Trình Tử Minh chỉ vào cánh cổng sắt lớn đó rồi nói với Nhạc Trọng:

- Căn cứ đó ở dưới mặt đất.

Trình Tử Minh quay qua Nhạc Trọng giải thích:

- Căn cứ vệ tinh này có diện tích tương ứng với một thành thị, nhưng mà lại ở dưới lòng đất. Lúc ta làm việc bên trong có khoảng 3000 người ở trong đó, các loại phương tiện thứ gì cũng có. Ta đoán bên trong cũng hẳn phải có 2000 con tang thi không chừng.

Nhạc Trọng nhìn cánh cửa sắt lớn liền nói:

- Mở cửa ra đi Thanh Vũ!

Kỷ Thanh Vũ với bộ giáp sinh vật bọc thép màu xanh kia xuất hiện! Nàng rút đại kiếm trong tay ra, sau đó chém thẳng tới cánh cửa sắt kia liên tục vài cái, cánh cửa bằng hợp kim kia thoáng một cái đã bị chém ra mấy cái lỗ lớn.

Một tên tiến hóa giả ngâm xướng chú văn trong miệng, sau đó duỗi tay ra, ánh hào quang chớp động, tám con chó săn từ hư không hiện ra, hắn hướng về cánh cổng lớn kia chỉ một cái, cả tám con chó săn liền lao thẳng vào bên trong.

- Không có vấn đề gì hết!

Sau một giờ, tám con chó săn nhao nhao chạy ra khỏi thông đạo, tên tiến hóa giả kia nhìn đám chó săn rồi gật đầu với Nhạc Trọng.

Xác nhận thông đạo kia không có nguy hiểm quá lớn, Nhạc Trọng lúc này mới dẫn đầu mọi người bước vào trong thông đạo.

Trong thông đạo kia, không có một tia sáng nào, Nhạc Trọng cẩn thận bước đi ở đằng trước.

Ở phía sau lưng hắn, từng ánh đèn pin chiếu rọi một mảnh.

Nhạc Trọng rất nhanh đã đi xuyên qua thông đạo đó bước vào trong thành thị dưới mặt đất.

Chỉ thấy ở thành phố dưới lòng đất đó có rất nhiều loại kiến trúc, nhưng cả thành thị không hề có một chút ánh sáng nào, tựa như là một cái tử thành vậy.

Thấy một mảnh tĩnh mịch thành thị kia, trong lòng hắn hiện lên một cảm giác cảnh giác. Hắn ở Ô Lan sơn mạch cũng từng tiến vào một thành thị ở dưới lòng đất, mà dưới lòng đất đó thực sự có thai nghén ra một con quái vật ký sinh trùng khủng bố.

Nhạc Trọng quay qua Kỷ Thanh Vũ dặn dò:

- Thanh Vũ, ngươi dẫn người tới lối ra, không cho bất kỳ sinh vật nào ra ngoài, để ta đi vào xem sao.

Trong mắt Kỷ Thanh Vũ hiện lên một tia lo lắng, nói:

- Ngươi cẩn thận chút nha!

- Yên tâm đi a!

Nhạc Trọng ôm lấy Ngân Sương sau đó hướng về phía Kỷ Thanh Vũ cười, rồi đi về phía thành thị ở dưới lòng đất kia.

Ngân Sương có chiến lực khủng bố còn vượt qua cả sứ đồ, Nhạc Trọng cũng coi như ngang bằng được với đám sứ đồ, chỉ cần bọn hắn cẩn thận thì không gặp phải biến dị thú cấp 5 thì rất khó bỏ mạng.

Hoang vu, tĩnh mịch, là phong cảnh ở thành thị dưới lòng đất này.

Nhạc Trọng bước đi trong địa hạ thành kia, hắn có thể thấy được khá nhiều cửa sổ thủy tinh bị đánh vỡ, trên mặt đất còn lưu lại khá nhiều vết máu đỏ sậm, hiển nhiên là lúc mới bắt đầu tận thế, có rất nhiều người bị đám tang thi kia cắn chết.

Thành thị ở dưới lòng đất này phòng ngự nghiêm mật, đồng thời, cũng không khác gì một cái lồng giam, nhốt tất cả mọi người lại, khiến cho mọi người khó có thể trốn được.

Nhạc Trọng một đường đi này vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì, nhưng trong lòng hắn vẫn có cái cảm giác không ổn, bởi hắn chưa hề gặp được cái đám quái vật ở dưới thành thị này, tang thi. Hắn thà chiến đấu với ngàn vạn con tang thi còn hơn, cũng không muốn chiến đấu cùng với cái đám biến dị thú có được trí tuệ, lại còn có chiến lực thập phần biến thái kia nữa chứ.

Loạch xoạch, xoảng!

Ngay khi hắn bước qua một cái cửa sổ thủy tinh thì đột nhiên từ bên đó nhảy ra hơn mười con S2, đám S2 tựa như là tia chớp đánh thẳng về phía Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng tuy hơi kinh hãi nhưng lại không có chút bối rối nào, hắn lập tức phát động Ảnh Bộ, sau đó rút cây cự ngạc nha ở hông ra, một đao bổ thẳng về đám tang thi kia, sau đó xoắn một cái.

Hơn mười cái đầu của đám S2 đang nhào tới bị Nhạc Trọng đơn giản chém hết.

Trong lúc hơn mười con S2 bị Nhạc Trọng đơn giản giết chết, thì đột nhiên có một con L2 nhảy ra, trong tay nó ôm một đống H1, hướng thẳng tới Nhạc Trọng mà lao tới.

Những con H1 kia há mồm ra, từng viên đạn pháo tựa như là hỏa cầu oanh tạc thẳng tới phía Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng vừa phát hiện ra đám H1 thì liền chui vào bên trong một cửa hàng.

Nhạc Trọng vừa khéo đi vào bên trong cửa hàng thì ở trên nóc cửa hàng kia rơi xuống ba con liệp thú giả hình thái số 2, đồng thời còn có 8 con S2 đang trốn trong đó cũng lao thẳng về phía hắn.

Đây hẳn là một cái bẫy tuyệt sát đã được chuẩn bị trước. Nếu như là bình thường tiến hóa giả thì tuyệt không thể nào trốn thoát được liệp thú giả từ trên đỉnh cửa hàng nhảy xuống.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, trong hư không hiện ra một cái đại động, từ trong đó bắn ra ba cây gai xương tựa như là tia chớp, cắm thẳng vào thân thể của ba con liệp thú giả hình thái số 2 kia, đem chúng đóng thẳng lên trên tường.

Nhạc Trọng liên tục bổ ra tám đao, trực tiếp chém tám tên S2 kia thành hai mảnh.

Nhạc Trọng đơn giản chém chết tám con S2 kia, trong mắt hiện lên một nỗi lo nồng đậm:

- Chuyện gì xảy ra đây? Tang thi từ lúc nào có thể tiến hóa trí tuệ tới mức này, lại có thể biết thiết lập cạm bẫy hay sao?

Coi như đám tang thi kia có trí tuệ cực lớn thì cũng không thể nào có thể tiến hóa được tới trình độ như thế này.

Trong lòng Nhạc Trọng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ ở nơi này lại tiến hóa ra một loại tang thi tựa như cái tên Thiên Chiếu đó sao?

Tang thi Thiên Chiếu là trí tuệ tang thi mà Nhạc Trọng gặp được ở Nhật Bản, hắn có được trí tuệ không kém gì nhân loại, lại có được sức chiến đấu mạnh mẽ. Lúc trước Nhạc Trọng dùng hết vốn liếng mới có thể làm tổn thương được hắn, những cũng không giết chết được. Nghĩ tới có một tên chỉ huy tang thi như vậy tồn tại ở trong Hoa Hạ, lòng Nhạc Trọng lại thêm lo âu vô cùng…

Loảng xoảng! Tựa như có gì đó chỉ dẫn, tiếng thủy tinh bị dẫm nát không ngừng, một đàn liệp thú giả hình thái 2 phá tan đống thủy tinh, bước về trong cửa hàng.

Ngân Sương đang ở trong lòng Nhạc Trọng bỗng nhiên mê man, sau đó nhảy ra khỏi lòng hắn, chậm rãi đi vào trong cửa hàng.

- Ngân Sương!

Nhạc Trọng thấy Ngân Sương đột nhiên rời đi, sắc mặt đại biến, thân hình lóe lên, nhảy về phía thương điếm kia.

Ngân Sương không chỉ là chiến lực trọng yếu của Nhạc Trọng, hơn thế nữa đó là đứa trẻ không bao giờ muốn rời khỏi hắn, hắn cũng coi nó như là thân nhân của mình, thấy Ngân Sương có dị biến như thế, hắn lo lắng vô cùng.

Nhạc Trọng mới bước đi tới cầu thang kia thì một con thôn phệ giả đã chờ sẵn, há cái miệng lớn ra, phun một đoàn khói độc thẳng về phía hắn.

Nhạc Trọng sợ hãi, hắn ngay lập tức ngừng thở, một đoàn ma viêm từ trong thân thể phóng ra đốt cháy đám khói độc tới hết, thuận tay hắn trảm một đao trên người con thôn phệ giả kia, sau đó biến nó thành hai đoạn.

- Không xong! Hút phải thi độc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play