Đồng thời trong ngoại quốc doanh còn có hỗn tạp không ít cao thủ của Thái Hưng Hội, chỉ cần bị cao thủ Thái Hưng Hội nhảy vào trận địa của Nhạc Trọng thì bọn họ sẽ đại khai sát giới người của Nhạc Trọng.

Tuy Thái Hưng Hội hỏa lực yếu kém, nhưng mà bọn họ trong điều kiện săn giết biến dị thú gian khổ bồi dưỡng ra không ít cao thủ, những cao thủ kia số lượng còn không ít.

Tiễn Minh Thắng nhìn qua thành phố Thái Sơn và nội tâm cười lạnh.

- Một chiêu này xem mày ứng đối thế nào!

Lôi dân chúng nước khác ra, sau đó dùng dân nước đó đi công thành. Đây là là chiêu số mà Thành Cát Tư Hãn cổ đại thường dùng, một chiêu này thập phần tàn nhẫn, nhưng mà hiệu quả thập phần khác nhau. Một khi những quốc gia đó không hạ sát thủ, những người Mông Cổ giấu trong dân chúng sẽ thừa cơ công thành. Không ít thành trì bị thủ đoạn này đánh hạ.

Sau tận thế trật tự sụp đổ. Quốc gia cùng quốc gia không liên hệ với nhau, địa cầu không còn như thời đại đại hàng hải trao đổi với nhau nữa, mà là phong bế. Ở một góc, vì tranh đoạt vật tư và không gian sống, thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng cả.

Nhìn thấy đám người Hoa xông tới, đám binh sĩ người Hoa trong thành phố Thái Sơn nội tâm mềm nhũn, những người kia là đồng bào của họ.

Nhạc Trọng thấy thế tiến lên hét lớn một tiếng:

- Là người Hoa thì nằm xuống.

Nhạc Trọng dùng kỹ năng sóng âm truyền tin tức, lời của Nhạc Trọng truyền ra chiến trường.

- Nằm xuống!

- Đều nằm xuống!

- Nhanh nằm xuống!

...

- Nổ súng!

Nhạc Trọng nhìn qua hai ngàn người Hoa xông qua hướng thành phố Thái Sơn thì trong mắt lạnh như băng.

Uy tín Nhạc Trọng trong quân cao vời vợi, dưới mệnh lệnh của hắn thì dù chiến sĩ không đành lòng vẫn phải nổ súng, các điểm hỏa lực trong thành phố Thái Sơn đồng loạt nả đạn.

Dưới hỏa lực hung mãnh, rất nhiều cao thủ người Thái trà trộn vào trong người Hoa bị hỏa lực xé nát.

Dưới hỏa lực này bắn phá, những người Hoa sống sót tỉnh táo lại, bọn họ nhao nhao năm trên mặt đất, giống như người chết không nhúc nhích.

Hỏa lực hung mãnh bắn phá một loạt, trong tầm bắn không ai đứng còn sống sót. Đám người nằm rạp xuống đất thì vẫn sống.

- Gia hỏa độc ác! Không hổ là bạo quân!

Tiễn Minh Thắng nhìn qua ngoại quốc doanh dễ dàng bị đánh tan như vậy thì trong lòng bất an. Nhưng mà tên lên dây không phát không được, nếu như đại quân cứ như vậy mà lùi lại, chỉ sợ không tới mười ngày Thái Hưng Hội sẽ không có lương thực mà bại vong.

- Mộc Hùng! Anh công kích đi!

Tiễn Minh Thắng nhìn qua Mộc Hùng ra lệnh.

- Vâng! Hội trưởng!

Mộc Hùng thập phần sảng khoái đáp ứng nói.

Rất nhanh một chi quân đội nhân số sáu ngàn người từ Thái Hưng Hội đi ra. Nhân số sáu ngàn người này là do Mộc Hùng lần này chiêu mộ được. Hắn vốn vốn có một ngàn ba trăm người lệ thuộc. Nhưng mà lần này hắn chiêu mộ thêm bảy ngàn bảy trăm người. Nếu không phải không đủ lương thực, chiêu một vạn người cũng không phải vấn đề gì.

Mộc Hùng lớn tiếng ủng hộ sĩ khí nói:

- Các huynh đệ! Ở trong thành phố Thái Sơn chính thằng chó Nhạc Trọng đồ tể giết đồng bào Thái Lan của chúng ta! Bây giờ là thời điểm báo thù. Hiện tại tôi tuyên bố, cho dù ai đầu tiên đánh vào thành phố Thái Sơn, tôi sẽ cho hắn một bộ trang bị thần ma, tôi sẽ giúp kẻ đó thăng cấp 30, hơn nữa phần thưởng là một ngàn cân gạo, năm mỹ nữ, quan thăng ba cấp. Trừ chuyện đó ra đánh hạ thành phố Thái Sơn sẽ buông lỏng quân kỷ ba ngày.

- Sát!

- Sát!

- Sát!

Dưới Mộc Hùng ủng hộ thì năm ngàn tên chiến sĩ hai mắt đỏ thẫm trực tiếp xông về phía thành phố Thái Sơn.

Hơn năm ngàn tên Thái Lan vì thiếu vũ khí cho nên cầm dao bầu, thậm chí chỉ cầm dao phay. Nhưng mà bọn họ đã bị buộc vào tuyệt cảnh, cầm một thanh khảm đao cùng dao phay cũng chỉ có thể dùng huyết nhục mà công kích thành phố Thái Sơn.

Năm ngàn tên quân Thái không có trải qua huấn luyện, muốn vũ khí không có vũ khí, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào dũng khí giết địch.

Nhạc Trọng nhìn qua đám quân Thái xông lên thì lạnh lùng ra lệnh:

- Nổ súng!

Hơn năm ngàn tên quân Thái vừa xông vào tầm bắn của thành phố Thái Sơn thì tiếng súng vang lên kịch liệt, dưới làn đạn bao trùm như vậy, rất nhiều quân Thái trực tiếp bị trúng đạn té trên mặt đất.

Nhìn qua quân lính té xuống như cắt cỏ, những tên quân Thái đang xông lên gào khóc và bỏ chạy ra bốn phía.

Những quân thái kia xông lên thì có hơn năm ngàn, khi xông về chỉ hơn ba ngàn người, có hơn một ngàn người còn nằm trong vũng máu.

Ở trước thành phố Thái Sơn này khắp nơi là thi thể, tiếng kêu rên kêu khóc dậy trời.

Mộc Hùng đi tới bên người của Tiễn Minh Thắng và vẻ mặt hối hận!

- Hội trưởng!Tôi bại rồi! Nhạc Trọng đúng là có chút bổn sự.

Trên thực tế lính trực thuộc của Mộc Hùng vẫn không nhúc nhích, bị chết đại bộ phận đều là binh sĩ mới chiêu mộ. Nhìn thấy hỏa lực của thành phố Thái Sơn như vậy thì hắn sợ hãi, không dám cầm quân của mình đi liều.

Quy Kính ở bên cạnh mỉa mai:

- Mộc Hùng! Lính trực thuộc của anh không động tới sao? Anh làm tiên phong như vậy mà coi được hay sao? Lấy nhiều súng ống đạn dược như vậy mà không làm gì được à?

Mộc Hùng đưa mắt lập tức trở mặt.

- Vậy súng ống đạn dược này đưa cho anh đấy. Chắc có lẽ lính trực tiếp của anh sẽ làm tốt hơn tôi!

Tiễn Minh Thắng nhướng mày quát lớn:

- Đừng cãi!

Quy Kính, Mộc Hùng hai người thoáng cái an tĩnh lại, lập tức bất động.

Tiễn Minh Thắng thấy thế thoáng cái trở nên vô cùng đau đầu. Hắn lúc này đã có tám vạn bộ hạ. Nhưng mà có thể đánh nhau chân chính lại không được một vạn. Có được súng chỉ có bốn ngàn người. Hắn lần đầu tiên đánh chiến tranh quy mô như vậy. Đối mặt với Nhạc Trọng đang phòng thủ thành phố Thái Sơn thì hắn không có biện pháp nào khác cả.

Tiễn Minh Thắng do dự một chút vẫn đi tới bên cố vấn quân sự của Thiên Đường Thần Quốc là Lỗ Mạn hỏi:

- Lỗ Mạn tiên sinh, ngài có biện pháp gì tốt không?

Lỗ Mạn trực tiếp đề nghị nói:

- Tiền tướng quân, tôi cho rằng sức chiến đấu của các người rất kém, nên xông lên một lượt đi. Đồng thời điều động người cường hóa tạo thành đội xung kích, dùng đội xung kích này tấn công mạnh vào thành phố Thái Sơn mới có khả năng thắng lợi.

Tiễn Minh Thắng cũng không phải thiên tài quân sự gì, hắn nghe Lỗ Mạn đề nghị sau khi do dự một chút thì ra lệnh cho Mộc Hùng:

- Mộc Hùng! Anh mang quân trực thuộc tấn công đi. Tôi sẽ cho anh năm trăm súng trường, bảy vạn viên đạn, hai mươi khẩu pháo cối, hai mươi khẩu súng phóng lựu.

- Vâng!

Mộc Hùng do dự một chút vẫn cắn răng nói.

Năm trăm chiến sĩ quân Thái cầm súng lao thẳng vào hướng thành phố Thái Sơn.

Lúc này này vừa vào trong tầm bắn, những quân Thái này chợt trốn ra sau công sự che chắn, tiến hành xạ kích về phía thành phố Thái Sơn. Đồng thời dựng pháo cối nhắm vào trong thành phố Thái Sơn mà pháo kích lung tung..

NHững quân Thái không công kích thì quân của Nhạc Trọng cũng trốn sau công sự che chắn, pháo cối không có khả năng áp chế được.

Trên chiến trường, tiếng súng pháo vang vọng, thương vong của hai bên không lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play