Cả trấn nhỏ rất nhanh đã bị Nhạc Trọng nắm giữ trong tay, tổng cộng bắt được một ngàn ba trăm tù binh cùng hơn hai trăm Hoa kiều bị nhốt trong trại tập trung.
Bắt giữ một ngàn ba trăm tù binh, hắn lại giết chết bảy trăm người từng tra tấn ăn thịt người sống sót khiến máu chảy thành sông.
Sau khi nắm giữ toàn trấn Nhạc Trọng đem toàn bộ mọi người tụ tập tới trên sân rộng.
- Từ hôm nay trở đi ta chính là chủ nhân của các người, là vương của các người. Hiện tại ta tuyên bố, Lý Dĩnh trở thành quyền quân trưởng thanh niên cấm vệ quân Indo, Lâm Quang Minh trở thành doanh trưởng đệ nhất doanh tại Indo, Trần Thất làm doanh trưởng đệ nhị doanh, Vương Kỳ làm doanh trưởng đệ tam doanh!
- Từ hôm nay trở đi, bốn mươi bảy người Lý Dĩnh, Lâm Quang Minh đã tham gia chiến đấu có được thân phận nhất đẳng công dân, được pháp luật bảo hộ. Toàn bộ những Hoa kiều sống sót còn lại làm ngũ đẳng bình dân, toàn bộ người bản địa đều là ngũ đẳng nô lệ!
- Chỉ có công dân mới có quyền lực giao phối sinh sản đời sau, ngũ đẳng bình dân cùng nô lệ không có quyền lực này. Nhìn thấy công dân cần cúi đầu hành lễ, nô lệ nhìn thấy công dân phải lạy hành lễ!
- Ngôn ngữ pháp định của chính phủ là Trung văn. Bất luận kẻ nào ở trường hợp công cộng sử dụng tiếng Indo nói chuyện với nhau một khi bị phát hiện, công dân bị giáng xuống làm bình dân, bình dân bị giáng xuống là người hầu, nô lệ trực tiếp bị xử tử!
Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương nhìn xuống đám người bên dưới lãnh khốc ban bố ra một loạt điều ước bất bình đẳng.
Lý Dĩnh đứng bên cạnh Nhạc Trọng đem lời của hắn toàn bộ phiên dịch lại cho những người bên dưới.
- Tôi có lời muốn nói!
Đúng lúc này một gã Hoa kiều đột nhiên đi ra, bộ dáng chính khí nghiêm túc nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, bây giờ là thời đại dân chủ, anh thực hiện chế độ nô lệ là hành vi trái nghịch. Hiện tại phương pháp tốt nhất là dân chủ, cho nhân dân đảm đương tự chủ. Hoa kiều Indo đều sẽ nhớ rõ hành động tốt đẹp của anh!
- Đúng vậy! Nhạc Trọng, anh đã cứu chúng tôi, chúng tôi thập phần cảm kích anh. Nhưng anh lại muốn thực hiện chế độ nô lệ gì đó, nói đùa gì vậy? Chúng tôi cần dân chủ, tự do!
- Kiến nghị hội! Người Hoa có thể làm nghị sĩ, Nhạc Trọng, chỉ cẩn anh xây dựng nghị viện, cho người Hoa làm nghị sĩ, tôi sẽ toàn lực ủng hộ anh…
Đám Hoa kiều nhát gan sợ chết kia giống như đánh máu gà hưng phấn lớn tiếng kêu lên.
Ngay khi nhóm người Hoa lớn tiếng kêu gào, đám dân bản địa Indo cũng xôn xao.
Nhạc Trọng nhìn đám người bên dưới, lạnh lùng cười, sát khí tràn ngập hỏi:
- Nói xong chưa?
Chứng kiến dáng tươi cười đầy sát khí của Nhạc Trọng, đám người bên dưới rùng mình câm miệng không dám nói tiếp.
Nhạc Trọng cười lạnh phất phất tay:
- Nếu nói xong rồi, thì lên đường đi!
Lâm Quang Minh, Lý Dĩnh nhanh chóng dẫn người đem những người Hoa hò hét lớn tiếng nhất trực tiếp kéo đi ra.
- Các anh muốn làm gì? Tôi là người Hoa, tôi là đồng bào của các anh ah! Tôi là người Hoa!
- Các anh làm gì?
- Đừng! Đừng…
Những Hoa kiều bị kéo ra lớn tiếng cầu xin nói.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy Hoa kiều bị kéo ra ngoài nói:
- Ngu xuẩn! Ở trong này, lời nói của ta chính là pháp luật, ý chí của ta phải được toàn bộ phục tùng, bất kỳ hành vi nào làm trái ý chí của ta đều chỉ có một kết cục, chết! Tễ bọn hắn!
Lý Dĩnh mang theo thành viên thanh niên cấm vệ quân dùng súng chỉ lên đầu mấy Hoa kiều kia bóp cò.
Phanh! Phanh!
Trên đài cao thoáng chốc đã có thêm hơn mười thi thể Hoa kiều người sống sót.
Nhìn thấy thi thể trên đài cao, những Hoa kiều khác đều hiện lên vẻ mặt sợ hãi. Sở dĩ bọn hắn dám khóc lóc om sòm yêu cầu này nọ với Nhạc Trọng là bởi vì thấy Nhạc Trọng là đồng bào của mình, nghĩ rằng hắn thật dễ khi dễ. Bọn hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Nhạc Trọng lại giết chết bọn hắn thật dễ dàng như giết gà không chút lưu tình, giờ khắc này bọn họ mới thực sự tràn ngập sợ hãi đối với hắn.
Nhạc Trọng nhìn đám người bản địa lạnh lùng nói:
- Đám nô lệ các người, vừa rồi dám ồn ào, xử tử cả nhà! Đem bọn hắn đẩy ra ngoài, trực tiếp xử bắn!
Lý Dĩnh cùng Lâm Quang Minh liền đi về hướng đám người bản địa kia.
Đám người bản địa ôm thành đoàn gắt gao ngăn cản Lý Dĩnh cùng Lâm Quang Minh, bọn hắn còn đoàn kết hơn nhóm Hoa kiều một ít.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người bản địa ngoan cố trực tiếp ra lệnh:
- Người chống lệnh, chết! Nổ súng!
Mười khẩu súng nhắm ngay nhóm người bản địa điên cuồng nổ vang, vô số viên đạn bay thẳng tới trước.
Trong làn mưa đạn, thật nhiều người bị bắn chết tại chỗ, máu thịt văng tung tóe. Không bao lâu, hơn trăm người bản địa đã bị bắn chết trên mặt đất, khắp nơi đều vang lên tiếng rên rỉ khóc rống.
Bộ hạ của Nhạc Trọng cầm lưỡi lê giải quyết những người bị thương chưa chết hẳn. Chứng kiến một màn khủng bố kia, toàn bộ người bản địa đều lạnh run, mặt không chút máu nhìn Nhạc Trọng ngồi trên đài cao.
- Ta nói lần cuối cùng, người chống lại mệnh lệnh của ta đều phải chết!
Nhạc Trọng quan sát bên dưới đài lạnh lẽo nói tiếp:
- Nhưng chỉ cần cố gắng lập nhiều công huân, người người đều có cơ hội trở thành nhất đẳng công dân!
- Muốn trở thành nhất đẳng công dân, giết địch là phương pháp nhanh nhất. Mỗi khi giết một địch nhân có thể đạt được một điểm công huân. Ngũ đẳng nô lệ đạt được hai điểm công huân có thể thăng lên làm tứ đẳng nô lệ. Theo thứ tự mà tính, ngũ đẳng nô lệ giết được bốn mươi địch nhân có thể trở thành ngũ đẳng công dân. Ngũ đẳng bình dân giết hai mươi địch nhân có thể trở thành ngũ đẳng công dân đạt được quyền lực giao phối sinh sản đời sau. Trước khi trở thành công dân, một điểm công huân có thể trao đổi một lần được toàn lực giao phối!
- Việc phân phối vật tư cũng sẽ dựa theo cấp bậc thân phận của các ngươi mà phát ra!
Nhạc Trọng nhìn xuống bên dưới thản nhiên nói:
- Hiện tại ta cho các ngươi cơ hội thay đổi vận mệnh cùng tình cảnh. Ta cần chiêu mộ hai mươi chiến sĩ trong bình dân, chiêu mộ năm mươi nô quân trong nô lệ. Người muốn thay đổi vận mệnh đi tới chỗ Lý Dĩnh cùng Lâm Quang Minh báo danh!
Một Hoa kiều trẻ tuổi vọt tới trước người Lâm Quang Minh lớn tiếng kêu lên:
- Chọn tôi! Tôi nguyện ý làm chiến sĩ ra trận giết địch!
- Chọn tôi, trước kia tôi là nông dân, khí lực của tôi lớn!
- Tôi là thợ mộc, sức khỏe của tôi tốt lắm…
Nghe xong lời nói của Nhạc Trọng, cả nhóm Hoa kiều vốn không có nhiệt tình muốn tòng quân đều thập phần tích cực vây quanh Lâm Quang Minh cùng Lý Dĩnh tranh đoạt danh ngạch hai mươi chiến sĩ. Bọn họ đều hiểu rõ đây là cơ hội thay đổi vận mệnh, một khi bỏ qua, chỉ sợ bọn họ phải sống hèn mọn không còn chút tôn nghiêm.
Lý Dĩnh phụ trách phiên dịch lời nói của Nhạc Trọng, nhóm người bản địa nghe được thật rõ ràng, lập tức nhào lên tranh đoạt danh ngạch năm mươi nô quân kia.
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Lý Tiếu Nhân, anh mang theo vài người đi dạy Trung văn cho bọn hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT