình nhàm chán đến mức độ nào. Bạch Hạo nghe trợ lý Tả nói lại, lúc Lý Thư Ý còn ở đây, Bạch Kính cũng sẽ cãi nhau rồi giận dỗi với Lý Thư Ý, sau khi Lý Thư Ý bỏ đi, chút thuốc súng còn dư lại trên người của Bạch Kính cũng không còn.

Những ngày này không phải là không có người tìm đến bên cạnh Bạch Kính, ban đầu Bạch Hạo còn cho rằng chờ đến khi cậu của mình chán ghét cái việc tìm kiếm vô vọng này, quen với một cuộc sống không có Lý Thư Ý, Bạch Kính sẽ tìm một người khác thay thế vị trí còn trống kia. Nhưng mà mãi cho đến lúc tìm được Lý Thư Ý, Bạch Kính cũng chưa từng cho bất kì kẻ nào có cơ hội này.

Bạch Hạo nói với Cận Ngôn: “Cậu ấy đã dùng cách xử lý Ninh Việt để ngã bài với tất cả những người ở Bạch gia, cũng là đòn cảnh cáo tới những người còn có ý xấu với chú Lý. Tình cảm của cậu ấy dành cho chú Lý, có lẽ còn sâu đậm hơn những gì chúng ta suy nghĩ rất nhiều.”

Cận Ngôn biết chuyện của Ninh Việt, thế nhưng nếu Bạch Hạo không nói cậu cũng không nghĩ xa được tới vậy, ngơ ngác hỏi: “Chuyện này… chuyện này… Chú Bạch thực sự không kết hôn? Gia đình của chú ấy như vậy, không phải nhất định cần phải có một người thừa kế sao?”

Bạch Hạo quan sát đèn đỏ, đánh lái sang trái chiếc xe đi theo một hướng khác với đường về nhà, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Trước khi chú Lý đi đã chỉ định người thừa kế cho cậu ấy, sau khi chú Lý đi rồi, chuyện này cũng không bị bỏ qua. Nghĩ lại chuyện này, anh cảm thấy cậu thật sự không có ý định muốn kết hôn.”

Bạch Hạo không cho rằng hành động lần này của Bạch Kính là vì Ninh Việt, Ninh Việt và Lý Thư Ý hoàn toàn không giống nhau, ngay cả khi cậu ta và Bạch Kính có ở bên nhau thì Bạch Kính cũng sẽ kết hôn sinh con, cậu ta không có đủ sức và đủ tàn nhẫn để nháo đến mức ngọc nát đá tan như Lý Thư Ý, không đáng để cho Bạch Kính phải vì cậu ta mà tìm một người thừa kế.

Cận Ngôn không chú ý tới lời của Bạch Hạo, cậu ngồi thẳng dậy hướng ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, không hiểu ra sao hỏi: “Thiếu gia chúng ta đi đâu vậy hở?”

Bạch Hạo có vẻ thần bí, chỉ nói với cậu: “Một lát nữa là tới rồi.”

Đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa Kim Quảng Nguyên, Cận Ngôn vẫn chưa hiểu được chuyện gì thế này, cậu còn cho rằng Bạch Kính là đang cần gặp người quan trọng nào đó. Cậu vốn dĩ muốn đề nghị tự mình lái xe về, nhưng Bạch Hạo không cho cậu có cơ hội mở lời, chỉ bảo cậu ngoan ngoãn ngồi chờ ở trong xe, sau khi xuống xe hắn còn đem cửa xe khóa lại.

Ngoài trời bông tuyết lất phất bay, ven đường không biết trồng loại cây gì nhưng cành lá đã trơ trụi phủ một lớp sương tuyết dày đặc. Một thoáng cửa xe bị mở ra mang theo khí lạnh bên ngoài tràn vào làm cho cậu rụt rụt cổ lại, cậu nhìn bóng hình của Bạch Hạo trong đêm đông có chút lo lắng mà cau mày.

Bạch Hạo đi vào Kim Quảng Nguyên không được mấy phút đã từ sảnh lớn bước ra, trên tay cầm một cái túi giấy, bước nhanh xuống bậc thang, mở khóa, ngồi vào vị trí ghế lái sau đó cầm túi giấy kia nhét vào trong tay Cận Ngôn.

Cận Ngôn thuận tay ôm lấy, mắt nhìn thấy trên vai Bạch Hạo vương lại mấy bông tuyết nho nhỏ, còn đắn đo xem mình có nên đưa tay phủi sạch chúng nó đi hay không, đã thấy những bông tuyết kia tan vào trong vai áo của Bạch Hạo mất rồi.

Bạch Hạo khởi động xe, chiếc xe quay đầu chạy theo hướng về nhà, nhìn thấy Cận Ngôn giống như bị điểm huyệt ngồi bất động ôm đồ vật, hắn bất đắc dĩ nói: “Em ngây ngốc ra đó làm gì, mở nó ra đi.”

Cận Ngôn không biết món đồ này là dành cho ai, nghe Bạch Hạo nói xong lúc này mới cúi đầu lấy ra một cái hộp tinh xảo trong túi giấy. Vừa nhìn thì biết đây là bánh nhân sen của Kim Quảng Nguyên và bánh bông lan khoai tím, hai món điểm tâm mà cậu thích nhất.

Bạch Hạo lái xe vừa chú ý quan sát tình hình giao thông vừa nói: “Cơm chiều em ăn không được bao nhiêu, nhưng cũng không thể đưa em đi ăn bữa chính, nếu không buổi tối dạ dày em sẽ rất khó chịu, em nếm thử, xem…..”

Bạch Hạo đang nói gì Cận Ngôn nghe như người mất hồn.

Cậu nhìn món điểm tâm trong tay mà ngơ ngác nghĩ, một năm có bốn mùa xuân hạ thu đông, cậu thích nhất là mùa đông. Nếu mỗi ngày đều là mùa đông, mỗi ngày đều có tuyết rơi thì tốt biết bao nhiêu, bởi vì tất cả những gì vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất đối với cậu đều xảy ra vào lúc này.

“Cận Ngôn?” Bạch Hạo nói mãi mà không có ai trả lời, hắn thoáng cao giọng của mình lên một chút, lúc này Cận Ngôn mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hạo.

“Em nếm thử xem ăn có được không, hương vị có còn giống như trước kia không?”

Cận Ngôn cẩn thận mở cái hộp ra, cầm một miếng bánh bông lan, nhẹ nhàng cắn một ngụm, ngọt ngào còn mang theo mùi thơm nồng đậm của sữa, hương vị này một chút cũng chưa từng thay đổi.

“Ăn ngon lắm!” Cận Ngôn liên tục gật đầu, khóe miệng đều không kiềm nén được nụ cười, Bạch Hạo bị cảm xúc của Cận Ngôn ảnh hưởng, hắn cũng theo đó mà mỉm cười. Nhưng đến khi nghe được câu nói tràn ngập hưng phấn của Cận Ngôn: “Thiếu gia đối xử với em tốt nhất.” Lúc này nụ cười trên mặt Bạch Hạo đã không giữ được nữa.

Hắn rất muốn hỏi Cận Ngôn, anh đối với em tốt lắm sao? Như vậy là đã tốt rồi sao? Còn những phần không tốt kia phải tính như thế nào đây?

Miệng hắn khép mở mấy lần, cuối cùng vẫn không hỏi được thành lời.

Cận Ngôn ăn một cái, sợ làm dơ xe cậu lau sạch tay thu dọn mọi thứ ôm vào trong ngực.

Cậu thực thỏa mãn, vô cùng vô cùng thỏa mãn, cậu sợ mình tham lam lại muốn quá nhiều, những thứ này sẽ không còn nữa.

“Thiếu gia, anh Kiều Vũ nói với em bây giờ anh ấy không có ở nhà, phòng để trống cũng không làm gì, em có thể đến chỗ của anh ấy ở. Em muốn ít ngày nữa dọn đi, đồ đạc của em không nhiều lắm, em….”

“Không được.” Không đợi Cận Ngôn nói xong, Bạch Hạo đã cắt ngang lời của cậu, lạnh lùng nói, “Vấn đề này từ ngày đầu tiên em về anh đã nói qua rồi, em không được đi đâu cả.”

Hắn nói những lời này, giống như lại trở thành một Bạch Hạo mà hắn vẫn luôn chán ghét trước kia, Cận Ngôn có chút sợ hắn, ngập ngừng không biết nên nói gì nữa.

Bàn tay cầm vô-lăng của Bạch Hạo nổi lên gân xanh. Mấy ngày này Cận Ngôn trở lại, không xa cách hắn giống như lúc mới vừa gặp mặt, hắn luôn cho rằng quan hệ của hai người đã có chuyển biến tốt đẹp, hắn không hề nghĩ tới, hóa ra Cận Ngôn chưa từng từ bỏ ý nghĩ phải rời đi.

Không khí trong xe có chút căng thẳng, điện thoại của Bạch Hạo lại đột nhiên vang lên, sau khi hắn nghe điện thoại không khí giữa hai người vì vậy mới bớt lúng túng đi. Ngắt điện thoại, Bạch Hạo cố gắng làm cho giọng nói của mình không lạnh lùng như lúc nãy nữa: “Là cậu gọi điện thoại tới, nói chúng ta ngày mai về nhà ăn cơm.”

Cận Ngôn gật đầu, cẩn thận trả lời: “Em biết rồi.”

Bạch Hạo nhìn thấy cậu như vậy, nhẹ nhàng hít một hơi, muốn nói với cậu mấy lời ngon ngọt dỗ dành, lại nghe Cận Ngôn nói: “Thiếu gia, em sẽ nói với chú Lý, chuyện em dọn ra ngoài là do em tự nguyện. Không phải vì anh đuổi em đi, không muốn cho em ở.”. Truyện Kiếm Hiệp

Bạch Hạo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cảm thấy bản thân mình dường như đã bị người ta tát cho một cái, hắn tức giận đến mức bật cười: “Em cảm thấy anh giữ em lại, đối xử tốt với em là vì làm cho chú Lý xem? Làm cho những người khác xem sao?”

Cận Ngôn cũng không phải là có ý này, hoang mang rối loạn giải thích vài câu, cuối cùng dưới ánh mắt của Bạch Hạo, cậu lắp bắp không nói ra được một lời hoàn chỉnh.

Bạch Hạo thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, lòng hắn lạnh lẽo đi. Trong mắt của Cận Ngôn hắn đã xấu xa đến mức này rồi ư? Ngay cả hiện tại những gì mà hắn làm đều là vì nắm lấy quyền lực, vì lấy lòng Lý Thư Ý mà diễn trò sao?

Mãi đến lúc vào nhà họ không nói với nhau câu nào nữa.

Buổi tối tắm xong rồi sắc mặt của Bạch Hạo vẫn chưa thể nào khá hơn, nhưng vẫn giữ thói quen pha một ly sữa nóng. Khi đến phòng của Cận Ngôn, cậu đang nằm ở trên giường, quấn mình thành một cái kén, mở mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, ngay cả Bạch Hạo đi vào cậu cũng không phát hiện.

Bạch Hạo đi qua đặt ly sữa ở đầu giường, không đối diện với Cận Ngôn, cũng không nói gì cả xoay người đi ra ngoài.

Hắn về phòng của mình, miễn cưỡng xử lý xong vài cái email, nhưng trước sau vẫn không có cách nào để tập trung được. Bạch Hạo “Bộp” một tiếng đóng lại chiếc laptop, bực bội mà leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Đèn tắt đi trong đầu lại là một mớ hỗn độn. Không biết tại sao Bạch Hạo đột nhiên nhớ tới lúc hắn vừa mới nhặt được Cận Ngôn về, mỗi bữa Cận Ngôn đều có thể ăn được mấy chén cơm tẻ, thế nhưng cậu lại không chạm vào thức ăn. Hắn gắp thức ăn cho Cận Ngôn, nói với Cận Ngôn không cần phải ăn nhiều cơm như vậy, kết quả Cận Ngôn lại òa khóc thành tiếng, nói với hắn, thực xin lỗi, có phải em đã ăn hết cơm trong nhà của anh rồi không? Anh đánh em một trận để trút giận đi.

Bạch Hạo nhớ tới bộ dáng nhỏ bé của Cận Ngôn lúc đó, cậu ngửa đầu khóc đến tê tâm liệt phế, ở trong bóng đêm hắn không nhịn được mà bật cười.

Có thể là vì đã lưu lạc ở bên ngoài lâu rồi, Cận Ngôn rất sợ Bạch Hạo sẽ vứt bỏ cậu, cậu luôn lén lút đem gối đến ngủ trước cửa phòng của hắn, bất luận là răng dạy như thế nào cậu cũng không nghe. Sau đó lớn thêm một chút, sinh hoạt vẫn luôn an ổn đem lại cho cậu cảm giác an toàn, cậu mới không làm như vậy nữa.

Bạch Hạo nghĩ về Cận Ngôn, khi Cận Ngôn còn nhỏ, khi Cận Ngôn lớn lên, vui vẻ, tức giận, khóc nhè…. Đủ loại Cận Ngôn. Đêm càng ngày càng đen, mãi đến một giờ sáng hắn cũng không ngủ được.

Bạch Hạo ngồi dậy xốc chăn lên đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, muốn đến phòng bếp rót cho mình ly nước. Còn chưa đi xuống lầu, bước chân vừa chuyển hắn quyết định đến phòng của Cận Ngôn trước xem cậu ngủ thế nào.

Tuy rằng trong nhà cách âm đặt biệt tốt, thế nhưng hắn vẫn sợ làm kinh động đến Cận Ngôn, vì vậy cố gắng nâng nhẹ bước chân.

Cận Ngôn không có thói quen khóa cửa, Bạch Hạo đi đến trước cửa phòng của cậu, ấn tay nắm cửa, vặn nhẹ một cái đẩy cửa ra.

Không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng về hình ảnh Cận Ngôn nằm ngủ ở trên giường, trong phòng đèn đầu giường được bật sáng, trong ánh đèn ấm áp, Cận Ngôn ngồi ở trên giường, ống quần xăn đến tận gối, đang cúi đầu nghiêm túc xoa bóp đôi chân của mình.

Quai hàm của cậu căng chặt, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, cau mày, giống như cậu đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn khó có thể kìm nén.

Bạch Hạo đứng ở chỗ cũ, hắn cảm thấy thế giới này yên tĩnh đến đáng sợ, trong đầu đột nhiên lại vang lên giọng nói vui sướng khi thấy người ta gặp họa của Tống Tiêu Tiêu.

“Cậu nhìn xem, tay chân đều bị đánh gãy, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, lại còn phun ra nhiều máu như vậy, cậu nói thằng nhóc đó còn có thể sống được sao?”

- ----------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play