Trong tiếng rống giận dữ lẫn tiếng thét chói tai, các thủ lĩnh tiểu thế lực nếu không bị giết thì đầu hàng, lực lượng dưới trướng bị Nhạc Trọng trọng chỉnh dung hợp cùng nhau.

Chỉ qua một ngày thời gian Nhạc Trọng dùng vũ lực tuyệt đối đem hai mươi mấy tiểu thế lực chung quanh đánh tan rã, hoàn toàn khống chế, tổng hợp lại nhiều hơn bảy trăm người.

Chứng kiến thủ đoạn của Nhạc Trọng, nhóm người Trịnh Bá Nhan nghẹn họng trố mắt, càng thêm ngoan ngoãn, động tác của Nhạc Trọng lập tức khiến nhiều thế lực trong Phòng Trữ cảng bất an, bọn hắn bắt đầu làm ra ứng đối.

Một nam tử trẻ tuổi cầm một thiệp mời đi gặp Nhạc Trọng cung kính nói:

- Nhạc Trọng đại nhân, chủ nhân của tôi có thư mời, hi vọng ngài có thể tham gia yến hội do chủ nhân của tôi tổ chức!

- Tôi đã biết!

Nhạc Trọng cầm thiệp mời liếc mắt nhìn, trong mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh phất tay cho nam tử kia lui ra.

- Đã muốn xuất thủ sao? Cũng tốt, cho tôi nhìn xem các anh rốt cục có bản lĩnh gì!

Nhạc Trọng cầm thiệp mời lạnh lùng cười.

Ban đêm, bóng tối vô tận bao phủ đại địa, trong một khách sạn bốn sao xa hoa thuộc Phòng Trữ cảng đèn đuốc sáng trưng, người phục vụ không ngừng xuyên qua.

Những đôi nam nữ quần áo chỉnh tề đang xã giao ăn uống linh đình, nhưng khí chất của rất nhiều người rõ ràng là không hòa hợp với buổi tiệc rượu nơi đây.

Người tham gia tiệc rượu là thủ lĩnh các thế lực lớn nhỏ trong Phòng Trữ cảng. Đại bộ phận bọn họ đều xuất thân từ nông dân, ngư dân, thuyền viên. Chưa từng được học qua lễ nghi, trên người mang theo cỗ khí chất rễ cỏ, hoàn toàn không chút tao nhã.

Cho dù là Nhạc Trọng trên người cũng chỉ mang theo cỗ khí tức sát phạt dày đặc, nhưng về phương diện lễ nghi tao nhã thật kém hơn con cháu thế gia. Dù sao hắn cũng chưa từng học tập qua tri thức về phương diện này.

Một trung niên nam tử hói đầu, làn da vàng vọt, hai mắt phù thũng nhìn một nam tử hốc hác một mắt đeo băng che mắt màu đen, gương mặt bị hai đạo vết trảo vắt ngang hỏi:

- Phương huynh đệ, anh xem Nhạc Trọng có tới hay không?

Trung niên nam tử hói đầu tên là Long Kiến An, là bang chủ Thất Thải bang. Tên nam tử mặt mày hốc hác là bang chủ Hải Kình bang Phương Trinh.

Phương Trinh có chút tàn khốc nói:

- Hắn hẳn là sẽ đến, nếu hắn muốn gia nhập bang phái liên minh thì nhất định đến. Tôi đã nói thật rõ ràng trên thiếp mời, nếu hắn không đến tám bang phái sẽ liên hợp hủy diệt hắn, hắn quát nguy hiểm!

Tám bang phái trung đẳng trong Phòng Trữ cảng là Thất Thải bang, Hải Kình bang, Hải Sa bang, Hải Lang bang, Hải Nham bang, Hải Xoa bang, Hải Phách bang, Hải Sắt bang.

Vì Phòng Trữ cảng nằm cận biển nên những bang phái nơi này cũng dùng từ “hải” đặt tên cho bang phái.

Nhạc Trọng mới xuất hiện tại Phòng Trữ cảng chỉ một ngày đã dùng thủ đoạn lôi đình chỉnh hợp bảy trăm người sống sót. Nếu để Nhạc Trọng không chút kiêng nể gồm thâu thế lực khác, hải cảng sẽ bị hắn nắm trong tay.

Một gã dáng người như khỉ ốm, là bang chủ Hải Sa bang Trần Cát nhướng mày nói:

- Nhạc Trọng kia có lai lịch gì? Vì sao lại đột nhiên nhảy ra một nhân vật như vậy?

Hải Lang bang chủ Chiến Thiên Ý nhướng mày nói:

- Có thể nào là thủ lĩnh Nhạc Trọng bên Quý Trữ thị hay không?

Nghe được lời nói của Chiến Thiên Ý, toàn bộ thủ lĩnh tám bang phái đều cau chặt mày.

Mỗi ngày trong Quý Trữ thị đều tuyên bố trên radio, kêu gọi người sống sót khắp nơi đến Quý Trữ thị, đồng thời kêu gọi các thế lực Quảng Tây thần phục Quý Trữ thị.

Phòng Trữ cảng cũng nhận được tin báo mà Quý Trữ thị phát tới. Nhưng thủ lĩnh của tám bang phái hiện tại cắt cứ một phương, làm thủ lĩnh thật sự thoải mái nên không ai nguyện ý giao ra lực lượng trong tay thần phục với Quý Trữ thị.

Hải Sắt bang chủ Trần Quế Hà chậm rãi nói:

- Có lẽ là trùng tên đi! Thiên hạ to lớn người trùng tên nhiều không kể xiết, không nhất định chính là hắn!

Nghe được lời nói của Trần Quế Hà, trong lòng các thủ lĩnh đều thả lỏng. Bọn hắn cũng không muốn trở mặt cùng một thủ lĩnh có được tiềm lực chiến tranh khổng lồ.

- Nhạc Trọng đến!

Ngay lúc Nhạc Trọng vừa bước chân vào khách sạn, người phục vụ đã lớn tiếng kêu lên.

Nghe được thanh âm kia mọi người đều quay đầu nhìn về chỗ Nhạc Trọng.

Một gã nam tử vẻ mặt hung ác ngang ngược đột nhiên cười dữ tợn, rút ra một khẩu súng ống thật nhanh chỉ vào đầu Nhạc Trọng:

- Mày chính là Nhạc Trọng? Mày thật có dũng khí. Nếu dám một thân một mình tới nơi này, tốt tốt tốt! Lá gan không nhỏ, đáng tiếc mày thật ngu xuẩn, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!

Tốc độ của tên nam tử kia đã vượt hơn người thường gấp sáu lần, trong mắt mọi người đã nhanh không tưởng tượng nổi.

Nhưng Nhạc Trọng còn nhanh hơn tên nam tử kia, hắn thập phần thoải mái đưa tay bắt được tay phải tên kia dùng sức vặn mạnh, đem tay của tên kia lẫn khẩu súng chỉ vào trong miệng hắn, sau đó bóp cò.

Phanh!

Nương theo sau một tiếng súng vang, đầu tên kia đã hiện thêm một lỗ máu, máu tươi vãi đầy đất.

Một màn này nếu diễn ra trước cuối thời sẽ khiến cho vô số nam nữ thét chói tai. Nhưng sau cuối thời mọi người đã nhìn quen tử vong cùng đấu tranh, tên nam tử ngã xuống liền có hai gã phục vụ đi tới đem thi thể hắn kéo ra ngoài.

Đồng thời có rất nhiều người nhìn Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ. Tên nam tử kia nổi danh là khoái thương thủ, hắn từng giết chết mười lăm thủ lĩnh khác thành công, trong Phòng Trữ cảng xem như cũng là cao thủ có chút danh tiếng, một gã cao thủ như vậy chỉ nháy mắt đã bị Nhạc Trọng miểu sát, điều này làm bọn họ tràn ngập kiêng kỵ đối với hắn.

Long Kiến An đi về hướng Nhạc Trọng lớn tiếng quát lớn:

- Nhạc Trọng, tôi là Thất Thải bang chủ Long Kiến An. Anh vừa đến đã giết một gã thủ lĩnh, rốt cục anh muốn làm gì, chẳng lẽ anh muốn làm kẻ địch của mọi người sao?

Lời của Long Kiến An lập tức làm các thủ lĩnh cộng hưởng, bọn hắn đều gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng.

- Tránh ra!

Nhạc Trọng bước tới một bước, lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Kiến An. Sát khí đáng sợ trong người hắn phóng lên cao hướng Long Kiến An nghiền áp tới.

Long Kiến An bị cỗ sát khí trùng đến nhịn không được bật lui ra sau vài bước, trên mặt tràn ngập kinh hãi.

Nhạc Trọng bức lui Long Kiến An trực tiếp đi lên đài cao trong đại sảnh, giống như quân vương quan sát mấy chục thủ lĩnh bên dưới.

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn xuống, thản nhiên nói:

- Tôi là Nhạc Trọng! Thủ lĩnh Nhạc Trọng thống lĩnh trăm vạn nhân khẩu của Quý Trữ thị. Hiện tại các người chỉ có hai lựa chọn! Một là thần phục tôi, hoặc là phải chết tại đây hôm nay!

Nghe được tuyên ngôn vô cùng bá đạo của hắn, bên dưới trở nên lặng ngắt như tờ. Sức nặng của thủ lĩnh Nhạc Trọng ở Quý Trữ thị làm bọn hắn có chút kinh hồn táng đảm.

Một gã đại hán trung niên râu quai nón trừng mắt nhìn Nhạc Trọng lớn tiếng kêu gào:

- Cho dù mày là Nhạc Trọng thì thế nào? Nơi này là Phòng Trữ cảng, cũng không phải Quý Trữ thị! Lão tử không phục mày, có dũng khí mày giết lão tử!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play