Trong mắt Minh Uy Hợp hiện ra vẻ nóng rực tranh đoạt.
- Tôi nguyện ý làm tiên phong! Một phần tư súng ống đạn dược cho tôi!
Vì phân chia súng ống đạn dược mà thủ lĩnh của Thái Hưng Hội lâm vào trong tranh đoạt.
Trên mặt An Đặc Lôi mang theo nụ cười nhìn qua đám thủ lĩnh của Thái
Hưng Hội tranh đoạt quyền thủ lĩnh thì cười lạnh trong lòng:
- Một đám chưa thấy các mặt xã hội. Một chút súng ống đạn dược làm cho
các người tranh đoạt như vậy, các người cũng chỉ là con cờ của Thiên
Đường Thần Quốc mà thôi.
Diêu Lập Hóa cũng không có tham dự vào tranh đoạt quyền sở hữu súng đạn, hắn trầm mặc nhìn qua An Đặc Lôi trực tiếp hỏi:
- An Đặc Lôi tiên sinh, Thiên Đường Thần Quốc là thế lực lớn giúp chúng tôi như vậy, không biết có yêu cầu gì?
Trong phòng hội nghị cũng chỉ có Tiễn Minh Thắng cùng Diêu Lập Hóa không có tham dự tranh đoạt quyền sở hữu súng đạn.
Nghe Diêu Lập Hóa nói thì những tên thủ lĩnh đang tranh đoạt quyền sở hữu súng đạn an tĩnh nhìn qua phía An Đặc Lôi.
Thái Lan trải qua những năm phát triển, rất nhiều người kiến thức cũn
không kém hơn ai. Bọn họ cũng biết rõ đám ngoại quốc không phải là người tốt gì, cũng khôn có cái bánh nào cho không cả.
Trong tận thế lương thực, súng ống đạn được là vật tư trân quý, Thiên
Đường Thần Quốc đem những vật tư trân quý này đưa ra tặng bọn họ là có
điều kiện.
- Những tên ô hợp này cũng có một nhân vật a!
An Đặc Lôi nhìn Diêu Lập Hóa và khẽ mỉm cười, nói:
- Diêu tướng quân. Nhạc Trọng xé bỏ ký kết minh ước với Thiên Đường Thần Quốc, không coi trọng chữ tín tự tiện tiến công tín đồ của chúng tôi.
Chúng tôi và hắn thù sâu như biển, chúng ta và các người có chúng địch
nhân.
An Đặc Lôi mỉm cười nói:
- Vì tôn trọng chủ quyền của Thái Lan, Thiên Đường Thần Quốc chúng tôi
không trực tiếp xuất binh. Chỉ có thể hợp tác với các người chiến dấu
chống Nhạc Trọng là kẻ xâm lược và là đồ tể tàn sát kẻ vô tội, là một
tên khốn nạn. Đương nhiên, Thiên Đường Thần Quốc cũng có yêu cầu nhỏ,
chính là hy vọng chúng tôi cùng Thái Hưng Hội thủ hộ Thái Lan. Đồng thời chúng ta thành lập quan hệ mậu dịch bình thường, song phương ngang hàng tiến hành tự do mậu dịch với nhau.
Nghe An Đặc Lôi giải thích, Thái Hưng Hội rất nhiều thủ lĩnh nội tâm cảm thấy thoải mái.
Bọn họ đều biết Thiên Đường Thần Quốc bị Nhạc Trọng hung hăng chọc một
đao, nguyên khí đại thương, bởi vậy đối với Nhạc Trọng tràn ngập cừu hận cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa bọn họ cho rằng Thiên Đường Thần
Quốc tự do mậu dịch là muốn cái gì.
Nhưng mà tự do mậu dịch thì Thái Hưng Hội cũng cần, nếu như bọn họ và
Thiên Đường Thần Quốc tiến hành mậu dịch mua được lương thực cùng súng
ống đạn được, như vậy bọn họ có thế phát triển tốt trong tận thế.
Nghe An Đặc Lôi giải thích thì những thủ lĩnh muốn tranh đoạt súng ống
đạn dược cũng dẹp loạn. Trong tận thế thực lực chính là đạo lý cứng, sở
dĩ Tiễn Minh Thắng có thể trở thành thủ lĩnh của Thái Hưng Hội cũng là
vì hắn nắm giữ lực lượng mạnh nhất trong Thái Hưng Hội.
Diêu Lập Hóa khẽ chau mày mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không đúng nhưng hắn không nói ra.
Trên mặt An Đặc Lôi mỉm cười và nội tâm cười lạnh.
- Một đám ngu xuẩn, mời các ngươi đi chết cho ta!
Thiên Đường Thần Quốc cũng không có nuốt lời và đem súng ống đạn dược đưa tới chỗ Thái Hưng Hội.
Sau khi nhận được súng ống đạn dược thì Thái Hưng Hội sau khi điều chỉnh và bố trí xong, điều động đại quân tấn công về phía thành phố Thái Sơn.
Thái Hưng Hội cấp bách như vậy là có bất đắc dĩ. Hai mươi tám vạn nhân
khẩu ăn uống áp lực quá lớn, bọn họ hiện tại duy trì khẩu phần cũng khó
khăn, tối đa chỉ có thể đủ duy trì một tháng. Bọn họ có hai lựa chọn,
một là thông qua mậu dịch với Nhạc Trọng đạt được nhiều lương thực. Mặt
khác là đánh bại Nhạc Trọng, cướp toàn bộ của Nhạc Trọng. Nếu không,
Nhạc Trọng không cần động thủ bọn họ sẽ vì lương thực mà tự sụp đổ.
Tại Bangkok đi thông thành phố Thái Sơn có ba tên chiến sĩ giấu trong rừng trinh sát.
Một gã chiến sĩ móc đồ hộp ra nhìn qua một tên vẻ mặt dữ tợn, đồ hợp đã ăn một nửa, hắn nhìn qua và nói:
- Lớp trưởng, có thể ăn một ngụm không?
Con mắt của tên lớp trưởng hưng phấn nhìn qua đồ hợp:
- Đồ hộp cấp hai! Lão Vương anh có đồ tốt nha!
Đồ hộp cấp hai là thịt biến dị thú cấp hai đóng hộp lại cung cấp cho
binh sĩ sử dụng. Người sống sót bình thường không có tư cách ăn. Đồ hộp
cấp hai này có khả năng bổ sun nguyên khí, ăn một *** này có thể giúp
khôi phục nguyên khí thật nhanh.
Lão Vương đau lòng vô cùng kêu lên:
- Lớp trưởng! Lớp trưởng! Lưu cho tôi một chút! Lưu cho tôi một chút. Tôi còn phải dùng nó chơi đùa với nữ nhân đấy.
Lớp trưởng cười hắc hắc thuần thục ăn sạch đồ hộp cấp hai, hắn lau miệng nói:
- Được! Nhìn tính tình này của anh! Đồ hợp này cho tôi! Tôi sẽ giúp anh
tìm nữu nhân. Đi theo thủ lĩnh thì nữ nhân tính toán cái gì? Tôi hiện
giờ có ba nữ nhân, anh muốn thì cho anh một người, chỉ cần anh nuôi sống nàng là được.
Vẻ mặt lão Vương hâm mộ nhìn qua tên lớp trưởng, hắn cũng muốn có một nữ nhân làm ấm giường.
Một tên chiến sĩ khác nói ra:
- Lớp trưởng, có biến!
- Tình huống như thế nào?
Tên lớp trưởng giương giương đắc ý thu hồi vẻ mặt của mình, thân thể
thoáng cái căng cứng, giống như báo săn tiềm hành quan sát con mồi.
Lớp trưởng thoáng cái nhìn thấy đại quân quy mô to lớn đi về thành phố Thái Sơn thì trong lòng của hắn hít khí lạnh:
- Khá lắm!
Từ số lượng đại quân, quy mô đại quân vượt qua bảy vạn, nếu là thi đàn
thì không coi vào đâu, nhưng mà nhân loại mà nói là số lượng khổng lồ.
Tên lớp trưởng này dùng bộ đàm báo cáo tình hình cho thành phố Thái Sơn biết.
- Loại thời tiết này cũng dám hành quân, bọn chúng lá gan quá lớn!
Nhạc Trọng nhận được tin tức thì cảm thán một câu.
Người trong thành phố Thái Sơn đều bị đuổi ra khỏi phòng, dựng công sự đơn sơ, đám binh sĩ đi vào các cứ điểm chờ lệnh.
Cả thành phố Thái Sơn bắt đầu vận chuyển cổ máy chiến tranh của mình.
Liên quân Thái Hưng Hội tốc độ hành quân chậm chạp, lại hành quân suốt một ngày mới đi tới trước thành phố Thái Sơn và hạ trại.
Tiễn Minh Thắng đem Thái Hưng Hội sáu gã thủ lĩnh đưa tới sở chỉ huy quan sát thành phố Thái Sơn.
Mộc Hùng nhìn qua thành phố Thái Sơn trong mắt hiện ra thần sắc nóng rực kêu lên.
- Hội trưởng! Tôi nguyện ý làm tiên phong!
- Không! Cho ngoại quốc doanh lên đi!
Tiễn Minh Thắng lắc đầu trực tiếp cự tuyệt nói.
Rất nhanh từ trong quân của Thái Hưng Hội trong có một chi quân lính xông qua phía Hoa Hưng Hội.
- Không được nổ súng! Tôi là người Hoa!
- Cứu tôi! Đừng nổ súng! Đừng giết tôi!
- Cầu các ngươi! Đừng nổ súng! Tôi là người Hoa!
"..."
Đám ngoại quốc doanh quần áo tả tơi, giống như những bộ xương biết đi,
nữ có nam có trẻ có già có. Trong tay bọn họ cầm đại khảm đao tiến về
hướng thành phố Thái Sơn. Bọn họ bị bức vào tuyệt lộ, phía sau có chiến
đội quân Thái đốc chiên, chỉ cần bọn họ dám dừng lại sẽ chết ngay tại
chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT