Mà lúc này tên nam tử cầm Lang Nha bổng nói cũng có tác dụng với người trong trấn, một tên người Thái Lan bởi vì lệnh âấm đi ban đêm của Nhạc Trọng đang co rút trong nhà thì lập tức xuất hiện, chạy ra ngoài trấn và muốn thừa dịp loạn tiêu diệt đám người Hoa súc sinh.

Nhạc Trọng là người Hoa cho nên không được người Thái Lan ủng hộ, lúc này hơi chút bị châm ngòi thì những người Thái Lan lập tức hưởng ứng lao ra ngoài bạo loạn.

Thời điểm người Thái Lan sống sót bạo loạn thì Nam Cung Băng Vân cùng Tân Giai Nhu thống lĩnh hai trăm tên binh sĩ đi vào trong trấn.

Nam Cung Băng Vân nhìn xem dưới trướng 200 danh thủ cầm đại đao quân Thái chiến sĩ hướng về kia chút ít bạo loạn người sống sót một ngón tay lạnh giọng ra lệnh:

- Tiến công! Giết sạch bọn chúng! Giết bọn chúng thì nữ nhân và lương thực của bọn họ sẽ là của các người. Nếu như không giết bọn bọn họ thì thân nhân của các người sẽ chôn cùng.

- Sát!

- Thực xin lỗi! Tha thứ cho tôi!

"..."

- Nữ nhân này không đơn giản.

Minh Giai Giai nói thầm.

Nam Cung Băng Vân chọn lựa hai trăm người Thái này đều là những người có gia đình. Những người Thái Lan này có thân nhân đều bị Nam Cung Băng Vân nắm giữ đùng áp chế bọn họ. Bởi vậy bọn họ đối với lệnh của Nam Cung Băng Vân phải chấp hành.

Hôm nay chiến sĩ Thái Lan chém giết đồng bào của mình thì bọn họ không cách nào quay đầu lại, sau này cũng chỉ có thể bám chặt vào thế lực của Nhạc Trọng mà thôi, trở thành dao sắc bén.

Những người sống sót bình thường bây giờ chỉ cầm dao phay mà thôi, căn bản không cách nào so sánh với mấy người này cầm đại khảm đao, ở phương diện chém giết thì đám người bạo loạn nhanh chóng sụp đổ, bị đám chiến sĩ chém giết.

Trong quá trình song phương chém giết, không ít chiến sĩ cũng bị phần tử bạo loạn kích thương, bọn họ càng thêm cuồng bạo, giết tới sau cùng càng không có lòng áy náy.

Ở cửa ra vào của Thanh Trấn thì ba điểm hỏa lực đã ngăn cản đám phần tử vũ trang. Ba khẩu súng máy hạnh nặng trước khi hết đạn thì bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Xông lên cho tôi1

Tên đại hán cầm Lang Nha bổng lập tức gầm rú lên.

Mười tên phần tử vũ trang xông lên phía trước thì nhanh chóng bị súng máy hạng nặng tiêu diệt bảy người cho nên số còn lại nhanh chóng biến thành tan tác.

Những phần tử vũ trang này nói trắng ra là một đám ô hợp có nhiệt huyết. Trong bọn họ đúng là có bảy tám người cường hóa, nhưng mà thực lực chỉ bình thường, căn bản không tới mức ngăn cản được súng máy hạng nặng.

Người cường hóa cao cấp không phải rau cải trắng. Thiên Đường Thần Quốc, Đại Thái Lan đế quốc sở dĩ có nhiều cao thủ như vậy đó là vì bọn họ có nhân khẩu đông đảo và thế lực phía sau làm viện thủ, lúc này mới có thể bồi dưỡng ra nhiều nhân khẩu.

Trong thế giới bên ngoài, một người cường hóa ngoài cấp 30 đã có thể trở thành thủ lĩnh thế lực nhỏ. Nếu vận khí tốt trở thành thủ lĩnh một nhóm hơn mười người không phải là chuyện hiếm lạ.

Nhạc Trọng đi tới cửa ra vào của Thanh Trấn nhìn qua đám phần tử vũ trang kia thì im lặng:

- Yếu như vậy cũng dám đánh tới?

Những phần tử vũ trang này chiến đấu rác rưởi rối tinh rối mù, so với đám người Nhạc Trọng chiêu mộ không lâu và chiến đấu vài ngày còn không sai biệt lắm.

Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua bạch cốt ra lệnh.

- Bạch cốt! Xuống dưới, lưu lại năm người sống.

Bạch cốt vừa nhận lệnh của Nhạc Trọng thì linh hồn ma hỏa chớp động, lao thẳng qua phía đám phần tử vũ trang.

Mấy lần chớp động thì bạch cốt đã xông vào trong trận địa của đám phần tử vũ trang kia rồi, cố nhận của nó bay múa, tron đám phần tử vũ trang nhắc lên gió tanh mưa máu, không có tên phần tử vũ trang này chịu được một kích.

- Thật đáng sợ!Rút lui! Mọi người rút lui!

Tên đại hán cầm Lang Nha bổng trong tay chính là thủ lĩnh nhìn thấy bạch cốt chém giết bộ hạ mình dễ dàng thì nhanh chóng ra lệnh rút lui.

Cơ hồ cùng một thời gian, tên thủ lĩnh tay cầm Lang Nha bổng tên là Sầm Á lập tức quay người chạy vào trong bóng tối. Hắn đã hiểu Nhạc Trọng không dễ chọc.

Đánh lén ban đêm chính là một chiến thuật kinh điển lấy yếu thắng mạnh. Từ cổ chí kim rất nhiều đánh lén ban đêm lấy được chiến quả kinh người. Sầm Á đang nghe thấy Thanh Trấn đổi chủ thì lập tức mang theo bộ hạ đi tiêu diệt đám người Hoa, nuốt lấy Thanh Trấn vào miệng.

Sầm Á có thể triệu tập hơn trăm tên phần tử vũ trang lập tức đánh vào ban đêm, hơn nữa trong Thanh Trấn có người Thái Lan tương trợ, hắn vốn chỉ có tám phần thắng. Nhưng tính sai một điểm duy nhất thì thực lực của Nhạc Trọng rất mạnh, vượt xa tưởng tượng của hắn. Hắn cũng đánh giá cao thực lực lính của mình. Ba khẩu súng máy hạng nặng đã ép bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bọn họ cũng không phải tang thi hung hãn không sợ chết.

Bạch Tiểu Thắng nhìn thấy bọn người Sầm Á tan tác tâm ngứa khó nhịn cũng mang theo mười mấy tên cao thủ giết qua:

- Tôi đi giết qua!

Trong đêm tối Sầm Á điên cuồng chạy ra xa xa, hắn đã đem hết toàn lực lui ra phía sau, bạch cốt giống như ác quỷ lạnh như băng đuổi theo sau lưng.

- Khinh người quá đáng!

Trong mắt Sầm Á hiện ra thần sắc điên cuồng phát động kỹ năng, đột nhiên quay người lại trong tay cầm Lang Nha bổng giống như tú hoa châm quất mạnh vào bạch cốt

Tốc độ của bạch cốt áp đảo vượt xa Sầm Á, nó điểm chân một cái, giống như cung tiễn biến mất tại chỗ.

Sầm Á một kích thất bại, trong lòng của hắn kinh hãi, một đạo gai xương phóng tới lưng của hắn, thoáng cái đóng đinh hắn xuống đất.

Sầm Á cảm thụ thân thể đau đớn trong lòng thì :

- Không nên giết tôi! Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!

Sầm Á chính là một tên ngụy quân tử, tiếng hô của hắn rất nhiệt huyết nhưng mà hắn là một tên sợ chết chính cống. Bởi vậy hắn vừa cảm thấy tử vong uy hiếp thì hắn liền lập tức lựa chọn đầu hàng, cho dù là thế nào hắn cũng muốn sống sót.

Bạch cốt nhìn Sầm Á và trực tiếp kéo Sầm Á về phía Nhạc Trọng bên này. Nó đã được trí khôn nhất định cho nên phán đoán được đây là cá lớn. Nếu như không phải cường hóa trí tuệ sơ cấp, nó tuyệt đối sẽ giơ tay chém chết Sầm Á.

Sầm Á bản thân bị bắt thì trừ tám tên bộ hạ may mắn đào thoát ra, những người còn lại đều bị bọn người Bạch Tiểu Thắng bắt hoặc giết chết.

Nhạc Trọng nhìn Sầm Á lãnh đạm hỏi:

- Mày là người nào?

Sầm Á nhìn Nhạc Trọng và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, nói:

- Tôi là thủ lĩnh Mộc Hạ thôn Sầm Á. Trong Mộc Hạ thôn có bảy trăm người sống sót, tôi là thủ lĩnh của bọn họ.

Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra sát cơ lạnh lùng, nói:

- Tôi là Nhạc Trọng, mày phải cho biết mày có bao nhiêu giá trị để sống sót.

Trong lòng Sầm Á lập tức cảm thấy băng hàn, sắc mặt trắng bệch và thân thể không nhịn được run rẩy. Hắn biết Nhạc Trọng này chính là một tên hung tàn, hắn sợ chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play