- Mọi người xem, hắn là người Hoa Hạ, chuyện của người Indo chúng ta chỉ do chúng ta giải quyết, cút đi!
- Chết đi!
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, trực tiếp nhắm ngay đầu Uông Vệ nã một phát súng.
Phanh!
Ngay giữa trán Uông Vệ hiện ra lỗ máu lớn, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi không tin ngã xuống đất.
Nhìn thấy một màn như vậy, những người sống sót trong trại tập trung sắc mặt đại biến, thét chói tai như rùa đen rúc đầu trốn vào bên trong lạnh run. Trải qua đời đời giáo dục, bọn hắn đã hoàn toàn bị thuần hóa, cho dù bị giết cũng chỉ biết quỳ cầu xin người khác đừng giết chết bọn họ.
Nhạc Trọng nhìn đám người kia không nhịn được mắng một câu:
- Phế vật vô năng!
Cũng không phải toàn bộ người sống sót đều là phế vật, có hơn mười nữ nhân trên thân đầy vết thương yên lặng đi ra, nhặt lên súng ống trên mặt đất. Còn có hơn mười nam nhân trên thân có hình xăm, vừa nhìn liền biết trước cuối thời là đám du côn lưu manh cũng đi ra, nhặt lên vũ khí, trong mắt đều hiện ra hung quang thị huyết.
Du côn lưu manh ở xã hội bình thường chính là u ác tính. Nhưng trong thời loạn thế, bọn hắn dám đánh dám liều, ngược lại càng dễ thành tựu hơn người bình thường. Danh tướng Hàn Tín cùng Hàn Thế Trung đều xuất thân từ du côn lưu manh mà thôi.
Một gã nam tử thân cao chừng 1m70, đầu trọc, tay phải xăm hình bạch hổ vẻ mặt hung hãn, trong mắt tràn đầy cừu hận nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc lão đại, tôi tên là Lâm Quang Minh! Chỉ cần ngài mang tôi cùng đi tiêu diệt đám súc sinh kia, mạng của tôi thuộc về ngài!
- Cả Trần Thất này nữa!
- Tính luôn Lý Nguyên Hạo tôi…
Từng tên côn đồ Hoa kiều nhìn qua không có vẻ gì giống người tốt lại hướng Nhạc Trọng lớn tiếng kêu lên.
Cũng không phải toàn bộ Hoa kiều đều là người không có tâm huyết, nhưng vì thuở nhỏ đều được giáo dục phải sống nhẫn nại, siêng năng, cố gắng, không nên phản kháng, hơn nữa cũng không có ai dạy cho họ làm sao phản kháng.
Nhạc Trọng nhìn gần ba mươi nam nữ Hoa kiều kia, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng:
- Tốt!
Những người sống sót còn trốn trong trại tập trung hắn cũng không thèm để ý tới. Có được gần ba mươi nam nữ Hoa kiều nguyện ý gia nhập chiến đấu, đối với hắn mà nói là chuyện ngoài ý muốn.
Bên trại tập trung ồn ào, những người bản địa rất nhanh cũng kịp phản ứng. Từng tên bản địa mang theo vũ khí nhanh chóng tập hợp, bao vây ngục giam.
Một tên quan quân Indo lớn tiếng kêu lên gì đó.
Nhạc Trọng hoàn toàn không hiểu nhìn Lý Dĩnh hỏi:
- Hắn đang nói gì?
Lý Dĩnh phẫn nộ phát run nói:
- Hắn đang bảo chúng ta đầu hàng. Nếu không sẽ chặt đứt tay chân chúng ta, đặt lên lửa nướng ăn. Đám súc sinh kia thích nhất ăn thịt người sống bị nướng, đặc biệt là trẻ con!
Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh:
- Nguyên lai là như vậy, Bạch Cốt, giết sạch bọn chúng cho ta!
Bạch Cốt nhận được mệnh lệnh, linh hồn ma hỏa chớp động hướng đám người bản địa phóng đi.
Đám người kia lập tức nổ súng bắn dữ dội.
Thật nhiều viên đạn bắn lên người Bạch Cốt liền bị đánh bay, Bạch Cốt xuyên qua mưa đan xông vào đám người bản địa, mười đạo gai xương bén nhọn xoay tròn chung quanh hắn như máy xay thịt cắt cổ đám người bản địa kia.
Đám người kia nếu không bị chém đứt đầu thì bị chém ngang eo, hoặc bị gai xương đâm xuyên tâm tạng, tử trạng cực thảm.
Bị Bạch Cốt giết chết hơn ba mươi người, đám người bản địa nháy mắt kinh hoàng, thật nhiều người ném bỏ súng ống bỏ chạy, còn có người ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất cầu xin mạng sống.
Nhóm người Lâm Quang Minh nhìn thấy một màn như vậy đều sợ ngây người. Đám bản địa kia tàn sát bọn họ còn hung tàn hơn mãnh thú, nhưng khi Nhạc Trọng chỉ phái một thủ hạ cũng đã đem đám người kia giết đến hỏng mất. Điều này làm cho bọn họ cơ hồ không dám tin vào đôi mắt của mình.
Nhạc Trọng chỉ vào đám người ôm đầu ngồi dưới đất ra lệnh:
- Đi nhặt súng ống, không lưu tù binh, đem bọn hắn giết sạch!
Đám người Lâm Quang Minh thiếu khuyết sát khí, Nhạc Trọng phải huấn luyện bọn hắn từ đầu. Bộ đội chưa từng gặp máu so với bộ đội thiết huyết có lực chiến đấu hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt Lâm Quang Minh hiện tia hung quang hét lớn một tiếng vọt tới trước:
- Dạ, Nhạc lão đại! Các huynh đệ, cùng lão tử xung phong giết sạch đám súc sinh kia!
Lâm Quang Minh dùng lưỡi lê súng trường đâm lên người một tên bản địa, trực tiếp xé rách bụng của hắn, làm tên kia phát ra tiếng thét thảm thiết.
Theo Lâm Quang Minh suất lĩnh, những người khác cũng liền xông lên, nhặt súng ống trực tiếp giết sạch đám người đầu hàng.
Đám người bản địa hỏng mất, cả khu tụ tập lâm vào một mảnh hỗn loạn. Thật nhiều người bản địa điên cuồng dùng vũ khí giết hại những Hoa kiều sống sót bị nhốt trong nhà, sau đó bỏ chạy ra ngoài. Còn có người nhân cơ hội giết cả đồng bào của mình, cướp đoạt vật tư sau đó đốt nhà cửa, gây ra hỗn loạn.
Do Bạch Cốt làm tiên phong, đám người Lâm Quang Minh giết hết những người sống rơi vào tầm mắt bọn hắn, vô luận già trẻ lớn bé, chỉ cần là kẻ thù bọn hắn đều giết chết, máu tươi nhuộm đỏ cả khu tụ tập.
Nhạc Trọng đi theo phía sau lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, hắn cũng đã từng hạ lệnh tàn sát không ít thành trấn, vì vậy trái tim hắn đã biến thành máu lạnh, không còn cảm giác.
Sau khi giết chết mấy trăm người bản địa, cao thủ bản địa rốt cục xuất hiện.
Hai mươi cường hóa giả mặc đủ loại võ trang kỳ dị xuất hiện trước mặt mọi người.
Lâm Quang Minh nhìn đám cường hóa giả đột nhiên xuất hiện sắc mặt đại biến nói:
- Không tốt! Lão đại, những người kia là cường giả có siêu năng lực. Bọn hắn là cao thủ cực mạnh, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không phải là đối thủ của bọn hắn. Tôi có một người bạn là bộ đội đặc chủng chết trong tay bọn hắn, Nhạc lão đại phải cẩn thận!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn đám cao thủ hiện thân lạnh lùng nói:
- Một đám con kiến mà thôi!
Hắn rút Độc Thủ Thứ hóa thành tàn ảnh liên tục bóp cò.
Nương theo sáu tiếng vang, sáu cường hóa giả Indo liền nổ tung đầu, dịch óc bắn tung đầy đất.
Mười bốn người còn sót lại trong mắt thoáng hiện kinh hãi.
Không cho mười bốn cường hóa giả kia kịp thời phản ứng, Nhạc Trọng chỉ tới, mười bốn ma viêm cầu trống rỗng xuất hiện nhanh như đạn pháo oanh thẳng lên đầu nhóm cường hóa giả nổ tung, như những viên hỏa tiễn đem đầu bọn hắn tạc vỡ.
Lâm Quang Minh nhìn Nhạc Trọng miệng há hốc, trong lòng tràn ngập rung động:
- Thật mạnh! Thật sự là quá mạnh mẽ!
Lý Dĩnh nhìn Nhạc Trọng trong mắt chớp đồng thần thái kỳ dị.
Nhóm người sống sót tràn đầy vẻ khó tin, trong ánh mắt nhìn Nhạc Trọng đã tràn ngập vẻ kính sợ lẫn sùng bái. Một cường giả khủng bố như ma thần không ngờ là thủ lĩnh của bọn hắn, như vậy bọn hắn còn có cơ hội tiếp tục sinh tồn trong cuối thời.
Hai mươi cường hóa giả là lực lượng võ trang mạnh nhất trong khu tụ tập này, bọn hắn vừa chết nơi này hoàn toàn tan vỡ.
Những người bản địa khác lập tức hướng Nhạc Trọng đầu hàng, ý đồ hi vọng được sống sót. Dù sao Hoa kiều hải ngoại ngày trước cũng chưa từng có tiền lệ phản công giết hại người bản địa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT