Bạch Tiểu Thắng nhìn Nhạc Trọng hỏi:

- Không có ai, nhưng có dấu vết nhân loại di chuyển, đi về hướng bắc có thể phát hiện được nhân loại. Nhạc lão đại, cần đi không?

Nhạc Trọng nói:

- Nơi này quá mức cổ quái, tôi mang theo tám người đi thăm dò một chút. Anh ở lại đây canh giữ, có dị động gì thì hội báo với tôi!

Bạch Tiểu Thắng nghiêm nghị nói:

- Dạ!

Tuy rằng sinh hoạt cá nhân của hắn phóng đãng, nhưng trải qua một lần thất bại khắc cốt minh tâm hiện tại khi làm chính sự hắn cũng không còn tùy tiện như khi trước.

Nhạc Trọng mang theo tám cao thủ tiếp tục thăm dò về phương bắc. Phòng Trữ cảng là đại cảng đứng đầu của Quảng Tây, Nhạc Trọng nhất định phải nắm giữ trong tay, nếu không hắn không cách nào xây dựng được một chi hải quân.

Tuy rằng sau cuối thời ngoài biển khơi nguy hiểm trùng điệp, nhưng hắn vẫn hi vọng xây dựng hải quân, cho dù chỉ xưng bá gần đất liền cũng tốt.

- Bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên, lập tức đầu hàng! Nếu không lấy mạng của các người!

Nhóm người Nhạc Trọng vừa tiến vào không xa đột nhiên hai mươi mấy người mặc quần áo kỳ quái, trong tay cầm dao, thái đao, súng lục, tướng mạo hung ác vây quanh bọn họ.

Đám người kia nhìn trang bị vũ khí trên người nhóm người Nhạc Trọng, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam cực độ.

Trang bị trên thân mỗi người là một khẩu súng trường đột kích, lưng đeo Đường đao phảng chế, còn mang bao tay quân dụng, quân giày, trang bị võ trang đến tận răng.

Một gã nam tử trẻ tuổi tiến lên nói:

- Các người tốt nhất đừng vọng động. Tôi biết các anh là quân nhân, nhưng Trịnh lão đại của chúng tôi là một tiến hóa giả cường đại, cấp bậc cao tới 35 cấp. Cho dù là tang thi L2 khủng bố cũng bị hắn đánh chết, chúng tôi chỉ cần súng ống trong tay các anh, cũng không muốn giết người!

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nam tử kia thản nhiên hỏi:

- Nga! Trịnh lão đại của các anh là người nào?

- Chính là tôi!

Một trung niên nam tử mắt lé dáng người khôi ngô mặc áo da màu đen, tay ôm một nữ nhân xinh đẹp, mũi hướng lên trời bước nhanh đi ra.

Trịnh lão đại lấy ra một chai bia bóp vỡ, nói:

- Các anh tham gia quân ngũ đi! Tôi cũng không làm khó dễ các người, giao ra vũ khí thì có thể đi rồi!

Trịnh lão đại kia thật nhẹ nhàng đã bóp vỡ chai bia, cho thấy cự lực đáng sợ của hắn, người thường tuyệt đối không dễ dàng làm được điểm này.

Thấy một màn như vậy nhóm bộ hạ của Nhạc Trọng đều nở nụ cười, tay không bóp vỡ chai bia tuy người thường không làm được nhưng đối với những tiến hóa giả như họ mà nói thì không đáng giá nhắc tới.

- Quỳ xuống!

Sau một tiếng rống to, Triệu Trường Tinh đứng sau lưng Nhạc Trọng rút Đường đao phảng chế nhanh như sét đánh trực tiếp đâm vào cổ họng Trịnh lão đại kia.

Trịnh lão đại chỉ là cường hóa giả 35 cấp, làm sao là đối thủ của tiến hóa giả tinh nhuệ thân kinh bách chiến như Triệu Trường Tinh. Hắn nhìn Đường đao gác trên cổ họng mình, hai đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống, thân thể lạnh run:

- Là…là tôi có mắt không nhìn được thái sơn! Thật xin lỗi! Xin anh tha cho tôi một mạng đi! Van ngài tha cho tôi một mạng!

Trịnh lão đại là cường hóa giả 35 cấp, đánh tám gã binh lính bình thường thì không thành vấn đề. Nhưng đối mặt cùng tiến hóa giả vượt hơn 40 cấp thì không chịu nổi một kích.

Dương Cương lạnh lùng quan sát nhóm người kia quát lớn:

- Ở trước mặt các anh chính là Nhạc Trọng Nhạc thủ lĩnh, tất cả quỳ xuống, nếu không toàn bộ xử tử!

Nhóm bộ hạ của Nhạc Trọng đi theo hắn lâu ngày đã hình thành thói quen bức bách địch nhân quỳ xuống đầu hàng, làm cho đối phương khuất nhục thuần phục, đả kích lòng tự trọng cùng ý chí phản kháng của đối phương.

Dương Cương quát to một tiếng, hai mươi mấy lưu manh nhìn thấy Trịnh lão đại quỳ xuống cầu xin, sắc mặt tái nhợt quỳ sụp xuống lạnh run.

Ở trong cuối thời quỳ trước mặt cường giả cũng không phải là chuyện gì lớn lao khuất nhục. Trên thực tế chuyện càng thêm nhục nhã cũng từng phát sinh, trừng phạt như vậy xem như là nhẹ nhất.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trịnh lão đại lạnh lùng hỏi:

- Anh tên là gì?

Thân thể Trịnh lão đại run nhè nhẹ nói:

- Tôi gọi là Trịnh Bá Nhan, Nhạc thủ lĩnh, tôi có mắt không nhìn được thái sơn nên mạo phạm ngài, hi vọng ngài đại nhân đại lượng nhiễu cho tôi một mạng, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài cả đời!

Trong cuối thời Trịnh Bá Nhan gặp qua thật nhiều cường giả không nói lý lẽ, chỉ cần mạo phạm bọn hắn không chết phải tổn thương, Nhạc Trọng thoạt nhìn cũng không phải người tốt, hắn lập tức lựa chọn khuất phục.

Nhạc Trọng hỏi ra vấn đề mà hắn đang quan tâm nhất:

- Trịnh Bá Nhan, tang thi trong Phòng Trữ cảng đã đi đâu vậy?

- Tôi cũng không biết!

Trịnh Bá Nhan đáp một câu sau đó đem những gì hắn biết nói ra.

Trịnh Bá Nhan là một cường hóa giả sống trong một tiểu trấn gần bên Phòng Trữ cảng. Trước cuối thời tố chất thân thể của hắn rất tốt nên sau khi trở thành cường hóa giả hắn dựa vào việc liệp sát tang thi cùng biến dị thú chung quanh tiểu trấn mà trở thành một độc hành hiệp. Đã nhiều lần hắn suýt bị biến dị thú cường đại xé xác, nguyên bản hắn cho rằng mình cứ như vậy vượt qua cả đời, nhưng một tháng trước khi hắn đến Phòng Trữ cảng tìm kiếm vật tư liền phát hiện tang thi trong này đột nhiên biến mất. Điều này làm hắn mừng rỡ như điên, lập tức tiến vào bên trong Phòng Trữ cảng thu nạp một số tiểu đệ xưng bá một phương.

Sau khi tang thi trong Phòng Trữ cảng biến mất nhiều người sống sót trốn trong nhà cùng vùng chung quanh lập tức xuất hiện xây dựng thật nhiều thế lực lớn nhỏ ở khu vực này.

Trước cuối thời Phòng Trữ cảng có được hơn tám mươi vạn dân cư, sau một năm chỉ còn lại chừng hai vạn người.

Nơi này có thật nhiều thực vật lưu tại bến tàu, chỉ cần không bị hải thú lên bờ thì người sống sót vẫn tìm được đồ ăn phong phú chung quanh.

Trịnh Bá Nhan là một trong những tiểu thế lực ở khu này, thế lực cường đại nhất trong Phòng Trữ cảng là một đại bang phái tên Thiên Dương bang, bang phái kia có tới năm ngàn bang chúng, bang chủ Liệt Minh Nhất là một kiêu hùng có thực lực cực kỳ đáng sợ, những thế lực còn lại là một ít trung tiểu bang phái.

Dương Cương hỏi:

- Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?

Nhạc Trọng suy tư một lúc thản nhiên nói:

- Trước tiên chỉnh hợp các tiểu thế lực lại đi!

Nhân số bang chúng Thiên Dương bang đã vượt lên bảy ngàn, đây là thế lực lớn nhất, nếu Nhạc Trọng muốn động tới bọn họ nhất định cần điều động binh lực. Hiện tại trong tay hắn chỉ có sáu mươi cường hóa giả hơn 40 cấp, muốn tiêu diệt Thiên Dương bang cũng có chút phiêu lưu.

Đương nhiên mẫu hạm thả neo ở ngoài Phòng Trữ cảng có được năng lực hủy diệt hải cảng, nhưng Nhạc Trọng không muốn chiếm lĩnh một tòa hải cảng hoang tàn, hắn tự nhiên không muốn đem hải cảng hóa thành một biển lửa.

Nhạc Trọng vừa quyết định, bốn mươi tiến hóa giả liền bị hắn tập hợp.

Nhóm bộ hạ chia làm bốn đội chinh chiến chung quanh khu vực này. Một nhóm thủ lĩnh các tiểu thế lực quanh hải cảng chỉ có cấp bậc cường hóa từ 10 cấp mà thôi, cho dù gặp một con tang thi L2 cũng đánh không được, đối mặt với tiến hóa giả trên 40 cấp hoàn toàn không còn một tia lực lượng phản kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play