Nhạc Trọng rất nhẹ nhàng giết chết con thôn phệ thú thành thục đso, nhưng hắn lại phát hiện trong từng tế bào cơ thể đã bắt đầu sôi trào lên, từng tia hắc sắc độc khí dần lan tràn trong cơ thể hắn, hắn cũng cảm giác thấy mơ mơ màng màng rồi.

Khói độc của con thôn phệ thú thành thục kia cũng kinh khủng vô cùng, nếu như là đổi là người thường, chỉ cần hít phải một tia thôi cũng đủ để biến thành tang thi rồi. Nhạc Trọng có thể không biến thành tang thin gay là vì thân thể của hắn cường đại, có sức sống mạnh mẽ không gì sánh bắng. Tế bào trong cơ thể hắn vẫn luôn chống lại sự ăn mòn của thi độc kia. Thế nhưng cho dù có là sức sống hệ tiến hóa giả thì thân thể hắn cũng không thể nào cứ chống chọi mãi với thi độc kia được.

Ngay trong nguy cấp này, Nhạc Trọng mạnh mẽ đưa răng cắn môi, đau đớn khiến cho hắn tỉnh táo ngay lại, hắn lộn tay một cái, một tễ thuốc G hình xuất hiện trong tay, hắn liền tiêm sạch chỗ thuốc trong ống thuốc vào thực quản.

Tễ thuốc kia vừa vòa trong cơ thể, Nhạc Trọng có cảm giác như máu trong cơ thể từ trạng thái sôi trào cũng dần tĩnh lặng xuống.

Ngay khi Nhạc Trọng thanh tỉnh, thì một con S2 lao tới trước người hắn, mở cái miệng lớn như là bồn máu ra, táp thẳng vào người hắn.

Nhạc Trọng vung tay lên, một đạo hỏa diễm khổng lồ bạo phát, cắn nuốt lấy con S2 kia.

Hỏa quang tiêu tán, một bãi tro tàn rơi lả tả, mấy con S2 kia cũng tan biến vào trong hư không.

- Ồ! Lam sắc bảo khố!

Sau khi đám S, Nhạc Trọng nhẹ thở ra một hơi, tay cầm cự ngạc nhận bước lên tầng cao nhất của cửa hàng, lại phát hiện ra ở dưới chân con thôn phệ giả kia có một cái bảo hạp.

Hắn vui mừng cầm bảo khố lam sắc lên trong tay.

Lam sắc bảo hạp so với thanh sắc bảo hạp cũng càng thêm khó khăn thu thập, tam giai biến dị thú xuất hiện không lâu thì liệp sát bọn chúng vẫn có thể thấy được. Nhưng giờ coi như có giết đến cả tam giai liệp sát giả biến dị thú cũng khó có thể tuôn ra được lam sắc bảo hạp. Hiện giờ bọn chúng đại đa số chỉ tuôn ra thanh sắc bảo hạp, chỉ có một số bộ phận nhỏ mới có thể cho ra lam sắc bảo hạp.

Nhạc Trọng sau khi giêt chết con thôn phệ giả thành thục này lại có thể tuôn ra được một lam sắc bảo hạp khiến cho hắn kinh hỉ tới mười phần.

Một đạo lam quang chớp động, sắc bén vô cùng, một đôi hợp kim cánh dường như một một mũi kiếm màu đen, tràn ngập cảm giác kim loại, hai cánh kéo dài ra tựa như dài 7 mét, trên thân cánh có khắc những ký hiệu huyền ảo, trung tâm nó có một lỗ hổng.

- Lục cấp bảo vật, Ám Phong hợp kim chi dực, dùng hợp kim chế tạo, có thể chống lại được đạn súng máy xạ kích độ cao 14,5 mét, khi trang bị lên, hai cánh kéo dài 20 mét, có thể sử dụng để phi hành. Đặt vào tinh hạch tam giai, có thể dùng tinh hạch để gia tốc phi hành. Nhanh nhất có thể đạt được tới vận tốc âm thanh, khi tiến hành phi hành vơi vận tốc âm thanh sẽ tiêu hao tinh hạch lực lượng.

- Bảo bối tốt!

Nhạc Trọng nhìn Ám Phong hợp kim chi dực kia với một tia hưng phấn, có bảo vật này hắn có thể tiến hành phi trong một số hoàn cảnh khó khắn, hoặc có thể chiến đấu trên không trung.

Phải biết rằng tiến hóa giả có thể phi hành cũng không có nhiều, dưới trướng hắn cũng có tới hơn hai ngàn tiến hóa giả, chính mình có phi hành kỹ năng cũng không đến ba người. Trong đó là một người có thể thao túng được phong chi lực, còn hai người kia là không khí hệ thao túng giả. Bọn họ trên thực tế cũng không phải là có được năng lực bay lượn chân chính. Bọn họ tuy có thể dùng kỹ năng để bay lên trong thời gian ngắn nhưng không thể nào kéo dài mãi được, tối đa phi hành năm phút đồng hồ cũng đã là cực hạn của bọn họ rồi.

Nhạc Trọng nhìn đôi cánh, nếu như kết hợp với những kỹ năng khác cũng đủ để cho hắn có thể bay rồi. Về phần tam giai biến dị thú tinh hạch hắn cũng không có thiếu.

Nhạc Trọng chỉ dừng lại một chút mà đám tang thi tiến hóa đang không ngừng cuồn cuộn kéo tới đây.

Trong mắt hắn hiện lên hàn quang, tâm niệm vừa động, trong hưng một cái huyệt động to lớn mở ra, mười đạo cốt nhận bén nhọn từ bên trong bắn ra, đâm thẳng tới đám tang thi kia, ra sức chém tựa như muốn đem đám tang thi kia chém thành mảnh vụn.

Bạch cốt kia sau khi chém giết đám tang thi, mới nhảy tới trấn giữ ở đầu cầu thang theo lệnh Nhạc Trọng, không để cho bất kỳ một con tang thi nào tiếp cận lên bên trên.

Nhạc Trọng tới được lầu hai, sáu con thôn phệ giả đang ở trên trần nhà, há cái mồm đầy máu bắn ra những cái lưỡi có thể xuyên thủng xe thiết giáp về phía hắn.

Cự Nha trong tay hắn biến thành từng tầng đao ảnh chém vào đống lưỡi kia, chém cho chúng biến thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống đất, máu đen cũng dần phun ra từ những vết cắt đó.

Nhạc Trọng rút độc thứ ra, nhanh chóng bắn lên trần nhà sáu phát.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Cùng với những tiếng súng vang lên từng cái đầu của đám liệp sát giả kia nổ tung, chúng cũng rơi từ trên trần nhà xuống.

Nhạc Trọng sau khi giết chết đám liệp sát giả thì cũng phát động hợp thể phòng hộ thuật, hoàn chỉnh bao phủ lấy toàn thân một tầng cốt khải. Hắn nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt nhìn về cửa sổ bị đánh thành phấn kia.

Trong mắt hắn hiện hàn quang, bước tới cánh cửa sổ đó nhìn một chút ra bên ngoài.

Đột nhiên có bốn con liệp thú giả hình thái 2 từ phiến cửa sổ đó bay ra, bắn ra bốn cái lưỡi lớn từ cái mồm đầy máu của chúng.

Trên hai vai hắn nổ ra bốn đạo cốt nhận bén nhọn, chém về phía bốn cái lưỡi, trực tiếp chặt đứng, ở trước ngực cũng bắn ra bốn cây gai xương, đem bốn con liệp thú giả hình thái 2 đó đánh bay luôn.

Bạch cốt là sinh vật có trí tuệ cho nên cốt khải do nó hóa thành cũng có thể có tự động làm ra phán đoán tiêu diệt địch nhân có ý đồ xấu với Nhạc Trọng,

Nhạc Trọng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ở trên một tòa nhà khác, Ngân Sương đang run run quỳ trước một người khác.

Chủ nhân của thân ảnh đó, là một đại mỹ nhân mặc váy trắng liền áo, một đầu tóc dài đen như thác, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan vô cùng tinh xảo, lại còn có một cỗ cảm giác lạnh lùng ngoài ngàn dặm sinh ra nữa chứ.

Tại nơi nàng ta đứng còn có 8 con S3, 2 con L3, và một con thôn phệ giả thành thục thể, với đại quân tang thi đã tiến hóa.

Nhạc Trọng giương tay lên, một đạo gai xương bén nhọn trực tiếp bắn vào đỉnh chop của tòa nhà bên kia.

Gai xương co lại, Nhạc Trọng liền trực tiếp được kéo lên đỉnh của tòa nhà này.

Nhạc Trọng nhìn Ngân Sương đang quỳ trên đất, thân thể run rẩy mà lo lắng kêu:

- Ngân Sương, ngươi sao rồi?

Ngân Sương đưa mắt nhìn Nhạc Trọng, đầy vẻ mê mang nói:

- Ba ba, đó là mụ mụ sao?

- Không đâu! Ngân Sương à, đó không phải là mụ mụ ngươi đâu.

Nhạc Trọng đưa ánh mắt về phía mỹ nhân lạnh lùng kia, sau đó phóng tới, hắn hiểu tất cả mọi thứ ở đây đều do nàng ta gây ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play