- Thủ lĩnh, chúng ta đã lệch khỏi đường quỹ đạo khá xa. Nếu còn lẩn tránh bốn con hải thú kia, sẽ làm chúng ta hoàn toàn lệch hẳn hàng đạo chủ yếu. Nhiên liệu trên chiến hạm không đủ cho chúng ta nhiễu một vòng quay về huyện Tĩnh Cương nữa. Nếu như vậy chúng ta nhất định cần tìm một hòn đảo bỏ neo mới được!
Nhạc Trọng quyết đoán nói:
- Vậy thì tìm một hòn đảo có thể tiếp tế nhiên liệu bỏ neo đi!
Hải thú tứ giai ở trong biển hoàn toàn không thể ứng phó. Tuy chiến hạm cũng có năng lực tổn thương hải thú tứ giai, nhưng nó cũng có khả năng đem chiến hạm trực tiếp lật chìm. Nhạc Trọng thật không muốn bị mất chiếc chiến hạm mà mình thật vất vả mới lấy được tới tay này.
Triệu Thiên Cương liền đáp:
- Dạ!
Chiếc chiến hạm lập tức quay đầu, hướng tận sâu trong biển khơi mờ mịt chạy đi.
Trong biển khơi có vô số hải thú hung ác khổng lồ, nhưng dù sao chiến hạm được trang bị hệ thống ra đa tân tiến nhất của Mỹ, có thể thường xuyên điều tra dị động của hải thú, vì vậy có thể kịp thời điều chỉnh phương hướng di chuyển.
Chiến hạm chạy tới một phiến đại lục.
Nhạc Trọng nhìn phiến đại lục xa lạ trước mắt hỏi:
- Nơi này là chỗ nào?
Triệu Thiên Cương báo cáo:
- Nơi này là Indonesia!
Trong mắt Nhạc Trọng thoáng hiện vẻ chán ghét:
- Không ngờ là nơi này!
Indonesia là một quốc gia Đông Nam Á có truyền thống thích tàn sát người Hoa cư trú. Ở thời cận đại, cứ cách một đoạn thời gian là Hoa kiều sẽ bị dân bản địa giết hại thật dã man. Nam nhân bị săn giết, nữ nhân bị cưỡng hiếp, trẻ con lại bị xuyên thủng đem lên lửa nướng. Dân bản địa nơi này thật không chút nhân tính, hung tàn tới cực điểm, cơ hồ có thể so sánh được với thời diệt chủng của Hitler ở thế chiến thứ hai.
Nhạc Trọng từ xa đã nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên biển. Ở trên thuyền có một ít người sống sót quần áo rách rưới, mỗi người đều bị dùng dao chặt đứt tay phải máu tươi chảy ròng trong biển rộng.
Mùi máu tươi rất nhanh hấp dẫn mãnh thú biến dị trong nước, mặt biển quay cuồng, từng con biến dị thú dài tới ba bốn thước nổi lên há mồm cắn ngang người sống sót đem người kia cắn đứt thân thể ngay tại chỗ.
Oanh! Oanh!
Đúng lúc này thuyền nhỏ nổ tung, lực nổ mạnh khủng bố đem những con hải thú biến dị tạc thành tan xương nát thịt lật ngửa bụng tử vong.
Một con thuyền đánh cá chạy tới, bên trên là một nhóm người sống sót mặt xám như tro tàn áo quần rách rưới đem những con hải thú đã chết vớt đi lên.
Trên chiếc thuyền kia có bảy tám người cầm súng trường đứng một bên cười ha ha, lớn tiếng nói gì đó.
Phanh!
Một tên dùng súng trực tiếp bắn nổ đầu một người sống sót, những người còn lại hiện lên vẻ hoảng sợ, hành động càng nhanh hơn vài phần, những tên cầm súng khác đứng một bên cười ha hả.
Nhạc Trọng nhìn thấy một màn kia liền nhướng mày, lấy ra mảnh băng dính dán lại miệng của tiểu nhân ngư đặt nàng sang bên, sau đó mang Hải Dương Diện Cụ hướng chỗ thuyền đánh cá bơi qua.
Nhạc Trọng vừa đi vào trong nước liền cảm giác mình giống như biến thành một con cá, thật dễ dàng khống chế dòng nước đi tới trước. Đồng thời nhờ Hải Dương Diện Cụ cường hóa, hắn có thể thấy rõ tầm nhìn trong vòng hai hải lý.
Nhạc Trọng thật dễ dàng bơi tới bên cạnh thuyền đánh cá kia, đột nhiên từ trong nước nhảy ra, xoay người phóng lên thuyền đánh ca, một quyền đập vào mặt một tên cầm súng, cự lực gấp mười lần phóng ra, lập tức oanh vẹo đầu tên kia, khiến hắn trực tiếp tử vong.
Mấy tên cầm súng còn lại kinh hãi mắng to tiếng bản địa khó hiểu, cầm súng hướng Nhạc Trọng bắn phá.
Nhạc Trọng rút Ngạc Nha, thân hình chợt lóe, thật dễ dàng tránh khỏi công kích, sau đó ánh đao lập tức đem đầu tên kia chém bay.
Chỉ trong vài lần hô hấp ngắn ngủi toàn bộ những tên cầm súng trên thuyền đánh cá đã bị hắn chém giết không còn.
Trong quá trình này, hơn mười người sống sót phụ trách đánh cá nhìn hết thảy tình cảnh phát sinh, trong mắt chớp động sợ hãi.
Chứng kiến Nhạc Trọng giết sạch đám người cầm súng kia, bọn họ đều quỳ xuống lạnh run chờ Nhạc Trọng phán quyết.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhóm người kia nhướng mày dùng Trung văn hỏi:
- Trong các người ai biết Trung văn?
Thân thể những người kia run lên nhưng không ai dám nói chuyện.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người quỳ lạnh run nhướng mày, cầm cây súng trường chỉ vào đầu một người lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ tôi đã cứu một đám người bản địa Indo? Nếu vậy thì các người đi chết đi!
Người bản địa tính tình lười biếng, tàn nhẫn lại ngu xuẩn. Cách một thời điểm lại tổ chức một cuộc tàn sát Hoa kiều sống tại địa bàn của mình, cướp lấy tài sản của họ, cưỡng gian nữ nhân Hoa kiều, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, đây chính là sự thật luôn bị che giấu trong tin tức quốc tế, chẳng khác gì bọn cầm thú.
Nhạc Trọng vừa nghĩ mình cứu một nhóm người bản địa như vậy trong lòng liền bực tức. Sau cuối thời tính tình hắn đã biến đổi thành một người độc ác tàn nhẫn vô cùng, muốn xử lý nhóm người này thật sự không hề có chút gánh nặng tâm lý.
Người sống sót bị Nhạc Trọng chỉ súng vào đầu hoảng sợ đến mức tiểu ra quần quỳ sấp dập đầu bái lạy không ngừng, lại dùng tiếng phổ thông cứng ngắc lớn tiếng nói:
- Đừng giết tôi! Tôi tên là Lý Tiến Nhân, tôi là người Hoa, bọn họ đều là người Hoa. Vị đại nhân này, đa tạ ngài đã cứu chúng tôi. Van ngài đừng giết chúng tôi, chúng tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!
- Đừng giết tôi!
- Tôi là người Hoa!
- …
Nhóm người sống sót cuống quýt dập đầu nói, không phải toàn bộ bọn họ đều biết nói Trung văn, vẫn còn bốn người không biết nói, chỉ quỳ sấp dập đầu không ngừng.
Trong cuối thời, những cường giả có được lực lượng đều liệp sát vô số biến dị thú cùng tang thi. Cường giả như vậy đại bộ phận đều là người có lòng dạ độc ác, giết người tuyệt đối không nương tay. Những người thường này thật sự không muốn chết.
Nhạc Trọng dùng súng chỉ chỉ vào bốn người không nói lời nào, lạnh lùng nói:
- Tại sao các người không nói Trung văn, chẳng lẽ bốn người là người bản địa, ý đồ lừa bịp tôi?
Bốn người kia nhìn thấy họng súng chỉ vào người sắc mặt biến thành tái nhợt, chỉ biết cuống quýt dập đầu.
Lý Tiến Nhân vừa phục lạy vừa nhỏ giọng giải thích:
- Đại nhân, đại nhân, bọn họ thật sự là người Hoa, nhưng vì gia đình họ đã sống ở nơi này nhiều thế hệ nên không còn biết nói Trung văn, bọn họ chứng thật là người Hoa!
Bình thường người Hoa cũng thật khó dung nhập với những người bản địa ở các quốc gia khác. Rất nhiều người Hoa bởi vì muốn chân chính dung nhập vào cuộc sống ở bản địa nên không dạy Trung văn cho con cháu của mình, họ lựa chọn sử dụng ngôn ngữ địa phương là vì muốn thực sự hòa nhập vào cuộc sống tại địa phương.
Rất nhiều quốc gia đều đối với người địa phương khoan dung, đối với người nước ngoài hà khắc. Nhưng ngược lại Hoa Hạ quốc lại đối với con dân của mình thật hà khắc, nhưng đối với người ngoài thật khoan dung, quốc gia như vậy cũng không có nhiều.
Nhạc Trọng chỉ chỉ những thi thể người sống sót phiêu phù trên mặt biển hỏi:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT