Sầm Á thập phần không biết xấu hổ thoáng cái quỳ gối trước mặt Nhạc Trọng cầu khẩn:
- Tôi biết rõ phân bố thế lực và địa lý của vùng chung quanh. Trừ chuyện đó ra tôi có một ít tình báo về ủy ban phát triển Thái Lan hưng thịnh.
Tôi nguyện ý nói tình báo đó cho ngài biết, xin ngài cho tôi làm tay
sai, tha tôi một mạng.
Nhìn thấy bộ dáng của Sầm Á cũng không phải là người chính nghĩa lẫm liệt hy sinh vì nước vì đó.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tốt! Đem những chuyện mày biết nói ra đi.
- Vâng!
Sầm Á thoáng cái đem toàn bộ những chuyện hắn biết rõ nói cho Nhạc Trọng biết.
Ủy ban phát triển Thái Lan hưng thịnh chính là do rất nhiều người sống
sót tạo thành, bọn họ chiếm cứ Bangkok là khu vực phồn thịnh. Có nhân
khẩu cao tới hai mươi tám vạn. Chính là bảy tên thủ lĩnh lớn tụ tập lại
với nhau. Mỗi một thủ lĩnh nghe nói đều có thực lực cực kỳ khủng bố.
Sầm Á cũng chỉ biết tin tức đơn giản và không biết nhiều hơn, hắn cũng
không biết, mặc dù là người Thái cũng không phải ai cũng biết rõ chuyện
này. Dù sao hắn hiện tại thân là thủ lĩnh một phương chỉ muốn cuộc sống
thoải mái, cũng không muốn đi làm thủ hạ của ai.
Trong đêm tối, một chiếc mô tô màu xanh da trời chạy tới trước trấn nhỏ.
Bốn tên quân Thái trước cổng trấn hét lên.
- Là ai?
Bốn gai xương bén nhọn lập tức đâm chết bốn tên này.
Chiếc mô tô màu xanh này chạy vào trong trấn, một đường chạy nhanh tới trước biệt thự xa hoa.
Nhạc Trọng thoáng cái nhảy ra khỏi mô tô.
Trên mô tô là Sầm Á vẻ mặt tái nhợt đi xuống, ánh mắt hắn nhìn Nhạc Trọng đầy sợ hãi.
Nhạc Trọng một cước đá đá vào cửa biệt thự kia, đá cánh cửa này bay ra xa xa.
Một tên nam tử dáng người khôi ngô mang theo bộ đồ đen đi ra ngoài cửa.
Tên nam tử trung niên mặt sẹo này tên là Lý Thắng Lợi, là thủ lĩnh trong trấn nhỏ này, đồng thời hắn cũng là người cường hóa đẳng cấp 35.
Lý Thắng Lợi nhìn qua Nhạc Trọng nghiêm nghị quát:
- Mày là người nào?
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, trực tiếp móc gai độc ra bắn vào đầu của Lý Thắng Lợi.
Phanh!
Tôc độ của Nhạc Trọng quá mức khủng bố, Lý Thắng Lợi hoàn toàn không có
kịp phản ứng, đầu của hắn bị bắn nổ, máu tươi và óc bay ra ngoài.
Bốn tên bảo tiêu hộ vệ bên người của Lý Thắng Lợi đều là cao thủ, bọn họ vừa thấy Nhạc Trọng động thủ thì chợt móc súng ra ngay.
Đột nhiên trong hư không xuất hiện huyệt động lớn, sau một khắc từ trong huyệt đôngn này bắn ra bốn đạo gai xương đâm chết bốn người này, sau đó nhảy lên, thân thể bốn tên bảo tiêu này chết đi, thi thể té trên đất.
Trong căn biệt thự kia cũng có không ít mỹ nữ Thái Lan, những nữ nhân
Thái Lan nhìn thấy một màn này trong lòng sợ hãi, trốn ở trong phòng
không dám ló đầu ra.
Sầm Á đi tới trước thi thể của tên nam nhân mặt thẹo bị bắn vào đầu này, nói:
- Thủ lĩnh! Mày này chính là Lý Thắng Lợi!
Sầm Á nhìn thấy kết cục của Lý Thắng Lợi thì trong nội tâm phức tạp. Nếu như sau này hắn đối kháng với Nhạc Trọng chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục này.
Nhạc Trọng nhìn thi thể của Lý Thắng Lợi thản nhiên nói:
- Tôi biết rõ! May đi tuyên bố tin Lý Thắng Lợi chết đi.
Sầm Á không dám có chút lãnh đạm đi ra khỏi biệt thự, nói:
- Vâng!
Rất nhanh tin tức Lý Thắng Lợi tử vong truyền trong trấn nhỏ này, những
phần tử vũ trang trong trấn nhỏ nghe tin liền biến sắc trở nên có chút
không biết làm sao. Lý Thắng Lợi chính là người tâm phúc của bọn họ, một khi tử vong thì cuộc sống của bọn họ làm sao bây giờ.
Một ít người chủ trương báo thù cho Lý Thắng Lợi, nhưng mà có ít người thừa dịp ban đêm đã bỏ chạy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Cung Băng Vân, Tân Giai Nhu mang theo hai trăm người Thái Lan tới Ngang Dương Trấn.
- Thật là lợi hại!
Tiến vào Ngang Dương Trấn, Nam Cung Băng Vân nhìn thấy trên mặt đất của
Ngang Dương Trấn đầy thi thể ngỗn ngang. Nàng đã cho rằng mình biết được chiến lực của Nhạc Trọng, nhưng mà biểu hiện của Nhạc Trọng vượt qua
tưởng tượng của nàng.
Trong Ngang Dương Trấn ngoài thi thể ra thì còn có người đầu hàng còn sống sót.
Những phần tử vũ trang trong đó không dám hành động thiếu suy nghĩ,
những gia hỏa có ý đồ chạy trốn ban đêm bị đóng đinh treo lên. Một màn
máu tanh này làm cho người trong Ngang Dương Trấn cảm thấy sợ hãi.
Nam Cung Băng Vân cùng Tân Giai Nhu cùng đi tới chỗ của Nhạc Trọng.
Hai mắt của Nam Cung Băng Vân tràn ngập phức tạp nhìn qua Nhạc Trọng, trực tiếp thi lễ với Nhạc Trọng:
- Thủ lĩnh!
Nhạc Trọng nhìn Nam Cung Băng Vân thì ra lệnh:
- Ân! Nam Cung, cô đi xử lý thi thể trong trấn đi. Sau đó đem toàn bộ người và vật tư ở đây chuyển về Thanh Trấn.
Nam Cung Băng Vân cũng đạt được tín nhiệm.
- Vâng!
Nhạc Trọng nhìn qua Sầm Á thản nhiên nói:
- Còn có thằng này, cô thu hắn và bộ hạ của hắn làm thủ hạ đi.
Sầm Á nhìn qua Nam Cung Băng Vân tươi cười nịnh nọt.
Chỉ qua một đêm đã biết rõ thực lực của Nhạc Trọng. Tron lòng của Nam Cung Băng Vân tràn ngập hoảng sợ.
Nhưng mà Nam Cung Băng Vân cũng là nữ nhân giỏi giang, nàng lập tức dẫn
người đi áp giải người và vật tư nơi đây về Thanh Trấn, sau đó lại hợp
nhất quân của Sầm Á.
Sau khi đạt được mấy ngàn nhân khẩu và vật tư, Nhạc Trọng liền bắt đầu từ Thanh Trấn di chuyển tới thành phố Thái Sơn.
Thái Hưng Hội này có hơn hai mươi tám vạn người, như vậy trong đó nhất
định có không ít cao thủ. Nhạc Trọng muốn nuốt thế lực như vậy phải vận
đụng thế lực ở Quảng tây mới được.
Nhưng mà chiến tranh hiện đại quan trọng vẫn là hậu cần, chiến tranh một khi đánh nhau thì tiêu hao đạn dược con số cực lớn. Bất lợi với Nhạc
Trọng chính là bước phát triển tiếp theo, hắn bước tiếp từ mục tiêu
chiến lực ở Quảng Tây chính là thành phố công nghiệp nặng Nghiêm Châu.
Chỉ có cướp lấy Nghiêm Châu thì hắn mới có được hệ thống quân công hoàn
chỉnh, không tới mức cả ngày vì đạn pháo mà phát sầu.
Sở dĩ Nhạc Trọng đánh bại Ngô Nham Hoành đó là bởi vì Ngô Nham Hoành có
địch ý quá sâu với người Hoa, hơn nữa móng vuốt của Ngô Nham Hoành đã
vươn tới Quảng Tây rồi, hắn không cách nào dễ dàng tha cho Ngô Nham
Hoành.
Hơn nữa Ngô Nham Hoành chủ yếu phát triển chính là hướng về Quảng Tây,
mục đích của hắn xung đột với Nhạc Trọng, Nhạc Trọng chỉ có thể ra tay
tiêu diệt hắn mà thôi.
Bên ngoài Thanh Trấn có một chiếc xe Jeep chạy qua.
- Là ai?
Bốn tên chiến sĩ bên ngoài Thanh Trấn cảnh giác cầm súng chỉa vào chiếc xe Jeep.
Xe Jeep dừng lại, bốn người trên xe đi xuống, hai gã trung niên nam tử cùng một nam một nữ trẻ tuổi.
Cầm đầuchính là nam tử trung niên tràn ngập khí tức quan nhân, hắn trầm giọng nói ra:
- Tôi là quan ngoại giao của Thái Hưng Hội Hàn Vượng, hy vọng có thể gặp mặt thủ lĩnh Nhạc Trọng. Thỉnh thông báo một tiếng.
- Chờ một chút!
Một chiến sĩ nhanh chóng rời đi.
Tên nam tử trẻ tuổi nói ra:
- Cái giá đỡ thật lớn. Những tên chó người Hoa khốn khiếp. Nơi này là Thái Lan, không phải Tàu khựa.
Hàn Vượng nhíu mày nhìn qua tên nam tử trẻ tuổi:
- Tiễn Ý. Nơi này chính là địa bàn người khác, ít nói chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT