- Những người này đều là con mồi sống. Người bản địa đem người sống sót Hoa kiều bắt lấy làm mồi dẫn dụ, cột lên thuốc nổ, chuyên dùng tạc nổ hải thú biến dị trong biển. Bọn hắn thông qua thủ đoạn như vậy săn bắt hải thú!
Trong hải dương có thật nhiều hải thú biến dị hung mãnh, những người bản địa Indo dùng Hoa kiều làm mồi dẫn dụ hải thú đến cắn nuốt, sau đó dùng thuốc nổ tạc chết bọn chúng, phương pháp này thật tàn nhẫn nhưng hữu hiệu.
Nhạc Trọng nhướng mày nói:
- Bọn hắn làm sao lại nghĩ ra chủ ý này?
Lý Tiến Nhân cười khổ giải thích:
- Chủ ý này là do một Hoa kiều tên Ngô Lương đưa ra!
Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên sát ý:
- Ngô Lương sao? Ta nhất định phải giết hắn!
Một kẻ lại tán tận lương tâm đưa ra ý kiến cho người bản địa giết hại tộc dân của mình, Nhạc Trọng vừa nghe đã giận dữ, hắn gặp một người liền giết một người.
- Đại nhân, không cần ngài giết, hắn đã chết!
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Nhạc Trọng, Lý Tiến Nhân tiếp tục nói:
- Sau khi Ngô Lương đưa ra chủ ý này cho người bản địa, không bao lâu hắn đã bị người bản địa bắt lại đem làm con mồi nổ chết săn thú. Vợ cùng con gái của hắn lại bị đám người bản địa kia cưỡng bức tập thể, sau đó còn bị nướng làm thịt!
Nhạc Trọng nghe vậy liền trầm mặc, nhân tính cuối thời biến thành hung ác biến thái như vậy thật viễn siêu sự tưởng tượng của hắn.
Nhạc Trọng lại hỏi:
- Lực lượng võ trang ở chỗ các anh tụ tập mạnh bao nhiêu?
Lý Tiến Nhân nói:
- Không biết, tôi chỉ biết bọn hắn có rất nhiều súng, ngoài ra chúng tôi không biết gì khác. Bởi vì chúng tôi luôn bị giam giữ trong chuồng heo!
Nhạc Trọng chỉ vào những khẩu súng nằm rải rác trên thuyền nói:
- Được! Hiện tại tôi cho các anh một cơ hội trả thù. Cầm súng, theo tôi cùng đi đem đám người kia xử lý!
- Không được, đại nhân không được…
- Không được, đại nhân, chúng tôi không biết đánh giặc…
- Đại nhân, người bản địa nơi này thật là đáng sợ, một khi đối lập cùng bọn hắn chỉ cần bị phát hiện đều bị chặt đứt tay chân, đinh trên thập tự giá lăng nhục đến chết!
- …
Vừa nghe Nhạc Trọng bảo họ cầm súng đi chiến đấu cùng đám bản địa, những Hoa kiều kia quỳ sụp xuống cuống quýt dập đầu lớn tiếng cầu xin. Bọn họ đã bị dọa đến vỡ mật, hơn nữa đạo sinh tồn của những Hoa kiều ở khu vực Đông Nam Á này chỉ quan trọng ở một chữ nhẫn. Vô luận bị ức hiếp, lăng nhục, thậm chí là sát hại thế nào họ cũng chỉ yên lặng chịu đựng xuống. Bởi vì họ cảm thấy một khi mình phản kháng sẽ bị đối xử càng thêm đáng sợ.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, dù bị nhận hết lăng nhục nhưng những Hoa kiều này chỉ biết quỳ gối cầu xin Nhạc Trọng mà không dám sản sinh lòng đối chiến với người bản địa.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người quỳ cầu xin trước mặt mắng một câu:
- Thật sự là một đám phế vật!
Nhóm người Lý Tiến Nhân hiện lên nét xấu hổ nhưng chỉ phục lạy không dám nói lời nào.
Nhạc Trọng nhìn Lý Tiến Nhân, thanh âm băng hàn nói:
- Mang tôi đi tới chỗ tụ tập của các người!
- Đại nhân, van ngài tha cho chúng tôi đi! Nơi đó là địa ngục!
- Xem như cùng là người Hoa, tha cho chúng tôi đi. Tôi không muốn tiếp tục quay về chốn địa ngục kia!
- …
Hơn mười người sống sót quỳ sấp cuống quýt dập đầu lớn tiếng cầu xin Nhạc Trọng.
Ánh mắt Nhạc Trọng băng hàn trực tiếp dùng súng chỉ vào đầu một người bóp cò.
Phanh!
Trên đầu người kia hiện lên một lỗ máu, trong mắt thoáng hiện nét hoảng sợ ngã xuống trên thuyền. Nhìn thấy một màn như vậy hơn mười Hoa kiều còn lại biến thành kinh hoảng, trong ánh mắt nhìn Nhạc Trọng hiện lên vẻ sợ hãi.
Nhạc Trọng giống như ác ma nhìn nhóm người lãnh khốc nói:
- Tôi không phải đang thương lượng với các người. Đây là mệnh lệnh! Người không tuân thủ mệnh lệnh thì đi chết đi! Dẫn đường, hoặc là đám phế vật các người đều chết ở chỗ này!
Đối phó với những người bất đồng Nhạc Trọng luôn có cách xử lý bất đồng. Những Hoa kiều này đã bị người bản địa dọa đến vỡ mật, biến thành một đám phế vật vô dụng. Nhạc Trọng liền dùng máu tươi cùng sinh mạng của bọn hắn khiến cho bọn hắn phải phục tùng. Nếu không cứ cãi cọ với đám người này, không biết tới bao giờ hắn mới có thể đi tới nơi tụ tập của người bản địa ở đây.
Chứng kiến đồng bạn bị bắn chết, nhóm Hoa kiều rốt cục cảm nhận được Nhạc Trọng uy nghiêm cùng khủng bố, bọn họ cũng không dám tiếp tục phản kháng mệnh lệnh của hắn, điều khiển chiếc thuyền chạy vào bờ.
Từ trong máy bộ đàm truyền ra thanh âm của Triệu Thiên Cương:
- Thủ lĩnh, hiện tại ngài đổ bộ có chuyện gì không?
Gương mặt Nhạc Trọng trầm như nước chậm rãi nói:
- Tôi đi rửa sạch một ít rác rưởi, thuận tiện tìm kiếm nhiên liệu tiếp tế. Anh ở tại chỗ đợi mệnh lệnh, đợi viện quân!
Chiến hạm này có đầy đủ trang bị tiên tiến của Mỹ trước cuối thời, có thể dễ dàng liên lạc với bộ đội huyện Tĩnh Cương cùng Anh Điền trấn.
Triệu Thiên Cương nghe vậy lớn tiếng đáp:
- Dạ!
Dừng trên một sườn núi nhỏ, Lý Tiến Nhân chỉ vào một khu vực tụ tập ở xa xa tràn ngập vẻ sợ hãi nhìn Nhạc Trọng nói:
- Chính là chỗ đó!
Nhạc Trọng nhìn về hướng kia, chỉ thấy chỗ tụ tập nằm trên một mảnh đất bằng, do một tầng hàng rào gỗ sơ sài vây quanh, chung quanh đồng ruộng khô nứt không có chút thảm thực vật.
Trên hàng rào gỗ có mấy chục thi thể nam nhân, trẻ con, nữ nhân tử trạng cực thảm, ở cửa vào còn có mấy trăm đầu lâu người chất cao, nhìn qua cực kỳ tàn nhẫn khủng bố.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người Lý Tiến Nhân lãnh đạm nói:
- Các người ở lại chỗ này đi!
Mười mấy Hoa kiều phế vật này căn bản không hề có chút sức chiến đấu, chỉ sợ đi theo còn liên lụy tới hắn.
- Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!
Nhóm người Lý Tiến Nhân quỳ trên mặt đất phục lạy Nhạc Trọng cảm ơn.
Ngay lối vào chỗ tụ tập, có bốn gã bản địa thủ vệ, đang cưỡi trên người một nữ nhân bộ dáng có chút xinh đẹp cười ha ha.
Nữ nhân kia hai tay bị vặn gãy, thân thể bị rạch nát, đầu lưỡi bị cắt đứt, một con mắt bị khoét đi, một gã bản địa còn dùng dao thỉnh thoảng đâm lên người nàng, đâm đến máu tươi đầm đìa, khiến nàng không ngừng ú ớ thảm thiết.
Ba gã còn lại vừa cưỡi trên người nàng vừa biến thái cười, vừa làm mà miệng còn đang cắn trên người nữ nhân kia uống máu tươi của nàng.
Nhạc Trọng vừa tới gần liền nhìn thấy cảnh tượng dã man còn hơn thời Trung Cổ như thế.
Nhạc Trọng nhìn bốn gã bản địa tàn nhẫn biến thái kia, trong mắt dày đặc hàn ý. Trong cuối thời hắn đã nhìn thấy thật nhiều thảm sự, nhưng kiểu biến thái như vậy thật sự không thấy nhiều.
Sát ý chớp động trong mắt, hắn đi tới trước người một tên bản địa vươn tay chộp lên cổ họng tên kia dùng sức siết chặt, lập tức bóp vỡ cổ họng hắn.
Cổ họng bị bóp vỡ, tên bản địa hung tàn trong khoảnh khắc vẫn chưa chết, trong hai mắt tràn ngập thống khổ, tròng mắt lòi ra, hai tay ôm cổ họng há hốc như cá thiếu nước giãy dụa vài cái mới thống khổ tử vong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT